TruyenHHH.com

Tong Arima X Kaneki Cuoc Song Nghi Huu O Mat The

Đám người Shinichi và Tomoda Miura không thân thiết cho lắm. Tomoda Miura vốn là một trong những hành khách của đoàn du lịch nhỏ, cũng đồng dạng đen đủi như bọn họ không tìm được nơi tá túc, nên hắn liền thuận lý thành chương mà gia nhập đội.

Hattori Heiji và Kudo Shinichi luôn không tự chủ được mà quan sát, phân tích mọi thứ xung quanh. Người ta gọi đây là bệnh nghề nghiệp. Chính vì vậy, họ luôn vô tình nhìn thấy những gì mà mọi người xung quanh không thể thấy.

Tomoda Miura đó chắc chắn không phải dạng người tốt lành gì. Đây là nhận định chung của Hattori Heiji và Kudo Shinichi.

Ban đầu bọn họ vốn không thích một kẻ lòng dạ không rõ như vậy, nhưng mọi người đều là nhân loại, xem ở đạo đức thì không thể bỏ hắn lại một mình được. Hơn nữa, có thể gia tăng thêm chiến lực thì là chuyện tốt. Hai người bọn họ liền chấp nhận Tomoda Miura này.

Nhưng chấp nhận cũng không có nghĩa sẽ buông xuống đề phòng.

Bọn họ đều là người thông minh, biết được xã hội sẽ đi theo chiều hướng nào trong thảm hoạ diệt vong này. Mori Ran, Toyama Kazuha và Suzuki Sonoko đều là người nhà, nhưng Tomoda Miura chỉ là người dưng nước lã, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì chứ?

"Không ngờ căn nhà này cũng có onsen! Trời lạnh mà được tắm suối nước nóng thì còn gì bằng~" Hattori Heiji thay một thân yukata mới tinh, vắt khăn qua cổ bước trở vào phòng ngủ.

Kudo Shinichi theo sát đằng sau hắn cũng đã thay một bộ yukata nhỏ, bày vẻ mặt đương nhiên: "Biệt phủ này rộng lớn như vậy, có một vài cái onsen thì có gì kỳ lạ chứ? Vùng ngoại ô này cũng nổi tiếng là có vài mạch suối nước nóng tốt cơ mà."

Hattori Heiji khịt mũi, "Nhưng loại chuyện xây cả một onsen ở ngay trong nhà riêng thì cũng quá xa hoa rồi đi? Ôi người giàu...."

Ban đầu bọn họ đến đây du lịch, cũng là do nhìn trúng mấy mạch nước suối nước nóng, và vị trí địa lý gần Tokyo.

"Hattori-san, Conan-kun."

"Hattori-kun! Conan!"

Hai đạo thanh âm một nam một nữ đột nhiên vang lên ở ngoài phòng. Cánh cửa bị đẩy ra, Mori Ran dẫn đầu bước vào, theo sau đó là Kaneki Ken.

"Ah, là Ran-chan và Kaneki-san đó sao? Có chuyện gì à?" Hattori Heiji hỏi.

Kaneki Ken mỉm cười: "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ dẫn mọi người đến phòng ăn."

Nghe đến bữa tối, bụng của Hattori Heiji và Edogawa Conan đều đồng loạt "rột rột" mấy tiếng thật vang, giống như sấm đánh ở trong phòng. Hai thanh niên không khỏi cảm thấy xấu hổ một chút.

Cả ngày nay toàn lo chạy trốn tang thi có nghỉ ngơi ăn uống được bao nhiêu đâu, bụng của bọn họ đã sớm dán lưng!

Mori Ran che miệng nén cười, sau đó quay sang nói với Kaneki Ken: "Kaneki-san hãy đi gọi Tomoda-san đi. Em sẽ dẫn Hattori-kun và Conan đến phòng ăn."

"Mori-san đã nhớ đường rồi chứ? Trời đã tối, rất khó phân biệt phương hướng."

Mori Ran gật đầu xác nhận: "Em đã nhớ kỹ, Kaneki-san không cần phải lo."

"Nếu như vậy, tôi sẽ đi gọi Tomoda-san, mọi người cứ đến phòng ăn trước đi." Kaneki Ken yên tâm rời khỏi phòng, đi đón Tomoda Miura.

"Được rồi, mau đi thôi!" Mori Ran dẫn đầu bước ra khỏi phòng, Hattori Heiji và Kudo Shinichi nhanh chóng đuổi theo sau cô, tiến về phòng ăn.

Lúc này mặt trăng đã lên, phủ lên sân vườn một màn bạc mờ ảo. Tầng tuyết mỏng trên mặt đất bốc lên hơi lạnh buốt giá, trên engawa và sân vườn không có đèn điện, nguồn sáng duy nhất là mấy đốm sáng như lửa ma trơi của đèn đá ven đường.

Hattori Heiji và Kudo Shinichi không khỏi cảm thấy mình bước vào phim kinh dị....

Trong khi hai nam thanh niên ở đằng sau đang cảm thấy lạnh sống lưng, Mori Ran đi đằng trước vẫn tung tăng vui vẻ. Cô quay đầu lại tính tán dóc một chút thì thấy hai người run cầm cập.

"Ể? Hai người không mang thêm áo khoác sao? Trưa nay mới đổ một trận tuyết, buổi tối nhiệt độ cũng giảm. Sao lại bất cẩn như thế chứ!"

Hattori Heiji và Kudo Shinichi đồng loạt ắt xì một cái.

"Chúng tớ quên mất!!"

-------

Kaneki Ken gõ nhẹ lên cửa phòng Tomoda Miura ba cái, "Tomoda-san, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. Tôi dẫn anh đến phòng ăn."

Qua vài giây, không có tiếng trả lời, người trong phòng cũng không bật đèn lên.

"Tomoda-san? Tomoda-san?" Kaneki Ken kiên nhẫn gọi thêm mấy tiếng.

Như cũ không có ai trả lời.

Tình huống này có thể được giải thích bằng ba cách sau. Một, người trong phòng đi vắng. Hai, người trong phòng đã ngủ. Ba, người trong phòng cố ý giả ngủ không muốn trả lời.

Khoé miệng của Kaneki Ken giương lên một độ cong nhỏ.

Hắn không gọi nữa, mà trực tiếp đẩy mở cửa phòng. Ánh trăng bên ngoài rọi vào, chiếu đến một cái futon cộm lên ở giữa phòng.

Kaneki Ken bật công tắc đèn, sau đó đi đến bên cạnh futon ngồi xổm xuống, dùng tay nhẹ nhàng lay người đang ngủ.

"Tomoda-san, mau thức dậy đi. Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."

Không có động tĩnh.

"Tomoda-san, Tomoda-san!" Kaneki Ken hơi lớn tiếng.

Lần này, người trong chăn cựa quậy một chút, sau đó khó khăn mà mở mắt ra, mặt cau có vì bị đánh thức khỏi giấc ngủ.

"Có chuyện gì vậy?"

Nghe ra được sự khó chịu trong giọng nói của đối phương, Kaneki Ken mỉm cười híp mắt. Giống như một chủ nhà hiếu khách, hắn vui vẻ nói: "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ dẫn Tomoda-san đến phòng ăn."

Tomoda Miura nhíu mày, xoay người đưa lưng cho Kaneki Ken rồi kéo chăn trùm đầu. Hành động này đã nói lên rất rõ thái độ của hắn.

"Tôi không ăn đâu, bụng của tôi không khoẻ." Từ trong chăn truyền đến giọng nói khó chịu của Tomoda Miura.

Kaneki Ken cũng không vì thái độ khó ở của đối phương mà lùi bước, vô cùng kiên nhẫn khuyên giải: "Không ăn là không được đâu Tomoda-san. Bụng của anh sẽ càng khó chịu hơn nếu không có gì lót dạ."

Tomoda Miura không hề nhúc nhích.

"Tomoda-san, không ăn sẽ đau bao tử đấy."

Lúc này, Tomoda Miura mới trả lời: "Tối tôi sẽ ăn."

Kaneki Ken mỉm cười nhẹ nhàng: "Đến lúc đó tôi sợ là không còn đồ ăn thừa rồi."

Rèn sắt ngay khi còn nóng, Kaneki Ken lại bồi thêm: "Không ăn được nhiều thì cũng phải có một tí lót dạ, nếu không bao tử sẽ không chịu nổi."

Cuối cùng, Tomoda Miura vẫn chịu thua, mệt mỏi ngồi dậy, "Được rồi, tôi chỉ ăn một ít thôi."

Hai mắt Kaneki Ken cong thành trăng lưỡi liềm: "Vậy chúng ta mau đi thôi."

Phòng ăn cũng cách không quá xa, hai người đi vài phút là tới nơi. Kaneki Ken bước đến trước căn phòng sáng đèn duy nhất ở trong khu vực, đẩy cửa bước vào, "Đã để mọi người chờ lâu rồi."

Phòng ăn chính của biệt phủ cũng tất nhiên theo phong cách truyền thống. Bàn thấp làm từ gỗ Bocote được đặt ở chính giữa phòng, vây quanh bàn là đệm ngồi bệt đỏ thẫm, ánh sáng vàng từ đèn trần phủ xuống căn phòng một tầng màu sắc ấm áp, tăng thêm vẻ ấm cúng.

Trên phần tường đằng sau lưng chủ vị treo một bức tranh thủy mặc tinh tế, trước bức tranh là giá kiếm trưng bày một cặp daisho koshirae* không vỏ. Hai bên bức tranh thủy mặc là hai bức thư pháp tuyệt hảo, nét bút tựa như phác hoạ ra sông núi nước non.

Kaneki Ken ngồi xuống vị trí trống bên tay phải của Arima Kishou, Tomoda Miura ngồi xuống kế bên Hattori Heiji.

Nhân số đã đông đủ, nhưng vẫn chưa bắt đầu ăn. Mori Ran ra hiệu cho Hattori Heiji và Edogawa Conan, sau đó đối Arima Kishou ngồi ở chủ vị và Kaneki Ken nói lời cảm ơn: "Chúng em thật sự rất cảm ơn hai người đã cho chúng em tá túc lại đây. Kaneki-san, cảm ơn anh vì đã cứu mạng chúng em, Arima-san, cảm ơn anh vì đã thu lưu chúng em."

Nói xong, cô cúi đầu thật sâu, mọi người cũng cúi đầu theo cô, kể cả Tomoda Miura.

"Chúng em không có vật gì giá trị để báo đáp hai người, chỉ có thể lấy ra chút thực phẩm, làm nên bữa tiệc này xem như một lời cảm ơn đơn sơ. Mong hai người sẽ không chê." Toyama Kazuha trịnh trọng nói.

Arima Kishou chỉ gật đầu không lên tiếng. Kaneki Ken mỉm cười xấu hổ, nói thay cho cả Arima Kishou: "Mọi người không cần phải khách khí như vậy đâu! Giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn là chuyện nên làm! Thôi, mọi người hẳn đã rất đói rồi, chúng ta ăn đi."

Kaneki Ken đã nói như vậy, mọi người cũng không câu nệ nữa mà bắt đầu ăn uống.

"Itadakimasu!"

Hattori Heiji và Edogawa Conan ăn như thể chết đói mấy ngày, ba cô cô Mori Ran, Suzuki Sonoko và Toyama Kazuha thì trông có vẻ từ tốn hơn, nhưng tốc độ gắp đồ ăn chớp nhoáng đã phản bội các cô. Tomoda Miura thì chỉ chậm rãi ăn một chén canh.

Kaneki Ken mỉm cười nhìn dáng vẻ đầy sức sống của bọn họ, không động đũa, nhưng liên tục gắp đồ ăn vào chén Arima Kishou.

Người đẹp làm gì cũng đẹp, Arima Kishou chỉ ăn uống thôi mà vẫn đẹp như tranh vẽ. Động tác của hắn từ tốn lịch sự, gần như không hề có tiếng vang của chén đũa, có thể thấy được xuất thân bất phàm của hắn chỉ thông qua văn hoá bàn ăn.

Lúc còn là Haise, hắn đã chứng kiến Arima Kishou ăn uống rất nhiều lần rồi, nhưng mà Kaneki Ken vẫn ngắm mãi không chán. Nhất là khi biết Arima Kishou đã hoàn toàn khoẻ mạnh.

"Ể? Kaneki-san không ăn sao?" Suzuki Sonoko chú ý đến cái chén sạch sẽ của Kaneki Ken bèn thắc mắc hỏi.

Câu này của Suzuki Sonoko đã thu hút sự chú ý của cả bàn, bảy cặp mắt đều bắn về phía Kaneki Ken và cái chén trống không của hắn.

Đôi đũa đang gắp một miếng tempura chuẩn bị bỏ vào chén của Arima Kishou dừng giữa không trung, Kaneki Ken quay sang đối diện với ánh mắt tò mò của cả bàn, mặt không đỏ khí không suyễn nói dối: "Từ chiều tôi đã ăn rất no rồi, thật sự không còn bụng nữa."

Nói xong, hắn tiếp tục đặt miếng tempura vào chén của Arima Kishou.

"A... Là trước khi chúng ta xuống bếp sao?" Toyama Kazuha hỏi.

"Đúng vậy." Kaneki Ken gật đầu, "Tôi muốn tập trung chuẩn bị đồ ăn cho mọi người nên đã ăn tối sớm. Ai ngờ ba người các em lại đưa ra chủ ý nấu ăn. Aizz, tôi không có phúc phần thưởng thức bữa tiệc này rồi."

Suzuki Sonoko thất vọng, "Ầy...."

Mori Ran suy nghĩ một lúc, bèn gắp một miếng tamagoyaki đưa đến trước mặt Kaneki Ken, nói: "Như vậy... Kaneki-san ăn một miếng thôi nhé? Chúng em rất muốn Kaneki-san cảm nhận được lòng biết ơn của chúng em."

"A... " Mùi hôi thối từ đồ ăn của nhân loại xộc thẳng vào mũi của Kaneki Ken, làm cho hắn chỉ muốn từ chối. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt sáng long lanh của thiếu nữ trước mắt, câu từ chối mắc kẹt trong cổ họng, không nói ra được.

"Được rồi, chỉ một miếng thôi... Tôi rất hối hận lúc chiều đã ăn nhiều như vậy..." Kaneki Ken thở dài chịu thua, đưa bát đến nhận lấy miếng tamagoyaki.

Ba cô gái ở bàn đều chăm chú nhìn về phía Kaneki Ken, mong chờ hắn bỏ miếng tamagoyaki vào miệng.

Kaneki Ken không nỡ làm họ thất vọng, đành gắp miếng tamagoyaki lên chuẩn bị ăn. Dù sao, hắn cũng không phải là không quen với mùi vị tệ hại của đồ ăn nhân loại.

Đôi đũa của hắn sắp đi đến miệng thì Arima Kishou đột nhiên lên tiếng: "Ken, không nên ăn nữa. Ăn nhiều quá không tốt cho bao tử."

Kishou-san vừa mới — !

Hắn....Hắn ngăn mình ăn đồ ăn của nhân loại a!

Đây là điều mà Arima Kishou chưa từng làm trước đây!

Trong lồng ngực Kaneki Ken, một cỗ cảm xúc lâng lâng dâng lên, rót đầy từng tế bào của hắn với sự kích động. Tay cầm đũa của hắn không nhịn được mà run nhẹ vì hưng phấn.

Giờ phút này, trong đầu Kaneki Ken là một mảnh trắng xoá, duy chỉ có một dòng chữ lặp đi lặp lại: Kishou-san quan tâm mình!

Thế giới nội tâm phong phú là vậy, nhưng bên ngoài mọi người chỉ thấy Kaneki Ken nghe xong câu nói của Arima Kishou bèn dừng một chút, sau đó nhu thuận bỏ miếng trứng xuống, "Em đã biết, Kishou-san."

Mori Ran thấy Arima Kishou đã lên tiếng, cũng không thúc ép Kaneki Ken thử đồ ăn nữa. Chủ nhà đã lên tiếng, bọn họ không nên làm trái, vả lại buổi tối ăn nhiều thật sự không tốt cho bao tử.

Đoạn nhạc đệm này giống như cơn sóng nhỏ trên biển, rất nhanh bị mọi người bỏ qua. Cả bàn lại tiếp tục sự nghiệp ăn uống vĩ đại.

Đến khi đồ tráng miệng được dọn lên, mọi người mới bắt đầu trò chuyện. Do lúc nãy quá đói, tất cả đều tập trung vào đồ ăn.

"Mọi người." Giọng nói từ tính của Arima Kishou đột nhiên cắt ngang vào cuộc trò chuyện của những người trẻ tuổi trên bàn.

Mọi người dừng nói chuyện, tò mò nhìn về phía Arima Kishou.

Vị gia chủ này rất ít nói. Nhưng một khi đã lên tiếng, bọn họ đều cảm thấy mình cần phải tập trung nghe.

"Tuần sau," Arima Kishou vân vê mép tách trà trong tay, "Chính phủ sẽ phái một đội cứu hộ đến đây."

"!!"

"Uwoa!"

"Được cứu rồi!"

"Tuyệt vời!!"

Ngay lập tức, cả bàn bùng nổ với những lời cảm thán sống sót qua đại nạn của đám người trẻ tuổi. Kaneki Ken mỉm cười nhìn bộ dáng đầy sức sống của bọn họ, rồi quay sang hỏi Arima Kishou: "Kishou-san là từ đâu mà biết được tin tức này?"

Arima Kishou đã sớm trầm mê trong cuộc sống nghỉ hưu, còn có một Kaneki Ken toàn năng ở bên cạnh chăm sóc, làm gì sẽ thèm quan tâm đến thế giới bên ngoài.

Arima Kishou đáp: "Sáng nay sau khi cậu ra ngoài không lâu, có một người đàn ông đến đây thông báo với tôi như vậy."

Kaneki Ken gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại trầm tư, "Tuần sau ư..."

Thấy bộ dáng suy tư của Kaneki Ken, Toyama Kazuha tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy, Kaneki-san?"

"Cũng không có gì.", Kaneki Ken mỉm cười, "Chỉ là, số lương thực hiện tại của chúng ta vừa đủ để ăn trong một tuần."

Ban đầu, nếu chỉ có một mình Arima Kishou thì lương thực có thể cầm cự đến một tháng. Nhưng bây giờ lại thêm vào sáu người trẻ tuổi, thời gian giảm xuống thành một tuần rồi.

Suzuki Sonoko thở phào vuốt ngực, "Ra là vậy... Em còn tưởng là không đủ."

Cuộc trò chuyện của những người trẻ tuổi trên bàn lại tiếp diễn, nhưng lần này không khí hân hoan hơn hẳn vì họ đã nhìn thấy hy vọng.

Arima Kishou nói xong câu kia thì cũng chỉ ở lại uống cho hết ly trà, ăn vài miếng điểm tâm xong rồi quay về phòng.

Người thứ hai rời đi là Tomoda Miura, dù sao hắn ngồi lại cũng không nói được bao nhiêu.

Khi đồng hồ điểm chín giờ, Kaneki Ken bắt đầu dọn dẹp bàn ăn và bát đĩa với sự giúp đỡ của năm người trẻ tuổi.

Mỗi người ôm một chồng chén đĩa, lấy Kaneki Ken dẫn đầu tiến về phía phòng bếp, ngay cả Edogawa Conan cũng phụ giúp một tay.

"Đến đây là được rồi. Các cậu không cần phải phụ tôi rửa chén đâu." Kaneki Ken đặt chồng chén đĩa xuống, ngăn cản Mori Ran đang sắp cầm miếng bọt biển lên.

"Sao chúng em có thể để Kaneki-san rửa hết đống chén này một mình chứ!" Suzuki Sonoko phản đối. Lượng chén đĩa cho một bàn ăn tám người ăn lớn bao nhiêu chứ! Sao có thể để Kaneki Ken đơn thân độc mã xuất trận!

Toyama Kazuha cũng định chêm vào một câu, nhưng Kaneki Ken kịp thời ngăn lại: "Các em đã nấu ăn rồi, rửa chén nên là tôi. Cả ngày nay mọi người cũng đã mệt mỏi rồi, hãy mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi."

"Kaneki-san nói đúng đấy." Hattori Heiji ủng hộ, "Ba người các cậu về phòng đi. Tớ và Conan sẽ phụ giúp Kaneki-san, đúng không Conan?"

Kudo Shinichi kịp thời hưởng ứng: "Đúng rồi đó! Các chị cứ để cho em!"

Lại khuyên thêm mấy câu nữa, ba thiếu nữ mới chịu quay về phòng nghỉ ngơi. Ba chàng trai trong phòng bếp xắn tay áo, bắt đầu rửa chén.

Kaneki Ken thuần thục chà rửa chén, mỉm cười bắt chuyện: "Các cậu ở đây có thoải mái không?"

"A...Rất thoải mái, suối nước nóng ở đây thật là tuyệt vời, hoàn toàn không thua kém ryokan." Hattori Heiji thật thà trả lời, cũng không có ngẩng đầu lên khỏi đống chén. Đây là chén đĩa Noritake a, hắn không dám không cẩn thận đâu.

Kudo Shinichi đứng trên quầy, lau chén đĩa rồi xếp lên giá chén ở trên cao, "Em cũng giống Hattori ca ca, nhưng mà nơi đây rộng quá, em rất sợ đi lạc a!" Dù sao cũng đang đóng giả một cái tiểu hài tử, nên làm ra một vài hành động giống tiểu hài tử.

Kaneki Ken nhận ra Edogawa Conan lại đang diễn nữa rồi, nhưng cũng không có chọc thủng ngụy trang của hắn, ôn nhu phụ hoạ: "Vậy thì buổi tối các cậu vẫn là không nên đi ra ngoài nhiều. Buổi tối ở đây không có nhiều đèn, rất dễ lạc a. Một lát nữa các các cậu có cần tôi dẫn đường quay trở về phòng không?"

Làm một cái thiên tài thám tử, trí nhớ của Hattori Heiji là tốt vô cùng, hắn đã nhớ kỹ đường đi nên lịch sự từ chối: "Tôi có thể tự mình trở về, không cần phải làm phiền Kaneki-san."

"Vậy thì tốt rồi. Tôi sẽ không bật đèn đá ở vườn xuyên đêm đâu, cho nên các cậu nhớ đừng đi lại nhiều."




-------

Chú thích:

*daisho koshirae





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com