Tokyo Revengers Troi Hom Nay Xanh Lam
Một quả táo lăn vào trong hẻm, chạm đến mũi giày của Manami. Cúi người nhặt lên, cô nương theo hướng quả táo mà nhìn ra ngoài. Điệu bộ run run quen thuộc của người già lọt vào mắt khiến cô mở to mắt bất ngờ"Đó là cụ già trên tàu hồi sáng mà"Khi định dợm bước ra phía đó, chất giọng đều đều của Tetsu vang lên.Cậu gối hai tay ra sau đầu nhàn nhạt nói"Định làm người tốt nữa à, Vietnamese girl?"Bước chân lập tức dừng lại,trước câu nói mang đầy tính vô tâm của Tetsu, Manami không đáp ngay, liếc sang bà cụ đang loay hoay nhặt đồ rơi trên đất kia, mỗi tội càng nhặt chúng càng rơi ra xa, trông vô cùng chật vật/Cô thở một hơi, rút trong túi áo khoác ra một cái túi bóng rỗng lắc lắc vài cái, nhún vai "Đây là đáp lễ cho bịch kẹo hồi sáng thôi"Xong cô không mất quá nhiều thời gian mà chạy về phía đó, nhanh chóng nhặt hết số trái cây vương vãi trên đường. Tetsu chỉ hờ hững liếc theo, thở dài bất đắc dĩ. Tay xoa xoa gáy bâng quơ, đôi mắt màu nâu sữa sóng sánh phản chiếu mái tóc đen tuyền nổi bật dưới trời nắng"Tôi nói rồi, cô đúng là tsundere"Bóng lưng được phủ lên bởi chiếc áo thể thao có chút cũ kĩ, nhưng lại vô cùng vững vàng khiến người khác cảm thấy yên tâm. Bàn tay chai sạn có những vết sẹo nhỏ đỡ lấy thân thể gầy guộc của bà cụ ngồi vào hàng ghế đá gần đó"Tetsu hết túi nilon rồi. Còn cái nào không!!"Tetsu chớp chớp mắt, bật cười
"Nhớ trả công cho tôi khi về nhà đó"móc trong người ra một cái bọc lớn, cậu nói"Không có đâu, mơ đi"nhận lấy vật mình cần, Manami nhanh chóng bỏ hết mấy thứ lặt vặt còn lại, xong xốc lên lại cho gọn gàng, đưa sang cho bà cụ "Xong hết rồi bà ơi""Cảm ơn cháu nhé. Hình như cháu là bé gái đã giúp bà hồi sáng đúng không?""Bà nhận ra cháu ạ?"cô có chút ngạc nhiên. Cô không nghĩ bà ấy sẽ nhớ mình"Hiếm có cô gái nào có mái tóc đen mà đẹp như cháu ở đây lắm"Tự nhiên được khen, Manami hơi ngượng.Nhưng vẫn kiềm chế không biểu lộ ra ngoài, xoa nhẹ cánh mũi.Dạo này có nhiều người khen tóc cô thế nhỉ? Hết Mitsuya rồi đến bà cụ"Được khen thì cứ nhận đi. Sao phải xoắn hả bạn ~"Không thèm để ý đến thái độ gợi đòn của Tetsu và cái nhiệt độ hầm hập như lò nung ở trên đầu, cô liền đổi chủ đề "Sao bà lại ra ngoài một mình lúc đông người thế này? Nguy hiểm lắm"Khi nói xong mới nhận ra mình hơi quá suồng sã, Manami ôm miệng nói nhỏ"Xin lỗi bà, cháu hơi thất lễ""Không sao"đáp lại bằng một nụ cười hiền hậu, bà xua tay.Khuôn mặt già nua hiện lên vài nét bất đắc dĩ"Hôm nay bà ra ngoài mà quên đem theo kính. Dạo này lẩn thẩn quá nên mới thế"Đến đây thì Manami đã tạm hiểu tại sao sáng nay trên tàu bà ấy lại lúng túng đến thế và hành động nhặt đồ vụng về kia. Người già không có kính là khổ lắm. Hồi đó cô có phụ chăm mẹ của dì cô mà, nên ít ra cũng có chút kiến thức
"Đến đây không làm phiền hai đứa nữa,chỗ của bà ở gần đây thôi"Manami chớp chớp mắt,ngó qua dòng xe đang lao vun vút ở trên đường, xong lại nhìn xuống hai cái túi trái cây to đùng ở trên băng ghế. Manami ôm mặt."Tôi chuồn đâ-""Đi đâu?"cô vươn tay túm cổ áo tên nhóc lại, xong mặt đơ bảo"Để cháu giúp bà xách về""Không cần đâu cháu. Bà phiền cháu nhiều rồi"Xong không nói thêm lời nào Manami túm lấy hai cái túi xách lên nhẹ như không, đi phăng phăng về phía chỗ đợi đèn đỏ. Tetsu quay lại trông thấy nét mặt dở khóc dở cười của bà cụ thì chỉ cười, cậu chỉ tay về phía cô gái đằng xa nói"Con bé đó không giỏi nói mấy lời giúp đỡ đâu ạ""Tetsu, nói xấu gì đấy?!! Nhanh lên coi, đỡ bà ấy cho cẩn thận ""Rồi rồi, coi chừng xe tông bây giờ"Cả ba người đi song song trên đường, cô đẩy bà cụ vào sát trong vỉa hè,còn mình thì là người ờ gần đường lớn nhất."Phiền hai đứa quá"bà cụ bối rối nói"Hai đứa có thể gọi bà là Yada""Cháu là Manami. Cháu cũng muốn đi dạo xung quanh nên không sao đâu""Tetsu ạ.Thực ra con nhỏ này không biết đi đâu nên nói là đi dạo cho sang thôi""Im mồm đi Tetsu"cô bực dọc đánh mắt sang phía vỉa hè đối diện"Ta--"Bất ngờ câu nói của cô dừng lại giữa chừng làm Tetsu khó hiểu. Cậu chưa kịp lên tiếng thì cô đã quay mặt lại, thì thầm bảo"Đẩy bà cụ sâu vào trong đi."Theo hướng chỉ tay của Manami, hiện ra là hình ảnh một đám côn đồ hay bất lương gì đó đang đánh hội đồng hai nam học sinh. Cậu còn thấy loáng thoáng vài vệt máu văng trên đường cùng mấy tiếng chửi rủa. Lập tức hiểu ý cô, Tetsu liền đứng chắn hết tầm nhìn một bên của bà cụ"Không hay ho lắm khi cho người già thấy cảnh đó"cô nói nhỏ"không định bay vào đó à?"cậu cười"Tại sao ta phải cứu?Ta đâu có liên quan"cô trưng ra khuôn mặt dĩ nhiên nhướn mày hỏi"..."Tetsu cười khẩy một tiếng, nhún vai không đáp..Đứng trước tòa nhà một lầu trông đã khá cũ trước mặt, khoảng sân rộng đằng trước còn có thêm vài vật dụng trẻ em như cầu trượt, xích đu... Dòng chữ "trại trẻ mồ côi Ringo" đập vào mắt làm Manami ngạc nhiênKhông ngờ cô sẽ được đến một nơi đặc biệt thế này."Hai đứa vào trong uống trà nhé"bà Yada nở một nụ cười hiền hậu nói"Dạ thôi--" chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên cả người bị kéo mạnh làm cô hoảng hồn"Vào nghỉ đi. Mặt cô đỏ hết rồi kìa, phơi nắng từ sáng đến giờ"Tetsu nắm áo khoác Manami lôi xềnh xệch vào trong, chỉ vào làn da có chút hồng lên vì nóng của cô "Sáng đã bị chóng mặt, giờ còn say nắng. Lúc nào cũng xách theo dụng cụ y tế mà không biết chăm sóc bản thân à?"Manami bĩu môi nhưng không phản bác lại. Dù sao cô cũng chả mặt dày cãi lại để tự vả vào mặt mình đâu.Khi bước vào trong nhà, một luồng khí mát lạnh thổi vào mặt làm cô rùng mình. Mùi sữa bột, mùi dầu gió cùng hàng đống thứ khác trộn lẫn vào nhau tạo thành một cảm giác kì lạ. Ánh nắng chói chang chiếu qua khung cửa gỗ cũ, tạo thành những vệt sáng trên bức tường trắng ngà."Hôm nay bọn trẻ được đưa đến bệnh viện để kiểm tra định kì hết nên ở đây không còn ai cả"bà cụ lên tiếng"Cháu để túi ở đó là được rồi."Né mấy viên gạch lego bị vứt lung tung trên sàn ra, Manami đặt túi xuống ngó một vòng. Trông không khoa trương như cô nghĩ, cơ mà lại rất sạch sẽ và ngăn nắp. Không khác gì so với nhà của Mitsuya cho lắm"Ái chà..."Chợt khi bà cụ đi lại mở hòm thư và lấy ra một cái túi giấy nhỏ, trông có vẻ được gói lại rất vội vàng nên hơi méo. Thế nhưng cũng không ngăn được một nụ cười tươi trên gương mặt hiền từ kia."Cái thằng nhóc này,...Manami có chút tò mò nhìn qua. Hình như có ghi tên thì phải? Mà chữ xấu quá nên cô chả đọc được hếtKuro...kawa?Im lặng 3 giây......."#@ $%^!$&??!!?!"Chân long giángthế?!?!"Ê Manami, cái tên Kurokawa đó có phải---ê làm sao vậy tỉnh lại coi"Tetsu vừa ngó qua đã thấy hồn của Manami đang thoát ra ngoài đang chuẩn bị treo cổ tự tử cmnr!!"Đếch thể tin được. Thằng cha Izana đó....""Cháu biết Izana à?"bà Yada nãy giờ đã nhìn hết biểu cảm trời đất quay cuồng của Manami liền mỉm cười hỏi
"Dạ..."biết mình vừa lỡ mồm cô xua tay"...Chỉ biết sơ sơ thôi"
Ừ thì sơ sơ. Tetsu đứng bên cạnh bụm miệng cười.
"Hiếm thấy nhỉ. Thằng nhóc đó chả bao giờ chịu tiếp xúc với con gái cả"Bà ấy bật cười, đặt cái túi giấy lên bàn. Đi từng bước chậm chạp đến cái kệ nhỏ ở sát tường, lấy ra một chiếc hộp thiếc đã rỉ sét gần hết. Trong đó là một xấp ảnh cũ, nó rất dày, chắc cũng phải khoảng hơn 6 cm."Izana từng là thành viên ở trại trẻ này"bà từ tốn nói, tay với lấy cái ấm trà"Hồi đó thằng nhỏ không bao giờ chịu hòa đồng với nhóm bạn nào cả, lại còn hay bị vướng vào mấy vụ đánh nhau nữa ""D*o khác gì bây giờ!!"Manami thầm bổ sung thêm trong đầu, nhận lấy cốc trà của bà cụ"Nó chỉ có mỗi Hitto là bạn"Đợi chút. Hitto?Nghe quen quen...
"Kakuchou...Hitto?"trong đầu bật ra khuôn mặt nghiêm nghị với vết sẹo dài, cô lầm bầm"Cháu cũng biết Hitto à?"đáp lại bằng một câu nói ngạc nhiên thấy rõ, bà cụ hỏi lại cô"Dạ,là nghe tên thôi ạ"cô xoa môi "Hai đứa suốt ngày chúi đầu vào tìm mấy cái băng đĩa Tây Du Kí để xem. Bà nhắc ra ăn cơm mãi mà còn không chịu ra"bà Yada bật cười toPhụt!!Manami che miệng. Thì ra cái tên Thiên Trúc hình thành là do hai người đứng đầu băng đảng lậm phim từ nhỏ à?"Bà xem nào, hình như trong đây có ảnh hồi nhỏ của hai đứa nó đấy..."Cô nhìn số lượng ảnh trong hộp mà có chút kinh ngạc. Nó rất nhiều, chắc cũng khoảng hơn 100, 200 tấm. Tetsu cũng phải cảm thán"Nhiều quá đi mất""Nhiệm vụ của bà ở đây là quản lý sổ sách và tài liệu cho trại. Nhưng từ mấy năm trước cũng không làm nhiều nữa"bà Yada bảo "Nên chỉ còn việc chụp ảnh thôi"Cô xoa môi,không nhịn được mà nở một nụ cười nham hiểm. Không biết có tấm ảnh dìm nào của tên Izana đó không, đem về thế giới cũ bán được khối tiền"Hửm..."Chợt tầm mắt của Manami va vào một tấm ảnh cũ có chút ố vàng ở góc, nhưng tổng thể nhìn vẫn rõ nét. Nét mặt của cô gái từ từ giãn ra, con ngươi màu xanh nước biển lấp lánh ánh sáng"Ah..." cô bất thần mở miệngGiữa một vùng tuyết trắng xóa in đậm những dấu chân bé xíu, có hai đứa trẻ đang nằm lăn ra giữa khoảng sân rộng lớn. Khuôn mặt cả hai dù đã cách qua lớp ảnh nhưng cô vẫn có thể thấy chúng đỏ bừng lên vì lạnh, trang phục xộc xệch dính đầy tuyết. Làn da nâu mật tương phản với với cái màu trắng toát xung quanh, thế nhưng mái tóc trắng bạc lại hợp cực kì với nền tuyết nơi hai đứa đang nằm.Nhưng thứ làm cô chú ý hơn cả, là nụ cười tươi ngốc nghếch kia
"Một đứa học sinh mới cấp 2 có tất cả mọi thứ như mày thì đừng có nói như thể hiểu hết về tao!!"Bonus
"Nhớ trả công cho tôi khi về nhà đó"móc trong người ra một cái bọc lớn, cậu nói"Không có đâu, mơ đi"nhận lấy vật mình cần, Manami nhanh chóng bỏ hết mấy thứ lặt vặt còn lại, xong xốc lên lại cho gọn gàng, đưa sang cho bà cụ "Xong hết rồi bà ơi""Cảm ơn cháu nhé. Hình như cháu là bé gái đã giúp bà hồi sáng đúng không?""Bà nhận ra cháu ạ?"cô có chút ngạc nhiên. Cô không nghĩ bà ấy sẽ nhớ mình"Hiếm có cô gái nào có mái tóc đen mà đẹp như cháu ở đây lắm"Tự nhiên được khen, Manami hơi ngượng.Nhưng vẫn kiềm chế không biểu lộ ra ngoài, xoa nhẹ cánh mũi.Dạo này có nhiều người khen tóc cô thế nhỉ? Hết Mitsuya rồi đến bà cụ"Được khen thì cứ nhận đi. Sao phải xoắn hả bạn ~"Không thèm để ý đến thái độ gợi đòn của Tetsu và cái nhiệt độ hầm hập như lò nung ở trên đầu, cô liền đổi chủ đề "Sao bà lại ra ngoài một mình lúc đông người thế này? Nguy hiểm lắm"Khi nói xong mới nhận ra mình hơi quá suồng sã, Manami ôm miệng nói nhỏ"Xin lỗi bà, cháu hơi thất lễ""Không sao"đáp lại bằng một nụ cười hiền hậu, bà xua tay.Khuôn mặt già nua hiện lên vài nét bất đắc dĩ"Hôm nay bà ra ngoài mà quên đem theo kính. Dạo này lẩn thẩn quá nên mới thế"Đến đây thì Manami đã tạm hiểu tại sao sáng nay trên tàu bà ấy lại lúng túng đến thế và hành động nhặt đồ vụng về kia. Người già không có kính là khổ lắm. Hồi đó cô có phụ chăm mẹ của dì cô mà, nên ít ra cũng có chút kiến thức
"Đến đây không làm phiền hai đứa nữa,chỗ của bà ở gần đây thôi"Manami chớp chớp mắt,ngó qua dòng xe đang lao vun vút ở trên đường, xong lại nhìn xuống hai cái túi trái cây to đùng ở trên băng ghế. Manami ôm mặt."Tôi chuồn đâ-""Đi đâu?"cô vươn tay túm cổ áo tên nhóc lại, xong mặt đơ bảo"Để cháu giúp bà xách về""Không cần đâu cháu. Bà phiền cháu nhiều rồi"Xong không nói thêm lời nào Manami túm lấy hai cái túi xách lên nhẹ như không, đi phăng phăng về phía chỗ đợi đèn đỏ. Tetsu quay lại trông thấy nét mặt dở khóc dở cười của bà cụ thì chỉ cười, cậu chỉ tay về phía cô gái đằng xa nói"Con bé đó không giỏi nói mấy lời giúp đỡ đâu ạ""Tetsu, nói xấu gì đấy?!! Nhanh lên coi, đỡ bà ấy cho cẩn thận ""Rồi rồi, coi chừng xe tông bây giờ"Cả ba người đi song song trên đường, cô đẩy bà cụ vào sát trong vỉa hè,còn mình thì là người ờ gần đường lớn nhất."Phiền hai đứa quá"bà cụ bối rối nói"Hai đứa có thể gọi bà là Yada""Cháu là Manami. Cháu cũng muốn đi dạo xung quanh nên không sao đâu""Tetsu ạ.Thực ra con nhỏ này không biết đi đâu nên nói là đi dạo cho sang thôi""Im mồm đi Tetsu"cô bực dọc đánh mắt sang phía vỉa hè đối diện"Ta--"Bất ngờ câu nói của cô dừng lại giữa chừng làm Tetsu khó hiểu. Cậu chưa kịp lên tiếng thì cô đã quay mặt lại, thì thầm bảo"Đẩy bà cụ sâu vào trong đi."Theo hướng chỉ tay của Manami, hiện ra là hình ảnh một đám côn đồ hay bất lương gì đó đang đánh hội đồng hai nam học sinh. Cậu còn thấy loáng thoáng vài vệt máu văng trên đường cùng mấy tiếng chửi rủa. Lập tức hiểu ý cô, Tetsu liền đứng chắn hết tầm nhìn một bên của bà cụ"Không hay ho lắm khi cho người già thấy cảnh đó"cô nói nhỏ"không định bay vào đó à?"cậu cười"Tại sao ta phải cứu?Ta đâu có liên quan"cô trưng ra khuôn mặt dĩ nhiên nhướn mày hỏi"..."Tetsu cười khẩy một tiếng, nhún vai không đáp..Đứng trước tòa nhà một lầu trông đã khá cũ trước mặt, khoảng sân rộng đằng trước còn có thêm vài vật dụng trẻ em như cầu trượt, xích đu... Dòng chữ "trại trẻ mồ côi Ringo" đập vào mắt làm Manami ngạc nhiênKhông ngờ cô sẽ được đến một nơi đặc biệt thế này."Hai đứa vào trong uống trà nhé"bà Yada nở một nụ cười hiền hậu nói"Dạ thôi--" chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên cả người bị kéo mạnh làm cô hoảng hồn"Vào nghỉ đi. Mặt cô đỏ hết rồi kìa, phơi nắng từ sáng đến giờ"Tetsu nắm áo khoác Manami lôi xềnh xệch vào trong, chỉ vào làn da có chút hồng lên vì nóng của cô "Sáng đã bị chóng mặt, giờ còn say nắng. Lúc nào cũng xách theo dụng cụ y tế mà không biết chăm sóc bản thân à?"Manami bĩu môi nhưng không phản bác lại. Dù sao cô cũng chả mặt dày cãi lại để tự vả vào mặt mình đâu.Khi bước vào trong nhà, một luồng khí mát lạnh thổi vào mặt làm cô rùng mình. Mùi sữa bột, mùi dầu gió cùng hàng đống thứ khác trộn lẫn vào nhau tạo thành một cảm giác kì lạ. Ánh nắng chói chang chiếu qua khung cửa gỗ cũ, tạo thành những vệt sáng trên bức tường trắng ngà."Hôm nay bọn trẻ được đưa đến bệnh viện để kiểm tra định kì hết nên ở đây không còn ai cả"bà cụ lên tiếng"Cháu để túi ở đó là được rồi."Né mấy viên gạch lego bị vứt lung tung trên sàn ra, Manami đặt túi xuống ngó một vòng. Trông không khoa trương như cô nghĩ, cơ mà lại rất sạch sẽ và ngăn nắp. Không khác gì so với nhà của Mitsuya cho lắm"Ái chà..."Chợt khi bà cụ đi lại mở hòm thư và lấy ra một cái túi giấy nhỏ, trông có vẻ được gói lại rất vội vàng nên hơi méo. Thế nhưng cũng không ngăn được một nụ cười tươi trên gương mặt hiền từ kia."Cái thằng nhóc này,...Manami có chút tò mò nhìn qua. Hình như có ghi tên thì phải? Mà chữ xấu quá nên cô chả đọc được hếtKuro...kawa?Im lặng 3 giây......."#@ $%^!$&??!!?!"Chân long giángthế?!?!"Ê Manami, cái tên Kurokawa đó có phải---ê làm sao vậy tỉnh lại coi"Tetsu vừa ngó qua đã thấy hồn của Manami đang thoát ra ngoài đang chuẩn bị treo cổ tự tử cmnr!!"Đếch thể tin được. Thằng cha Izana đó....""Cháu biết Izana à?"bà Yada nãy giờ đã nhìn hết biểu cảm trời đất quay cuồng của Manami liền mỉm cười hỏi
"Dạ..."biết mình vừa lỡ mồm cô xua tay"...Chỉ biết sơ sơ thôi"
Ừ thì sơ sơ. Tetsu đứng bên cạnh bụm miệng cười.
"Hiếm thấy nhỉ. Thằng nhóc đó chả bao giờ chịu tiếp xúc với con gái cả"Bà ấy bật cười, đặt cái túi giấy lên bàn. Đi từng bước chậm chạp đến cái kệ nhỏ ở sát tường, lấy ra một chiếc hộp thiếc đã rỉ sét gần hết. Trong đó là một xấp ảnh cũ, nó rất dày, chắc cũng phải khoảng hơn 6 cm."Izana từng là thành viên ở trại trẻ này"bà từ tốn nói, tay với lấy cái ấm trà"Hồi đó thằng nhỏ không bao giờ chịu hòa đồng với nhóm bạn nào cả, lại còn hay bị vướng vào mấy vụ đánh nhau nữa ""D*o khác gì bây giờ!!"Manami thầm bổ sung thêm trong đầu, nhận lấy cốc trà của bà cụ"Nó chỉ có mỗi Hitto là bạn"Đợi chút. Hitto?Nghe quen quen...
"Kakuchou...Hitto?"trong đầu bật ra khuôn mặt nghiêm nghị với vết sẹo dài, cô lầm bầm"Cháu cũng biết Hitto à?"đáp lại bằng một câu nói ngạc nhiên thấy rõ, bà cụ hỏi lại cô"Dạ,là nghe tên thôi ạ"cô xoa môi "Hai đứa suốt ngày chúi đầu vào tìm mấy cái băng đĩa Tây Du Kí để xem. Bà nhắc ra ăn cơm mãi mà còn không chịu ra"bà Yada bật cười toPhụt!!Manami che miệng. Thì ra cái tên Thiên Trúc hình thành là do hai người đứng đầu băng đảng lậm phim từ nhỏ à?"Bà xem nào, hình như trong đây có ảnh hồi nhỏ của hai đứa nó đấy..."Cô nhìn số lượng ảnh trong hộp mà có chút kinh ngạc. Nó rất nhiều, chắc cũng khoảng hơn 100, 200 tấm. Tetsu cũng phải cảm thán"Nhiều quá đi mất""Nhiệm vụ của bà ở đây là quản lý sổ sách và tài liệu cho trại. Nhưng từ mấy năm trước cũng không làm nhiều nữa"bà Yada bảo "Nên chỉ còn việc chụp ảnh thôi"Cô xoa môi,không nhịn được mà nở một nụ cười nham hiểm. Không biết có tấm ảnh dìm nào của tên Izana đó không, đem về thế giới cũ bán được khối tiền"Hửm..."Chợt tầm mắt của Manami va vào một tấm ảnh cũ có chút ố vàng ở góc, nhưng tổng thể nhìn vẫn rõ nét. Nét mặt của cô gái từ từ giãn ra, con ngươi màu xanh nước biển lấp lánh ánh sáng"Ah..." cô bất thần mở miệngGiữa một vùng tuyết trắng xóa in đậm những dấu chân bé xíu, có hai đứa trẻ đang nằm lăn ra giữa khoảng sân rộng lớn. Khuôn mặt cả hai dù đã cách qua lớp ảnh nhưng cô vẫn có thể thấy chúng đỏ bừng lên vì lạnh, trang phục xộc xệch dính đầy tuyết. Làn da nâu mật tương phản với với cái màu trắng toát xung quanh, thế nhưng mái tóc trắng bạc lại hợp cực kì với nền tuyết nơi hai đứa đang nằm.Nhưng thứ làm cô chú ý hơn cả, là nụ cười tươi ngốc nghếch kia
"Một đứa học sinh mới cấp 2 có tất cả mọi thứ như mày thì đừng có nói như thể hiểu hết về tao!!"Bonus
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com