TruyenHHH.com

Tong Chu Touran Luan Phien

Có một đại bản doanh nọ thuộc trường hợp hiếm khi xảy ra. Thường thì một đại bản doanh ứng với một vị hiền nhân duy nhất. Nhưng đại bản doanh này thì không như thế. Chủ nhân của chúng cứ luân phiên nhau thay đổi, chẳng cố định ở một ai cả. Vậy nên các đao kiếm nam sĩ ở đây vốn quen với cảnh có chủ nhân khác xuất hiện rồi.

"Hôm nay không biết sẽ là ai nhỉ?"

"Nghe bảo là một cung thủ đó!"

Midare hào hứng vừa đi vừa bàn với Shinano về vị chủ nhân sắp đến. Các đao kiếm nam sĩ đều không biết trước người sẽ ghé qua là ai, hay lúc nào. Chỉ biết chủ nhân đều là nam cả.

Ai cũng háo hức được gặp chủ nhân, nhưng chỉ có cận thần mới được gặp đầu tiên, còn các đao kiếm nam sĩ khác phải chờ cho đến khi chủ nhân rời khỏi phòng mới được thấy mặt.

Mà hôm nay may mắn làm sao, Midare Toushirou lại được chọn làm cận thần trong một trò chơi bốc thăm ở đại bản doanh. Cậu đang hí hửng sửa soạn lại bản thân, không thể đem bộ dạng xấu xí đi gặp chủ nhân được. Như thế chẳng khác nào làm xấu mặt chủ nhân và bản thân chứ.

"Midare Toushirou, chủ nhân đến rồi."

Hasebe đứng bên ngoài nhắc nhở. Anh là người quản lý các đao kiếm ở đây khi hiền nhân vắng mặt, đồng thời chỉ dẫn họ nên làm thế nào khi gặp chủ nhân.

"Vâng vâng, em đến đây!"

Midare tung tăng đi theo sau Hasebe, tiến về phòng riêng của chủ nhân. Cả một dãy nhà này thuộc về riêng một mình hiền nhân, để ngài ấy có thể thoải mái sinh hoạt nếu còn cảm thấy hơi xa lạ với các kiếm trai. Đặc biệt trong số các phòng, phòng riêng của hiền nhân luôn được bảo vệ cẩn thận nhất, vì nơi đó có lối trở về thế giới ban đầu của chủ nhân.

"Em là Midare Toushirou, cận thần hôm nay ạ."

Cậu đứng thẳng lưng, nghiêm túc chào hỏi. Đợi một lúc sau mới có tiếng nói chào lại. Có vẻ như người này vẫn còn bối rối.

"C-chào em... Anh là Narumiya Minato, hiền nhân hôm nay... Mong em giúp đỡ..."

Nghe giọng thì Midare thoáng đoán người này khá hiền lành, vô cùng dịu dàng. Vài giây sau cậu sẽ được chứng thực ngay thôi.

"Em có thể vào được không, thưa chủ nhân?"

"À ừm... Được chứ, em vào đi."

Hasebe đứng bên cạnh nghe thấy thế liền kéo cánh cửa trượt ra. Midare cẩn thận quan sát người ngồi bên trong. Ánh sáng mặt trời dần rọi vào bên trong căn phòng tối tăm, bóng dáng thiếu niên ngồi đó ngày càng rõ rệt.

Đó là một cậu thiếu niên với mái tóc đen ngắn, mặc một bộ hakama và tay phải đang cầm cung. Có vẻ như người này là một cung thủ.

"Con gái?"

"Em là Midare Toushirou! Nè chủ nhân, ngài có muốn loạn cùng em không?"

Cậu nháy mắt đầy đáng yêu, nhìn vị chủ nhân kia còn chưa hết ngạc nhiên. Có lẽ đây là lần đầu chủ nhân này đến đại bản doanh, chưa thấy qua 'cái bẫy của cuộc đời' nên còn hơi lạ lẫm.

"Chủ nhân, toàn bộ phó tang thần ở đây đều là nam ạ."

"Làm tôi giật mình, cứ ngỡ đại bản doanh này có nữ chứ."

Thiếu niên đó cười một cái, xinh đẹp và rạng rỡ như một đoá hoa khoe sắc trong tiết trời oi bức giữa mùa hạ. Trong thoáng chốc, Midare đã nghĩ chủ nhân mới này thật đáng yêu. Và cậu nghĩ, không khéo người nãy đã có bạn đời rồi cũng nên.

"Ừm... Midare này, có thể dẫn anh đi một vòng quanh đại bản doanh chứ?"

"Vâng, em rất sẵn lòng!"

Midare vui vẻ làm theo, nhanh chóng dẫn đường cho chủ nhân mới tham quan đại bản doanh. Nơi đây rộng lớn, thiên nhiên ôn hoà, cây cối lại sinh sôi tốt nên có thể tự cung tự cấp. Nói chung đây là một nơi rất lý tưởng để sống, nhưng Minato không có nhiều thời gian để ở đây.

"Midare, đó là chủ nhân mới sao?"

"Vâng, Ichi nii. Chủ nhân ơi, đây là anh trai của bọn em đó!"

Midare vui vẻ khoác tay Ichigo, đồng thời ra hiệu cho anh tự giới thiệu bản thân.

"Rất vui được gặp ngài, tôi là Ichigo Hitofuri. Mấy đứa em của tôi thỉnh thoảng có hơi ồn ào, làm phiền đến ngài, mong ngài thông cảm cho."

"Không có vấn đề gì đâu, nhộn nhịp một chút cũng tốt. Tôi là Narumiya Minato, người sẽ là hiền nhân trong hôm nay."

"Tôi hiểu rồi."

Ichigo mỉm cười gật đầu, phong thái rõ lịch thiệp và cẩn trọng.

"Chủ nhân ơi, chơi cùng với bọn em đi!"

"Coi nào mấy đứa, chủ nhân còn có công việc nữa mà."

Mấy bé đoản đao vây quanh cậu, đôi mắt long lanh như thể năn nỉ được chơi cùng với cậu.

"Không sao đâu. Dù gì hôm nay không có quá nhiều công việc. Thỉnh thoảng tôi cũng nên thư giãn một chút."

Minato đáp, đám đoản đao hò reo thích thú. Chúng bàn nhau dẫn cậu đi lòng vòng chơi.

"Chủ nhân ơi, em nghe bảo ngài biết bắn cung đúng không ạ?"

Gokotai Toushirou ôm một con hổ trắng đến gần Minato và ngập ngừng hỏi.

"Ừm, một chút."

"Vậy ngài có thể biểu diễn cho bọn em xem không ạ?"

"Được chứ. Anh không thấy phiền đâu."

Minato cầm lấy cung tên, bắt đầu tư thế chuẩn bị bắn. Đám đoản đao nín thở chờ đợi. Có một số thái đao, trường kiếm đi ngang qua nhìn thấy cũng tò mò dừng lại xem.

Gió thổi, nhẹ lay những chiếc lá, có vài cái rơi chậm rãi trong không trung .

Mikazuki Munechika nhìn, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, miệng vô thức thốt nên lời khen.

"Chà, dáng đứng đó thật là đẹp."

Vút

Mũi tên lao xé gió, kéo theo những chiếc lá xanh đâm thẳng vào thân cây. Nhanh nhẹn, gọn gàng và mạnh mẽ. Minato nhanh chóng trở về tư thế ban đầu và quay sang nhìn các phó tang thần.

"Các em thấy sao?"

"D-đẹp lắm chủ nhân ơi! Chủ nhân có thể chỉ em không ạ?"

"Chỉ em với, chủ nhân!"

Đám đoản đao nháo nhào vây quanh cậu, mong muốn cậu dạy cho cách bắn cung.

"Bất ngờ thật đấy. Hẳn ở thế giới kia, ngài ấy là một cung thủ tài giỏi."

Tsurumaru Kuninaga cảm thán, các phó tang thần xung quanh gật đầu đồng ý với anh.

"Nhưng tiếc rằng, thời gian ngài ấy ở đây không được lâu cho lắm."

Kashuu nuối tiếc nhìn về hướng mặt trời đang bắt đầu lặn. Chủ nhân đã bảo chỉ ở đây một ngày, tức là khi mặt trời lặn, ngài ấy sẽ trở về thế giới của mình.

Đó là chuyện thường xuyên xảy ra ở đây rồi, chẳng phải hiếm có gì cả. Ngày nào cũng vậy, gặp chủ nhân mới, cùng vui đùa rồi lại tạm biệt, không biết khi nào mới gặp lại.

"Chủ nhân, ngày nào đó ngài sẽ lại ghé nữa chứ?"

"Ừm, tất nhiên rồi."

"Vậy chúng em sẽ bắn cung cùng với chủ nhân nhé? Tụi em sẽ cố gắng luyện tập ạ!"

"Cố gắng lên, anh sẽ chờ."

Vị chủ nhân đó mỉm cười, rồi theo sau Midare trở về phòng riêng. Ngài ấy phải về thế giới cũ của bản thân, rồi ngày hôm sau sẽ lại có chủ nhân mới. Lặp đi lặp lại điều đó như một vòng tuần hoàn không hồi kết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com