Tokyo Revengers X Reader Hau Gai
----------------------
* Miếng Ăn Tiền *
- Này, cô ở đâu đấy ?
- Tôi vừa hỏi mấy đồng nghiệp cô rồi
- Họ đều nói cô ra ngoài không có nguyên do
- Trốn việc à ? Quay về làm việc đi !
Hầu gái 107
Cậu chủ Mikey đưa lệnh cho tôi đi gọi cậu cả và cậu hai về
Tôi không trốn việc, đừng làm gì quá đáng !
( Ý là đừng trừ lương bả đó =) )
——————————-
Xong cô lập tức tắt máy, bên kia Draken tức đến điên máu, nắm muốn vỡ điện thoại. Một đằng, Mikey hứng thú nhìn camera trong phòng cậu ta. Trông chờ hình ảnh Hinako trong quán bar của cậu ta, phá quán của cậu ta, đập bao nhiêu món đồ xa xỉ của cậu ta, cũng muốn xem, thân ảnh nữ hôm đó né được cú đá của cậu ta, rốt cuộc mạnh đến mức nào.
--------------------------
Quán bar nhạc to đến mức không còn gì để bàn rồi. Âm thanh được phóng đại đến mức nhạc như đấm vào tai vậy. Đâu đó tại giữa căn phòng, tâm điểm của sự chú ý, hai gã trai hai tay hai người đẹp đang được hầu hạ một cách cận trọng. Chính là thấy một hình ảnh hai vị vua được các phi tần hầu hạ thời xưa, xa hoa đến lóa mắt. Người trai há miệng, người đẹp bên cạnh đút nho cho anh ta. Ừm, tôi không phải là người quá để ý an toàn vệ sinh nhưng... Đút bằng miệng ?
Muốn bước đến bên cạnh, chỉ vừa bước được gần ba bước. Cách còn khoảng 3m, một nhóm người mặc đồ bảo an xuất hiện, nhìn sơ cũng khoảng 5-6 người. Cao to đen hôi, ừm, xác thật rất đô con.
- Tiểu thư từ đâu đến ? Vui lòng nói xuất thân và trình bày lí do đến gặp hai thiếu chủ.
- Hinako Y/n, hầu nữ số 107 của biệt phủ Bonten. Cậu chủ Mikey có lệnh, tới gọi hai vị thiếu chủ về.
Hai người đằng sau đồng lượt quay về phía cô. Hai người họ, một người cau mày, một người liếc qua một cái liền trực tiếp bơ đi. Tiếp tục cười nói, thưởng thức người đẹp bên cạnh.
Vị thiếu chủ tóc ngắn bước ra khỏi chỗ ngồi. Phong thái trang trọng, trên mặt vẫn mang một ý cười, một nụ cười làm người ta muốn sợ hãi lùi vài bước. Mặc trang sơ mi trắng, vô tình còn thấy mùi tanh nhẹ của máu, một góc áo bị vấy bẩn nhỏ giọt.
Hinako im lặng, đứng thẳng lưng, gương mặt poker face giữ nguyên, tay để phía trước người. Phong thái đoan trang nhã nhặn mà tỏa ra một bầu không khí " đừng làm phiền tôi " nhìn thẳng vào người đối diện.
Vị thiếu chủ kia nói:
- Hầu nữ số 107 này, Miko Yan đâu rồi ? Sao hôm nay cô ấy không tới kêu bọn tôi ?
- Thiếu chủ, tôi phạm sai lầm với cậu chủ Mikey. Cậu chủ Mikey nói, chờ hai người về, liền có phương pháp chỉ dạy tôi.
- Ôi trời_ Gã trai cười tươi _ Nhanh chóng dơ tay bắt lấy tay em _ Giọng nói của em thật hay. Da em thật mịn.
-... _ Trường hợp này Y/n không muốn trả lời. Chỉ giữ nguyên gương mặt poker face từ đầu đến cuối _ Thiếu chủ, về nhà !
- Sao em lại cứng nhắc vậy chứ~ _ Gã trai dần dần tiến mặt lại gần em hơn.
Rồi đột nhiên ánh mắt trở nên thâm trầm, đồng tử tím sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt cô tràn đầy sát khí.
- Mày nghĩ mày là ai mà có thể ra lệnh cho tao ?
Từ phía bên trái, tay Ran cầm con dao Browing hướng thẳng về vị trí thái dương của Y/n. Sát khí nồng nặc, Y/n muốn lùi về phía sau tránh né cú đâm. Mẹ nó, tay gã ta vẫn cầm tay cả hai tay cô từ vừa nãy.
Tình thế bắt buộc, Y/n ngả người về phía sau, nâng chân đá vào khuỷu tay của vị thiếu chủ kia. Không hề sai, người này vừa rốt cuộc thật sự muốn giết cô. Cô từng trải qua cảm giác đó vô số lần, lần này mặc kệ cô có là hầu gái, quy củ gì đó cô cũng cóc quan tâm. Cô yêu tiền, nhưng cô vẫn ưu tiên bản thân.
Ngay sau khi thoát khỏi chỗ chết từ vòng tay Ran, liền bị đẩy vào một chỗ chết khác. Lùi về sau đã chạm phải một thứ lành lạnh. Sáu khẩu sủng chĩa về phía cô, đã lên đạn. Ran bị đạp cũng phải lùi về sau vài bước, ngước mắt thấy người vừa đạp mình chỉ là nữ tử bình thường liền tức đến đỏ cả mắt. Nhưng hắn không tức được bao lâu, vì nhận ra, cô đã đứng trên ranh giới sinh tử lần nữa.
- Trước khi chết có điều gì muốn nói không ? Hầu nữ số 107~ ? _ Gã ngạo nghễ nói.
- Thiếu chủ, về biệt phủ Bonten ! _ Y/n không để tâm ngoài gì khác ngoài nhiệm vụ. Cô đâu có nói cô đến đây tay không. Sáu người này, nhìn qua được huấn luyện rất bài bản. Cũng từng tham chiến vô số lần mới để lại vài vết sẹo kia. Nhưng đối với Y/n Hinako, cũng chỉ là việc cỏn con. Nếu sáu người này có động thái gì, trực tiếp Y/n sẽ bẻ cổ cho họ chết không nhắm mắt.
- Haizz, đến lúc chết vân không có gì thú vị _ Ran quay lưng, đi về phía ghế bành, phẩy phẩy tay ý là chết được rồi.
- Khoan đã nào anh _ Người từ nãy giờ im lặng đã lên tiếng. Gã vốn dĩ chẳng quan tâm mấy cô hầu gái trong nhà là bao, hắn thừa biết họ là loại gì nên cũng không để tâm.
Nhưng sự chú ý của hắn lại vô tình bị hấp dẫn bỏi dáng vẻ anh trai gã lùi về sau vài bước. Rồi lại liếc mắt nhìn cô gái cận sinh cận tử mà mặt không biểu cảm kia, nhắc đi nhắc lại lời bọn họ phải về nhà. Trong lòng liền bật lên chút ý cười.
- Bọn tôi sẽ về _ Rindou cười nói.
Ran ngồi cạnh đang ngậm điếu thuốc chuẩn bị châm lửa. Nghe Rindou nói liền không ngậm được mồm mà rơi mất điếu thuốc. Em trai gã từ khi nào nghe lời đến thế?
- Nếu cô xử được 6 người kia .... Chỉ với một món đồ _ Sắc tím mắt Rindou y hệt Ran. Hai người họ thật sự là hai con độc xà. Cắn một cái liền khiến nguoief bị cắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, dồn ép bị độc chết.
Y/n gật đầu một cái. Rindou cũng cười cười trông chờ nhìn. Từ dưới lớp váy, đùi trong cô đeo một đôi vớ dây, Y/n rút ra hai con dao Microtech. Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thở ra... Ổn đinh trạng thái trong vòng tích tắc.
Y/n xoay người bấm dao khi thẳng vào giữ yết hầu của người đằng sau. Năm người kia giật mình, sau đó liền bắt đầu nổ súng. Những mĩ nữ kia hét toáng lên rồi chạy ra khỏi chỗ đó. Thân thể nhanh nhẹn lấy thi thể làm lá chẵn, thật sự dao đấu với súng là một loại thiệt thòi nặng nề. Tay đang mò khẩu súng trên tay thi thể kia, trong chốc lát, Ran liền lấy thù tư ra nói.
- Không thể đổi vũ khí đâu hầu gái 107 a~.
Y/n chậc lưỡi. Cầm dao, phi vào người tiếp theo. Nhưng họ cũng là người được huần luyện bài bản, tất nhiên sẽ nhìn theo hướng dao phi mà né. Chỉ là, Y/n ném người kia, người nọ chú ý tới con dao ấy lại bị một đường cắt ở cổ nhẹ nhàng. Tựa hồ không cảm giác, khi ý thức được đã khuỵu gối xuống. Có sáu mất hai, bốn ngươi kia đồng loạt nhìn về thi thể bị ngã, một lần nữa, hai con dao hai người gần nhất bị xiên vào giữa trán găm một nửa thân dao ở đó.
Y/n chạy lại, lấy đà bật nhảy, bám vai họ xoạc chân đá bay khẩu súng kia, giờ thì chơi tay đôi nhé.
Không cho họ nhặt lại súng, họ vừ quay người đi Y/n liền cho một cước vào lưng. Tất nhiên, không xi nhê. Họ đô thế nào chứ. Làm liều, Y/n liền nhảy thẳng lên cổ một người, dùng chân quặp lấy cổ, sắc mặt người kia tím tái, tay cố gắng gỡ cặp chân thon thả kia ra.
- Khục... Khục... Thả tao... Ra... Con ... K.. Khốn ...
Chẳng được bao lâu, người kia khuỵu gối xuống mà chết không nhắm mắt. Người duy nhất còn lại cũng đã tìm được khấu súng cách đó không xa, chỉ là vừa có ý định tiến tới thì bị Y/n nhảy lên lưng, găm thẳng một con dao xuyên thẳng miệng, đau đớn từ việc bị cắt lưỡi, còn chọc thẳng vào họng, xoáy tròn xoáy tròn, sau gáy đã tồn tại một cái lỗ, máu cùng nước mắt đều xuất hiện trên gương mặt của kẻ xấu số cuối cùng. Lúc này đây, gã chỉ nghĩ, bị bắn một phát chết mẹ đi còn hơn là chịu đau trong vài phút cuối đời. Việc xoáy lỗ trên gáy phải vài phút sau mới chết.
Mà tất cả việc này, chỉ diễn ra trong vòng gần một tiếng đồng hồ.
Xác định sáu người kia bị hạ gục, Y/n từ từ đến lại gần Rindou, cung kính cúi người nói:
- Mời hai vị thiếu chủ về nhà.
Ran và Rindou nhìn nhau trong mơ hồ. Hầu gái nhà bọn họ... Từ lúc nào đã biết đến mấy việc này ?
- Cô... _ Ran mở miệng định hỏi gì đó.
- Hinako Y/n, cô ra ngoài quá thời gian quy định.
Y/n quay người lại phía sau. Là người quản gia kia, hai vị thiếu chủ thấy Draken liền cầm áo khoác mà xách mông lại gần hỏi.
- Draken, hầu gái nhà ta sao lại chứa loại này ? Không biết chiều lòng đàn ông ? Tao còn tưởng mày tuyển nhầm người_ Ran nói.
- Đây là hầu gái mới đến. Làm việc mới được một gần một tuần bọn mày đều không ở nhà. Hinako Y/n làm việc rất vừa ý tao, nhanh gọn lẹ sạch sẽ. Rất khó tìm.
Y/n từ nãy đến giờ, cứ có cảm giác gì đó không ổn. Không phải cảm giác tội lỗi khi giết người, sợ hãi lại càng không. Cảm giác này... Làm cô có chút sởn gai ốc.
Lúc này đây, trong căn phòng nào đó ở một nơi nào đó, phát ra tiếng thở dốc hổn hển. Tay cầm thằng em lên xuống nhanh nhẹn thuần thục, gương mặt đẹp trai lộ ra ý cười thâm sâu, trong tròng mắt đen kia, ẩn hiện lên một hình trái tim ngày một to, dán chặt vào màn hình. Mà màn hình, chỉ chiếu đi chiếu lại một cảnh, là cảnh Y/n rút hai con dao từ đùi trong, đánh nhau với sáu gã kia.
Cậu trai tay di chuyển tay càng ngày càng nhanh, đầu ngửa cổ về sau, gầm nhẹ lên một tiếng, dương vật thô to nổi gân bắn ra một dòng tinh chất đặc quánh. Tinh dịch tràn ra tay, Mikey nhìn rồi lại đưa
một chiếc quần trong của ai đó lên ngửi. Chưa được bao lâu vật bên dưới lại cứng lên một lần nữa...
----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com