Tong Hoi Uc
Việc căn nhà thì cô cũng đã giải quyết xong hết rồi nên không cần lo nữa. Việc lo hàng đầu là kiếm việc làm để có tiền đóng điện, đóng nước hoặc đi làm nhiệm vụ kiếm tiền thôi.Buổi sáng hừng đông khi trời chưa kịp ló dạng, cô đã thức dậy sớm lúc năm giờ theo thói quen cũ thường ngày ôn tập những động tác giãn cơ xương cho cái thân thể này. Xong tới việc luyện tập sức bền cho đôi chân bằng cách chạy vài vòng quanh căn nhà lớn này.- Gotcha, ở chỗ ngươi có bán đồ không vậy?Khi định bước vào nhà tắm thì Trivia đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mới ngớ người vài giây khi phát hiện ra chẳng có bất kỳ bộ đồ nào trong người liền lên tiếng hỏi hệ thống tên Gotcha.[ Tất nhiên là có, vì được sử dụng mua vật phẩm miễn phí trong một tuần và mỗi ngày tối đa ba vật phẩm nên tất cả sẽ được miễn phí ]- Nếu vậy lấy bất kỳ bộ đồ nào đó đơn giản, vận động tốt đi.Không do dự cô lên tiếng đề nghị. Đồ miễn phí cho ngu gì mà không nhận cơ chứ.[ Vâng, chúng sẽ có trong năm giây nữa. ]Năm...Bốn...Ba...Hai...Một.Một vòng sáng xanh bao trùm giữa không trung, dần dần ngay trước mắt cô đã hiện ra bộ đồ được gấp lại ngọn gàng nhưng nhìn sơ qua lại có tông chủ đạo màu trắng xanh nhạt. Gật đầu hài lòng đưa hai tay ra trước cứ thế bộ đồ nhẹ nhàng rơi vào tay cô.Bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cùng ngâm mình trong bồn nước xanh thẳm đại dương nhạt. Cơn nước gợn sóng lăn tăn được cô dùng tay đá qua đá lại. Đập nhẹ tay văng lên chảy dọc xuống bờ vai trắng nhỏ non nớt mỏng manh mịn màng. Tắm khoảng chừng mười lăm phút cô bước ra với chiếc áo cổ rộng tròn tay dài pha màu xanh dương nhạt ở giữa có họa tiết con cá voi cùng đàn hải âu, chiếc quần rộng màu trắng ngang đùi. Mái tóc dị sắc xõa ra, đôi tất trắng thêu cá voi và đôi giày quai hậu trắng đế bệt màu trắng.[ Bộ đồ như thế nào? Có vừa ý cô không?]- Không vừa ý thì đang dối lòng rồi. Giờ ra ngoài mua những vật dụng trong nhà mới được.Trivia cười nhẹ, đội cái nón vành rộng màu trắng để che đi khuôn mặt và đôi mắt dị sắc bởi chiếc mắt kính gọng tròn rồi bước đi ra khỏi căn nhà to lớn. Thứ cần thiết nhất phải đi mua là những vật dụng nấu ăn, sau đó là đồ, quần áo, vài thứ vật dụng cần thiết để trang trí trong nhà nữa.Sau hơn ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng cuối cùng cô cũng mua xong tất cả. Tất cả những thứ đó cô đều nhờ người ta gửi tới nhà chứ thân ảnh tám tuổi này đây còn lâu mới bưng về hết được. Trong thời gian vẫn còn sớm chưa tới giờ cơm trưa cô vẫn đang loay hoay tham quan vài nơi xem như biết thêm chút ít. Đột nhiên đôi mắt chuyển dời chú ý sáng một quán nước cũ kỹ, xập xệ héo tàn đến nơi.Đôi mắt dị sắc cứ đắm chìm vào nó như thể có ma thuật thu hút cô không cho thoát ra. Bỗng nhiên...Ting!Tiếng hệ thống vang lên, phá tan đi những suy nghĩ.[ New Misson.Misson : Làm quán nước nổi tiếng.Reward : Năm mươi good points, hai lọ tăng cấp lackluster skills, analytical skills và một phần quà bí mật.Agree or Not. ]Tâm tình phức tạp lẩn quanh đan xen nhiều suy tư. Hệ thống Gotcha này đúng là biết làm khó người ta mà, thử nghĩ xem tiền mua căn nhà đó đã gần hết số tiền mười tỷ yên. Sáng nay mua thêm gia vật dụng nữa, chứ sao mà đủ tiền mua cái quán nước này đây. Hệ thống trò chơi chỉ biết thích làm khó người ta mà chưa từng suy nghĩ lại bản thân mình xem đặt trong đó suy nghĩ chưa.- Hệ thống nhà mấy ngươi thích làm khó người ta quá nhỉ?[ Tôi cũng đâu có biết được. ]Đưa tay đặt lên ót, cô lắc qua trái rồi lại qua phải. Cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể khi phải đối mặt nhiều nhiệm vụ quái lạ mà chung quy chỉ có liên quan đến việc trả tiền còn nhận tiền lại là thứ hiếm có nhất. Thở dài một hơi dù rằng không thích nhưng cũng chẳng thể từ chối nhiệm vụ mà bấm vào "Agree."Thật ra nếu như không kiếm công việc ổn định đúng lứa tuổi thì lại không có tiền trả tiền nhà, nên phải làm việc ngoài, không phải nhà nước gì cả thì mới có vốn sinh lời kiếm từng đồng. Bước vào trong quán, nó tồi tàn cũ kỹ giống như bên ngoài không khác một li. Cô đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, bàn ghế bám dính một lớp bụi dày chổng chất lên nhau. Đi sâu vào trong nữa thì lại có ngay căn phòng khác chúng sạch sẽ hơn chút. Kế bên cánh cửa chiếc giường tre cũ nát xập xệ có thân ảnh người ông lão già gầy gò ốm yếu, đưa tay lên miệng che đi những vết máu đỏ tươi nồng vương vấn trên không khí. Định bước lại gần hơn thì ông lão đó lên tiếng với chất giọng khàn đặc :- Cháu bé, cháu là ai?Trivia hơi chút giật mình với chất giọng đó, cùng với đột nhiên lên tiếng như rằng đang ở một mình, đùng một cái đằng sau không biết lại xuất hiện con người nào nói chuyện như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Ổn định lại vài giây, vuốt ngực mình xuống nhìn ông lão bình tĩnh nói :- Chào ông, cháu tên là Hecatia Trivia, năm nay cháu tám tuổi và không biết rằng ông có thời gian để nói chuyện với cháu được chứ ạ?Ông lão đó đôi mắt hơi ngạc nhiên chau mày lại rồi giãn ra :- Cháu bé, lão già như ta đây có chuyện gì để mà nói chứ!Nhìn thẳng vào mắt ông, cô vẫn không biết nên nói gì tiếp theo, lãng tránh chủ đề vòng vo vài dòng rồi tiếp theo đi sâu vào chủ ý chính của nó hay là khỏi vòng vo tam quốc diễn nghĩa mà vào thẳng vấn đề. Nhưng mà cô cảm nhận được sâu trong đôi mắt đen láy đó, quán nước vẫn có gì đó được gọi là hoài niệm của chốn xưa cũ. Vẫn không biết là có đúng không nữa. Nhưng trên tất cả vì nhiệm vụ nên cô cũng không thể nào mà bỏ lơ được. Cũng nên biết rằng mục đích mà cô được sống không phải là ăn sung mặc sướng, được trải một thảm đỏ đâu. Tất cả chúng đều có cái giá của nó.- Tất nhiên là có, cháu gặp ông là muốn nói với ông là ông có thể bàn giao cho cháu về quán nước này lại cho cháu không?Trivia cười, ngay lập tức phản ứng của ông lão thay đổi.- không... không được... không được, chuyện gì ta có thể giúp nhưng riêng việc bàn giao quán này ta không thể.Ông lão không ngừng lắc đầu nguầy nguậy từ chối, tông giọng nghẹn lại khi nói điều đó đã khiến cô khó hiểu hỏi lại :- Tại sao ạ?- Ta không biết cháu muốn quán này dùng để làm gì, nhưng đây là nơi mà ta cùng vợ ta hứa rằng sẽ giữ quán này không được làm bất kỳ thứ khác.Ông lão cố gắng nói từng chút một. Cô chớp mắt một hồi, im lặng không nói gì khi đã hiểu được đôi ba phần cảm xúc trong chính đôi mắt đen lấy đó toát lên sự ôn nhu ấm áp đặc biệt của ông dành cho cái quán này. Chỉ là cô không thể vì lợi ích cá nhân của ông lão này mà làm hỏng đi kế hoạch. Cô rất đồng cảm về việc người chồng chung thủy người vợ, bảo vệ tất cả mọi thứ trong đó, nhưng nếu như quán này để lâu thì một ngày không xa nó cũng chẳng tồn tại đúng như nguyện vọng đó. Nhìn ông lão một hồi lâu, đôi mắt dị sắc nhẹ mỉm cười ôn nhu :- Ông đừng lo, con mua quán này cũng vì muốn bán những nước ngon lành mát mẻ cùng với những chiếc bánh chứa đầy tâm huyết của con. Tất nhiên con cũng sẽ giúp ông hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Chính là giữ quán này vẫn luôn tồn đọng ký ức của hai người.Dứt lời, bàn tay chỉ về phía bức tường đối diện chiếc giường. Trên đó treo một bức tranh, ở trong khung có một cặp nam nữ tuy không phải đẹp nhưng điều tuyệt vời nhất của họ khi nhìn vào lại là nụ cười hạnh phúc, ánh mắt ấm áp chỉ chứa mỗi bóng hình hai bên. Đằng sau là một quán nước trang trí với những họa sắc gam màu tươi sáng mát lạng giữa cái nóng trưa hè oi bức. Cô không biết hình ảnh trước kia quán này như thế nào nhưng nếu gắn ghép nhiều ký ức đó và vài hình ảnh lại thì có lẽ nó sẽ ra được vài hình ảnh bên trong quán này.Còn ông lão khi nghe cô nói câu đó, ánh mắt chiếu lên vẻ ngờ vực. Nhưng bên trong lồng ngực đã nhảy cẩn lên vì vui sướng, tim đập càng lúc càng nhiều. Nhưng không phải vì thế mà đã tin tưởng giao lại, một lần nữa lên tiếng hỏi :- Cháu biết không, cháu nhỏ con thế này. Nghe xong câu nói đó... cháu sẽ làm... Ta biết, nhưng khi lớn lên, cháu... vẫn còn... suy nghĩ ấy nữa không... hay là... lợi ích cá nhân riêng...Con người là thứ nguy hiểm và khó đoán nhất. Trên thế giới có bảy tỷ người thì bảy tỷ tính cách khác nhau và chẳng ai giống ai hoàn toàn. Lúc nhỏ thơ ngây dễ dạy dỗ. Luôn muốn làm cho người khác vui, nên hứa, hứa và cố gắng hoàn thành lời hứa nhưng lớn lên. Gánh nặng trên vai ngày càng một trĩu nặng, gia đình, học tập, công việc rất rất nhiều thứ khác nữa thì không biết cô có ý định bán quán này làm việc tư cá nhân để phá bỏ lời bàn giao trước kia hay nói đúng hơn là hiện tại hiện giờ.Sự im lặng bao trùm lấy, cô vẫn chưa có ý định trả lời câu hỏi này còn ông lão thì lại rất mong biết bao. Đưa hai tay chạm vào nhau, đôi mắt dị sắc nhìn vào ông lão nói tiếp :- Cháu... vẫn chưa nghĩ tới đó......25092022 - 07488----Thân ái----- Moon -- Cinn -- Zun -- Elain -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com