TruyenHHH.com

TỔNG HỢP CÁC FIC GILENCHI

CHAP 4.2 : TÁI KIẾN ( CHUYỂN VER. )

ChauGiangDo

"Scan lại rồi rửa cho tôi thêm vài tấm. Nửa giờ nữa sẽ đến lấy."

Tôi đưa bức hình cho cậu nhân viên trong tiệm rồi bước ra ngoài. Trời bỗng đổ một cơn mưa rào. Tôi bung chiếc dù màu thiên thanh che trên đầu, không may lại trúng một người vừa vội đi vào ngay chỗ cửa.

"Xin lỗi." tôi nghiêng người một chút, tầm mắt bị che lấp bởi tán dù nên không thấy hết mặt người kia, chỉ thấy một nửa nụ cười hiền hoà và một giọng dịu dàng bảo:

"Không sao."

Giây tiếp theo tôi đã hoà vào dòng người xuôi ngược trên đường đời tấp nập.

Mỗi khi trời đổ mưa bất chợt như thế này, trái tim tôi cũng bất chợt nhớ về một người. Một người đã thật lâu không gặp qua.

Có lẽ vì thế mà ban nãy tôi đã nhìn nhầm người tôi va phải ở cửa cũng có lúm đồng tiền giống cậu ấy.

"Trời cứ mưa như vậy, làm sao tớ đi được đây?"

Vậy thì cậu đừng đi.

Tôi bất giác bật cười. Thỉnh thoảng nghĩ lại, tôi vẫn tiếc đã không nói ra câu đó với cậu ấy. Tuy là không biết liệu như thế sẽ thay đổi được cái gì, nhưng ít nhất bây giờ tôi cũng sẽ không hối tiếc.

Tôi gặp cậu ấy cách đây hai mươi năm về trước. Hai mươi năm ! Tôi cũng thật ngạc nhiên đã qua từng ấy thời gian mà những kí ức xưa kia vẫn còn rõ rệt như vậy. Có những chuyện mà thâm tâm ta tự khắc ghi rất đậm, cũng có lẽ vì cậu ấy đã từng là cả thế giới đối với tôi.

Hai mươi năm trước gia đình cậu ấy dọn đến căn nhà bên cạnh nhà tôi. Bố cậu ấy dạy đàn dương cầm cho học sinh trung học. Chiều chiều khi tôi đi học về, những tiếng đàn du dương luôn cuốn hút tôi. Tôi luôn đứng lấp ló sau khung cửa sổ cao quá đầu một đứa học sinh tiểu học, cố kiễng chân lên nhìn các anh chị bên trong say sưa đánh đàn. Bố cậu ấy dáng người gầy gầy, khoác trên mình chiếc áo sơ mi đã sờn theo năm tháng, gương mặt lạnh đăm đăm với cây thước trong tay. Hễ có học trò nào đàn sai liền nghe vang tiếng chan chát rát bỏng da. Mỗi ngày đều như vậy, khi học viên cuối cùng ra khỏi lớp, tôi cũng lẳng lặng chui qua bờ rào về nhà mình. Tôi không dám dây dưa ở lại. Tôi sợ bị phát hiện nghe đàn lóm. Có lẽ khi ấy tôi còn sợ đôi mắt lạnh đăm đăm kia hơn cả cây thước kia nữa.

Hôm nọ có một học viên đàn rất hay, rất du dương êm tai. Tôi tựa lưng vào tường nghe say nghe đắm, nghe đến mức ngủ gật lúc nào không hay. Sau đó tôi bị một tiếng 'chát' lạnh lùng đánh thức.

Được rồi, lúc đó tôi cũng sợ cây thước kia lắm!

Lúc tôi tưởng hành động lén lút vụng trộm của mình đã bị phát hiện, còn chưa biết nên chạy đằng nào thì một giọng trầm lạnh rất quen đã nghiêm nghị cất lên:

"Làm lại một lần nữa."

Lập tức một tiếng dương cầm non nớt run rẩy vang vọng khắp căn phòng trống trải. Tôi đứng lặng lắng nghe. Tiếng đàn này không đơn thuần chỉ có yếu ớt, nó hình như còn chất chứa rất nhiều tâm tư trong đó. Phải, nói là hay thì không đủ hay. Nhưng mà nó lại truyền cho tôi cảm xúc dạt dào mãnh liệt. Đến tận lúc nốt cuối cùng kết thúc, tôi vẫn còn nghe bao nhiêu nỗi niềm vương lại trong lòng.

"Luyện tập chăm chỉ lên."

Sau đó là tiếng gót giày bước xa dần. Tôi biết thầy đã đi cho nên liền bạo gan nhảy lên đu người vào thành cửa sổ.

Trong phòng học rộng lớn không còn học viên nào cả, chỉ có duy nhất một cậu bé trạc tuổi tôi đang ngồi trước cây đàn dương cầm, đầu cúi xuống nhìn bàn tay đang đặt hờ trên phím.

Tôi hết sức ngạc nhiên. Người vừa đánh đàn ban nãy là cậu ấy ư? Dù có nhìn thế nào thì cũng chỉ tầm tuổi tôi, không thể lớn hơn. Đàn được đến như vậy không phải là rất hay rồi sao?

Cậu ấy không phát hiện ra tôi, đôi môi mím lại một chút, sau đó những ngón tay nho nhỏ lại một lần nữa ấn lên phím đàn.

Lần này khúc nhạc lại trỗi lên da diết. Tôi ngây người ngắm cậu ấy đàn đến say mê, đầu cũng ngẩng lên tự bao giờ. Trong đôi mắt đen của cậu ấy ánh lên những tia sáng khác lạ. Cậu ấy dường như hoà mình vào bản nhạc, cơ thể cũng đung đưa nhịp nhàng theo từng nốt bổng trầm.

Khi đàn xong nốt cuối cùng, cậu ấy khẽ mỉm cười, khiến cho lúm đồng tiền thật đáng yêu lộ ra trên má phải.

"Hay quá!"

Tôi kích động khen một câu, quên mất hiện tại mình đang là một kẻ nghe lén, thậm chí còn vỗ tay bôm bốp.

Cậu ấy nghe động liền ngạc nhiên nhìn về phía cửa sổ, hai mắt lập tức trợn tròn ngạc nhiên. Lúc bấy giờ tôi mới nhớ ra tình thế của mình, cho nên luống cuống thế nào lại ngã uỵch xuống đất.

Ai da ~ bể mông rồi huhuh.

"Này, cậu không sao chứ?"

Tôi còn đang ngồi bệt trên nền đất thì một gương mặt đã cúi xuống thật sát khiến tôi hoảng sợ lùi ra sau.

"A–không–tớ–xin lỗi." tôi lắp bắp, ngôn ngữ loạn xà ngầu từ trong đầu đến ngoài miệng.

"Sao lại xin lỗi? Tớ phải cám ơn cậu mới đúng." Người kia cười hiền làm lúm đồng tiền lại lún sâu, chìa bàn tay nhỏ ra trước mặt tôi "Đứng lên đi!" tôi ngượng ngùng nắm lấy, nhờ lực kéo của cậu ấy mà đứng dậy.

"Không bị thương chứ?" cậu ấy nhìn tôi một lượt từ sau ra trước, từ chân lên đầu, sau đó còn phủi phủi mấy chỗ quần áo bị lấm bẩn của tôi.

"Không, không sao hết." tôi gượng gạo gãi tai.

"Sao cậu không vào nhà tớ chơi, lại rình rập ở đây?" cậu ấy cười khúc khích trước vẻ bẽn lẽn của tôi.

"Tớ... sợ bố cậu không cho."

Người kia nghe tôi nhắc đến bố mình cũng chán nản lắc đầu một cái, như thể rất hiểu hoàn cảnh của tôi. Nhưng rồi cậu ấy lại cười tươi như cũ "Lần sau cậu cứ vào tự nhiên nha. Còn nếu sợ thì đợi đến lúc chỉ có mình tớ cũng được."

Thế là sau hôm đó, mỗi chiều khi học viên cuối cùng ra khỏi lớp, tôi lại rụt rè đi vào căn phòng rộng trống trải chỉ đặt một cây đàn dương cầm, lặng im ngồi nghe cậu ấy luyện tập.

"Cậu có biết tại sao lúc đó tớ lại nói là muốn cám ơn cậu không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì cậu là người đầu tiên khen ngợi tớ đấy."

Bố cậu ấy rất khó tính. Sau này tôi phát hiện, cậu ấy dù có hoàn thành xuất sắc một bản nhạc, ông cũng không khen lấy một câu.

Có lẽ ông muốn rèn luyện cho con mình tính khiêm nhường.

Nhưng đối với một đứa trẻ cỡ ấy mà nói, như vậy không phải quá khó khăn rồi sao ?

Cho nên có lẽ vì tôi là khán giả đầu tiên khen ngợi cậu ấy nên cậu ấy rất quý mến tôi. Tôi không biết làm thế nào mà cậu ấy có thể thuyết phục bố mình cho phép tôi được ngồi nghe cậu ấy đàn. Nhưng mà tôi có cảm giác, từ khi tôi đến nghe đàn, những nốt trầm bổng của cậu ấy không còn chất chứa tâm tình nặng nề như trước nữa.

Cũng có đôi khi, tôi mơ tưởng rằng cậu ấy đang đàn cho mình nghe.

Tôi và cậu ấy rất nhanh đã trở thành đôi bạn thân. Những khi bố cậu ấy ra nhà sau để cậu ấy tự tập luyện, cậu ấy sẽ ngoắc tôi lại ngồi cạnh cậu ấy. Thỉnh thoảng hai chúng tôi sẽ chia nhau mấy cái kẹo ngọt ngào con con. Có lúc cậu ấy sẽ bảo tôi hát để cậu ấy đàn theo. Tôi thường rất ngại mà từ chối, nhưng cậu ấy chỉ cần nài nỉ một chút, tôi liền lập tức nhũn lòng.

Tuổi thơ của tôi đã trôi qua như vậy đó. Những năm tháng ấy lúc nào tôi cũng chìm ngập trong tiếng đàn dương cầm tha thướt du dương, trong những viên kẹo ngọt ngào con con mà chúng tôi chia nhau, trong những nụ cười nở rộ lúm đồng tiền của cậu ấy.

"Sau này tớ nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm tài ba."

"Thật nha! Lúc đó tớ sẽ đến xem cậu biểu diễn."

Chúng tôi làm bạn được hai năm thì gia đình cậu ấy chuyển đi.

Tháng ấy ngày nào cũng mưa rả rích không ngừng. Tôi ngồi cạnh bên cậu ấy, trước cây đàn dương cầm còn lớn hơn cả chúng tôi, bỗng cảm thấy sao mình lại nhỏ bé như vậy.

Hôm đó cậu ấy đàn một khúc nhạc thật buồn, khiến tôi không thể nào không u sầu trước cảnh li biệt sắp diễn ra. Nhưng mà cậu ấy vẫn giữ nguyên nụ cười thanh thản ấy mà nói với tôi "Ngày mai tớ đi rồi."

"Chúng ta sẽ gặp lại chứ?"

"Hình như là sẽ đi rất xa." Cậu ấy nói không đầu không đuôi, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ giúp tôi hiểu.

"Vậy thì... sau này có cơ hội sẽ gặp lại nhau."

Nhưng thực ra, tớ không muốn rời xa cậu.

Cậu ấy ngước nhìn ra ngoài ô cửa sổ, mỉm cười nói một câu:

"Trời cứ mưa như vậy, làm sao tớ đi được đây?"

Vậy thì cậu đừng đi.

Nhưng cuối cùng, chúng ta chỉ có thể để mặc cho dòng đời xô đẩy.

Hiện tại tôi chỉ còn lại những kí ức vụn vặt về cậu ấy, và độc nhất một tấm hình mà hai đứa chụp chung.

Đôi khi tôi nghĩ mình thật ngốc. Thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ về cậu ấy, về tuổi thơ ngọt ngào mà chúng tôi đã trải qua cùng nhau. Nhưng cuối cùng thì nó có bao nhiêu phần trăm quan trọng ? Chẳng qua chỉ là một người bạn thời ấu thơ mà thôi.

Cũng có lẽ là do tôi sợ mình thiệt thòi. Sợ chỉ có mình tôi đơn độc nhớ về những kỉ niệm kia. Sợ chỉ có mình tôi đơn độc mơ tưởng đến ngày gặp lại. Sợ chỉ có mình tôi đơn độc mang tâm tình đặc biệt dành cho cậu ấy.

Tôi là ai, có khi cậu ấy cũng đã sớm quên mất rồi. Mà dù có nhớ thì thứ cậu ấy nhớ chỉ là hình dáng tôi hồi hai mươi năm về trước, cũng như những gì tôi nhớ về cậu ấy chỉ có gương mặt tươi cười lộ ra lúm đồng tiền trong tấm ảnh chụp hai mươi năm về trước mà thôi.

Nhưng không thể phủ nhận, thực sự mong mỏi sẽ có một ngày được gặp lại.

Chạy việc lặt vặt xong, tôi quay lại tiệm chụp hình.

"Tối nay có một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng biểu diễn, cô có đi xem không?" cậu nhân viên vừa cười cười bắt chuyện trong lúc đưa hình cho tôi.

"Có lẽ là không." Tôi mỉm cười lại với cậu ấy, nhưng vừa chuẩn bị cầm lấy hình thì cậu ta liền giật lại.

"A xin lỗi nhầm rồi! Đây là của vị khách khác."

"Sao nhầm được. Đó rõ ràng là hình của tôi mà!"

"Đây, cái này mới đúng là của cô, Chi Pu "

"Cậu xem có nhầm không? Kia mới là hình của tôi."

"Cậu ấy không có nhầm. Đây đúng là hình của tôi."

Một cậu thanh niên khác từ phía sau vươn tay đến kéo túi đựng hình có ghi tên Gil Lê. Tôi ngạc nhiên quay đầu lại.

"Chi, tối nay không định đi xem tớ biểu diễn sao? Đừng nói cậu đã quên mất lời hứa kia rồi nhé!"

Người kia cười hiền lành nhìn tôi, lúm đồng tiền nở rộ trên má phải.

Rất muốn nói với cậu, những năm tháng ấy, tớ một chút cũng chưa từng quên.

-----------------------------------------------------

END ~

ĐỌC XONG NHỚ VOTE ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com