TruyenHHH.com

Tomhar Abo It Was Always You Nc 17

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317
Trans: Avery Beta: Chè

Mọi thứ bắt đầu lại + Bối cảnh ABO + Dòng thời gian hư cấu, Alpha = Học sinh = Tom x Omega = Giáo sư = Harry

01- Đó không phải là một Beta tầm thường

***

"Những Muggle vô tình lạc vào lều khu cắm trại đã được xử lý, đề nghị phái thêm nhân viên để đề phòng những tình huống tương tự tái diễn."

"Tài liệu tiêu chuẩn an toàn! Tài liệu tiêu chuẩn an toàn cho tòa nhà đâu! Chúa ơi, cái này đáng lẽ phải được kiểm duyệt xong từ lâu rồi chứ? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa được đưa đến?!"

"Khóa cảng trong Rừng Đen đã xảy ra vấn đề. Điểm hạ cánh bị chệch ra khỏi đích đến ban đầu. Tất cả những người dịch chuyển năm phút trước đều bị rớt xuống hồ nước. Trong quá trình sửa chữa, nhớ cử người đến cứu hộ."

Bộ Pháp Thuật vẫn tiếp tục bận rộn trong suốt buổi chiều hôm nay.

Cùng với hệ thống thang máy liên tục vận hành di chuyển lên xuống giữa các tầng, hàng loạt giấy tờ liên lạc trao đổi thông tin đủ loại của các phòng ban cũng bay lượn hỗn loạn trên không trung, như thể đang có một đàn chim sẻ trắng nhỏ loạn nhịp bay qua hành lang với tốc độ cao.

Tình trạng này càng rõ ràng hơn ở Ban Thể Thao tại tầng bảy dưới lòng đất. Để phục vụ cho việc chuẩn bị cho Cúp Quidditch Thế Giới đang diễn ra sôi động, hơn năm trăm nhân viên đã được điều đi chuẩn bị ráo riết cho sự kiện trong suốt một năm ròng. Hiện giờ, khi chỉ còn vài ngày nữa là tiến đến đêm chung kết, tất cả các phòng ban trên dưới vẫn bận rộn trong quay cuồng, hận không thể có một chiếc Xoay Thời Gian để chóng hoàn thành nốt phân đoạn cuối cùng của công việc.

Harry đến vào đúng lúc này.

Trông anh vô cùng thoải mái và nhàn nhã, thậm chí còn không mặc trang phục công sở thường ngày mà chỉ đơn giản là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc sáng màu ngắn tay và quần jeans, bước đi giữa những tầng lầu đang rối như tơ vò, Harry có thể dễ dàng thu hút được sự chú ý từ mọi người - ôi! Nếu có ai đó trong văn phòng bận rộn này còn dư sức lực để ngó nghiêng xung quanh, thì khi nhìn đến anh ấy, họ ắt hẳn sẽ đều bực bội trước sự điềm tĩnh và nhàn nhã của chàng trai trẻ.

Tuy nhiên, trên thực tế, ngoại trừ đối tượng mà anh ấy muốn tìm ra, chẳng ai có tâm trạng chú ý đến một Thần Sáng nhìn như thể đang đi lạc vào một bộ phận khác như vậy cả....

Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp Hogwarts, người con trai duy nhất của gia đình Potter đã vào Bộ Pháp Thuật và trở thành Thần Sáng. Mặc dù chỉ là một Beta, nhưng lại xuất sắc đến mức khiến cho nhóm Alpha vốn luôn mạnh mẽ hơn những người khác trong bộ đều phải thừa nhận thán phục không thôi.

Trên thực tế, năm đó khi mới nhập học, Harry đã nhanh chóng trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường. Trong những năm sau tốt nghiệp, nhiều người vẫn không khỏi tiếc nuối vì anh đã không phân hóa thành Alpha. Đứng hạng nhất tất cả các kỳ học trên trường, sở hữu pháp lực mạnh mẽ lại am hiểu nhiều kỹ xảo thực chiến, là Tầm thủ nhanh nhẹn kiệt xuất nhất của nhà Gryffindor trong nhiều năm qua... Vậy tại sao một Harry Potter như này lại chỉ là một Beta được?!

Câu hỏi này đã từng là một trong những vấn đề khó tin được thảo luận nhiều nhất tại Hogwarts, và cho đến nay vẫn là một ẩn số chưa có lời giải đáp, và người ta chỉ có thể đổ lỗi rằng đây có lẽ là một trò đùa của Merlin, hoặc rằng đây là cách mà Harry muốn nhắn nhủ tới cộng đồng phù thủy rằng - giới tính không phải là yếu tố quyết định hoàn toàn sự mạnh yếu, cũng như dù có là Beta thì cũng có thể trở thành người được vô vàn Alpha ngưỡng mộ.

Điều này đã gián tiếp khiến danh tiếng của Harry cũng lan truyền trong giới phù thủy Beta - nhóm người chiếm phần lớn dân số trong thế giới phù thủy, như một nhân vật chính được yêu thích trong một tác phẩm nổi tiếng đã truyền cảm hứng cho hầu hết các phù thủy, và giúp họ tin rằng chỉ cần chăm chỉ, cố gắng thì dù không có tài năng nhờ giới tính ban tặng, thì họ vẫn có thể tỏa sáng theo cách riêng của mình.

Tuy nhiên, với tư cách là nhân vật chính trong lời đồn của mọi người, thật lòng Harry từng cảm thấy hơi xấu hổ về điều này, dù sao thì việc không phân hóa thành Alpha từng là một trong những lý do hiếm hoi khiến anh cảm thấy vô cùng buồn bã, thậm chí còn tự hỏi về giá trị bản thân trong suốt thời gian dài. Phải đến khi có sự động viên từ phụ huynh và bạn bè xung quanh, anh mới dần dần nhìn nhận chính mình một cách tích cực hơn.

Không phải Alpha, nhưng là một Beta có thể áp đảo phần đông Alpha, nghe hẳn thấy lợi hại hơn rất nhiều đúng không?

Suy nghĩ này đã thành công thuyết phục chàng trai trẻ năm xưa vốn tràn ngập tính hiếu chiến và niềm tin rằng bản thân có thể trở thành một Alpha vĩ đại hơn.

Đã vài năm trôi qua, trải qua nhiều biến cố sau khi gia nhập Bộ Pháp Thuật đã giúp mài mòn phần nào cái tính cách nóng nảy và liều lĩnh. Tất nhiên, chàng trai ngày ấy vẫn còn giữ nguyên lòng nhiệt huyết, can đảm của một chú sư tử nhà Gryffindor.

Như không lâu trước đó, anh nhận nhiệm vụ truy đuổi một băng đảng tình nghi dụ dỗ phù thủy nhỏ phạm tội, vô tình vượt qua đại dương đến Bắc Mỹ. Sau đó bị lũ phù thủy hắc ám thiết lập bẫy rập hòng vây chết giữa sa mạc mênh mông vô tận, tuy thoát chết nhưng cũng khiến chú sư tử này bị thương không nhẹ, lại thêm việc thiếu thốn nước uống thực phẩm khiến tình thế càng thêm ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng thanh niên tuổi trẻ thì lại không thiếu nhất là sự dũng cảm, cuối cùng anh vẫn kiên trì truy đuổi và đánh bại được băng nhóm tội phạm trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, và thành công chờ đợi được các Thần Sáng do Quốc hội Pháp thuật Hoa Kỳ phái tới hỗ trợ.

Nhưng khi Harry tỉnh dậy trong viện điều dưỡng dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của MACUSA, Harry không chỉ nhìn thấy các nhân viên chính thức phía Hoa Kỳ trong phòng bệnh mình, mà còn cả ba mẹ anh, họ đã vội vã gác lại mọi công việc và ngay lập tức bay qua Mỹ sau khi nhận được tin. Nhìn đôi mắt đỏ quạch của ba, cố nén nước mắt ôm chầm lấy anh, rồi lại cảm nhận được "sự dịu dàng" trong lời răn dạy của mẹ - lần đầu tiên chú sư tử, người từ trước tới nay không biết sợ là gì, cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm lại hành động thiếu suy nghĩ của mình.

Bởi vậy, lần này anh rất ngoan ngoãn chấp nhận "kỳ nghỉ phép" cưỡng chế của Bộ Pháp thuật đưa ra. Ngoài ra, trong thời gian nghỉ dưỡng này, anh cũng được giao cho một nhiệm vụ tương đối đặc biệt - đảm nhiệm vị trí giáo sư DADA thay thế ở Hogwarts.

Cứ coi như đây là một kỳ nghỉ để thả lỏng tay chân một chút vậy.

Chẳng những được ôn lại kỷ niệm về thời học sinh ở lâu đài, mà còn có thể có một kỳ nghỉ nhàn nhã để xem các trận thi đấu Quidditch trước khi khai giảng.

Harry trở về nước sau khi đã hoàn toàn bình phục, anh bước vào Bộ Pháp thuật và hoàn tất các thủ tục cho một kỳ nghỉ dài hạn. Lúc nhìn thấy mọi người đều ngập đầu trong mớ công việc hỗn độn như thể vừa bị tấn công dữ dội bởi các phép thuật, anh trộm vía cảm thấy bản thân mình thật có phúc.

"Gặp lại bồ mình mừng quá... Mình nói thật đó" Ron yếu ớt nói, cử động tay của anh chàng như thể nếu dừng lại quá năm giây thì sẽ lập tức tự động chìm vào giấc ngủ. Dường như niềm vui nhìn thấy người bạn thân thiết nhất thoát chết từ nước ngoài trở về cũng không đủ để anh chàng có sức mà ôm anh lâu.

"Mình biết mà", Harry hoàn toàn hiểu được tâm trạng tiều tụy của bạn mình, nhìn Ron bằng ánh mắt đầy thương xót và cảm thông. Tâm trạng vui vẻ của anh vì vậy mà nhẹ nhàng nén lại, áy náy hỏi "Bồ ... có ổn không vậy?"

"Không thể tốt hơn được nữa, không phải sao?" Thanh niên tóc đỏ miễn cưỡng nhếch môi cười, sau khi uống cạn ly nước giải khát có ga trên bàn, vị chua nghẹn ngào lập tức khiến anh chàng rơi nước mắt đến tỉnh người. Thanh niên nhướng mi mắt đã đỡ nặng nề và mò mẫm một hồi, lôi ra món đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước cho Harry "Của bồ nè".

"Cảm ơn bồ nhiều nhé." Harry nhẹ nhàng nhận lấy phong bì, cũng không nhìn qua mà đã nhét ngay vào túi áo.

"Nhưng mà, bồ thực sự muốn đi xem trận đấu một mình sao?" Ron vẫn lo lắng hỏi.

"Hiện tại trước mắt là vậy." Harry hơi bất lực, chắc hẳn anh cũng chưa bao giờ ngờ rằng sự nổi tiếng của mình lại có ngày kém tới mức không thể rủ được một người bạn đồng hành.

Ron thì khỏi phải nói rồi, phần lớn nhân viên trong Ban Thể thao sẽ không có thời gian rảnh để rời bỏ vị trí trước khi Giải đấu kết thúc. Neville, trợ lý bộ môn Thảo dược học tại Hogwarts, phải túc trực trong nhà kính cả tháng nay nên không thể đi đâu được. Hermione mới đi công tác từ Pháp về cách đây vài ngày, hiện tại còn đang bận rộn xử lý giấy tờ tồn đọng trong lúc đi công tác. Lúc này không ai dám làm phiền vị "Nữ hoàng Gryffindor" năm xưa, ngay cả chú sư tử dũng cảm luôn tiến về phía trước như Harry cũng phải thừa nhận có những chuyện anh không dám làm.

Đến nỗi Draco, vất vả lắm mới hoàn thành xong chương trình học để trở thành người thừa kế cho gia tộc, vẫn đang miệt mài phải tiếp tục thực tập ở nhiều nơi khác nhau. Những hoạt động giải trí như Quidditch hẳn sẽ không được các trưởng bối trong nhà chấp thuận, cho dù nó có là giải đấu quốc tế bốn năm một lần đi chăng nữa. Ngoài ra, mối quan hệ giữa Draco với Ron đó giờ vốn không hòa hợp, Harry cũng ngại không muốn đề cập trước mặt thanh niên tóc đỏ.

"Vậy được rồi" liếc mắt nhìn mặt bàn bừa bãi, lại quay ra nhìn thằng bạn thân mặt mày sáng láng, Ron rốt cuộc nhịn không được trong lòng tràn đầy ghen tị, giọng ghét bỏ mà tiễn khách "Không có việc gì thì bồ về nhanh đi! Không chúc bồ có kỳ nghỉ vui vẻ đâu".

"Nhưng mà mình thì có chúc bồ công tác thuận lợi nhé." Harry cười ha ha sảng khoái, nhưng cũng rất biết điều nhanh chóng rời khỏi Bộ Pháp thuật.

***

"Khu số 12, số 12 ..."

Sau khi chào tạm biệt những đồng nghiệp ở Bộ Pháp thuật đã đứng canh gác bên ngoài khu lều trại suốt cả đêm, Harry băng qua một quãng đất hoang vu rộng lớn đồng không mông quạnh, mau chóng tìm kiếm khu vực cắm trại dành cho mình.

May mắn thay, khu cắm trại được đánh số này vốn tưởng rằng cách rất xa nhưng thực ra lại gần hơn dự kiến, chỉ sau khoảng mười phút đi bộ, Harry đã dễ dàng tìm thấy nơi được phân chia cho mình - được bao bọc bởi rừng cây xung quanh bên cạnh là hồ nước, số lượng lều trại ở đây rõ ràng là ít hơn nhiều so với hàng trăm chiếc liều có kiểu dáng dị dạng mà cậu từng thấy trước đây, khung cảnh xung quanh cũng yên tĩnh hơn rất nhiều so với những gì anh nhớ về sự náo nhiệt ồn ào của đám đông.

Mặc dù Harry cũng không sợ bầu không khí náo nhiệt thậm chí còn yêu thích không khí sôi động, nhưng sự yên tĩnh đặc biệt như thế này cũng không tệ, mang đến một cảm giác khác biệt cho kỳ nghỉ cắm trại... Nhưng không sao, nghiêm túc mà nói thì anh vẫn có "bạn đồng hành".

Chẳng bao lâu, Harry nhìn thấy một tấm biển nhỏ bằng gỗ có ghi dòng chữ "Potter" trên khoảng đất trống gần cuối khu cắm trại.

Vô thức nhìn xung quanh, anh phát hiện ngoài người hàng xóm bên cạnh ra, những người gần nhất cũng phải cách anh hơn chục bước chân... Ánh mắt anh dừng lại một lúc tại căn lều màu xanh lục sẫm viền bạc được trang trí nhã nhặn bên cạnh. Toát ra vẻ tao nhã quý phái nhưng lại không phô trương, không quá thu hút sự chú ý của mọi người, có lẽ nó thuộc về một quý tộc nào đó - từ từ, anh không bị phân nhầm sang khu vực cho các quý tộc đó chứ?

Harry đặt chiếc balo nặng trĩu xuống đất, thầm nghĩ rằng nên mau chóng dựng chiếc lều đơn sơ của mình để tránh phải giao tiếp với phần lớn đám con em quý tộc thuần huyết hách dịch mà anh không có nhiều đặc điểm chung, đặc biệt là những gia đình thuần chủng... Giống như nhà Potter vốn quá tự do, có phong cách hành động tùy ý và không coi trọng sức mạnh huyết thống, từ lâu đã trở thành những kẻ lập dị trong mắt họ.

"Anh cần giúp gì không?"

Cầm trong tay một vài chiếc đinh ốc, Harry quá tập trung vào việc nhớ lại cách lắp ráp, nên anh không hề nhận ra tiếng động và tiếng bước chân vang lên từ lều bên cạnh.

Khi nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên bất chợt, Harry vô thức ngước lên, đầu tiên thứ thu hút ánh nhìn của anh là đôi mắt đỏ màu máu như viên hồng ngọc, rực rỡ như những tia sáng huyền ảo, ẩn chứa sự sâu thẳm huyền bí nhưng lại lộng lẫy đến khôn cùng.

Đó là một gương mặt đẹp đến nao lòng.

Lạ lùng thay, dù là người xa lạ, nhưng nó lại mang đến cho anh một cảm giác thân thuộc mãnh liệt.

Giống như cả tâm hồn anh đang rung động, lay động từ tận nơi sâu thẳm nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com