Tong Chu Conan Nhung Mien Xa Xam
Mori Ran kinh ngạc không thốt nên lời nhìn cô gái tóc vàng trước mắt, dường như không tin đây là sự thật. Cô tiến lên, bàn tay run run cầm lên bàn tay của Linnet: "Cậu... thật sự là cậu sao...?" Và khi nhận được cái gật đầu của Linnet, nếu không phải Ran đang đỡ Shinichi thì đã buông tay mà ôm chầm lấy cô bạn tóc vàng trước mặt rồi.Đáp lại vẻ thảng thốt của Ran là sự khó hiểu của cô thiếu nữ. Linnet nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi cái nắm tay thâm tình của Ran, hỏi: "Chúng ta có quen nhau sao?""Cậu... không nhớ gì sao?" "Tôi đã quên gì sao?" Linnet mỉm cười hỏi lại: "Có vẻ cậu đã nhầm lẫn tôi với ai rồi.""Cậu..." Ran thốt lên một tiếng, sau đó dần bình tĩnh lại, mắt nhìn chăm chăm, hỏi lại lần nữa: "Là... Linnet Rilewayd, đúng không?"Nghe câu hỏi, nụ cười của Linnet chợt cứng lại, không nói gì, mải mê đuổi theo suy nghĩ. Ran nhìn bộ dạng của cô gái tóc vàng này, dĩ nhiên là biết đáp án.Rõ ràng, cô ấy là Linnet Rilewayd. Nhưng sao cô ấy lại không nhớ ra cô?Ran suy nghĩ một hồi, tầm mắt vô tình nhìn sang cậu bạn thám tử đang hô hấp khó khăn, sực nhớ ra vấn đề quan trọng bây giờ không phải là nhận người quen mà phải đưa Kudo Shinichi đến phòng y tế đã. Hattori Heiji tiến lại chỗ ba người, nhẹ nhàng nâng Shinichi lên, ý đồ hướng đến phòng bệnh.Thế nhưng cậu thám tử miền Đông dù đang thở từng hơi nặng nhọc, tầm nhìn mơ hồ không rõ ràng, nhưng bàn tay vẫn rất kiên định nắm chặt lấy cổ tay Linnet không buông. Bất giác, hiện trường trở nên quỷ dị. Heiji cùng Ran hết lo lắng nhìn Shinichi lại ái ngại chuyển tầm nhìn sang Linnet, rồi dời xuống cái nắm tay thâm tình của người bạn.Heiji lắc lắc Shinichi, thiếu điều muốn hét lên: "Cái tên hâm này! Buông tay ra coi!!!" Sao dám nắm tay gái trước mặt crush của mình hả? Dĩ nhiên, câu sau cậu bạn da ngăm không dám nói ra. Ran suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều, cô ấy nhỏ nhẹ hướng Linnet bảo: "Ờm... Linnet, tớ có thể gọi cậu thế không?" Nhận được cái gật đầu của Linnet, Ran mới nói tiếp: "Hiện tại cậu có rảnh không? Có thể cùng chúng tớ đến phòng y tế một chút xíu không?"Ánh mắt Ran chớp chớp, kết hợp cùng gương mặt ưa nhìn trông càng khiến người ta không thể từ chối. Linnet cũng không ngoại lệ. Trời sinh con gái hoặc là không có thiện cảm với con gái, hoặc là vô cùng yêu thích. Linnet Rilewayd thuộc dạng người thứ hai. Hay nói đúng hơn, cô bạn Mori Ran khiến người ta không ghét được.Thế nên Linnet đồng ý. Và rõ ràng là vì nể tình Ran thôi đấy nhé. Shinichi mà còn tỉnh táo thì hẳn khóc không ra nước mắt.Hattori Heiji nhìn tình bạn diệu kì giữa hai thiếu nữ, không khỏi cảm thán: "Ủa không phải tình địch hả?" Được rồi, cậu chàng thở dài, con gái chính là loài sinh vật khó hiểu. Mới đây thôi có thể lườm nhau như kẻ thù, giây sau có thể hoá thành bạn thân từ kiếp trước. Heiji vẫn là không nên can thiệp vào chuyện này. Đào hoa của Kudo Shinichi, muốn chọc cũng không dám chọc.•••"Thế..." Linnet ngồi cạnh giường bệnh, một tay chống cằm, đôi môi đỏ thắm cong lên thành một nụ cười, ánh mắt xanh nhu tình nhìn Shinichi. Điều đó cho cậu trai ấy vừa mở mắt, tầm nhìn còn mơ hồ, thậm chí còn không rõ là mình đang lạc ở thiên đường hay ở nhân gian, đã trông thấy Linnet mỉm cười tựa thiên tiên, thiếu điều muốn ngất thêm lần nữa.Nhưng Linnet nào cho chuyện đó xảy ra. Cô nâng tay chạm vào mặt Shinichi, giữ cho cậu ta nhìn thẳng mình, khuôn miệng xin xắn thốt ra vài tiếng: "Cậu buông tay tôi ra được rồi chứ?"Mặt Kudo Shinichi bỗng chốc đỏ như gấc. Một mặt, đỏ vì cảm nhận được mấy ngón tay mảnh khảnh của cô gái tóc vàng nhẹ nhàng chạm vào làn da mình. Mặt khác, đỏ mặt vì xấu hổ. Theo lời Linnet nhìn xuống, Shinichi thấy bàn tay mình đang nắm chặt lấy tay cô không buông, vô cùng có thể diện mà cười cười đáp lại: "Lâu ngày không gặp, cho tớ nắm thêm tí nữa đi.""Chúng ta mới gặp lần đầu." "Không." Shinichi nghiêm giọng: "Chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi."Linnet còn chưa kịp trả lời, hay nói đúng hơn là cô nàng không có ý muốn trả lời thêm nữa, dự định tự gỡ tay ra khỏi tay Shinichi thì đúng lúc đó, một giọng nói uể oải vang lên:"Này này... chúng tớ còn ở đây đấy nhé!" Heiji đứng cách đó không xa, che miệng ngáp một cái, tốt bụng gợi nhắc sự hiện diện của những người còn lại.Hiện tại, phòng y tế khá vắng, ngoại trừ nhóm mấy đứa nhóc và bác tiến sĩ, hai cô cậu Heiji và Kazuha và Ran thì không còn một ai. Linnet nhìn quanh, hình như đây đều là người nhà của cậu thám tử, thế thì đâu cần cô ở lại làm gì nữa. Nghĩ thế, Linnet càng không do dự thoát ra khỏi cái nắm tay thâm tình của Shinichi, cúi đầu nói lời chào.Lúc đi ngang qua mấy đứa nhỏ, cô gái ngoại quốc thấy đôi mắt bọn trẻ nhìn mình lấp lánh lấp lánh, khó hiểu hỏi: "Sao thế các em?""...Đẹp quá...""Hả?""Chị đẹp quá đi mất!" Cô bé tóc ngang vai hét lên: "Ayumi cũng muốn lớn lên đẹp như chị."Linnet phì cười: "Em cũng dễ thương lắm cô gái. Chỉ cần siêng tập thể dục và ăn uống lành mạnh thì em có khi còn đẹp hơn chị ấy chứ." Nói đến đây, cô đưa tay xoa đầu Ayumi, nhưng trong lòng nhớ lại mấy bài tập thể dục 'nhẹ nhàng' mà mình đã trải qua, không khỏi rùng mình, nói thêm: "Tập sao cho vừa sức thôi nhé, đừng cố quá."Tập gì thì tập, chứ làm ơn đừng học Reborn tập cách leo núi đao, nhảy biển lửa, tắm mưa đạn, chết đấy..."Linnet!"Trông thấy Linnet thật sự chuẩn bị rời đi, Shinichi vội vội vàng vàng bật dậy, nhưng còn chưa kịp bước xuống giường chạy theo đã bị bạn tốt Hattori Heiji giữ lại, ấn xuống giường. Cậu bạn da ngăm thì thầm vào tai Shinichi: "Này này, cậu bị lag rồi đúng không? Sao lại ở trước mặt Ran níu kéo cô gái khác?""Gì cơ?" Shinichi ngơ ngác hỏi lại, chỉ nhận lại được cái cốc đầu của Heiji: "Cậu bị rơi mất não đúng không?""Cậu mới rơi mất não đấy!" Shinichi nhăn mặt, nghiêm túc hẳn lên. Ai dè vừa ngầu ngầu chưa được bao lâu, Shinichi đã bị Heiji cốc đầu một cái rõ đau: "Ran sẽ rất buồn khi biết cậu thích cô ấy mà lại thân thiết với người con gái khác!"Đại thám tử miền đông nghệch mặt, khó khăn lắm mới có thể hỏi ngược lại: "Gì cơ?""Gì là gì? Thì cậu thích Ran chẳng phải sao?" Heiji đáp lại với gương mặt: chính là như thế chứ còn gì nữa, báo hại Shinichi muốn tăng xông. Cậu chàng tóm lấy tóc Heiji giựt mạnh vài cái, gầm gừ: "Tên ngốc này! Cậu làm lỡ mất cơ hội của tớ rồi! Áaaaa!!! Tên ngốc! Tức chết tớ!"Góc bên kia, Kazuha chỉ có thể thở dài trông hai cậu trai được xem là thám tử đại tài đang cấu xé nhau chẳng khác gì con nít. Đứng không cũng chán, cô ấy quay sang bắt chuyện với Ran. Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy gương mặt của Ran. Kazuha chẳng thể thốt nên lời.Cô chưa bao giờ thấy Ran như thế cả. Ran lúc nào cũng rực rỡ vô cùng, tươi tắn lắm. Thế mà giờ trên gương mặt ưa nhìn ấy lại thấp thoáng vẻ ngậm ngùi, xót xa, và có chút luyến tiếc. Đôi mắt Ran nhìn về phía Shinichi, đáy mắt long lanh tựa hồ sắp khóc đến nơi.Bất giác, Kazuha cảm thấy mình chẳng khác gì Heiji, không hiểu chút gì về hai cô cậu Ran và Shinichi cả. Và cô gái tóc vàng khi nãy, giữa họ có một mối quan hệ có lẽ khá rắc rối đây. Kazuha thở dài, chuyện sắp tới có lẽ sẽ hoá thành phim truyền hình dài tập, mà cô thì không giúp được gì, nên vẫn là kéo Heiji về thôi. Trước đó, còn không quên nắm tay Ran dặn dò: "Có gì thì nhớ tâm sự với tớ nhé!" rồi mới nắm lỗ tai cậu chàng da ngăm lôi đi. Hatrori Heiji còn chưa phân định thắng thua với Shinichi cứ thế bị cô bạn thanh mai trúc mã kéo đi có vô cùng không tình nguyện."Chờ đó! Lần sau tớ nhất định sẽ thắng!"•••"Về rồi đây." Linnet tay xách nách mang trên dưới mười bọc bánh nóng hổi thơm phức, mở miệng thông báo, song không có ai trả lời. Cô nàng nhìn trước ngó sau một hồi không thấy một bóng người, không gian yên tĩnh đến lạ, chắc là người kia đã đi làm nhiệm vụ rồi. Linnet thở phào một hơi, đem mấy bọc bánh đặt xuống bếp. Vì vụ án nên trì hoãn thời gian hơn dự kiến, mà tính người kia lại không thích giờ cai su, Linnet chỉ đành tổn thương ví tiền mua bánh nhiều hơn. "Mừng vì ta không có ở nhà à?" Giọng nói đột ngột vang lên sau lưng khiến Linnet giật mình. Cô nàng cười ha ha vài tiếng lấy lệ: "Bánh trong bếp.""Đừng nghĩ nhiều hơn vài cái sẽ mua chuộc được ta." Người đó hừ lạnh: "Trễ tận 30 phút, làm ta còn tưởng ngươi bị người ám hại quăng trôi sông.""...Đừng độc mồm thế chứ." Linnet bộ dạng học sinh bị giáo viên phê bình, đứng thẳng lưng, hai tay khoanh lại, cúi gằm mặt một hồi, giương đôi mắt xanh long lanh như viên ngọc quý lên nhìn, chớp chớp vài cái: "Em biết lỗi rồi, thầy.""Ta sẽ không bị mấy chiêu trò đó dụ dỗ." Người đối diện nghe giọng tựa hồ khinh bỉ: "Ta là thầy ngươi chứ không phải tên anh trai kia. Nên nhớ điều đó.""Vâng." Linnet ngoan ngoãn gật đầu."Vậy nên." Người nọ nở nụ cười tươi tắn, hai mắt híp lại, không chậm không nhạt cất lời:"Bắt đầu hình phạt nhé? Dame-Linnet.""..." Cứuuuu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com