TruyenHHH.com

Tong Giam Doc Xin Anh Nhe Mot Chut

Chương 183: Cô chỉ có một yêu cầu.

Ba ngày sau.

Sáng sớm, tại phòng ăn Hạ gia.
Dì Lưu đang đốc thúc người giúp việc chuẩn bị bữa sáng.

Hạ Tử Du cũng đang đi vào phòng ăn.

Thoáng nhìn thấy Hạ Tử Du, dì Lưu ngừng lại động tác trên tay, lập tức nở nụ cười: "Hạ tiểu thư, cô dậy rồi à...Mọi người đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô rồi."

Hạ Tử Du nhìn quanh bốn phía một vòng rồi thắc mắc hỏi: "Dì Lưu, mẹ con không có ở phòng ăn sao?"

Dì Lưu hiền từ trả lời: "Bà chủ đang ở vườn hoa, tôi đang chuẩn bị đi mời bà chủ dùng bữa sáng đây."

Sắc mặt Hạ Tử Du trở nên ủ dột, lo lắng hỏi: "Dì Lưu, tâm tình của mẹ con có phải vẫn chưa chuyển hướng tốt?"

Dì Lưu trấn an vỗ nhẹ tay Hạ Tử Du: "Hạ tiểu thư, cô đừng lo lắng...Nhiều ngày qua bà chủ cũng không có bước chân ra khỏi phòng một bước, lúc này chịu đến vườn hoa điều này nói rõ tâm tình bà chủ đã khá hơn trước rồi."

Hạ Tử Du nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dì Lưu nói: "Hạ tiểu thư, cô dùng bữa ăn sáng trước đi, tôi đến vườn hoa mời bà chủ vào."

Hạ Tử Du lập tức nói: "Dì Lưu, để con đi. Con muốn gần gữi với mẹ nhiều hơn!"

Dì Lưu trấn an cười cười: "Cũng tốt...Tôi cũng hy vọng có người có thể trò chuyện với bà chủ."

Hạ Tử Du đã nhìn thấy bà Hạ ngồi trên ghế dài trong vườn hoa.

Bà Hạ lặng lẽ ngồi ở đó, ánh mắt dại ra đang lắng nghe tiếng côn trùng kêu.

Hạ Tử Du chậm rãi đi tới, nhẹ giọng gọi bà: "Mẹ!"

Bà Hạ ngước mắt lên nhìn Hạ Tử Du nhưng không nói gì.

Hạ Tử Du ngồi xuống cạnh bà Hạ, cầm một chiếc áo len mỏng khoác lên người bà Hạ, quan tâm nói: "Me, sáng sớm trời lạnh, mẹ tới vườn hoa phải mặc thêm nhiều quần áo chứ."

Bà Hạ vẫn trầm mặc nhìn Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du ở chung với Hạ gia ba ngày nay, bà Hạ vẫn chưa mở miệng nói chuyện với Hạ tử Du một câu nào.

Hạ Tử Du nhìn gương mặt bà Hạ tiều tụy hơn rất nhiều so với trước kia, đau lòng nói: "Mẹ, mẹ lên tiếng nói chuyện với con đi, mẹ cứ như thế này con rất lo lắng…Con biết mẹ nhớ ba, nhưng nếu ba vẫn còn sống, ông ấy tuyệt đối không muốn nhìn thấy mẹ như bây giờ đâu."

Nhắc tới ông Hạ, hốc mắt bà Hạ bỗng ngưng tự nước mắt.

Thấy mắt bà Hạ ươn ướt, vành mắt Hạ Tử Du cũng hồng hồng.

Bà Hạ ai oán lên tiếng, nghẹn ngào nói: "Sao ông ấy có thể bỏ lại mẹ một mình chứ? Tiểu Hân cũng không biết đi đâu, ông ấy cũng đi, bây giờ chỉ còn lại một mình mẹ, mẹ sống ở trên đời này còn ý nghĩa gì nữa."

Hạ Tử Du đau lòng ôm lấy bờ vai bà Hạ bởi vì đang khóc mà run run, cố gắng an ủi nói: "Mẹ, mẹ không có mình mà, mẹ còn dì Lưu, còn con, còn Đường Hân…"

Bà Hạ chợt đẩy mạnh Hạ Tử Du ra, khóc thành tiếng: "Cô...Cô còn về đây làm gì? Đều tại cô…Nếu như ngày đó chúng tôi không dẫn cô về Hạ gia, nếu chúng tôi không có dính líu gì đến cô, ba cô hôm nay sẽ không phải chết…"

"Mẹ..." Mỗi một câu nói của bà Hà đều khiến Hạ Tự Du không ngừng tự trách mắng bản thân.

Bà Hạ khóc rống lên: "Cô đi cho khuất mắt tôi, mau đi cho tôi..."

Không quan tâm đến bà Hạ xô đẩy, Hạ Tử Du vẫn ôm thật chặt bà Hạ, liên tục nói: "Con không đi, mẹ..."

"Cô đi mau..."

"Con không đi..."

Sau lần cuối cùng đuổi Hạ Tử Du đi không có kết quả, bà Hạ rốt cuộc đau lòng dựa vào trên người Hạ Tử Du, bật khóc: "Tại sao ông trời lại đối xử với mẹ như vậy? Tại sao? Tử Du, rốt cuộc mẹ đã làm sai điều gì?"

Hạ Tử Du ôm bà Hạ, trấn an vuốt nhẹ lên sống lưng bà Hạ.

Bà Hạ lẩm bẩm nói: "Tại sao ai cũng bỏ mẹ mà đi…Còn lại một mình mẹ biết phải làm sao bây giờ?"

Hạ Tử Du không nói gì chỉ lặng lẽ lắng nghe bà Hạ thổ lộ.

Qua một lúc lâu, bà Hạ mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du giúp bà Hạ vén mấy sợi tóc rối bời đến sau vành tai, nhỏ nhẹ gọi: "Mẹ..."

Hốc mắt bà Hạ không còn nước mắt để rơi, lẳng lặng nhìn Hạ Tử Du, bỗng nhiên bà áy náy nói: "Tử Du, mẹ xin lỗi...Vừa rồi mẹ nói chuyện có phải rất làm con buồn không?"

Hạ Tử Du lắc mạnh đầu: "Mẹ, con không sao..."

Bà Hạ đưa tay vuốt lên gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, khó chịu nói: "Tử Du, mấy năm nay mẹ chẳng có quan tâm gì đến con, con luôn trách con năm đó giả mạo than phận của Tiểu Hân, con có trách mẹ không?"

Mắt Hạ Tử Du ướt nước vẫn lắc đầu.

Bà Hạ quyến luyến nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của Hạ Tử Du, đau khổ nói: "Con có biết hay không, mấy năm này mẹ sống mà không hề thấy vui vẻ chút nào…Tình thương của mẹ dành cho con nhiều như vậy, nhưng đột nhiên con không phải con gái ruột do mẹ sinh ra…"

"Con xin lỗi."

"Mấy năm nay, ba con cứ luôn trách mẹ không nên nhớ tới con, nhưng chính ông ấy lại luôn lén lấy hình của con ra xem…"

Đáy mắt Hạ Tử Du đong đầy nước mắt, lúc này chỉ có thể không ngừng nói: "Con xin lỗi..."

Buổi tối.

Kéo chăn đắp cho bà Hạ xong Hạ Tử Du hôn nhẹ lên trán bà Hạ: "Mẹ, ngủ ngon!"

Bà Hạ vui vẻ gật gật đầu.

Lúc Hạ Tử Du chuẩn bị đi ra, bà Hạ đột nhiên lên tiếng gọi: "Tử Du, tối nay ngủ chung với mẹ đi!"

Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, trong lòng vui mừng khôn xiết, tất nhiên cô không dám tin. Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nhận được sự tha thứ của mẹ…Nước mắt trong hốc mắt Hạ tử Du lại tràn ra, lúc này Hạ tử Du cảm thấy trời cao cuối cùng vẫn chiếu cô.

"Mẹ không muốn ở một mình."

Hạ Tử Du nghẹn ngào nói: "Dạ."

"Ngày mai, mẹ dẫn con đi thăm ba con..."

"Dạ."

Hôm sau, tại công viên tưởng niệm.

Hạ Tử Du dắt tay bà Hạ, hai người lẳng lặng nhìn nụ cười sáng lạn của ông Hạ.

Lúc đối mặt với ông Hạ, tâm tình của bà Hạ cũng đã bình tĩnh hơn.
Vậy mà, tròng mắt trong suốt của Hạ Tử Du lúc này lại phủ kín hơi nước.

Không để ý tới trạng thái của Hạ Tử Du, có lẽ là không muốn khóc trước mặt chồng, bà Hạ xoay người lại nói: "Tử Du, chúng ta về thôi."

Hạ Tử Du đột nhiên nặng nề gọi: "Mẹ..."

Bà Hạ ngước mắt hỏi: "Tử Du, sao vậy?" Nhìn nước mắt Hạ Tử Du đang không ngừng rơi, bà Hạ đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du khàn khàn nói: "Mẹ, con xin lỗi, con không thể cứu được ba về."

Bà Hạ nặng nề thở dài, giọng nói dịu lại: "Mẹ nói con đừng để trong lòng, con người đều có một số mệnh, việc của ba con trách nhiệm không phải tại con…Mẹ biết con đã cố gắng hết sức để bảo vệ ba con!" Tuy ông Hạ chết là vì Hạ Tử Du liên lụy, nhưng bà Hạ cũng biết Hạ Tử Du cũng đã cố gắng hết sức.

Hạ Tử Du bật khóc thành tiếng: "Mẹ, nếu như...Nếu như con có thể nghe lời Đàm Dịch Khiêm, chờ anh ấy tới cứu chúng ta, có lẽ ba sẽ không có chết."

Bà Hạ tự trách nói: "Chuyện này là lỗi của mẹ, là mẹ cầu xin con đi với Arsene..."

Hạ Tử Du lắc đầu: "Không...Mẹ, con biết rõ tình hình lúc đó, dù Arsene có dẫn con đi, hắn cũng sẽ không tha cho ba. Nhưng con...Nhưng con đã tự cho rằng mình có thể xoay chuyển."

Bà Hạ lau đi nước mắt đang không ngừng tuôn rơi trên mặt Hạ Tử Du: "Mẹ cũng biết, nhưng tối thiểu vẫn còn một tia hy vọng, không phải sao?"

Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy bà Hạ, muốn từ vòng ôm này để nhận được chút cảm giác an toàn thay thế cho những nỗi thống khổ uất ức trong mấy ngày qua: "Mẹ..."

"Đứa nhỏ ngốc..."

Vào đêm.

Hạ Tử Du nằm mở to mắt, thần sắc hoảng hốt nhìn trần nhà hoa văn.

Bà Hạ nghiêng người sang quan tâm hỏi: "Tử Du, sao còn chưa ngủ?"

Hạ Tử Du cũng nghiêng người sang, đối mặt với bà Hạ: "Có phải con nhích tới nhích lui đánh thức mẹ?”

Bà Hạ bật lên chiếc đèn ở đầu giường, khẽ thở dài nói: "Mẹ cũng không ngủ được."

Hạ Tử Du an ủi: "Cơ thể mẹ vẫn chưa khỏe, mẹ cần nghỉ ngơi thật nhiều."

Bà Hạ hỏi: "Tử Du, hai hôm nay con cũng không ngủ được, có phải có tâm sự không?"

Hạ Tử Du cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Không có ạ!"

Bà Hạ thuận miệng hỏi: "Con về nước mấy ngày rồi, sao không thấy Dịch Khiêm gọi điện thoại cho con?"

"Dạ...Anh ấy...Anh ấy có gọi điện thoại cho con, nhưng vào buổi tối thì rất ít vì anh ấy bận rộn công việc, cần nghỉ ngơi."

Bà Hạ cảm khái nói: "Cũng phải, Dịch Khiêm quản lý công ty lớn như vậy thật là rất bận rộn. Ngày đó thấy Dịch Khiêm lo lắng cho con như vậy, mẹ nghĩ có lẽ tình cảm của con và Dịch Khiêm rất hạnh phúc!"

Hạ Tử Du chỉ cười nhẹ: "Dạ."

Bà Hạ tắt đèn ở đầu giường, nhẹ giọng nói: "Mau ngủ đi."

Hạ Tử Du đột nhiên gọi bà: "Mẹ..."

Trong bóng tối, ánh mắt bà Hạ dịu dàng nhìn sang Hạ tử Du: "Sao vậy?"

"Con có vấn đề này muốn hỏi mẹ."

"Nói đi!"

Hạ Tử Du do dự một lúc rồi nói: "Ba và mẹ xưa nay luôn yêu thương nhau, mẹ nhận thấy để có thể duy trì cuộc sống vợ chồng điều cần nhất chính là gì?"

Bà Hạ lấy thân phận của người từng trải thở dài nói: "Cần nhất đương nhiên chính là sự tin tưởng! Chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, bất cứ khó khăn gì giữa vợ chồng cũng đều có thể giải quyết."

Hạ Tử Du hỏi: "Vậy nếu như cả hai vợ chồng đều có vấn đề về lòng tin với nhau, hiện tại rất khó có thể tiếp tục sống chung nữa, vậy phải làm sao bây giờ?"

Bà Hạ trả lời: "Vậy phải xem cả hai vợ chồng này còn yêu nhau hay không."

"Con không biết anh ấy..." Hạ Tử Du lập tức khựng lại, rồi đổi sang câu hỏi khác: "Nếu như đối phương có khả năng không muốn tiếp tục nữa thì sao?"

Bà Hạ nhạy cảm hỏi: "Tử Du, con hỏi nhiều vấn đề giữa nam nữ như vậy...Có phải giữa con và Dịch Khiêm xảy ra chuyện gì rồi phải không?"

Hạ Tử Du lập tức lắc đầu: "Con và anh ấy không có vấn đề gì, con chỉ hỏi giúp một người bạn thôi."

"À." Bà Hạ cũng không thắc mắc thêm, dù sao lúc bà ở Los Angeles cũng nhận thấy được rõ Dịch Khiêm rất quan tâm và lo lắng cho Hạ Tử Du, đương nhiên cho rằng giữa bọn họ chắc chắn sẽ không có vấn đềv "Vậy mẹ hỏi con, bạn của con không muốn cùng đối phương tiếp tục nữa sao?"

Hạ Tử Du không chút do dự nào trả lời: "Không, cô ấy . . . . . . Cô ấy không hề muốn rời xa đối phương."

Bà Hạ hiểu ý gật gật đầu: "Như vậy vấn đề cũng rất dễ giải quyết. Nếu không muốn xa đối phương, vậy thì đừng bỏ đi!"

"Nhưng mà, cho dù có thể tiếp tục, đối phương kia cũng chỉ là tuân theo sự quyết định của cô ấy, bởi vì...Đối phương có lẽ đã không còn cần cô ấy."

Bà Hạ nói: "Vậy, bạn của con nên suy nghĩ xem trên đời này có thể còn ai có thể thay thế vị trí đối phương trong lòng cô ấy hay không...Nếu như không có, vậy chuyện duy nhất bạn con có thể làm chính là nghĩ cách làm sao để đối phương có thể quan tâm tới cô ấy lần nữa...Nên biết rằng, quay lại chính là sống cả đời, giây phút đã lựa chọn, cũng có lẽ là kết quả cho cả đời, bạn con hẳn nên phải thận trọng suy nghĩ, ít nhất khi ở thời điểm quyết định, bạn con cần phải xác định xem đối phương còn yêu cô ấy hay không, dù sao khi bước vào lễ đường thành thân thì hai người nhất định đã từng yêu nhau, tình cảm hai bên không thể dễ dàng nói bỏ là bỏ như vậy, có lẽ còn có thể cứu vãn được."

Hạ Tử Du trầm mặc, dường như đang suy nghĩ đến những lời nói của bà Hạ.

Bà Hạ lại nói thêm: "Hôn nhân không phải trò đùa, cần nên thận trọng suy tính."

Ba ngày sau đó, Hạ Tử Du ngồi máy bay trở lại Los Angeles.

Lúc kéo hành lý xuống máy bay, bước chân của Hạ Tử Du đã không còn nặng nề như lúc ra đi, cô có vẻ rất nhẹ nhõm, thậm chí sau khi ra khỏi phi trường, cô còn mua một chiếc điện thoại di động mới, một số mới, sau đó gọi điện thoại cho tài xế ở nhà tới đón cô.

Tài xế rất nhanh đã tới, cô giống như đã sớm vứt bỏ hết mọi lo lắng khi rời đi, mỉm cười nhìn tài xế.

Tài xế đã lâu rồi không có nhìn thấy Hạ Tử Du cười, anh cảm thấy hơi ngạc nhiên, cảm thấy tâm trạng của Hạ Tử Du vui tươi hơn trước khi ra nước ngoài nhiều.”

Tài xế hỏi Hạ Tử Du: "Cô chủ, về thẳng nhà sao?"

Hạ Tử Du nói: "Hiện tại bốn giờ rồi, Liễu Nhiên đang ở nhà trẻ, chúng ta đi đón con bé!”

Tài xế nó: "Cô vừa xuống máy bay có mệt không? Tôi đưa cô về nhà rồi đi đón Ngôn Tư tiểu thư sau!"

Trên mặt Hạ Tử Du vẫn mỉm cười nhã nhặn: "Không sao, trên máy bay tôi đã ngủ một giấc rồi, một tuần nay Liễu Nhiên không thấy tôi, chắn hẳn con bé rất là nhớ tôi."

Tài xế gật đầu: "Vậy tôi đưa cô đến đó."

"Mẹ ——"

Ngoài cửa nhà trẻ, Hạ Tử Du dang tay ôm lấy Nhiên đang chạy về phía cô.

Vòng tay nhỏ bé của Liễu Nhiên cũng ôm ngược lại Hạ Tử Du, mừng rỡ nói: "Mẹ, mẹ đã về rồi, Ngôn Ngôn rất nhớ mẹ."

Niềm nhớ thương đối với đứa con gái bảo bối khiến Hạ Tử Du không kiềm được hôn liên tục mấy cái lên khuôn mặt Liễu Nhiên, Hạ Tử Du nở nụ cười tràn đầy tình thương của mẹ: "Con gái bảo bối, mẹ cũng rất nhớ con. Mẹ không nhà mấy ngày nay, con có ngoan hay không nè?"

Liễu Nhiên rất nghiêm túc gật đầu: "Dạ, cô giáo cũng khen Ngôn Ngôn rất ngoan!"

Hạ Tử Du nhịn không được lại hôn con gái thêm vài cái, bắt chước giọng nói ngây thơ của Liễu Nhiên: "Chỉ có cô giáo nói con ngoan thôi ư, vậy…Ba con đâu?"

Liễu Nhiên lập tức khẩn trương: "Ngôn Ngôn có ngoan ngoãn nghe lời ba nói mà."

Hạ Tử Du hỏi: "Mấy ngày nay ba đều ở nhà với con sao?"

Liễu Nhiên gật đầu: "Dạ, mỗi buổi tối ba đều kể chuyện cổ tích cho Ngôn Ngôn, còn dạy Ngôn Ngôn chơi ghép hình."

"Được rồi, xem con gái mẹ ngoan như vậy, bây giờ chúng ta về nhà thôi, mẹ có mua cho con rất nhiều quà nè."

Liễu Nhiên thích thú vỗ tay: "Tuyệt quá!"

Người trong biệt thự ai cũng nhận thấy sau khi Hạ Tử Du trở về đã có sự thay đổi rất lớn.

Cô không còn buồn bực không vui như lúc trước, tâm tình dường như cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn. Thậm chí cô còn tặng quà cho rất nhiều người giúp việc trong nhà, khiến cho tất cả người giúp việc trong nhà phải ầm ĩ một phen.

Còn lúc này, Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa nhìn Liễu Nhiên đang nghiêm túc suy nghĩ chơi ghép hình.

Người giúp việc cung kính nói: "Cô chủ, có thể dùng bữa tối rồi."

Hạ Tử Du ngước mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường, không tin hỏi người giúp việc: "Chúng ta không đợi Dịch Khiêm sao?"

Người giúp việc trả lời; "Sáng nay lúc tiên sinh ra cửa có nói tối nay có tiệc xã giao, có thể sẽ về hơi trễ."

Liễu Nhiên ngước mắt lên nói: "Đúng vậy đó, ba cũng có nói với Ngôn Ngôn nữa."

"Được rồi, Liễu Nhiên, chúng ta đi bữa tối thôi!"

Liễu Nhiên đưa tay muốn Hạ Tử Du ẵm lên: "Dạ."

Hạ Tử Du bế lấy Nhiên, hai mẹ con vui vẻ dùng cơm ở phòng ăn.

Dỗ Liễu Nhiên ngủ xong, Hạ Tử Du trở lại phòng mình.

Cô nhìn quanh bốn phía căn phòng, bỗng phát hiện hình như phòng mình có điểm hơi khác so với lúc khi cô đi.

Trên tủ đầu giường có một số văn kiện, rèm cửa sổ sát đất đang kéo ra, trong phòng cũng mơ hồ còn có hơi thở quen thuộc của anh.

Cô không hỏi người giúp việc mấy tối hôm nay Đàm Dịch Khiêm có ngủ ở nhà hay không, nhưng cô biết Đàm Dịch Khiêm có ở trong phòng này.

Giờ phút này lòng cô lại cảm thấy rất đau. Sau khi cô đi, anh liền trở về nhà. Rõ ràng, đúng như cô dự đoán, anh không vui khi nhìn thấy cô.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Du không suy nghĩ nhiều nữa mà kéo rèm cửa lại, sau đó lấy theo áo ngủ đi vào phòng tắm.

Cảm giác được tắm rửa thật thoải mái, như tẩy rửa đi hết những mệt mỏi trên người cô.

Sau khi tắm rửa xong, cô nhìn thấy mắt mình trước gương có quầng thâm như người sắp chết, cô thoa kem dưỡng mắt mình ngay tại trong phòng tắm.

Cảm giác ánh mắt trong suốt hơn rất nhiều so với ngày trước, Hạ Tử Du hài lòng đi ra khỏi phòng tắm.

Có lẽ là không nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm sẽ về nhà sớm như vậy, lúc bước ra khỏi phòng tắm, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, Hạ tử Du hơi sửng sốt khi nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm vẫn theo thói quen khi về đến nhà liền vươn tay nới lỏng cà vạt trước.

Lúc Đàm Dịch Khiêm nghe thấy tiếng động từ cửa phòng tắm, ánh mắt cũng đã nhìn tới Hạ Tử Du đang đi ra khỏi phòng tắm.

Cô mặc áo ngủ rất kín đáo, cả người khoan khoái nhẹ nhàng, sau khi tắm xong dường như còn tỏa ra mùi hương của chanh thảo rất dễ chịu.

Hạ Tử Du giật mình đứng im tại chỗ, trong lòng không hiểu sao cảm thấy nao nao.

Đi chỉ mới một tuần lễ, lại giống như đã bỏ đi rất lâu rất lâu rồi vậy, bởi vì sự nhớ nhung luôn làm tổn thương con người.

Mấy ngày nay anh có không liên lạc với cô, mặc dù lúc ở thành phố Y cô không có sử dụng điện thoại, nhưng nếu anh muốn liên lạc với người nào đó, anh nhất định sẽ có cách của mình, trừ khi anh không muốn mà thôi.

Im lặng được một lúc, cô chậm rãi đi về phía anh, mở miệng lên tiếng trước: "Dịch Khiêm..."

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm đã không còn nhìn Hạ tử Du nữa, anh chỉ tự cởi ra hai nút thắt áo sơ mi, trả lời cô nhưng giọng anh nhẹ đến nỗi như không hề lên tiếng: "Ừ."

Khoảng cách cả hai không xa, Hạ Tử Du có thể ngửi thấy được trên người Đàm Dịch Khiêm có mùi rượu vang nhẹ.

Lúc Đàm Dịch Khiêm ra ngoài xã giao đa số là không có uống quá nhiều rượu, dù là ra ngoài đi xã giao, nhưng trên người anh chưa bao giờ nghe thấy mùi khó chịu.

Anh không hỏi gì cô, còn cô vì muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này nên nói tiếp: "Em về lúc chiều. Có nghe người giúp việc nói lại là anh đi xã giao, em còn tưởng phải trễ chút nữa anh mới về."

Đàm Dịch Khiêm vẫn không lên tiếng.

Cả hai từng chung sống với nhau chung một nhà, nhưng từ vợ chồng nay lại trở thành ngượng ngùng như người xa lạ, Hạ Tử Du đi đến tủ đầu giường, lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong ngăn tủ ra.

Ngồi xuống ở mép giường, liếc mắt nhìn thoáng qua tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói: "Lúc em đến thành phố Y có nói sau khi về sẽ nói cho anh biết lựa chọn của em, bây giờ em trả lời anh."

Đàm Dịch Khiêm lẳng lặng chăm chú nhìn Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du tìm được một cây bút trong cặp hồ sơ trên tủ đầu giường, không hề do dự cô cầm bút ký tên mình lên giấy thỏa thuận ly hôn.

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn cô càng thêm u ám.

Sau khi kí tên mình lên giấy thỏa thuận ly hôn, Hạ Tử Du đứng dậy đi về phía Đàm Dịch Khiêm, sau đó đưa nó cho anh.

Nhìn khuôn mặt điển trai của anh, cô cười nhạt nói: "Rất xin lỗi vì phải đợi nhiều ngày như vậy mới có quyết định cho cả em và anh. Trước đây anh có nói hôn nhân chúng ta là do em tự quyết định, nhưng trước khi anh đưa bản thỏa thuận ly hôn này cho luật sự, em hy vọng anh có thể đồng ý với em một chuyện..."

Đàm Dịch Khiêm không lên tiếng, ánh mắt co rút lại.

Cô nhìn anh bình tĩnh nói: "Em biết anh sẽ không cho em dẫn theo Liễu Nhiên đi, nhưng em cũng không nỡ xa con...Em hy vọng anh có thể tạm thời đừng công bố chuyện chúng ta ly hôn, em muốn ở lại đây thêm ba tháng nữa, để có thời gian ở chung với Liễu Nhiên nhiều hơn, dĩ nhiên, trong ba tháng này em sẽ nghĩ cách giải thích cho Liễu Nhiên hiểu sự ra đi của em, còn nữa...Ngày mai em sẽ chuyển đến căn phòng sát vách ngủ, sẽ không làm phiền đến anh, hy vọng anh có thể đồng ý yêu cầu này của em."

Chương 184: Vui mừng vô ích.

Đêm đó anh lạnh nhạt rời khỏi phòng của hai người. Không, phải nói là đã từng là phòng của cả hai.

Cô không biết khi nào anh sẽ đưa giấy thỏa thuận ly hôn đó cho luật sư, nhưng trong ba tháng tới, cô thầm mong mọi chuyện được vượt qua suông sẻ.

Sau khi cô về nhà, Đàm Dịch Khiêm lại không thường xuyên có nhà, cũng có lẽ là cô không có cơ hội nhìn thấy anh, dù sao bình thường khi anh về nhà cũng toàn vào nửa đêm, mà lúc anh về cô cũng đã ngủ ở phòng sát vách.

Đúng vậy, một tuần trước cô đã dọn ra khỏi căn phòng chung của họ, lúc cô chuyển ra mới phát hiện thì ra trong phòng có rất nhiều đồ của cô.

Ước chừng phải mất cả một buổi chiều cô mới có thể mang hết tất cả đồ của mình ra và sắp xếp lại đâu vào đấy. Sở dĩ sắm sửa nhiều như vậy đó là vì cô không hề nghĩ tới có ngày mình sẽ dọn ra khỏi căn phòng này.

Mọi người trong biệt thự đương nhiên đều biết chuyện Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du ngủ riêng phòng, nhưng so với trước khi ở riêng, mọi người giúp việc trong nhà thậm chí cảm thấy tình cảm của bọn họ đã dần dần chuyển biến tốt hơn, cho nên đối với Hạ Tử Du cũng ân cần hơn lúc trước nhiều.

Lúc này, Hạ Tử Du đang đứng trước phòng khách đổi giày, người giúp việc quan tâm bước đến hỏi: "Cô chủ, cô muốn ra ngoài sao?"

"Ừ, một mình tôi ở nhà cũng không có chuyện gì làm, tôi muốn ra ngoài một chút."

Người làm nói: "Vậy để tôi bảo tài xế đưa cô đi!"

Hạ Tử Du lắc đầu: "Không cần, tôi ngồi taxi được rồi, tôi muốn một mình ra ngoài đi dạo, nếu hơi muộn tôi sẽ bảo tài xế đến đón tôi."

"Dạ, vậy cô phải cẩn thận."

"Ừ."

Đứng trên đường phố giữa dòng xe qua lại đông như kiến, Hạ Tử Du vẫn không biết mình muốn làm gì, nhưng cô muốn đứng ở chỗ nhiều người như thế này, để ít nhất sẽ không khiến cô có cảm giác thế giới này chỉ còn lại một mình cô.

Thế nhưng dạo bước trên đường phố Los Angeles phồn hoa, nghe âm thanh ồn ào ầm ĩ xung quanh, cô vẫn thấy mình thật cô độc.

Bất ngờ cô đi tới trước cửa một bệnh viện tư nhân. Thật tình cờ, bệnh viện tư nhân này chính là bệnh viện nơi ông Đàm nằm.

Gần đây đã trải qua quá nhiều chuyện, cô không có thời gian để đến thăm ông Đàm, lúc này thấy mình cũng không có làm gì, cô liền bước đi vào bệnh viện.

Bởi vì lúc trước cũng thường hay đến thăm ông Đàm, cho nên cô rất dễ dàng đi vào phòng bệnh nơi ông nằm.

Phòng bệnh ông Đàm nằm lúc nào cũng có y tá đặc biệt trông nom 24h, y tá nhìn thấy Hạ Tử Du, ai cũng nở nụ cười chào đón "Đàm phu nhân, cô đến thăm ông Đàm tiên sinh sao?"

Hạ Tử Du mỉm cười trả lời: "Cũng lâu rồi không tới, tình trạng của ba tôi có khá hơn không?"

Y tá nói: "Vẫn như vậy, cũng không biết khi nào có thể tỉnh."

Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn ông Đàm ngủ say trước mặt, nhẹ giọng nói: "Tôi tin chắc ba tôi sẽ tỉnh lại."

Y tá cũng gật đầu: "Trên lý thuyết mà nói là có khả năng đó, chúng ta không thể từ bỏ hy vọng."

"Ừ."

"Hạ tiểu thư, tôi đi ra ngoài trước, cô cứ tự nhiên nói chuyện với ông Đàm tiên sinh, tôi nghĩ việc này cũng có thể kích thích tinh thần giúp cho ông Đàm tiên sinh có thể tỉnh lại."

"Được."

Sau khi y tá đi ra ngoài, Hạ Tử Du ngồi xuống bên mép giường.

Thấy bàn tay đầy nếp nhăn của ông Đàm hơi để lộ ra phía ngoài, Hạ Tử Du nhấc nhẹ bàn tay của ông bỏ vào trong chăn, sau đó cười nói: "Ba, tuy là ba đã ngủ rất lâu rồi, nhưng con nghe người khác nói là ba có thể nghe thấy mọi người nói chuyện, đúng không?" Trước đây mỗi khi đến thăm ông Đàm cô chưa bao giờ nói chuyện với ông, nhưng hôm nay không hiểu sao cô lại muốn tâm sự với ông.

Bên trong phòng bệnh chỉ có tiếng máy điều hòa đang hoạt động, còn ông Đàm dường như không hề có chút phản ứng nào.

"Ba ngủ đã lâu rồi. Mọi người ai cũng hy vọng ba mau sớm tỉnh lại. Ba à, ba có muốn nhìn thấy Dịch Khiêm hay không?"

Hạ Tử Du cười nhẹ: "Ba có biết không, con trai của ba rất ưu tú, anh ấy đã phát triển Đàm Thị rất lớn mạnh, nếu ba tỉnh lại nhất định ba sẽ rất hãnh diện về anh ấy. Nếu những thứ này vẫn chưa đủ làm cho ba tỉnh lại, vậy con sẽ kể cho ba nghe về cháu gái của ba. À, con bé đã hơn năm tuổi rồi, con bé tên là Ngôn Tư, là tên của Dịch Khiêm đặt, con bé rất ngoan rất hiểu chuyện, và cùng rất thông minh."

"Ba à, con nói với ba nhiều như vậy, ba có cảm thấy con dài dòng không?" Hạ Tử Du nhã nhặn nói: "Thật ra bình thường con cũng không có nói nhiều như thế, chỉ là sau này con không còn nhiều cơ hội để tới đây thăm ba nữa, cho nên con muốn trò chuyện với ba nhiều hơn chút."

Cạch——

Tiếng cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy vào cắt ngang lời của Hạ Tử Du đang tâm sự với ông Đàm.

Hạ Tử Du vốn nghĩ rằng người đến là bà Đàm, nhưng người đẩy cửa vào chính là một bóng dáng cao lớn mà cô hoàn toàn không nghĩ tới.

Đàm Dịch Khiêm nhìn thấy Hạ Tử Du cũng hơi có chút ngạc nhiên, ánh mắt chạm vào cô bỗng trở nên thâm trầm.

Hạ Tử Du đứng lên cười nói với Đàm Dịch Khiêm: "Sao anh lại tới đây giờ này?"

Đàm Dịch Khiêm im lặng đứng cạnh giường ông Đàm, cũng giống như lúc trước, anh không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn ông.

Thấy Đàm Dịch Khiêm không có ý muốn nói chuyện với mình, Hạ Tử Du vẫn cố gắng nở nụ cười, bình tĩnh nói: "Vậy...Anh ở lại đây với ba đi, em về trước đây."

Đàm Dịch Khiêm vẫn không nói gì.

Hạ Tử Du cúi đầu xuống xoay người đi lướt qua anh.

--------------------

Lúc ăn tối.

Hạ Tử Du bế theo Liễu Nhiên đi vào phòng ăn, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói cung kính của người giúp việc: "Tiên sinh!"

Nghe người giúp việc gọi, Liễu Nhiên mừng rỡ reo lên: "Ba."

Hạ Tử Du theo bản năng xoay người lại, thấy Đàm Dịch Khiêm xuất hiện vào giờ ăn tối cô cảm thấy hơi bất ngờ, dù sao mấy hôm nay anh rất ít khi ở nhà dùng cơm tối.

Hạ Tử Du để Liễu Nhiên xuống, sau đó mặc cho Liễu Nhiên làm nũng ôm lấy chân Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ôm lấy Liễu Nhiên đang giữ hai chân mình, yêu thương hôn vào má con gái.

Hạ Tử Du thấy ánh mắt Đàm Dịch Khiêm không hề nhìn đến mình dù chỉ là cái liếc mắt, cô cũng tự nhiên quay đầu sang hướng khác không nhìn anh nữa, lẳng lặng đứng nép về một bên.

Lúc ăn tối, Đàm Dịch Khiêm và Liễu Nhiên ngồi một bên, còn Hạ Tử Du thì ngồi ở phía đối diện với Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên là cao thủ điều chỉnh không gian khó xử trong bữa ăn tối, cô bé thỉnh thoảng nói chuyện với Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, tạo nên hình ảnh một gia đình cùng nhau ăn tối thật vui vẻ.

Lúc ăn được một nửa, Liễu Nhiên làm nũng nói với Đàm Dịch Khiêm: "Ba, cô giáo nói sắp tới con được nghỉ hè rất nhiều ngày, Ngôn Ngôn muốn đến chỗ chú Robert chơi. Ba dẫn Ngôn Ngôn đến đó chơi được không?"

Động tác ăn cơm của Đàm Dịch Khiêm chợt khựng lại.

Hạ Tử Du thấy vậy, cô lập tức nói với Liễu Nhiên: "Nè, đứa nhỏ nghịch ngợm này, ba con bận rất nhiều việc, không phải lúc con được nghỉ hè thì ba con cũng được nghỉ phép đâu, cho nên phải đợi khi nào ba rảnh mới dẫn con đi chơi được chứ!"

Liễu Nhiên giận dỗi chu miệng nói: "Mẹ, ba và mẹ có nói chờ khi nào Ngôn Ngôn được nghỉ hè thì dẫn Ngôn Ngôn đi chơi mà. Người lớn không thể nuốt lời với trẻ con."

"Hả..."

Hạ Tử Du đột nhiên phát hiện sinh ra một đứa trẻ thông minh đôi lúc cũng là một bi kịch.

Đôi mắt vô tội của Liễu Nhiên nhìn chằm chằm Đàm Dịch Khiêm làm nũng: "Ba, có được hay không, ba hứa với Ngôn Ngôn đi."

Đàm Dịch Khiêm xưa nay vẫn luôn thương yêu Liễu Nhiên cho nên cuối cùng cũng không nỡ từ chối con bé, anh dịu giọng nói: "Ngày mốt nghỉ hè phải không? Vậy thì ngày mốt chúng ta khởi hành!"

Liễu Nhiên như không dám tin, trợn to đôi mắt ngây thơ trong sáng: "Ba, có thật không?"

Đàm Dịch Khiêm nhìn khuôn mặt ngây thơ kích động của Liễu Nhiên, khuôn mặt điển trai điềm đạm gật đầu: "Ba đã bao giờ gạt con chưa?"

"Hoan hô, ba là tuyệt nhất." Liễu Nhiên đưa tay ôm lấy cổ Đàm Dịch Khiêm, sau đó hôn thật mạnh lên má Đàm Dịch Khiêm một cái chóc.

Thấy dáng vẻ vui mừng của Liễu Nhiên, Hạ Tử Du cũng thõa mãn cười nhẹ.

--------------------

Chiều hôm sau.

Trên chiếc giường nệm nhỏ trong phòng trẻ, Liễu Nhiên nhìn mẹ đang bỏ rất nhiều thứ vào trong ba lô, Liễu Nhiên thắc mắc hỏi: "Mẹ, những thứ này là gì vậy?"

Hạ Tử Du vừa bỏ mấy thứ đó vào trong balô, vừa trả lời: "Đây là những thứ này cần phải chuẩn bị để mang theo đến chỗ chú củ cải."

Liễu Nhiên hiếu kỳ nói: "Nhưng là cái gì?"

Hạ Tử Du nhấc lên ba lô để kiểm tra sức nặng của chiếc túi, cười nói: "Chỗ chú Robert tuy rằng chơi rất vui, nhưng ở đó rất nóng, mẹ phải chuẩn bị một vài thứ, như vậy Liễu Nhiên đến đó chơi mới có thể không bị đen khi phơi nắng, lúc trở về vẫn xinh đẹp như một cô công chúa." Nói xong Hạ tử Du không quên vươn tay ấn nhẹ lên chóp mũi Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên quyến luyến ôm lấy Hạ Tử Du: "Mẹ, mẹ thật tốt với Ngôn Ngôn."

Hạ Tử Du hôn lại con gái, trong mắt đầy tràn hạnh phúc.

Buổi tối.

Hạ Tử Du mở to mắt nhìn trần nhà đầy hoa văn.

Bỗng dưng cô nghiêng người sang mỉm cười, trong đầu bắt đầu hiện lên hình ảnh một nhà ba người họ đến Male nghỉ mát.

Anh tình nguyện bỏ công việc cùng hai mẹ con cô đến Male chơi, tuy không phải là ý của anh nhưng thật ra anh đang cho bọn họ thêm một cơ hội?

Đúng vậy, cô vẫn đang mong chờ.

Mặc dù bọn họ đã ký giấy thỏa thuận ly hôn, nhưng cô vẫn nhận thấy, có lẽ giữa bọn họ còn có thể cứu vãn.

Như lời mẹ cô nói, lựa chọn quay lại chính là cả đời, bọn họ khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, cô không thể buông tay dễ dàng như vậy được.

Sở dĩ thoải mái ký lên giấy thỏa thuận ly hôn đó, là bởi vì thái độ anh đã rõ ràng chứng minh cho cô thấy anh không muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này nữa, mà người có quyền quyết định cuộc hôn nhân này là cô, mặc dù được ở lại bên cạnh anh, nhưng chẳng qua chỉ là loại phương thức lạc mềm buộc chặt.

Cô không nên dùng phương thức đó để duy trì hôn nhân của họ, hôn nhân như vậy có giữ lại cũng không còn ý nghĩa gì.

Nếu như cô muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, điều cô có thể làm duy nhất chính là kiểm tra xem anh có còn tình cảm với cô hay không, cho nên cô mới tranh thủ thời gian ba tháng ở lại bên anh!
Ba tháng nói dài cũng không dài lắm, nhưng nói ngắn cũng không phải ngắn, nhưng đây là cách mà cô đã suy nghĩ rất nhiều lần trong thời gian qua.

Cô nghĩ, ba tháng này cũng đủ để cô nghiệm chứng.

Dĩ nhiên trong ba tháng này, cô sẽ không níu kéo giữ lại hôn nhân của họ, bởi vì cô hiểu được anh cần phải có thời gian yên tĩnh để suy nghĩ.

Trên thực tế, kết hôn với nhau chưa tới một năm nhưng đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã nhận ra trong hôn nhân của họ có rất nhiều vấn đề. Cô biết, thật ra cả hai có rất nhiều chỗ không thích hợp.

Cô là con gái của Kim Nhật Nguyên và An Ngưng nên cô vĩnh viễn không thể hòa nhập được vào cuộc sống của nhà họ Đàm, mà cô và anh cũng không có trải qua quá trình yêu đương như bao nhiêu người khác, vì thế mới khiến cho khoảng cách giữa họ rất dễ nảy sinh ra nhiều vấn đề.

Vì vậy, khi anh nói "hôn nhân của họ không thể nào kéo dài được nữa" cô cũng không tức giận, dù sao trong cuộc hôn nhân này, cô biết anh đã quá mệt mỏi.

Cho nên, dù ba tháng tới kết quả có như thế nào cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sẽ không hề có một câu oán hận.

-----------------

Sáng sớm hôm sau.

Liễu Nhiên đeo chiếc ba lô nhỏ đáng yêu sau lưng, nắm tay Hạ Tử Du thúc giục: "Mẹ, đi nhanh lên, ba đang ở ngoài chờ chúng ta kìa."

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du tràn đầy ý cười: "Được rồi, mẹ đã đi rất nhanh rồi!"

Chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trước cửa biệt thự, thật ra trong lòng Hạ Tử Du cũng mong đợi không khác gì Liễu Nhiên.

"Ba."

Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm ngồi ở trong xe, Liễu Nhiên vui mừng vẫy tay gọi.

Vệ sĩ đi theo bên cạnh bảo vệ Đàm Dịch Khiêm bế Liễu Nhiên vào trong xe.

Hạ Tử Du mỉm cười cũng đang muốn bước theo Liễu Nhiên lên xe.

Nhưng lúc cô nghiêng người xuống thì một vệ sĩ đã ngăn Hạ Tử Du đứng lại ở phía ngoài xe.

Hạ Tử Du nhất thời không kịp phản ứng, khó hiểu nhìn hộ vệ: "Sao vậy..."

Hộ vệ bình tĩnh nói với Hạ Tử Du: "Thật xin lỗi, tổng giám đốc phu nhân, chuyến du lịch này tổng giám đốc chỉ muốn đi cùng Ngôn Tư tiểu thư."

Hạ Tử Du sửng sốt khựng lại, nụ cười vốn nở rộ trên mặt trong ngáy mắt trở nên cứng đờ.

"Lái xe!"

Giọng nói lạnh lùng lanh lảnh của Đàm Dịch Khiêm vọng ra từ trong xe.

Hạ Tử Du đứng chết trân tại chỗ.

"Mẹ, mẹ ơi..."

Bên tai còn nghe thấy tiếng gọi văng vẳng của Liễu Nhiên, nhưng chiếc xe trước mắt cô đã từ từ lăn bánh.

Sau đó hộ vệ cũng bỏ đi, bên ngoài cửa lớn biệt thự cuối cùng chỉ còn lại một mình cô.

Thẫn thờ một lúc lâu, Hạ Tử Du từ từ rũ mắt xuống xoay người lại.

Lúc cô xoay người tính đi vào mới biết thì ra còn có hai người giúp việc đi theo phía sau cô, mà lúc này họ đang nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.

Hạ Tử Du không biết sau đó cô đã vào biệt thự như thế nào, cô chỉ biết là lúc cô xoay người đi trong lòng cô có lẽ đã không còn cảm thấy độ ấm nữa.

Chương 185: Hóa ra là không nên tranh thủ.

Ở Male.

Robert đi tới chỗ Đàm Dịch Khiêm đang nằm trên ghế dựa giữa bãi biển phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.

Robert nhìn thoáng qua Đan Nhất Thuần đang cùng Liễu Nhiên ngồi nghịch cát trên bãi biển cách đó không xa chỉ biết thở dài: "Cậu cứ thế mà bỏ lại một mình Tử Du ở Los Angeles, cậu đành lòng sao?"

Đàm Dịch Khiêm đeo kính râm lên nhắm mắt giả vờ ngủ.

Robert lạnh nhạt nhìn người nào đó đang nằm trên ghế dài, phiền não nói: "Này, cậu đừng tỏ ra cái thái độ dửng dưng đó với tôi, bây giờ cậu đang ở trên địa bàn của tôi, do tôi quyết định."

Đàm Dịch Khiêm vẫn trầm mặc không nói.

Robert rốt cuộc không kiềm chế được nữa, tức giận chống nạnh nói: "Đàm Dịch Khiêm, nếu như bây giờ cậu không trả lời tôi, tôi lập tức đến Los Angeles đón Tử Du đến đây!"

Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc mở mắt ra lãnh đạm nói: "Chuyện của tôi và cô ấy không cần cậu quan tâm!"

Robert ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, tức giận trừng mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm: "Tôi không quan tâm cậu, nhưng tôi quan tâm Tiểu Du, tôi không cho phép cậu ức hiếp cô ấy! Cậu nói cho tôi biết, cậu và Tiểu Du đang cãi nhau phải không?"

Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế dựa cất bước đi thẳng về phía trước.

Robert vội vàng đuổi theo, dùng bóng dáng cao lớn của mình chắn ngang trước mặt Đàm Dịch Khiêm, ảo não nói: "Tôi thật sự là đần mà, mấy hôm đó Tiểu Du rõ ràng buồn bực không vui, tôi lại còn tưởng là cậu và nghĩ cô ấy vẫn hòa thuận, đúng ra tôi nên ở lại Los Angeles."

Dưới lớp kính râm, đôi mắt sâu thẳm u ám của Đàm Dịch Khiêm nhíu lại: "Từ khi nào mà cậu quan tâm tới cô ấy nhiều như thế?"

Robert thẳng thắn nói: "Tôi chỉ không chịu được khi thấy cô ấy bị cậu bắt nạt!"

Đàm Dịch Khiêm vẫn bước chân đi, bình thản nói: "Tôi nhớ đã có lần nói với cậu rồi!"

Robert vội vàng đuổi theo: "Nói cái gì?"

Giọng Đàm Dịch Khiêm lanh lảnh nói: "Tôi và cô ấy không thể tiếp tục được nữa!"

Robert nhất thời ngơ ngác tại chỗ, sau một hồi lâu mới sực tỉnh phản ứng được: "Hả...Cậu đang đùa với tôi ư?"

Lúc này Đan Nhất Thuần mặc một bộ váy màu trắng dắt tay Liễu Nhiên đi tới hướng bọn họ.

Robert đang muốn lên tiếng nói tiếp nhưng chỉ đành phải nuốt vào trong lòng.

"Ba ——"

Liễu Nhiên đưa tay muốn Đàm Dịch Khiêm bế.

Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm người xuống, cưng chiều bế lấy Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên vòng tay qua cổ Đàm Dịch Khiêm, vui vẻ nói: "Ba, con và dì Đan xây được một tòa thành rất lớn."

Khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm bỗng trở nên dịu dàng: "Giỏi vậy sao?"

Đan Nhất Thuần cầm khăn giấy ướt lau mồ hôi trên trán cho Liễu Nhiên: "Em nhận thấy Ngôn Ngôn làm gì cũng có thiên phú, thành cát xây rất khéo."

Robert đi đến bên cạnh Đan Nhất Thuần, trầm giọng nói: "Nhất Thuần, anh muốn nói chuyện riêng với em một chút, có rảnh không?"

Đan Nhất Thuần nhìn sang khuôn mặt sa sầm của Robert, hơi nghi ngờ nhưng cũng liền gật đầu: "Dạ, được!"

Robert lôi tay Đan Nhất Thuần đi tới dưới tàn dù che nắng.

Đan Nhất Thuần giãy nhẹ khỏi tay Robert, đôi mi thanh tú nhíu chặt: "Anh làm gì dùng sức dữ vậy, tay em bị anh kéo đau quá!”

Robert lạnh giọng hỏi: "Nhất Thuần, anh hỏi em, em vẫn chưa từ bỏ hy vọng với Dịch Khiêm đúng không?"

Đan Nhất Thuần không vui nói: "Robert, thứ nhất em không có nghĩa vụ giải thích với anh về chuyện riêng của em, thứ hai anh không có tư cách dùng giọng điệu đó để chất vấn em."

Robert cũng ý thức được lời nói mình có hơi quá, anh dịu giọng lại nói: "Xin lỗi, không phải là anh muốn chất vấn em, chỉ là...Anh vừa mới biết được hình như tình cảm của Dịch Khiêm và Tử Du đã xảy ra một số vấn đề, anh không muốn em lúc này..."

Đan Nhất Thuần lập tức cắt ngang lời Robert: "Anh muốn nói em lúc này thừa cơ nhảy vào sao?"

Robert vội vàng giải thích: "Anh không có ý này."

Đan Nhất Thuần không vội vàng than nhẹ nói: "Robert, em không biết trong lòng anh nghĩ em là người như thế nào, nhưng em xin thề với anh, em chưa bao giờ có ý nghĩ muốn xen vào giữa tình cảm của Dịch Khiêm và Tử Du, càng không thừa lúc tình cảm của họ có vấn đề mà nhảy vào."

Robert vịn nhẹ bả vai Đan Nhất Thuần, áy náy nói: "Nhất Thuần, em đừng giận, đúng ra anh không nên nói em vậy."

Đan Nhất Thuần từ tốn nói: "Em không giận, em chỉ không muốn bị hiểu lầm. Tình cảm của Tử Du và Dịch Khiêm xảy ra vấn đề em cũng rất lo lắng, em có thể hiểu được anh, nhưng em biết trong chuyện tình cảm của họ chúng ta là người ngoài vĩnh viễn không thể giúp gì được, thậm chí càng giúp sẽ càng rối, cho nên mặc kệ tình cảm của Dịch Khiêm và Tử Du có xảy ra vấn đề gì, chúng ta chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi bọn họ sớm có thể quay trở về với nhau mà thôi."

--------------

Tại biệt thự ở Los Angeles.

Ánh mặt trời sáng chói mắt vô cùng, thời tiết này thật thích hợp để tu bổ lại vườn hoa.

Lúc này, Hạ Tử Du đang ngồi xổm trước bãi đất có cây chanh thảo xanh tươi mơn mởn, cầm xẻng nhổ hết cỏ dại xung quanh.

Cô dĩ nhiên có thể bảo người chăm sóc vườn hoa trồng cây chanh thảo này giúp mình, nhưng cô thích hưởng thụ niềm vui khi gieo trồng nó, nhất là đứng giữa mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng của những cây chanh thảo này.

Người giúp việc đột nhiên chạy tới: "Cô chủ, cô chủ...Bà chủ và cô hai tới đây, họ nói muốn gặp cô ngay!"

Hạ Tử Du buông cây xẻng trong tay xuống rồi đứng dậy.

Người giúp việc thở hổn hển nói: "Cô chủ, cô mau đến đó đi, kẻo bà chủ và cô hai lại tức giận với cô đó!"

Tại phòng khách, Đàm Tâm và bà Đàm ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.

Hạ Tử Du đứng trước mặt họ, nhẹ giọng gọi: "Viện trưởng, chị."

Đàm Tâm căm ghét liếc nhìn Hạ Tử Du: "Cô có xem báo mấy hôm nay không?"

Hạ Tử Du lắc lắc đầu.

"Khó trách cô có thể thản nhiên như vậy, cô mau xem tờ báo này đi!”

Hạ Tử Du theo ánh mắt Đàm Tâm nhìn tới hướng bàn trà, sau đó cầm lấy tờ báo trên đó chăm chút đọc.

Trên trang bìa là một hình ảnh gia đình rất ấm áp.

Trời xanh biển biếc, trên bờ cát trắng mịn, một người đàn ông có ngoại hình cao lớn tuấn tú đang cười ngọt ngào ôm một cô gái nhỏ rất đáng yêu, bên cạnh đó còn có một người người con gái trẻ tuổi xinh đẹp giống như nữ thần Hy Lạp mặc váy dài trắng đứng dựa sát vào người đàn ông bên cạnh.

Nam nữ trong tấm hình hiển nhiên là Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần ở Male.

Đàm Tâm trào phúng nói: "Rất ngọt ngào phải không?"

Hạ Tử Du không đọc kỹ nội dung tờ báo, bình tĩnh đặt tờ báo lại trên mặt bàn.

Đàm Tâm thấy phản ứng của Hạ Tử Du quá mức bình tĩnh, cô không nhịn được cầm tờ báo lên, đọc lên mấy dòng trong tờ báo: "Chủ tịch tập đoàn Đàm thị Đàm Dịch Khiêm và vợ là Hạ Tử Du đang có nguy cơ tan vỡ, mấy ngày trước, có ký giả chụp được ảnh Đàm tổng và bạn gái cũ là Đan Nhất Thuần thân mật đi du lịch ở Male. Có thể thấy rõ ràng ngón áp út tay trái của Đàm tổng không còn đeo nhẫn cưới nữa."

Lúc nói đến đoạn này, Đàm Tâm cố ý dừng lại liếc mắt nhìn Hạ Tử Du.

Biểu cảm của Hạ Tử Du vẫn bình tĩnh đến lạ thường.

Không đạt được mục đích chọc tức Hạ Tử Du, Đàm Tâm tức giận nói: "Cô còn giả vờ bình tĩnh? Trong lòng ắt hẳn như đang bị xát muối mà còn vờ vịt?"

Bà Đàm xoay đầu nói với con gái: "Tâm à, đừng nói chuyện khó nghe như vậy, để cho mẹ nói với cô ta."

Đàm Tâm ngay tức khắc ngậm miệng.

Bà Đàm lạnh mặt nhìn Hạ Tử Du: "Tiểu Du, tôi có nghe nói chuyện Dịch Khiêm không dẫn cô đi Male, tình cảm của cô và Dịch Khiêm hôm nay như thế nào nhìn vào cũng đã rõ ràng rồi. Tôi muốn sau khi Dịch Khiêm về đây, cho dù Dịch Khiêm có dẫn theo Nhất Thuần về hay không, tôi cũng sẽ bất chấp tất cả giữ Nhất Thuần ở lại nhà chúng tôi. Tôi khuyên cô nên biết điều mà chủ động rời khỏi nhà tôi đi, tối thiểu cô cũng còn giữ lại chút sĩ diện cho mình, còn nếu như cô cứ muốn tiếp tục mặt dày sống ở nhà tôi, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể bị tống cổ ra khỏi nhà mà thôi."

Hạ Tử Du lạnh nhạt nói: "Viện trưởng, ký giả lúc nào cũng thích phô trương như thế, con rất tin tưởng Dịch Khiêm."

Đàm Tâm nghe thế liền nổi giận đùng đùng, nghiến răng nói: "Hạ Tử Du, cô có biết hay không, tôi thật sự vô cùng chướng mắt khi phải nhìn thấy cái bản mặt không biết xấu hổ lúc này của cô. Cô cho rằng chúng tôi không biết chuyện cô và Dịch Khiêm đã ly hôn sao?"

Bà Đàm cao giọng thốt lên: "Tâm à!"

Đàm Tâm lúc này như đã mất hết lý trí không quan tâm tới lời bà Đàm ngăn cản, nói tiếp: "Tôi đã nhìn thấy giấy ly hôn của cô và Dịch Khiêm ở chỗ luật sư Aston, cô và Dịch Khiêm đã ly hôn, cô còn muốn ở giấu giếm chúng tôi ư? Cô thật đúng là người không biết liêm sỉ, Dịch Khiêm đã không còn thích cô, cô còn làm ra vẻ tội nghiệp cầu xin Dịch Khiêm giấu chuyện hai người đã ly hôn.  Sao hả, cô cho rằng thông qua ba tháng này là mình có thể xoay chuyển được lòng của Dịch Khiêm hay sao?"

Khi nghe Đàm Tâm nhắc tới những chữ "Ly hôn" và "Ba tháng" Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên.

Đàm Tâm cười lạnh: "Rốt cuộc lúc này cô cũng có phản ứng rồi sao?"

Bà Đàm lần nữa lên tiếng nhắc nhở Đàm Tâm dừng lại: "Tâm à, thôi đi!"

Đàm Tâm không chút sợ hãi trả lời với bà: "Mẹ, Dịch Khiêm đã đồng ý ly hôn với cô ta rồi, mẹ cho rằng bây giờ Dịch Khiêm còn để ý chuyện chúng ta xoi mói cô ta hay sao? Con chỉ không muốn để cô ta cứ tiếp tục ôm mộng hão huyền nữa mà thôi!"

Sau đó bà Đàm và Đàm tâm thay phiên nhau nói với Hạ tử Du những lời vô cùng khó nghe, trong khi cô vẫn đang còn trong trạng thái hoảng hốt, đứng thẫn thờ rất lâu.

Thật ra cô đã nghĩ tới kết quả giữa cô và Đàm Dịch Khiêm sẽ không thể vì ba tháng này mà thay đổi, dù sao cả hai cũng rất hiểu rõ đôi bên không còn hợp nhau nữa, cho dù vẫn quan tâm đến nhau, thì anh cũng chỉ làm theo lý trí mà buông tay cô. Nếu kết quả thật sự như vậy, cô sẽ không khổ sở, càng sẽ không khó chịu, ít nhất cô biết anh đã từng do dự.

Nhưng, cô không không thể nào ngờ được, thì ra anh đã sớm giao giấy ly hôn đó cho Aston xử lý.

Cô phải thừa nhận, cô rất hụt hẫng.

Cô không sao hiểu nổi, tại sao anh có thể đưa ra quyết định trong thời gian ngắn như vậy?

Suốt một tuần lễ cô ở thành phố Y, không có lúc nào mà cô không nghĩ tới vấn đề của bọn họ.

Cô cẩn thận suy tính mới quyết định làm như vậy, luôn phân vân giữa tình cảm và lý trí, chỉ sợ đi sai một ly sẽ dẫn đến cho họ một kết quả không thể xoay chuyển được, nhưng anh lại có thể dễ dàng dứt khoát quyết định.

Tại sao anh có thể lý trí như vậy?

Nếu như anh giống cô cũng phân vân giữa tình cảm và lý trí, anh tuyệt đối không có khả năng đưa ra quyết định dễ dàng như vậy, giải thích duy nhất chính là có lẽ là anh đã vứt bỏ được phần tình cảm mà cô cho rằng anh rất quan tâm đến nó, hoặc là nói, cô đã cho rằng anh sẽ để ý đến phần tình cảm mà hôm nay đã không còn quan trọng với anh nữa.

Nếu đúng như giải thích này, vậy thì, tất cả những suy nghĩ không thể thông suốt của cô đã có lời giải đáp.

Bởi vì không còn quan tâm cho nên anh mới không chút do dự mà đưa đơn ly hôn cho luật sư. Bởi vì không còn quan tâm cho nên anh chỉ muốn dẫn theo một mình Liễu Nhiên đi Male. Bởi vì không còn quan tâm cho nên anh mới tháo ra chiếc nhẫn cưới của bọn họ.

Bởi vì không còn quan tâm cho nên mọi người xung quanh mới có thể dễ dàng biết chuyện cô tranh thủ ba tháng để lấy lòng anh.

Suy nghĩ như vậy, Hạ Tử Du nằm trên giường nhưng không thể nào ngủ được, rốt cuộc chỉ có thể tự cười khổ.

Trong chớp mắt, cô đột nhiên nhận ra, thì ra là cô đã sai lầm rồi.

Ba ngày sau tức là một tuần sau khi Đàm Dịch Khiêm và Liễu Nhiên đi nghỉ mát ở Male.

"Mẹ..."

Liễu Nhiên vừa được bế xuống xe sau khi đi chơi về liền vui vẻ chạy ào vào trong lòng Hạ tử Du.

Hạ Tử Du nghe người giúp việc nói bọn họ đi nghỉ mát đã về đến, lúc này mới đứng trước cửa để chờ đón họ.

Hạ Tử Du ôm con gái, ân cần lau đi mồ hôi trên trán cho con gái: "Liễu Nhiên, đi chơi có vui không?"

Liễu Nhiên gật đầu thật mạnh: "Dạ, biển ở chỗ của chú củ cải rất đẹp. Dì Đan còn dẫn Ngôn Ngôn đi xây lâu đài cát, rồi còn dẫn Ngôn Ngôn đi xem rất nhiều rất nhiều chú cá nhỏ thật dễ thương."

Lời nói và cử chỉ của Liễu Nhiên rất háo hức, hoàn toàn không còn sự lo lắng và không vui vì không nỡ xa Hạ Tử Du khi ngày đó đi cùng với Đàm Dịch Khiêm.

Cho dù trong lòng cảm thấy buồn tủi, nhưng Hạ Tử Du vẫn như không hề gì nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: "Liễu Nhiên, ba con đâu?"

"Ba ở kia kìa!"

Hạ Tử Du theo ánh mắt Liễu Nhiên nhìn tới chỗ Đàm Dịch Khiêm đang ngồi ở trong xe nói chuyện điện thoại.

Đàm Dịch Khiêm ngồi trong xe mặc một bộ quần áo đơn giản thoải mái, nhìn thật lịch sự và bảnh bao.

Hạ Tử Du nhìn lại con gái trong lòng, nhẹ giọng nói: "Liễu Nhiên, con đi với dì về phòng trước, mẹ nói chuyện riêng với ba con một chút."

Kiễu Nhiên ngoan ngoãn 'Oh' lên, sau đó người giúp việc bế theo Liễu Nhiên đi vào biệt thự.

Hạ Tử Du đứng ngoài cửa xe đợi Đàm Dịch Khiêm trò chuyện xong bước ra khỏi xe, cô mới ngẩng đầu lên trên môi nở nụ cười, bình tĩnh nói với Đàm Dịch Khiêm: "Dịch Khiêm, mẹ em có gọi điện thoại tới cho em, bà muốn em về thành phố Y chơi với bà một chuyến. Mẹ em chưa gặp Liễu Nhiên lần nào, cho nên sẵn thời gian còn chưa hết ba tháng, em muốn dẫn Liễu Nhiên đến thành phố Y chơi một lần."

Chương 186: Chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật bà Đàm.

Thành phố Y, biệt thự Hạ gia.

Buổi tối, ngoài cửa phòng Hạ Tử Du vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.

Hạ Tử Du kéo tấm chăn lên đắp cho Liễu Nhiên, rồi mặc thêm áo khoác đứng dậy đi ra mở cửa.
Nhìn thấy bà Hạ đứng ngoài cửa, Hạ Tử Du mỉm cười nói: "Mẹ, vào đi!"

Bà Hạ nhỏ giọng hỏi: "Liễu Nhiên ngủ chưa?"

Hạ Tử Du gật đầu: "Hôm nay mẹ dẫn con bé đi khu vui chơi chơi cả ngày, có lẽ mệt nên đã ngủ sớm hơn mọi ngày."

Bà Hạ nhẹ bước đi vào trong phòng, nhìn thấy Liễu Nhiên nằm ở trên giường đang ngủ say sưa, trên khuôn mặt hiền hậu của bà không che giấu được sự thương yêu nói: "Con bé rất ngoan, thật sự rất giống con."

Hạ Tử Du cũng đưa mắt nhìn tới dáng ngủ vô cùng đáng yêu của Liễu Nhiên, hạnh phúc nói: "Dạ, con bé càng lớn càng thấy thật giống con."

Bà Hạ bật cười nói: "Đúng là giống con, nhưng giữa trán lại có phần giống Dịch Khiêm hơn. Nói chung là nhìn thế nào cũng thấy rất xinh đẹp!"

Hạ Tử Du cười khẽ: "Nào có người bà nào mà tự khen cháu mình như thế."

Bà Hạ ngồi xuống mép giường, yêu thương nhìn cháu ngoại mình, thở nhẹ nói: "Đứa nhỏ đáng thương, còn nhỏ như vậy đã phải chịu cảnh cha mẹ sắp phải xa nhau."

Hạ Tử Du nghe lời bà Hạ nói nhất thời giật mình kinh ngạc: "Hả, mẹ..."

Bà Hạ vỗ nhè nhẹ vị trí bên cạnh bảo: "Tử Du, con ngồi xuống đây."

Hạ Tử Du từ tốn ngồi xuống cạnh bà Hạ, ánh mắt nghi ngờ nhìn bà.
Bà Hạ vén mái tóc Hạ Tử Du qua sau vai, ánh mắt từ ái nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, nhỏ nhẹ từ tốn nói: "Tử Du, lần trước khi con tới thành phố Y, có kể với mẹ về chuyện tình cảm của người bạn con xảy ra vấn đề thì mẹ đã biết người bạn con nói tới trong câu chuyện chính là con rồi."

Hạ Tử Du trợn tròn mắt: "Mẹ..."

Bà Hạ vẫn dịu dàng nói: "Con quên rồi sao, mẹ trông con từng ngày lớn lên. Con vẫn giống hệt y như lúc còn nhỏ, cho dù có chuyện gì buồn phiền hay lo lắng vẫn chỉ thích cất giấu ở trong lòng, không muốn để mọi người biết mà lo lắng cho con."

Hạ Tử Du thật tự nhiên cười với bà Hạ: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, chuyện mà con kể với mẹ đúng thật là chuyện của bạn con."

Bà Hạ yêu thương cầm lên bàn tay mát lạnh của Hạ Tử Du, nhỏ nhẹ nói: "Tử Du, lần trước khi con nhắc tới người bạn của con với mẹ, có lẽ ngay cả con cũng không biết, lúc đó con đã khóc..."

"Mẹ..."

Bà Hạ vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Tử Du, thương yêu nói: "Tử Du, lần trước sở dĩ mẹ không có vạch trần con là vì mẹ biết một khi con trở về là con đã phải đối mặt với lựa chọn, mà ý kiến của một người bên ngoài sẽ khách quan hơn so với ý kiến của một người mẹ."

Giờ khắc này Hạ Tử Du không thể nào tiếp tục che giấu được nữa, cô chua xót cười nói: "Mẹ, cám ơn mẹ!"

Bà Hạ quan tâm hỏi: "Nói cho mẹ biết, con và Dịch Khiêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ cứ nghĩ lần trước con trở về biết đâu vấn đề sẽ có thể giải quyết, tại sao hôm nay lại có vẻ còn tồi tệ hơn?" Hạ Tử Du một mình dẫn theo Liễu Nhiên tới thành phố Y hiển nhiên đã nói rõ tình huống không được phát triển theo như mong muốn.

Hạ Tử Du khổ tâm mà cười lên tiếng, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Mẹ, con và Dịch Khiêm đã ly hôn rồi."

Bà Hạ giật mình hoảng hốt: "Cái gì?"

Hạ Tử Du bình tĩnh nói: "Lần trước sau khi về đến Los Angeles, biết được ý định anh ấy đã không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với con nữa, cho nên con quyết định ký giấy thỏa thuận ly hôn với anh ấy. Tuy con không muốn trở thành người một phụ nữ cứ quấn chặt bám lấy người khác, nhưng con nhận thấy mẹ nói rất đúng, hôn nhân không thể qua loa nói bỏ là bỏ dễ dàng như vậy được. Cho nên con tới tranh thủ cầu xin anh ấy trong vòng ba tháng đừng tiết lộ chuyện con và anh ấy đã ly hôn với bên ngoài."

Bà Hạ hỏi: "Là vì con hy vọng tình cảm giữa con và Dịch Khiêm còn có thể cứu vãn?"

Hạ Tử Du nuốt nghẹn sự chua xót xuống cổ họng khổ sở nói: "Con thừa nhận, trong chuyện tình cảm con không thể nào buông xuôi dễ dàng như vậy được, nhưng con không mong còn có thể xoay chuyển, con chỉ nghĩ..."

Nói tới đây Hạ Tử Du bỗng ngừng lại, nghẹn giọng nói: "Con chỉ muốn biết phải chăng anh ấy vẫn còn quan tâm đến con, cho dù chúng con có xa nhau thì đó cũng là vì chúng con không hợp nhau.  Như vậy trong cuộc sống sau này, ít nhất trong lòng con còn có thể dễ chịu hơn một chút."

Bà Hạ gật đầu: "Tử Du, mẹ thấy con làm rất đúng...Nhưng nếu như con đã quyết định làm như vậy, thì tại sao bây giờ con lại dẫn theo Liễu Nhiên trở về nhà mẹ chứ?"

Đôi con ngươi trong suốt của Hạ Tử Du đột nhiên mịt mờ hơi nước, cô cố gắng kiềm chế tiếng nức nở sắp bật ra của mình nói: "Bởi vì...Bởi vì con căn bản không cần phải đợi ba tháng cũng biết anh ấy cuối cùng vẫn không thể quay lại với con. Trên thực tế, sau khi con đem giấy thỏa thuận ly hôn đã ký xong giao cho anh ấy, anh ấy ngay lập tức bảo luật sư sắp xếp thủ tục ly hôn của con và anh ấy...Mẹ, con rất khó chịu, con nghĩ rằng ít nhất anh ấy sẽ do dự."

Bà Hạ nhìn dáng vẻ thất vọng rũ mi của Hạ Tử Du, nghi ngờ nói: "Sao vậy được chứ? Lúc con bị người của Arsene bắt cóc, mẹ nhận thấy Dịch Khiêm rất lo lắng cho con."

Hạ Tử Du ngước lên đôi mắt đã phủ đầy hơi nước, chưa chát nở nụ cười: "Thật ra, vào trước khi Arsene bắt cóc con, con và Dịch Khiêm đã từng vì chuyện không tin tưởng nhau mà xảy ra vài lần tranh cãi. Con thừa nhận, anh ấy vẫn luôn đối xử tốt với con, phần lớn nguyên nhân mà con và anh ấy phải đi đến ngày hôm nay có lẽ cũng bởi vì con chưa có làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Con thật rất buồn, con biết giữa con và anh ấy có nhiều sự hiểu lầm cho nên mới có thể dẫn đến tình cảnh tồi tệ như ngày hôm nay, con nghĩ anh ấy chỉ nhất thời tức giận với con mà thôi, nếu như con có thể tranh thủ thời gian làm dịu đi sự tức giận của anh ấy, đợi khi nào anh ấy muốn nghe con giải thích thì con sẽ giải thích rõ cho anh ấy hiểu, như vậy có lẽ con và anh ấy vẫn còn cơ hội có thể có cứu vãn, nhưng mà, con đã sai rồi."

Nhìn đôi mắt long lanh nước của Hạ Tử Du, bà Hạ trìu mến hỏi: "Nghĩ sai điều gì?"

"Thì ra con và anh ấy vốn đã không thể còn đường để cứu vãn, lòng của anh ấy cũng đã không còn dành cho con nữa..." Nói tới đây, Hạ Tử Du cắn nhẹ môi mình, không muốn để bản thân vì khó chịu mà bật khóc thành tiếng.

Bà Hạ trừng lớn hai mắt: "Nói vậy, trên báo chí đưa tin nói Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần gì đó tình tứ đi nghỉ mát ở Male là thật?"

Nhớ lại Đàm Dịch Khiêm dẫn theo Liễu Nhiên đi Male nhưng không cho cô đi cùng, lòng Hạ Tử Du lập tức cảm thấy đau đớn như kim châm muối xát.

Hít một hơi thật sâu để ngăn chặn loại đau đớn đó xuống đáy lòng, Hạ Tử Du bật khóc nức nở nói: "Mẹ, con biết Nhất Thuần mới thật sự là người thích hợp với anh ấy...Hôm nay biết được anh ấy đã thích Nhất Thuần, con cảm thấy con nên vui vẻ, ít nhất anh ấy ở bên Nhất Thuần nhất định sẽ hạnh phúc hơn khi sống cùng con, nhưng con vẫn không thể nào chịu nổi khi nghĩ đến anh ấy ở chung với người phụ nữ khác."

Khóe mắt Hạ Tử Du liên tục tràn ra nước mắt khiến bà Hạ đau lòng không khôi: "Đứa nhỏ ngốc, sao con lại có thể cất giấu nhiều chuyện như vậy ở trong long chứ?"

Hạ Tử Du nhu nhược đưa tay ôm lấy bà Hạ, sau đó tựa đầu vào bờ vai của bà mà đau khổ bật khóc thành tiếng: "Mẹ, thứ lỗi cho con khi không còn chỗ nào để đi chỉ có thể nghĩ đến mẹ."

Bà Hạ yêu thương vỗ nhẹ sống lưng mỏng manh của Hạ Tử Du, từ ái nói: "Con không cần lo không có chỗ để đi...Nếu con đồng ý, sau này con cứ ở lại trong ngôi nhà này với mẹ."

Trong lòng mỗi một đứa con nít nào cũng có sự hiếu kỳ và tò mò đối với sự vật mới lạ, nhưng khi sự vật mới lạ cũng không đủ để hấp dẫn bọn chúng thì bọn chúng sẽ rất thực tế chọn thứ gì đó mà bọn chúng quyến luyến muốn có nhất.

Giống như Liễu Nhiên vào lúc này.

Hai mẹ con ở lại thành phố Y ướng chừng được một tháng, thành phố Y hôm nay đối với Liễu Nhiên mà nói đã không còn sức hấp dẫn như lúc đầu nữa, vì vậy Liễu Nhiên bắt đầu đi theo hỏi Hạ Tử Du ——

Mẹ, chừng nào chúng ta về nhà ba vậy?

Lúc đầu Liễu Nhiên chỉ hỏi đến vấn đề này khi nhìn thấy một gia đình vui vẻ hòa thuận nào đó, nhưng gần hai ngày nay số lần càng hỏi càng nhiều hơn.

Hiện giờ, Liễu Nhiên và Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa đang xem vở nhạc kịch thiếu nhi nổi tiếng nhất trong năm, Liễu Nhiên lại đột nhiên nhảy lên nói: "Mẹ, Ngôn Ngôn muốn về nhà... Ngôn Ngôn rất nhớ ba...Lâu rồi ba không có gọi điện thoại nói chuyện với Ngôn Ngôn, có phải ba không cần Ngôn Ngôn nữa rồi không?"

Mấy ngày qua, mỗi lần Liễu Nhiên hỏi đến vấn đề này, Hạ Tử Du đều tìm đủ loại lý do để dỗ dành Liễu Nhiên, nhưng lúc này, Hạ Tử Du cũng không còn nghĩ ra được lý do nào khác để thuyết phục con gái mình.

Hạ Tử Du ôm con gái vào lòng hỏi: "Liễu Nhiên không thích ở với mẹ sao?"

Liễu Nhiên lập tức lắc đầu, quyến luyến ôm lấy Hạ Tử Du, nói bằng giọng ngây ngô của trẻ con; "Ngôn Ngôn dĩ nhiên thích ở chung với mẹ, nhưng mà Ngôn Ngôn cũng rất nhớ ba...Mẹ, sao lâu rồi con không thấy mẹ nói chuyện với ba, bộ mẹ không nhớ ba sao?"

Câu hỏi của Liễu Nhiên khiến cho lòng Hạ Tử Du dâng lên bồi hồi chua xót.

Đúng vậy, cô dẫn theo Liễu Nhiên tới thành phố Y đã hơn một tháng, trong thời gian này, anh không có gọi điện thoại cho cô. Cô đương nhiên đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, dù sao cô và anh hôm nay cũng đã ly hôn. Cô chỉ không nghĩ tới anh có thể dửng dưng không hề gọi cho Liễu Nhiên một cuộc điện thoại nào, thật chẳng lẽ anh sợ lúc gọi điện thoại tới tìm Liễu Nhiên mà cô là người nghe máy sao?

Về phần nhớ anh...Cô thật đã quên mình có bao nhiêu lâu không dám nghĩ đến chuyện này.

Suy nghĩ vậy, Hạ Tử Du cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười, điềm tĩnh nhìn con gái nói: "Bé ngốc, ba con sao có thể không cần con chứ? Con cũng biết ba con rất hay bận rộn mà, nên có đôi lúc sẽ quên gọi điện thoại cho Liễu Nhiên, Liễu Nhiên phải thông cảm cho ba mới đúng chứ!"

Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu, đột nhiên chu miệng nói; "Mẹ, lâu rồi Ngôn Ngôn không thấy mẹ và ba cùng ở chung một chỗ. Lần trước đến chỗ chú ‘củ cải’ chơi, tại sao mẹ không chịu đi chung với ba và Ngôn Ngôn vậy?"

"Là ba nói với con mẹ không chịu đi sao?" Giờ khắc này, cô vẫn không thể kiềm chế được muốn biết suy nghĩ của anh.

Liễu Nhiên thành thật nói: "Ba không có nói, nhưng mà ba rất thương mẹ, ba sẽ không bỏ lại mẹ đâu."

Lời nói hồn nhiên của trẻ thơ làm lòng Hạ Tử Du thắt lại, Hạ Tử Du vẫn mỉm cười nói: "Mẹ xin lỗi, tại vì hôm đó mẹ thấy không khỏe, cho nên mới không có đi chung với mọi người."

Liễu Nhiên lập tức nói: "Vậy nói ba lần sau dẫn theo mẹ đến đó chơi nha. Mẹ, không có mẹ ở đó, rất nhiều người lúc nhìn thấy dì Đan ôm con đứng cạnh ba, mọi người ai cũng nghĩ dì Đan là mẹ của con đó."

Hạ Tử Du nhẹ giọng hỏi: "Liễu Nhiên không thích người khác hiểu lầm như vậy sao?"

Liễu Nhiên chống tay suy nghĩ một hồi, giọng nói non nớt nhưng rất nghiêm túc trả lời: "Mẹ là mẹ, dì Đan là dì Đan. Người ta không thể nói như vậy được."

Sau đó đổi lại là Hạ Tử Du trầm tư, một lát sau cô mới hỏi: "Vậy...Nếu như có một ngày, dì Đan làm mẹ của Liễu Nhiên, Liễu Nhiên có chịu không?"

Liễu Nhiên dừng sự giải thích theo logic của trẻ con nói: "Sao dì Đan lại trở thành mẹ của Ngôn Ngôn được? Ngôn Ngôn là do mẹ sinh ra, Ngôn Ngôn chỉ có mẹ là mẹ thôi à."

"Vậy..."

Hạ Tử Du đang muốn mở miệng trả lời Liễu Nhiên, nhưng tiếng chuông điện thoại di động lại đột ngột cũng vang lên ngay lúc này, cắt ngang cuộc nói chuyên của hai mẹ con.

Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra rồi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động.

Thấy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động chính là số điện thoại riêng của biệt thự Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du lập tức ấn nút trả lời.

"Tiểu Du, là tôi."

Nghe giọng nói của bà Đàm, Hạ Tử Du vẫn tôn kính chào bà như trước đây: "Viện trưởng!"

Bà Đàm như đang khiển trách nói, "Cô giỏi thật, nói đi là dẫn theo cháu gái tôi đi cả một tháng, chẳng lẽ không nghĩ tới tôi sẽ rất nhớ con bé sao?"

"Con xin lỗi, qua một thời gian ngắn nữa con sẽ dẫn con bé về ạ."

Bà Đàm không kiên nhẫn nói: "Đi như vậy cũng đủ rồi, tôi không có thời gian mà chờ đợi cô đâu. Hai ngày nữa chính là sinh nhật sáu mươi tuổi của tôi, con Tâm sẽ giúp tôi tổ chức một buổi tiệc tối, hôm đó cô phải dẫn Liễu Nhiên về cho tôi. Còn nữa, bên ngoài vẫn chưa biết cô và Dịch Khiêm đã ly hôn, cho nên tiệc sinh nhật của tôi cô cũng không được vắng mặt đó, tránh cho người ngoài nghĩ tôi hà khắt với con dâu. "

Hai ngày nữa?

Nếu như hai ngày nữa dẫn theo Liễu Nhiên đi về, vậy phải chăng cũng có nghĩa là thời gian cô được ở lại bên cạnh Liễu Nhiêu không còn nhiều lắm.

Không nghe thấy Hạ Tử Du trả lời, bà Đàm khó chịu nói: "Cô còn do dự cái gì? Chẳng lẽ dự định không cho cháu gái tôi về mừng sinh nhật tôi?"

"Viện trưởng, không phải, con...Ngày mai con sẽ dẫn Liễu Nhiên về ạ!"

Bà Đàm nghe vậy mới hài lòng nói: "Vậy thì tốt, đừng làm trễ nãi thời gian của tôi đó!"

"Dạ."





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com