TruyenHHH.com

TomHar • Dripping Fingers

01

phuthi56317

Cảnh báo lần cuối trước khi đọc: Truyện đọc chỉ để giải trí, không phù hợp cho những người cần siêu phẩm tuyệt tác để đời. Nếu bạn cần siêu phẩm tuyệt tác để đời, huyền thoại fanfic, xứng đáng đạt giải Nobel Văn học, Pulitzer, Man Booker,... thì xin lỗi nhà mình không có những truyện như vậy!

Vì đã có nhiều trường hợp la làng lên rồi lôi truyện lên page, gr công cộng chê bai nên mình rào trước: Mình gia trưởng và toxic vl nên không chấp nhận bất kỳ việc bê truyện lên gr công cộng chê bai! Bạn thấy truyện hợp gu thì mời ở lại cùng nhâm nhi, còn thấy truyện không hợp gu thì drop, click back, tắt tab, tắt máy tính điện thoại, không ai ép bạn xem tiếp mà phải cmt khó chịu rồi la làng lên như thể bị dí dao vào cổ ép đọc. Còn nếu bạn không cmt, không la làng nhưng lại lưu truyện của mình vào danh sách đọc có các kiểu tên đại loại như: "truyện thiểu năng", "truyện dở ói" thì đừng trách sao mình toxic nhé!

Đã nhắc đến thế rồi mà vẫn có người comment kiểu "Dù biết truyện đọc chỉ để giải trí rồi nhưng mà...", "Truyện cringe vcl..." , sì tốp nhé hỡi bông tuyết bé nhỏ, không nhưng nhị gì cả, bạn thấy cảnh báo có hố và bạn vẫn cố tình nhảy vào xong bị ngã, rồi quay ra làm câu "dù biết đường có hố nhưng tôi vẫn cố nhảy mẹ xuống hố", nghe có đần độn thiểu năng không?

____________________________

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Trans: Avery. Beta: Chè

Từng nét vẽ, từng bức tranh, từng thứ mực mà Harry rót vào quyển nhật ký như khiến thế giới đen trắng của Tom được tô điểm bừng sáng lên.

Câu chuyện bắt đầu từ một quyển sách cũ kỹ ướt nhẹp bị bỏ lại. Harry tìm thấy nó khi quyển sách đang bị mắc kẹt một nửa trong bồn cầu. Trên bìa cuốn nhật ký vẫn còn ghi lại tên của chủ nhân cũ. Người ấy đã buông bỏ những ước mơ, mục tiêu của mình trong góc khuất của ngôi trường, thậm chí còn cố gắng hủy hoại chúng thay vì nuôi dưỡng và cho phép chúng phát triển như bao thế hệ học sinh khác.

Bất chấp những nỗ lực mà Harry đã bỏ ra (à dù em đã thực sự bỏ ra rất nhiều) để diễn tròn vai thành một người anh hùng, thì em biết rằng bản thân mình cũng không quá khác biệt so với quyển nhật ký này (bị bỏ rơi). Em nhớ lại những lời nói từ "họ hàng" của mình, sự thất vọng mồn một trong từng câu chữ mà dì Petunia than thở mỗi khi dì nói rằng phải nuôi nấng em và ba mẹ của em đã tệ hại và nghiện ngập như thế nào, bỏ rơi em bơ vơ một mình, để rồi chẳng một ai trên đời này còn yêu thương em nữa.

Vào những đêm khuya tĩnh mịch, khi mà nỗi cô đơn như có hình thể riêng của nó và đang dần đè nát mọi hy vọng cho một tương lai hạnh phúc của em, em tự nhủ rằng ba mẹ em là anh hùng chiến tranh, họ đã trao cuộc đời của mình cho em. Họ hy sinh vì em, nhưng chết thì dễ dàng lắm. Tại sao họ không thể SỐNG vì em? (Bị bỏ rơi)

Vì thế, thay vì dùng đũa phép, Harry nhặt quyển sách lên và lau khô nó bằng một cái khăn. Em biết việc trân trọng cuốn nhật ký như thể nó là một vật quý giá thật ngớ ngẩn, như thể nó đang khát cầu những cái đụng chạm nhẹ nhàng, như thể nó đói khát tình yêu thương... nhưng Harry thì cần. Harry khao khát biết bao những cái ôm ấm áp dịu dàng; em nghĩ rằng 'Tom Marvolo Riddle', bất kể hắn ta là ai (hoặc đã từng là ai), cũng sẽ mong muốn những cái ôm nhẹ nhàng giống như em.

Những trang giấy trong quyển nhật ký trống trơn. Có lẽ mực đã bị nước rửa trôi đi hết. Có lẽ người bỏ rơi nó chưa từng muốn viết vào nó. (Bị từ bỏ trước khi kịp nói những lời đầu tiên)

Harry muốn nói gì đó... chỉ là, em không muốn viết. Ngay từ khi còn bé xíu xiu, em đã luôn nguệch ngoạc vẽ vẽ ở mặt sau của những tờ biên lai bị vứt đi hay những mẩu giấy vụn vương vãi. Em mong muốn có một nơi nào đó để thỏa sức kết nối hình ảnh trong đầu em vào hiện thực, để trải rộng trên trang tranh sơn dầu, và điểm tô thế giới trắng xóa thành pháp thuật. Em muốn cảm nhận chiếc bút trong tay mình như cây đũa phép trong lòng bàn tay, có đủ năng lực sáng tạo như những vị thần.

Vì thế, em không viết "Xin chào" vào trang giấy trắng tinh của quyển nhật ký. Em không viết gì hết.

Em vẽ.

Em vẽ cây liễu roi và cái thân cây vặn xoắn dữ tợn. Em vẽ những cành cây hung bạo và những cái lá trầy xước. Gần như em có thể nghe thấy tiếng hờn than tủi nhục của ngọn gió khi chúng lướt qua từng nhánh cây. Em có thể nếm được vị đắng chát của thân gỗ, ngửi thấy mùi xạ hương của vỏ cây ướt sũng. Em cảm nhận được sự cô đơn, và ban đầu, nó không quá quan trọng vì em nghĩ rằng đó là nỗi cô đơn của riêng mình... nhưng rồi em nhớ đến cây liễu. Một cây liễu đơn độc, hung bạo, đẩy tất cả mọi thứ ra xa vì quá sợ hãi bị bỏ lại một mình. (Bị bỏ rơi)

Khi em nhìn xuống từng trang giấy của quyển nhật ký, những trang giấy đã trắng xóa quá lâu rồi, đến mức em dường như cảm nhận được được một thứ gì đó mới mẻ bừng lên trong lồng ngực mình. Kiêu hãnh. Cây liễu roi trông sống động hơn bao giờ hết, những nét bút màu đen tạo thành bóng đổ và vặn xoắn với một chút cảm giác chuyển động. Như thể, một phần phép thuật của em đã hòa vào trong trang giấy và thổi hồn vào bức phác họa đó.

Tom Marvolo Riddle nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay với vẻ ngạc nhiên hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt điển trai. Khi bước vào quyển nhật ký này, hắn tưởng rằng bản thân sẽ ngủ vùi trong vĩnh viễn. Thế nhưng thay vào đó, hắn lại thấy bản thân mình lạc vào trong một bản sao nhợt nhạt không hoàn chỉnh của Hogwarts (ít nhất là những phần hắn còn nhớ được...). Sau đó, Tom phát hiện xung quanh phía ngoài rìa khoảng không gian rộng lớn của lâu đài nhạt nhòa dần thành nhà trẻ mồ côi Wool's. Hắn bị giam cầm trong một cõi mơ được tạo ra từ ác mộng, cô độc trong một lâu đài không màu. Hắn cầm một quyển sách nhìn trông giống một quyển nhật ký, và dù hắn có cố tình để quyển nhật ký đó ở bất kỳ đâu trong cõi mộng đi chăng nữa, thì nó luôn tự hóa hình trong tay hắn ngay khi có ai đó viết vào cuốn nhật ký. Bọn họ viết ở "TRÊN" kia, ở thế giới mà Tom không khỏi hy vọng nó thực sự còn tồn tại.

Vì vậy hắn lẳng lặng lắng nghe những điều vô nghĩa mà những kẻ bên trên giãi bày tâm tình vào cuốn nhật ký. Hắn cũng lặng lẽ chờ đợi cho đến khi hắn có thể để cướp lấy linh hồn của bọn chúng. Tom Marvolo Riddle đại diện cho nhiều thứ, nhưng hắn đã mòn mỏi chờ đợi hơn năm mươi năm trong vùng đất cằn cỗi vì tham vọng riêng của mình rồi. Hắn sẽ không bị lãng quên. Hắn sẽ không bị bỏ rơi.

Đứa con gái, Ginny, kể về mối tình lén lút thầm thương trộm nhớ (một thằng ranh đáng để quan tâm, giết bản thể của hắn khi mới là một cục thịt, thật đáng ghét) và cảm giác không đủ của con oắt. Tom biết, con nhỏ này là một viên ngọc thô. Linh hồn của nó thì hấp dẫn, và pháp thuật của nó mạnh mẽ. Nhưng trí óc lại yếu ớt vô cùng. Và Tom rất thích việc được chà đạp phá hủy nó.

"Em phát điên mất thôi anh Tom à."

Thế à. Đáng buồn biết bao.

"Chuyển vào trường nội trú là một trải nghiệm rất khó khăn, Ginny ạ. Nên em cảm thấy khó khăn thì điều đó hoàn toàn bình thường thôi.'

"Tom mến, hôm nay em thức dậy với máu dính khắp áo chùng của em."

Ôi, tội nghiệp làm sao. Là lỗi của ta đó, không phải sao?

'Tôi xin lỗi, Ginny. Tôi hơi nhạy cảm về mấy chuyện con gái. Có thể em nên thử gặp bác sĩ ở trường chăng?'

"Tom, Tom, Tom, Tom"

Câm mồm, Ginny! Không ai quan tâm đến mày đâu.

'Tôi đây, Ginny mến thương. Không cần phải lo lắng gì cả.'

Nhưng rồi con oắt ở trên ngừng viết, con oắt phiền toái yếu ớt đó. Hắn bị bỏ lại trong nhà vệ sinh. Bị xả một nửa xuống nước. (Bị bỏ rơi)

Hắn lại được nhặt lên một lần nữa. Bởi một thằng nhóc, không lớn hơn con bé kia là bao, pháp thuật của nó tràn đầy. Hắn được lau khô bằng tay và cảm giác đó mang lại như được vuốt ve. Những căn hầm ẩn trong bóng tối Hogwarts dường như ấm lên.

Tom mở cuốn nhật ký ra. Hắn chờ. Hắn chờ chữ đầu tiên. Hầu như lúc nào cũng là 'Xin chào'.

Hắn chờ và thấy vết mực đầu tiên xuất hiện, chỉ là nó không tạo ra một từ nào cả. Nét mực chầm chậm uốn cong và kéo dài để tạo ra một cái thân cây, rồi nhảy múa theo bóng từng ngọn cỏ, rồi nhảy ra cành cây và lá và

Tom có thể nghe thấy tiếng gió.

Bởi lý do mà đến chính bản thân hắn cũng không hiểu, hắn đi ra khỏi bóng tối của căn hầm, ra khỏi khung xương khô khốc của ký ức, đến dải đất trống không đằng đẵng trong mùa đông vô tận. Và không thể tin được, sừng sững giữa dãi đất băng giá là cái cây được vẽ trong cuốn nhật ký của hắn. Tạo bởi mực đen, cái cây lung lay nhẹ nhàng trong cơn gió. Cuốn nhật ký nguội dần, báo cho Tom biết rằng người họa sĩ đã hoàn thành tác phẩm. Đáng kinh ngạc hơn, (không thể tin được hơn cả cái cây kia), Tom muốn ôm lấy tin nhắn này. Hắn luôn lờ đi những điều mà người khác viết cho hắn, chả có vấn đề gì cả. Thế nhưng cái cây này thật mạnh mẽ, thật mới, thật giận dữ, ... thật cô đơn. Thật giống hắn.

Hắn đặt một tay lên trang giấy của quyển nhật ký, một tay lên thân cây từ mực đen trước ngực hắn. Cái cây từ cuốn nhật ký vẽ lên bàn tay hắn, chảy theo tĩnh mạch trên cổ tay và tô đen nó, rồi đi quay trái tim dẫn theo đến cổ tay kia và... cây mực đen đông lại, hóa thành cây gỗ. Một nhành cây chọc nhẹ vào xương sườn bên trái của Tom.

Tay hắn nhỏ giọt mực màu của đêm tối nhưng hắn chả thể để tâm đến.

Hắn lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp của cái cây, cái cây đầu tiên không phải là bóng ma ký ức trong cái thể giới rỗng vỏ này...

Hắn cảm nhận được một ham muốn đâm chồi nảy nở trong mình. 

Tom không muốn hủy hoại linh hồn đặc biệt ở phía bên kia trang nhật ký. Linh hồn xinh đẹp đó đã vẽ nên sự sống xứng đáng được bảo vệ, chứ không phải là sự phá hủy. Một linh hồn rực rỡ với sức mạnh của tạo hoá... Một linh hồn xứng đáng là của Tom. Họ sẽ không bị (bỏ rơi).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com