Tokyo Revengers Reset
Tương lai đen tối của Touman 1 phần là do Kisaki Tetta gây nên. Hắn ta vì yêu Hina mà muốn trở thành bất lương số 1 Nhật Bản sau câu nói của tôi, phần còn lại là do Sano Shinichirou chết bi kịch của Mikey bắt đầu. Nhiệm vụ của tôi bây giờ là ngăn Kisaki muốn thành bất lương và Kazutora giết chết Shinichirou. Tôi bật dậy khỏi chiếc giường sau tiếng gọi lần thứ 10 của mẹ, mấy cái dòng suy nghĩ vẩn vơ cứ cuốn quanh trong đầu tôi. Tôi đã trở về vào 1 ngày mùa hè năm lớp 6. Vào 3 ngày trước tôi đã cứu Hina khỏi đám nhóc kia, tôi sẽ bị Kisaki theo dõi. Tôi phải làm gì để hắn ta không có ý định thành bất lương đây ? Dù sao thì hắn có hình dáng ra sao ở cái quá khứ này vậy ? Thật đau đầu mà. - Takemichi, dậy mau. Sắp trễ giờ học rồi đấy. Takuya - kun đến rồi này. Tôi vội lồm cồm bò dậy nếu không mẹ tôi sẽ xách chổi lên làm thịt tôi mất. Mấy phút sau tôi cùng Takuya chạy ra khỏi nhà, cậu ta càm ràm mãi về cái tật ngủ nướng đến sát giờ mới chịu dậy của tôi. May thay chúng tôi vừa đến cũng là lúc chuông vào học vang lên. Trải qua 1 ngày học mệt mỏi, tôi lại cùng Takuya trở về nhà. Trên đường về cậu ta bỗng nói thầm như sợ ai nghe thấy.- Oi, Takemichi. Hình như có người theo dõi chúng ta đấy. - Huh ? Đâu nào ?Tôi nhìn quanh tìm kẻ theo dõi thì bị Takuya kí đầu 1 cái thật đau.- Thằng ngu, mày làm vậy người ta sẽ bứt dây động rừng đấy.- Xin lỗi mà.- Thế bây giờ làm sao ? Lỡ như hắn là tên bắt cóc trẻ em thì sao đây ?- Không sao đâu, tao sẽ bảo vệ mày mà.- Xì, thấy gớm.- Thằng này, mày coi thường tao à ? - Ừ, đấy.- Thằng tồi. Bây giờ mày với tao sẽ vào tiệm sách đằng trước rồi núp sau cái bảng đó bắt hắn. - Mày nghĩ cách của mày có hiệu quả à ?- Tao không đáng tin thế à ?- Ừ, không đáng tin lắm.- Mày...Tuy nói thế nhưng Takuya vẫn làm như lời tôi nói. Chúng tôi đi vào tiệm sách rồi sau đấy lại trốn dưới tấm bảng hiệu to. Từ 1 góc nhỏ tôo đã thấy được kẻ theo dõi, là 1 tên lùn bằng tuổi tôi. Hắn đeo cặp kính dày nặng nề, thân hình gầy gò nhìn vô cùng thiếu sức sống. Hắn ta đi tới cái bảng nơi chúng tôi đang đứng nhìn vào bên trong tiệm sách thì bất ngờ bị tôi và Takuya lao ra bắt lấy.- Nói mau. Tại sao mày theo dõi bọn tao hả ?- Thả tao ra. - Mày không nói tao sẽ đưa mày cho cảnh sát. Hắn ta nghe đến đây thì không dãy dụa muốn thoát ra nữa. - Khoan đã, tao nói. Tao muốn biết tất cả về Hanagaki Takemichi. - Huh ? Về tao á ? Tại sao chứ ?- Không có lý do. Tao muốn thế đấy.- Huh ? Mày không có bạn à ? Hắn ta không trả lời tôi mà cúi đầu như bị chạm trúng tim đen vậy.- Tao không cần bạn. Chỉ làm vướng tay tao thôi.- Thế chúng ta làm bạn nhé. Mày tên gì thế ?- Tao bảo tao không cần bạn mà, thằng đần.Nói xong hắn ta đẩy ngã Takuya rồi chạy biến. Đúng là 1 tên khó hiểu. - Mày nghĩ sẽ còn gặp lại nó chứ, Takuya ?- Ai biết được. Cuộc gặp mặt thứ 2 của chúng tôi cũng mau chóng xảy ra. Hôm đấy là 1 ngày mưa to, tôi lại quên mang ô, còn thằng Takuya bị bệnh nên không đi học. Tôi mặc kệ đội mưa về nhà, đến khúc cua vào nhà thì bỗng nghe tiếng chó sủa phía sau. Tôi quay lại nhìn, ra là hắn ta. Hắn ngồi bệt dưới đất, nét sợ hãi lộ rõ trên mặt, nhìn con chó to đang sủa inh ỏi của nhà bác Yamada. Tôi đi đến dùng que nhỏ bên đường gõ gõ mấy cái vào hàng rào, chú chó thấy tôi thì không sủa nữa, vẫy đuôi đi vào chuồng. - Mày không sao chứ ?- Ai cần mày lo chuyện của tao hả ? - Là tao cứu mày đó. Không cảm ơn thì thôi còn chửi tao. Xìiiii- Cảm ơn.- Huh ? Mày nói gì đó ? Nói to lên xem nào.- Cảm ơn mày.Hắn ta gào lên với tôi, lại muốn đứng dậy chạy trốn nhưng hình như khi nãy ngã đau quá không đứng dậy nổi.- Mày có đứng dậy nổi không ?Tôi đưa tay về phía hắn giúp đỡ, hắn ta chẳng thèm trả lời tôi mà cũng đưa tay nắm lấy tay tôi tiện đà đứng dậy. Tôi dìu hắn về nhà tôi, mẹ tôi vô cùng hốt hoảng khi thấy tôi đưa hắn về nhà trong bộ dạng ướt nhẹp nước mưa, vội bảo tôi và hắn đi tắm. Trong nhà tắm, tôi cùng hắn ngâm mình trong bồn nước ấm. - A, sướng quá. Mày kì lưng cho tao đi rồi tao giúp lại mày.Tôi quăng cái khăn của mình cho hắn rồi quay lưng lại, mặc kệ hắn có muốn hay không. Hắn ta cũng rất ngoan ngoãn cầm khăn nhúng nước rồi kì lưng cho tôi. - Mày tên là gì thế ? Tao muốn kết bạn với mày mà. - Kisaki Tetta. - Huh ? Mày nói tên mày là Kisaki à ?Tôi giật mình đứng dậy, bồn tắm trơn suýt tí làm tôi ngã. - Mày bị ngu à ? Mà tên tao khiến mày bất ngờ thế cơ à ?Đương nhiên bất ngờ rồi. Chẳng cần đi tìm hắn cũng tự dâng mình tới trước mặt tôi, vả lại còn kết bạn với hắn nữa này.- À, không. Quay qua đây, tao kì lưng cho mày. Hắn ta quay lưng lại phía tôi. Tôi bắt đầu kì lưng cho hắn thật chậm rãi. - Kisaki - kun, mày có ước mơ không ?- Không.- Gì ? Mày nhàm chán quá đó.- Thế còn mày ?- Tao quên rồi.- Thằng đần.- Nè, mày chửi tao hơi bị nhiều rồi nhé. - Đấy là sự thật. - Xì, tao tắm xong rồi. Mày chắc mặc vừa đồ tao nhỉ ? Tao để trên kệ rồi đấy. Ngâm ít thôi cảm đấy, ngài thông thái.Tôi nói xong đứng dậy mặc đồ rồi đi ra ngoài. Lát sau Kisaki mặc đồ của tôi cũng đi ra. - Mày ăn không ?Tôi đẩy đĩa bánh rán qua cho hắn. Hắn ta cầm 1 cái lên ăn rồi cùng tôi xem phim hoạt hình.- 2 đứa tới ăn cơm nào. Hôm nay ba con sẽ về trễ đấy nên không cần đợi đâu.- Dạ.Tôi tắt tivi cùng hắn đi rửa tay rồi ngồi vào bàn. Sau khi ăn xong mưa cũng đã tạnh, tôi lôi cái xe đạp đã cũ ra chở hắn về nhà. Đến nơi, hắn đi thẳng vào trong, chẳng thèm nhìn tôi 1 cái nào. - Kisaki, ngủ ngon nhé. Tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com