TruyenHHH.com

Tokyo Revengers Hoan Khi Nao Tan Cuu Vot The Gioi

"Anh Shin, dạo gần đây bố em hay đến chỗ anh ha. Bộ hai người đang hẹn hò thật hả?"

Dù không phải là lần đầu tiên bị gán ghép với người khác nhưng quả nhiên lần nào Shinichiro cũng bị lời buộc tội đột ngột của đứa nhỏ kia làm cho sặc nước miếng. Anh buông cây cờ lê xuống sàn, miệng cười nhưng lòng đã trào lên phẫn nộ muốn phun tào ngay tại đây, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn nuốt xuống, từ tốn đáp lại:

"Bọn anh chỉ là bạn thôi, em đừng có nói đùa như thế, Chidori."

Chidori nghiêng đầu, tay lắc nhẹ ly yaourt đá đã cạn hết một nửa, ánh mắt bỗng chốc liền trở nên sắc bén, "Bố em dạo gần đây hình như đang ấp ủ ước mơ gì đó, nhưng ông ấy lại chẳng nói cho em biết. Anh Shin có biết gì không?"

Shinichiro ánh mắt không tự nhiên nhìn xuống sàn, bân quơ đáp, "Chà, anh cũng không biết nữa. Chả nghe chú ấy nói gì về chuyện đó cả."

"Hửm~" Chidori ngân giọng, chốc liền nhếch mép cười, "Anh Shin, anh nói dối tệ thật đấy. Hèn gì bị người ta từ chối 20 lần."

"Bị từ chối 20 lần thì liên quan gì chứ!!? Em đừng có mà khích anh, cái con bé này!!"

Đệch mợ thiệt chớ, Chidori càng lớn lại càng thích châm chọc người khác, tuy tính cách đã dịu lại mấy phần nhưng về cơ bản đều chẳng có thay đổi gì mấy.

Shinichiro từ sau khi gác kiếm nghỉ làm bất lương đã tự mở cho mình mình một tiệm sửa xe. Nơi này không những là nơi tụ họp của những tên bất lương mà còn trở thành căn cứ bí mật của bố con nhà Kurosaki nữa. Số lần hai người ghé tới đây có lẽ còn nhiều hơn là khi họ ở nhà.

Chidori ngả lưng nhìn lên trần nhà, miệng ngậm ống hút, còn đang bận chìm trong mớ suy nghĩ bong bóng của mình thì đột nhiên điện thoại trong túi reo lên, nhạc chuông chính là bài hát mở đầu của Doraemon.

Shinichiro cũng chỉ cười thầm một mình, dù đã mấy năm trôi qua nhưng vẫn không chịu đổi nhạc chuông à? Ít ra thì vẫn phải có vài điểm đáng yêu như thế thì mới giống con gái chứ.

"Alo, Chidori xin nghe? À, ra là mẹ của pup-à không, mẹ của bạn Baji, cô gọi cháu có việc gì không ạ?"

"Dạ? Baji, cháu không biết, chắc cậu ta lại cúp học rồi trốn đi chơi điện tử rồi."

"Vâng, vâng, cô đừng lo. Cháu sẽ đi tìm cậu ta về cho ạ. Lần này cô cứ mạnh dạn cạo trọc đầu cậu ta nha cô!"

"Dạ, cháu sẽ liên lạc với cô sau."

Chidori tắt điện thoại, hăng hái nhảy khỏi ghế rồi chạy ra ngoài, trước đó vẫn không quen quay lại vẫy tay với người ngồi bên trong tiệm.

"Anh Shin, giờ em phải đi bắt cái tên nặc nô dám trốn học đó đây! Ngày mai em quay lại nhớ mua cho em thêm 2 ly yaourt đá nữa nha!!"

"..." Shinichiro: Chỗ này không phải khách sạn muốn đến là đến muốn đi là đi rồi muốn gọi món là có đâu nha em =)) Ít nhất cũng phải cư xử cho giống khách chút đi chớ!

. . .

Cùng lúc đó, Baji vẫn chẳng biết tai họa đang tìm đến chỗ mình, rất vui vẻ kết bạn với một thằng nhóc khác sau khi đã đánh người ta một trận linh đình. Bây giờ hai đứa bọn nó đang đứng nói chuyện với nhau rất thân thiết và trước mặt là một đám cháy bập bùng đỏ rực.

Phải, thằng đó nó đốt xe quý dị ạ...

"Tách."

Âm thanh vừa lạ vừa quen đột nhiên vang lên bên tai, Baji tò mò quay lại thì liền nhìn thấy Chidori từ khi nào đã xuất hiện sau lưng mình, trên tay là chiếc điện thoại màu lam chứa đầy bằng chứng phạm tội của hắn.

Chidori chầm chậm lùi lại, lợi dụng tên kia còn đang đơ người mà nhấn nhanh một dãy số, áp nhẹ lên tai: "Alo, có phải sở cảnh sát không ạ?"

"!!?"

"Này Chidori—!!!"

Còn chưa nói xong đã  thấy nó cầm điện thoại chạy biến đi mất!

"Kazutora!! Bắt con nhỏ đó lại cho tao!! Nhanh lên!!"

Người kia bị điểm tên tất nhiên chẳng hiểu chuyện gì, nhưng vì bị Baji thúc giục nên không còn cách nào khác đành tận lực đuổi theo. Bọn hắn chia ra hai đường, dự định sẽ chặn đầu nó, sau đó trấn lột và tiêu hủy cái điện thoại đầy ắp tội lỗi kia.

Kazutora không hiểu bằng cách nào đã đuổi kịp Chidori, nói đúng hơn là khi hắn đuổi đến thì đã thấy cô nhóc tóc xám đang ngồi lấy cây cỏ chọc mèo ở vệ đường, sau đó liền bị con mèo hoang đó phóng tới cào rách mặt.

Chidori không phải lần đầu bị mèo cự tuyệt nhưng vẫn rất sốc, hoa lệ ngã xuống, lau khóe mi: "Hoàng thượng, người nhẫn tâm phá hủy dung nhan của thần thiếp sao!?"

Kazutora: "..."

"Kazutora!! Mày đang làm cái quái gì vậy!? Còn không mau bắt nó đi!!" Baji từ xa chạy tới phẫn nộ quát.

Kazutora giật mình, trước hết vẫn là chạy tới nắm lấy tay Chidori, nhưng một cái nắm tay làm sao đủ để kéo chân nó được. Thằng bé còn chưa kịp nói gì đã bị Chidori cho một đấm vào mặt, khuôn mặt hung hăng dữ tợn quát:

"Thằng khốn!! Mày khiến hoàng thượng giật mình bỏ chạy rồi thấy không!? Bắt đền mày đấy!!"

Kazutora bị mắng theo thói quen lại cuống quýt cúi đầu, "Xin, xin lỗi cậu!"

Baji: "Tại sao mày lại phải xin lỗi hả thằng kia!!?"

Chidori dường như cũng nhận ra điều gì, khuôn mặt dần dịu xuống, bàn tay vỗ bép bép lên đỉnh đầu Kazutora, cười toe toét, "Không sao! Tao tha lỗi cho mày!"

"Bốp!"

"Mày mới là đứa cần phải xin lỗi con kia!!"

Chidori bị Baji cho ăn một đá liền ngã sõng soài ra đất, mặt mũi đều trực tiếp va chạm với đất mẹ thân yêu.

"Ba, Baji! Sao mày lại nặng tay vậy!? Cậu ấy là con gái đấy!" Kazutora hoảng hốt nói.

Baji đứng dậy phủi quần, dáng vẻ rất thỏa mãn thở phì ra một cái, "Đối với con nhỏ này đánh vậy là còn nhẹ—"

"Chỉ là puppy mà dám ra tay mạo phạm bổn cung!!? Trả giá đi!!"

Chidori phóng dậy, hai chân quắm lấy hông của Baji, tay kiềm chặn lấy cổ, tư thế khóa đòn như muốn bóp chết cậu bạn tóc đen của mình... sau đó nắm tóc cậu ta hung hăng giựt mạnh.

"Đồ hói!! Tao cho mày hói luôn này!!"

"Gah!! Con nhỏ này!! Bỏ ra coi!! Tao đấm mày bây giờ!!"

"Ha! Nhắm được thì đấm đi!! Tao nhổ hết!! Cho mày hết tóc để nuôi dài luôn!! Khỏi cần mẹ mày ra tay cạo trọc nữa!!"

"Á à!! Ra là mày xúi mẹ tao cạo đầu tao!! Hèn chi ngày nào bà ấy cũng lăm le cái tông đơ bên mình hết!! Tất cả là do mày!! Tao sẽ bứt hai cái má bánh bao của mày ra cho chó gặm!!"

Kazutora đứng một bên nhìn hai người đang giằng co với nhau hoàn toàn không biết nên làm gì, chỉ có thể nhỏ giọng khuyên ngăn:

"Hai người, mau bình tĩnh lại đi—"

Đáng tiếc, cậu còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cả hai mỗi đứa cho một đạp văng ra ngoài.

"Ồn ào/Khâu mỏ mày lại giờ!!"

Cả hai không hẹn mà cùng quát lớn, sau đó liền quay ra tiếp tục dữ tợn trừng mắt nhau, trán cụng trán, tay túm áo tiếp tục nắm tóc nhéo má giằng co nhau.

Kazutora bị đạp lăn trên đất, bắt đầu cảm thấy uất ức, giận dữ cuộn trào trong lồng ngực. Rõ ràng cậu còn chưa làm gì, thế quái nào cứ luân phiên bị cho ăn đấm như vậy chứ!? Kazutora lồm cồm bò dậy, lấy tay áo lau đi vết máu trên mũi, sau đó liền nhắm mắt nhắm mũi liều mạng lao tới.

"Tao bảo tụi mày dừng lại không nghe hả!!!?"

"Bốp!!"

Cú xô ngã của Kazutora đã có kết quả, hai đứa nhóc đang đu bám lấy nhau bị người ta đẩy một phát liền mất thăng bằng, té nhào ra đường. Baji ngã đè lên người Chidori, mặt đập mặt, mũi cụng mũi, môi chồng môi, sau đó là hương vị tanh nồng của máu tươi.

Baji giật bắn mình ngay lập tức ngồi dậy, trong vô thức lại che lấy môi mình, trừng mắt nhìn con bé cũng đang ôm mặt lồm cồm bò dậy phía trước.

Khi nãy, không phải là—

Chidori bên này từ đầu đến cuối im lìm đến lạ, mắt mở to nhìn những giọt máu đang nhỏ xuống lòng bàn tay của mình, hai vai không ngừng run lên, mặt sốc ngước lên nhìn Baji.

"Bổn cung--- Thổ huyết rồi!!?"

"Chỉ là bị dập môi thôi bà thím!! Làm như sắp chết tới nơi vậy!!!" Baji quát.

Chidori mắt rưng rưng, "Nhưng mà trong miệng tao có mùi rỉ sắt, có phải tao ăn nhầm kim loại rồi phải không?"

"Máu đó chị hai!! Nhổ nó ra đi!!"

"Ực..."

"Đừng có nuốt bố con điên!!!"

"Mùi ghê quá à..."

"Ai mướn nuốt chi rồi la!!"

"Mày cũng thử đi puppy, mùi kì dị lắm."

"Bố đéo có nhu cầu!!"

---Kazutora: Hai đứa này, tụi nó lại cãi nhau nữa rồi...

. . .

Góc tác giả:

Dạo gần đây toi bị anti romance :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com