TruyenHHH.com

Tong Hop Ben Le Dao Mo But Ky

Tác giả: 云淡风轻
• Nguồn bài viết: Zhihu
• Nguồn bài dịch: Facebook/Yêu Ngô Tà đến 500 triệu năm - 天真无邪
• Topic: Bạn suy nghĩ như thế nào khi Ngô Tà đến đón Tiểu Ca, Tiểu Ca nói “Cậu già rồi”?

1. Ngô Tà từng ở《Sa Hải》nói qua trí nhớ Tiểu Ca không tốt, rất có thể sẽ quên đi hắn, nếu Tiểu Ca thật sự quên mất cũng không sao, hắn sẽ cùng Bàn Tử kéo Tiểu Ca đi qua từng con đường bọn họ từng đi, khiến Tiểu Ca nhớ lại.

Bởi vậy có thể thấy được trước khi đến đón Tiểu Ca, Ngô Tà lo lắng Tiểu Ca sẽ quên mất mình.

2. Hạ Tuế Thiên tân xuân 2015 《Giờ Này Nơi Ấy》

【 Tiểu Ca:

Hắn đã mất đi cảm giác về thời gian. Vĩnh viễn không có ánh sáng. Hắn chỉ có thể nghe tiếng giọt nước mưa, đó là cách duy nhất để tính toán thời gian.

Một năm nữa đã qua.

Lúc trước khi còn trong tộc, ngày cuối năm luôn giăng đèn kết hoa, đặc biệt trong nhà ngoại tộc vẫn còn có không khí vui mừng, nhưng việc đó hầu như không liên quan tới hắn, cũng chẳng liên quan tới những đứa nhỏ của bổn gia. Sau cánh cửa bổn gia mãi mãi giống một kiến trúc chết, ngọn đèn tối tăm bị những tòa nhà cùng tường bao vây quanh một không gian thoáng gió, như những thi hài cự thú thời viễn cổ.

Đây là một sự thể nghiệm kỳ quái, chung quy đầu tiên là vô tri, về sau mới thực sự mở ra bản thân mình, nhận biết thế giới đến những thu hoạch giành được, nhưng gia tộc của hắn, thông qua sự phong bế chính mình, phong bế vô tận. Ký ức trong đầu từ khi còn trong bụng mẹ mới bắt đầu xuất hiện.

Đây là số mệnh, những chuyện hắn muốn làm trong cuộc đời này sẽ từ từ xuất hiện trong đầu, hắn không có cách nào chống cự, bất kể tin tức ngoại lai nào cũng bắt nguồn từ những tin tức này. Từ khi sinh ra đã xác định rằng ký ức sẽ bị che phủ, hắn muốn lưu lại những gì mình quý trọng, cần phải trải qua những thống khổ to lớn.

Gia tộc của hắn tự xưng là “Kẻ chăn dê”, những ký ức xuất hiện trong đầu buộc họ phải làm gì, sẽ cải biến rất nhiều chuyện, dường như dùng phương thức thần diệu này, đi qua u tối mà tham dự vào sự phát triển của thế giới.

Ký ức về tất niên năm đó đã bị vô số ký ức che phủ, tan thành mảnh vụn, hình như hắn nhớ rõ một xâu kẹo đường, là ai đó đưa cho hắn, năm cây dài ngắn như năm ngón tay, màu sắc rực rỡ. Ở trong cổ lâu không thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ như vậy, ngoại trừ vết máu.

Nếu bây giờ mà có kẹo thì tốt. Trong bóng tối hắn nghe thấy tiếng nói trong đầu mình, ép hắn nghĩ về viên kẹo đường đó.

Không được quên, những thứ đó đều không được quên, thời gian sắp tới, hắn phải nhớ thật kỹ, cho dù chỉ trong chớp mắt.】

3. Từ《Giờ Này Nơi Ấy》có thể thấy được mỗi khi Tiểu Ca muốn ghi nhớ thứ mình trân quý thì đều phải tự phản kháng với thiên bẩm, điều này cần phải trải qua thống khổ cực lớn. Trong mười năm Tiểu Ca vẫn luôn nhớ kỹ Ngô Tà, việc này cần phải không ngừng nhắc nhở chính mình không được quên, hắn phải nhớ kỹ. Đối với việc này không biết hắn đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực. Trong 《Sa Hải》Ngô Tà vẫn luôn nhớ kỹ Tiểu Ca, Tiểu Ca làm sao không nhớ. Cho nên Tiểu Ca vừa ra liền nói với Ngô Tà “Cậu già rồi”, hắn không chỉ không quên Ngô Tà, bộ dáng mười năm trước của Ngô Tà hắn vẫn luôn nhớ kỹ.

4. Trong《Sa Hải》Ngô Tà từng nói qua Tiểu Ca đã rời đi mười năm nhưng trong lòng hắn, anh ấy giống như chưa từng rời đi.

Mười năm chi ước:

【 Mọi người nói, quên một người, trước hết là phải quên đi thanh âm của người đó. Nhưng khi giọng nói của người đó vang lên, tôi không hề cảm thấy một chút xa lạ nào.

“Cậu già rồi”. Người đó nói.

Âm nhạc vẫn đang phát đi đều đều, tại nơi gần với địa ngục nhất trần gian này.

Bàn Tử bật dậy, ôm chầm lấy bả vai Muộn Du Bình, khiến cho anh ấy có chút lảo đảo: “Sao có thể là Tiểu Ca nhà cậu được chứ? Cậu cũng chịu đi ra rồi ư!”

Muộn Du Bình bị lay cho nghiêng ngả, xiêu vẹo.

Tôi kéo tay áo xuống, che đi vết sẹo trên tay mình, đứng lên.

Anh ta nhìn tôi cười cười, tôi cầm ba lô lên: “Đi thôi.”

Chúng tôi chỉ là, đã lâu không gặp.】

Đối với Ngô Tà, hắn chưa từng quên âm thanh của Tiểu Ca, Tiểu Ca giống như chưa từng rời đi. Đối với Tiểu Ca, bộ dáng mười năm trước của Ngô Tà hắn vẫn luôn nhớ rõ, cho nên “Chúng tôi chỉ là, đã lâu không gặp.”

Tôi cảm thấy tác giả dùng hai chi tiết “thanh âm của Tiểu Ca” cùng “bộ dáng mười năm trước” của Ngô Tà rất hay.

Đối với Ngô Tà mà nói, thanh âm của Tiểu Ca không chút nào không xa lạ, phải biết rằng người ngoài gọi Tiểu Ca là “Trương Câm Điếc”, hắn tích chữ như vàng, rất ít nói chuyện. Ngô Tà đối với một người không thích nói chuyện vậy mà cảm thấy âm thanh sau mười năm không chút nào xa lạ (Trong truyện cũng nhiều lần nhắc tới Ngô Tà đối với âm thanh của  Tiểu Ca cực kì quen thuộc, chỉ có ngắn ngủn mấy chữ “Đừng nhúc nhích” hắn lập tức có thể nhận ra ai)

Tiểu Ca không ngừng mất trí nhớ, trong truyện hắn quên quá nhiều thứ, trên cơ bản vẫn không ngừng đi tìm ký ức, mười năm sau hắn vẫn có thể nhớ kỹ bộ dáng mười năm trước của Ngô Tà như vậy, người thường có trí nhớ tốt chỉ sợ cũng khó có thể làm được, Tiểu Ca vậy mà làm được, hơn nữa khi vừa thấy Ngô Tà đã liền nói “Cậu già rồi”.

Chỉ là quan điểm cá nhân quan. Tôi tôn trọng quan điểm tự do của bạn, cũng hy vọng cho dù bất đồng quan điểm bạn vẫn tôn trọng tôi.

oOo

Chắc tạm thời đăng lên đủ rồi, không biết có để sót bài không nữa, buồn tôi. Ngày xưa mới lập blog không biết gì, đăng bài hay gì cũng lộn xộn quá : (

Facebook/wuxiedehua


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com