TruyenHHH.com

Tong Hop Doan Boy Love Vs Dam My Vs Yaoi Phan6

- Mẹ! Mẹ ơi!

- Đây đây tiểu bảo bối! Mẹ không sao!

Tiểu Vi thầm cảm ơn trời vì mẹ nuôi của cậu vẫn an toàn, nghe mẹ kể lại lúc đó một ca sĩ đang hát góp vui một bản nhạc bolero trên sân khấu, thì bỗng dưng cái xác này rơi bộp xuống ngay giữa sân, cô ca sĩ hét lên, rồi cả hội trường nhốn nháo không yên. Nạn nhân là nam, 43 tuổi, là giám đốc kinh doanh của một nhãn hàng lớn.

Cảnh sát đã có mặt, và lấy lời khai của các vị khách có mặt ở đây, tất cả mọi người, dù là người hầu, đầu bếp, bảo vệ,... miễn có mặt trong dinh thự của bà phu nhân đều phải thẩm vấn, vì nhân vật tử vong là có tầm cỡ nhất định, nên họ làm rất gắt gao. Hung thủ đã treo nạn nhân lên dàn máy móc ánh sáng của sân khấu, hắn núp sau cánh gà, cắt dây, khiến cái xác của nạn nhân rơi xuống dưới.

Riêng Tiểu Vi và Vũ Quân, họ đi ra ngoài trước sự chứng kiến của nhiều người, camera gắn tại khắp nơi trong dinh thự cũng chứng minh sự trong sạch của họ, họ bận tán tỉnh nhau chứ còn chú ý làm việc gì khác,... cho nên cảnh sát mau chóng gạch tên cả hai khỏi danh sách tình nghi.

- Ồ ! Vũ Quân, đã lâu không gặp!

- Kính Hiển, bấy lâu nay cậu chết dí ở đâu rồi thế? - Vũ Quân vui mừng tay bắt mặt mừng với người đàn ông vừa tới.

- Chết dí với đống vụ án ở bên châu Âu. Nay tớ trở về quê nhà, vừa khai trương một văn phòng thám tử ở quận T. Ồ, còn đây là...

- Vợ sắp cưới của tớ. - Chưa để cho cậu kịp mở lời, anh ta đã giành nói trước. Tiểu Vi bất bình mà đập vào mặt anh một cái. Nhưng trong mắt người ngoài, cái đánh đó chẳng khác nào cái đánh yêu.

- Anh ta nói nhảm đó. Tôi không phải là gì của anh ta hết. Tôi là Tiểu Vi. Xin chào. - Cậu âm thầm đánh giá vị thám tử này. Khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, khí chất tuy kém hơn Vũ Quân một bậc nhưng so với người thường đã là bức người lắm rồi. Phong thái chuẩn xác, cử chỉ khiêm tốn thành thục, đúng là một thám tử chuyên nghiệp. Cậu vốn rất kính nể nghề thám tử, nên hảo cảm dành cho người đàn ông này cũng rất tự nhiên mà đến.

Kính Hiển nhìn Tiểu Vi cũng âm thầm thích thú. Mỹ nam tựa như ngọc, khi cười lên còn đẹp hơn hoa, rõ ràng có mị lực khiến ngay cả anh phải thao thức một phen. Nhưng dù sao đây cũng là người của lão bạn thân, bình dấm chua kia đang ghen tức nãy giờ, cho nên không thể nào quá phận.

- Kính Hiển, cậu coi chừng, có tin tôi méc cho vợ yêu của cậu không?
- Anh có vợ rồi á? - Tiểu Vi ngạc nhiên, nhìn anh ta vẫn còn trẻ như vậy mà.
- Đừng méc cho Lâm Thư nhà tôi chứ, cậu ấy khi nổi nóng là rất đáng sợ đó. Khụ khụ,... phải, tôi kết hôn rồi. Cũng vừa kết hôn vào hai năm trước thôi, tên họ Vũ này cũng đến dự mà...

Vũ Quân còn phụ họa ba hoa là họ kết hôn ở Pháp, khung cảnh vô cùng lãng mạn,... khiến Tiểu Vi tức không chịu được. Anh ta có ý gì vậy chứ, cậu cũng đâu phải hạng người xen vào gia đình người khác. Kính Hiển cười cười lấy điện thoại, khoe hình Lâm Thư nhà anh cùng đứa con trai họ mới nhận nuôi, Tiểu Vi nhìn người con trai thanh tú trong ảnh ôm đứa bé xinh đẹp, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.

- Thôi, hàn huyên vậy đủ rồi. Tôi phải làm việc đây. - Người đàn ông tự hào cất máy điện thoại, lao vào hiện trường.

- Sao nào? Ngưỡng mộ lắm phải không?

- Ừm, gia đình họ thật đáng yêu. Ước gì...

- Tôi cũng sẽ cho em một gia đình hạnh phúc như thế. Hãy tin tôi.

- Anh nói cái gì vậy... - Tiểu Vi đỏ mặt, ngượng ngùng xoay đầu bỏ đi. Vũ Quân cười ha hả, chạy đuổi theo.
-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com