TruyenHHH.com

Tokyo Revengers Noi Va Otp Doc Va La

Từ lúc quen nhau, Sanzu đã có cho riêng mình một thói quen lạ.

Em thích nghe giọng của Muto

Là  một bí mật nhỏ, nó là thứ chỉ được chia sẻ giữa hai người bọn em. Như liều thuốc ngủ, chất giọng trầm thấp của Muto luôn là thứ vỗ về Sanzu mỗi khi đêm về. Có thể là một bài hát hay ngâm thơ, đôi khi cũng chỉ là lẩm bẩm về chiến thuật và nước cờ, song tất cả đều đem đến cho Sanzu một sự yên bình hiếm thấy.

Sanzu thích như vậy

Kể cả khi phải đi công tác xa, chưa bao giờ là cả hai tách nhau hơn ba ngày. Là một cú điện thoại hay nhắn tin, song khi sập tối thì Muto luôn sẽ là người ở bên kia mà nói chuyện với Sanzu cho đến khi chắc chắn rằng em đã ngủ và tắt máy sau một nụ hôn chúc ngủ ngon dù nó hơi xa cách.

Đấy là cách bọn họ yêu nhau...
.
.
.
- Xong, mệt thật

Đóng lại chiếc laptop màu trắng, cuối cùng thì chuyến công tác một tháng của anh cũng kết thúc. Nhanh chóng thu gọn đồ đạc, anh muốn về ngay với Sanzu.

- Chắc khỏi nói cho em ấy vậy

Trả lại phòng khách sạn, Muto tiện đường còn hỏi thêm vài thông tin về giờ tàu. Kéo đi chiếc vali chật cứng, trong đây ngoại trừ đồ dùng và giấy tờ thì toàn là ảnh của em.

- Hm...tàu điện..vé..hết rồi à?

Nhìn đi nhìn lại tấm biển ghi giờ tàu, có vẻ như chuyến cuối cùng đã rời ga được 10 phút. Thở dài chán nản, Muto đoán mình lại phải bắt taxi một đoạn xa để về nhà.

- Điện thoại...đây rồi

Loay hoay một lúc lâu, cuối cùng thì Muto cũng đã yên vị được trên xe. Ngắm nhìn cảnh vật về đêm, có lẽ anh nên xin nghỉ phép vài ngày sau chuyến đi để cùng Sanzu tận hưởng một chút..ừm... không khí hôn nhân ? Hay làm chuyến tuần trăng mật thì cũng rất tuyệt, nhỉ?

- Chắc em ấy ngủ rồi

Nhìn vào mặt đồng hồ, lúc này đã là 12 giờ kém 5. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng thì anh vẫn quyết định nhắn tin hỏi thử xem cậu người yêu ấy đang làm gì.

- Hểh, chưa ngủ luôn à ?

Nhìn vào những dòng tin đang chạy, Muto có thể đoán được rằng đêm nay Sanzu phải chạy deadline bên không ngủ. Mường tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, anh đoán là Sanzu em lại la oai oái vì lượng công việc chất chồng.

/ Muốn nghe giọng anh chứ ?/

/ Không đâu, em sẽ ngủ quên mất 😪/

Cười cười vì sự đáng yêu của em, có lẽ thay vì gọi thì vài tin nhắn ngắn ngủi này cũng vui. Nhìn vào icon buồn ngủ, sau này anh phải bồi bổ cho mèo nhỏ nhiều hơn rồi.

/ Nhớ khóa cửa đấy, coi chừng có kẻ trộm vào nhà/

/ Em sẽ dần tên đó một trận, anh khỏi lo đi/

Cất vào chiếc điện thoại, anh nhanh chóng thanh toán rồi bước vào tòa chung cư cao ngất của cả hai. Đứng trong thang máy, Muto bấm chọn số tầng mà không thoát được sự vui vẻ.

- Chắc em ấy sẽ bất ngờ

Đi thẳng vào căn phòng ở góc, đây chính là nhà của Muto và em. Đưa tay cà thẻ, anh muốn ôm lấy Sanzu ngay bây giờ.

* Cạch*

Đóng lại cánh cửa sau lưng, có vẻ như Sanzu vẫn chưa hề nhận ra được sự hiện diện của anh. Chậm rãi tiến vào căn phòng ngủ, anh có thể nghe rõ được tiếng lách cách từ chiếc máy tính quen thuộc.

- Ai đấy...Muto !!?

Ngắm nhìn vẻ mặt bất ngờ của em, anh có thể thấy rõ được hai vết đen sâu ở mắt. Thoáng chút không vui, Muto tiến đến rồi ôm chầm lấy em, dịu giọng

- Đi có mấy ngày mà em tàn tạ thế

- Hả?! Anh nói gì, chê em xấu á ?!!

Nói đoạn em xù lông rồi cấu chặt vào áo anh, mắng

- Này nhé, tại sao về mà không nói trước ?

- Anh muốn tạo bất ngờ

- Xí, đi ra tắm đi, anh hôi chết đi được

Vừa nói, em vừa đẩy anh ra rồi tiến vào phòng bếp làm gì đó. Mặc kệ vẻ mặt không vui mà thẳng thừng đẩy anh vào nhà tắm.
____ 30 phút sau ____

- Anh ngủ trong đó à ?? Ra ăn lẹ đi

- Đây là...mà khoan đã, em không ăn à ?

- Ăn rồi, em đi làm việc tiếp, bỏ ra !!!

- Anh thơm rồi, ôm chút

- Hừ, anh phiền thật đấy

Tuy miệng nói là thế nhưng Sanzu cũng không hề có hành động chống đối gì. Như một chú mèo ngoan, em đứng im để mặc anh ôm ấp rồi xoa nắn thân thể mình.

- Ốm đi một vòng, đáng ghét

- Anh tinh vừa thôi, hơn nữa chỉ có một vòng

- Không

Kéo tay em ngồi xuống, Muto nhanh đi hâm lại một ít sữa dâu ở tủ rồi cho ra ly, đẩy đến trước mặt em, nói

- Uống rồi đi nghỉ, công việc mai anh sẽ xử lí giúp

- Hểh, vậy thì nhờ anh

Nhìn điệu bộ ngoan ngoãn của em, tâm tình Muto ấy vậy lại tốt hơn rất nhiều. Nhanh chóng cho vào bụng bữa khuya, một ngày với anh chỉ cần kết thúc như vậy thôi
.
.
- Ngủ ngon Sanzu

Để em gối đầu lên tay, Muto thoải mái mà nghịch vài lọn tóc máu hồng ở đuôi. Ngắm nhìn người yêu nhỏ đang say giấc, về chung một nhà có lẽ là quyết định đúng đắng nhất của anh.

Hạ một nụ hôn xuống nơi trán, hôm nay họ quá mệt cho một cuộc trò chuyện rồi.
.
.
.
.
.

.
Trời mưa tầm tã, xe vẫn chạy, máu vẫn rơi, người người vẫn vì sự hiếu kì mà bu quanh nơi nhắm mắt của một người con trai trẻ.

Em là kẻ nói dối, rõ ràng là không có giọng anh kia mà, vì sao em vẫn ngủ thế kia ?

Sanzu là một kẻ nói dối. Em nói rằng, em luôn bên cạnh anh. Vậy mà giờ sau trong tay anh hiện tại lại là cơ thể đầy máu của em vậy Sanzu ?

Hơi thở em càng lúc càng yếu vậy mà em vẫn cố mỉm cười. Em ơi, làm ơn...

-Y-yasu...đừng khóc....

Em thìu thào yếu ớt, bàn tay đẫm máu run rẩy đưa lên chạm vào má anh,em cố nặn ra nụ cười xinh nhất có thể. Muto nắm lấy tay em, bức tường cứng rắn trong anh đã đổ vỡ khi nhìn em nằm trên vũng máu.

- Đừng nói nữa Sanzu, xe cấp cứu sẽ đến nhanh thôi, cố lên!

- Yasu... em muốn... nghe anh hát...

- Được! Được! Anh sẽ hát. Chỉ cần em an toàn thôi.

' Mới cho nhìn em khóc

Tôi bỗng chợt nhận ra đã yêu em rồi

Sáng trong cho mây ngừng trôi

Rọi ánh mắt em trong lòng tôi

Ngập ngừng chưa nói

Mai sau để cho anh ngóng em đi về

Khoảnh khắc tôi chưa nói nên câu

Vén nhẹ tà áo

Trên con đường tôi đi với em

Dù phía trước có mưa rào

Trên đường hai ta sẽ qua

Chỉ muốn em dành tặng cho tôi

Những ngây thơ đầu

Được dỗ dành em khi em về

Đứng chờ em .... khi đưa em về.... từng ngày... '

Câu hát dần kết thúc cũng là lúc tay em rơi khỏi má anh. Trên môi em vẫn là nụ cười ấy, nụ cười xinh đẹp làm anh mê say. Em độc ác thật đấy Sanzu. Em nở để lại 1 kẻ yêu em say đắm 1 mình trên đời.

___2 năm sau ____

- phù, mới đây đã 2 năm rồi đấy Haru... Ở đó em vẫn khỏe chứ?

Đặt nhẹ bó hoa bách hợp trắng xuống phần mộ của em. Muto nhìn nụ cười em trong di ảnh không khỏi chua xót. Đớn đau lắm em à...

- Haru này, anh định sẽ đi tìm em đấy... Em sẽ đợi anh chứ?

Đôi môi khô khan khẽ nở nụ cười, đáng thương cho anh, gương mặt hốc hác đến tội nghiệp. Rút con dao đã đem sản theo bên túi áo, dứt khoát đâm vào ngực trái, nơi con tim đã chết từ ngày em đi. Muto gục xuống bên mộ em, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.

Haru... Anh đến tìm em đây...

.
.
.

- Anh giải thích cho em việc... Tại sao anh ở đây không,  Muto Yasuhiro?

Sanzu đứng đó, gương mặt em đanh lại nhìn người quỳ gối trước mặt. Muto chậm rãi ngước đầu nhìn em, đáp lại.

- Anh đi tìm vợ...

- Nhưng em đâu có mượn anh đi tìm?!!!

Em nổi đóa liên tục đánh vào người Muto. Anh cũng mặc kệ để em đánh chán thì thôi, Sanzu thở lấy thở để nhìn anh, đôi mắt xanh tuyệt đẹp trừng lên đầy lửa giận. Anh mỉm cười kéo em ôm vào lòng, tay vuốt ve mái tóc trắng mà anh luôn thương nhé, khẽ khàng vào tai em.

- Anh nhớ em, nhớ em rất nhiều...

Sanzu cụp mắt, ôm lấy anh như đứa trẻ nũng nịu. Chóc sao, em rời khỏi vòng tay của Muto, chìa tay về phía anh môi nở nụ cười xinh đẹp.

- Đi về nhà thôi anh !

- Ừm.

Bàn tay nhỏ được bàn tay lớn bao bộc. Anh nắm tay em, em vui vẻ kéo anh đi về phía trước. Cả hai đi về phía ngôi nhà cách đó không xa, ngôi nhà nhỏ trên thung lũng hạnh phúc.

Không lâu sau người ta phát hiện ra xác anh, trên môi anh vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng thì anh cũng đã tìm thấy em, Haruchiyo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com