Tong Chu Bnha Edit Ban Trai He Toan Nang
Chương: 1
Editor: Seina
1, Sừng: Bản gốc là đội nón xanh, tôi mạn phép đổi sang từ này để mọi người dễ hiểu hơn
Thật ra thì tình cảm của tôi đối với Noma không sâu đậm bao nhiêu lắm......Hai tụi tôi học cùng lớp, lúc khai giảng hắn ta là người chủ động bắt chuyện với tôi.Dù sao cũng ở đại học trời xa đất lạ, tôi cũng có ấn tượng tốt với tính nhiệt tình chủ động của hắn, vì thế sau hơn nửa học kỳ, tôi đương nhiên quen thuộc với hắn.Và hắn ngỏ lời tỏ tình là nửa học kỳ sau, lúc đầu tôi khá hoảng, sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi đã gật đầu đồng ý hẹn hò.Về lý do mà tôi đồng ý hắn, một nửa là hắn phù hợp tiêu chuẩn kén vợ kén chồng, một nửa còn lại có lẽ là xuất phát từ nỗi tò mò đối với yêu đương của tôi.Tôi nghĩ sau này tám chín phần tôi sẽ kết hôn với một người đàn ông không đẹp cũng không xấu, diện mạo hay tích cách đều phải thật thanh lịch, làm một công việc đủ ăn, mà Noma vừa vặn là người giống vậy.Nhưng mới quen nhau được hai tuần đã dây dưa mập mờ với một nữ sinh khác.......Đây rõ rằng không thuộc phạm vi tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của tôi.Tôi nghĩ như vậy, móc điện thoại ra.Điện thoại có hai tin nhắn, một cái do đàn chị trưởng câu lạc bộ Koizumi nhắn tới, trên đó ghi "Thân thể không thoải mái thì nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để ý, chúng ta sẽ chơi với nhau vào buổi liên hoan khác!", phía dưới còn có một cái sticker cổ vũ cố lên, khiến người phải bật cười.Còn một tin khác vừa được gửi đến là của Saiki-kun: "Tâm trạng không tốt thì đừng đi loạn trên đường cái, cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi. Về sớm chút đi, ngủ ngon."Thật hạnh phúc khi mọi người xung quanh đều rất ấm áp. Có lẽ bởi vì hoàn cảnh xung quanh buồn tẻ và tâm trạng đang sa sút, cảm giác được người khác quan tâm quá mức ấm áp, khóe mắt tôi đã rưng rưng nước mắt. Tôi nhắn lại hai tin nhắn khác nhau cho cậu ấy, một cảm ơn, một tin chúc đi chơi vui vẻ, ngẫm lại, tôi mở khung chat của Noma ra, nhắn một câu chia tay với hắn.Đương nhiên không có một câu trả lời nào cả.Nghĩ lại cũng đúng, bây giờ chắc Noma còn đang vội chim chim chuột chuột với đứa con gái khác, làm sao nhìn điện thoại được."A --? Sao mày lại ngồi khóc một mình giữa đêm hôm như này, ví tiền bị trộm à?"Tôi vội ngẩn đầu lên, con ngươi không kiềm chế được mà co lại, nhìn phương hướng phát ra giọng nói.Thiếu niên tóc vàng nhét hai tay vào túi, đứng tại chỗ vô cảm nhìn tôi.Tầm mắt tôi giao thoa với đôi mắt đỏ của cậu, có cảm giác áp bức mơ hồ khó giải thích được, khiến tôi nhịn không được mà nuốt nước miếng theo bản năng. "Kat, Katsuki?""Là ông đây." Cậu bước chậm rì rì đến trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên cao xuống: "Khuya hôm khuya khoắt rồi mà mày ở đây làm gì? Tuy trên đường phố nhộn nhịp hay có anh hùng tuần tra, nhưng mày có chút tự giác nào của kẻ yếu không......."Đột nhiên Katsuki im re, cậu như không để ý chút nào mà chạm khóe mắt tôi, khi mà tôi ngửa ra sau để tránh đi, cậu nhìn chằm chằm giọt nước dính trên ngón tay rồi hừ một tiếng: "Tại sao mày khóc? Ai bắt nạt mày?"Thiếu niên tóc vàng trước mặt tên là Bakugou Katsuki, nhỏ hơn tôi ba tuổi, còn là kiểu quan hệ tương tự như thanh mai trúc mã với tôi.Nhà bọn tôi gần nhau, ngày đều tiên tôi từ dưới quê lên thành phố để học cấp hai, đã gặp tên nhóc có một chuỗi cái đuôi nhỏ đi theo sau mông, thích sắm vai anh hùng.Bây giờ tôi đã lên đại học, mà cậu cũng đã thi vào trường học anh hùng mà cậu mong ước tha thiết, cao trung Yuuei. Nghĩ lại, quả thật dường như bọn tôi đã không gặp nhau một thời gian rồi.Lúc này, bỗng nhiên tôi nhớ lại mấy hôm trước khi xem trên TV, nói có một học sinh năm nhất cao trung Yuuei bị người xấu bắt đi, dù phía nhà trường Yuuei đã công khai xin lỗi và sẽ nhanh chóng nghĩ cách giải cứu học sinh trở về, nhưng vẫn khiến trong xã hội vang lên những dị nghị nhốn nháo, ồn ào.Lúc đó tôi nhớ rằng cậu học sinh đó hình như tên là......"Katsuki!" Tôi mở to mắt nhìn cậu, "Mấy ngày hôm trước chị thấy trên TV đưa tin thấy em xảy ra chuyện, lúc nhắn tin cũng không thấy em trả lời, em có bị gì không?"Lúc đầu Katsuki còn nhăn mày, nhưng rất nhanh khóe miệng cậu lại nâng lên, quay người lại rồi ngồi xuống bên cạnh tôi."Mày còn quan tâm đến mấy chuyện này à." Cậu nhẹ nhàng nói, "Điện thoại vì sự cố này nên ném rồi, tạm thời còn chưa mua cái mới, nên tin nhắn của mày tao còn chưa đọc được."Tôi lo lắng đánh giá Katsuki trông cũng không có lo ngại gì, dặn dò: "Vậy thì tại sao em lại ra cửa lúc muộn như thế này, còn vừa xảy ra chuyện nữa, phải cẩn thận chút chứ."Katsuki trả lời: "Đi với bà già mua đồ dùng cá nhân, chỉ là thấy mày ngây ngốc ngồi một mình ở đây, nên đến chào hỏi một cái. Kìa, chính là trung tâm thương mại đối diện đó."Hóa ra có người giám hộ đi cùng, vậy còn được.Nhưng mà, "Đồ dùng cá nhân"? Không phải Yuuei là học ngoại trú à?
Lúc tôi chuẩn bị hỏi em ấy, thì thấy cậu đã nghiên người qua, mắt đỏ nhìn chằm chằm tôi không rời: "Đừng có lờ ông, không phải hồi nãy ông đã hỏi mày「Tại sao mày khóc」à?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đột nhiên đào hố mới.jpg
Viết ngôi thứ nhất không thuận tay T^T rõ ràng tui rất thích ngôi thứ nhất mà!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com