TruyenHHH.com

Tokyo Revengers Hoan Khi Nao Tan Cuu Vot The Gioi

"Cái... quái gì đây?"

Ryutaro nghĩ có lẽ đây chính là cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình, chưa bao giờ gã có khao khát phá vỡ cái thực tại chết tiệt này để thức dậy và thoát khỏi cái sự thật mà dù có chết gã sẽ không bao giờ chấp nhận nổi. Đã bao lâu rồi gã mới trải qua cái cảm giác khủng hoảng như thế này? À, là từ cái hồi mà người phụ nữ gã yêu nhất từ giã cõi đời, thế giới gã lúc ấy đã tưởng chừng như sụp đổ hoàn toàn. Là bởi vì đứa con gái bé nhỏ ấy cho nên Ryutaro mới có thể gắng gượng vượt qua tất cả, gã sống được đến tận ngày hôm nay chính là bởi vì có con bé ở bên. Nhưng cái quái quỷ gì đây? Tất cả đã bị cướp đi mất rồi, đến cả đứa nhỏ mà gã nâng niu hết mực nay cũng rời bỏ gã mà rời đi. Ryutaro không dám tin vào những gì mình đang phải chứng kiến, tất cả những cảm xúc tiêu cực ngày ấy đang không ngừng trào lên, tựa như hàng ngàn lưỡi dao nhọn sắc đâm thẳng vào tim, khiến gã không thể nào thở nổi.

"Tại sao con lại nằm ở đây hả Chidori? Hôm nay là sinh nhật của con đấy, đừng đùa như vậy chứ..."

Ryutaro lê từng bước nặng nhọc đi tới, đôi mắt tràn ngập nỗi tuyệt vọng của người làm bố khi nhìn thấy đứa con gái độc nhất mà mình luôn nâng niu nay lại đột ngột rời đi bằng một cách tàn nhẫn như thế, người làm cha như gã làm sao có thể tin vào cái sự thật này được đây? Người đàn ông đánh thương gần như đổ sụp xuống bên cạnh thi thể con gái, những ngón tay thô dài chạm vào bàn tay nhỏ bé của nó, sau đó lại nâng niu lấy gò má trắng bệch không còn sức sống, âu yếm hệt như cách mà gã đã làm khi đứa con gái nhỏ bé này chào đời, đôi má phúng phính ấm áp ấy này nay lại chỉ còn một mảnh lạnh tanh, khiến lòng gã cũng như trải qua gió rét.

"A, sao con lại lạnh như thế này hả Chidori? Bố... bố đã bảo là phải mặc ấm mà, tại sao con... Tại sao con lại không nghe lời hả con bé này!"

"Về nhà thôi Chidori. Chúng ta cùng về nhà, sẽ không sao nữa đâu con. Lần này bố, bố sẽ... bảo vệ con mà-!"

Ryutaro dường như đã chạm vào ngưỡng tuyệt vọng, hốc mắt đỏ hoe không ngừng trào ra nước mắt. Gã bất lực ôm ghì lấy cơ thể vốn không thể cử động được nữa mà không ngừng gào lên trong cơn nức nở, dù cho cơ thể dần trở nên kiệt quệ hay cuống họng có tước ra máu thì nỗi đau của người làm bố mất đi đứa con gái duy nhất cũng không thể xoa dịu được. Tiếng gào khóc đau khổ ấy lấp kín căn phòng đầy mùi nhanh khói, vọng ra tận ngoài hành lang, tựa như một đòn búa mạnh mẽ nhưng cũng thật đau đớn đánh vào tâm can của những con người đang ngồi chờ ở bên ngoài.

Mikey sup sụp ngồi bên dãy ghế chờ, biểu tình trống rỗng đến tột cùng, cả cơ thể cũng gần như đổ sụp xuống, chỉ có thể tựa vào bức tường lạnh toát bên cạnh. Người đến càng lúc càng nhiều, tập trung hết trước cửa phòng, ai nấy cũng đều mang vẻ mặt không thể tin được vào cái sự thật mà bọn hắn đã nghe được. Cái đêm tưởng chừng như sẽ phải rất vui vẻ đột nhiên lại biến thành một cơn mộng tồi tệ. Đã có những tiếng nức nở, chửi rủa, đạp đổ, mọi cảm xúc chồng chéo lên nhau được từng người thể hiện ra bằng những cách không thể nào tiêu cực hơn nữa.

"Rầm!!"

Baji phẫn nộ đá mạnh vào dãy ghế trống, khoé mắt ửng đỏ, miệng không ngừng quát tháo: "Con mẹ nó!! Chắc chắn là do đám Lục Ba La Đơn Đại!! Ngoại trừ bọn nó thì Chidori còn có thể gây thù với ai chứ!?"

Mitsuya biểu tình cũng chẳng dễ chịu gì mấy, nhăn mặt quát: "Bình tĩnh lại đi Baji! Đây là bệnh viện đấy! Mày không thể im lặng một chút à!?"

"Bình tĩnh? Giờ này mà còn bình tĩnh à?" Kazutora trào phúng cười, chỉ tay về phía bên trong phòng, nước mắt ướt đẫm khoé mi, gào lên: "Chidori nó đã ra nông nỗi này mà mày còn nói được như vậy hả!?"

"Thế thì làm gì bây giờ!? Thằng tài xế bỏ trốn rồi! Chúng ta có thể làm được gì hả thằng kia!?" Mitsuya mất bình tĩnh bước tới quát vào mặt người kia.

Baji lao tới túm lấy cổ áo Mitsuya, lớn giọng: "Ý của mày là để mặc mọi chuyện mà không làm gì hết ư!? Đừng có nực cười!!"

"Tao đã nói như thế khi nào hả thằng khốn!? Bỏ tao ra!!"

"Này, bọn mày đang làm cái quái gì vậy hả!!?" Rốt cuộc không thể đứng nhìn được nữa, Draken bước tới đẩy hai thiếu niên đang túm cổ nhau kia ra, biểu tình đau buồn trừng mắt nhìn bọn chúng: "Đây là lúc để cãi nhau à!? Bọn mày có đang tỉnh táo không vậy hả!?"

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, xuất hiện là người đàn ông với dáng vẻ rũ rượi không còn chút sức lực nào lê từng bước nặng nhọc đi ra ngoài. Tất cả đồng loạt im bặt, không dám cất thêm một lời nào nữa, mỗi người một góc tự thu mình lại mà ấm ức cúi đầu. Ryutaro ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn một lượt từng gương mặt những thiếu niên đứng xung quanh, sau đó dừng lại tại thằng nhóc tóc vàng đang thu mình trong một góc tường. Gã bước tới trước mặt hắn, một tay túm lấy cổ áo cậu nhóc lôi lên, hai đôi mắt nhuốm đầy tuyệt vọng nhìn vào nhau, song lại chẳng phản chiếu lấy bất kì một hình ảnh hay phản ánh cảm xúc nào. Chỉ có màn đêm trống rỗng vô vị.

"Đã có chuyện gì xảy ra hả thằng kia?"

Bằng chất giọng đã khàn đục hẳn đi, Ryutaro mơ hồ lên tiếng chất vấn.

"Không phải mày đã gọi con tao đến cái bữa tiệc chết tiệt đó à? Tại sao lại để chuyện này xảy ra hả?"

"Ryu-san! Chuyện đó không phải do Mikey đâu! Xin anh bình tĩnh lại đi!"

Thấy cả hai người đều trong trạng thái không tốt, Draken muốn đi lên ngăn cản nhưng đã có người nhanh hơn. Emma chạy đến, tuyệt vọng giằng lấy cánh tay của Ryutaro, nước mắt một lần nữa ướt đẫm gò má xanh xao, em gào khóc nức nở:

"Ryu-san! Là lỗi của cháu! Là cháu không qua đường cẩn thận, Chi-chan vì bảo vệ cháu cho nên mới xảy ra chuyện này!! Đó không phải là lỗi của anh Mikey đâu ạ!! Tất cả là lỗi của cháu nên Chi-chan mới ra nông nỗi này!!"

"Emma! Đừng tự đổ lỗi cho mình! Đó không phải là lỗi của em!" Draken đau lòng kéo Emma ra, sau đó ôm ghì em vào trong lòng an ủi, nước mắt chẳng thể khống chế được mà rơi xuống, "Chết tiệt, chuyện này... tại sao lại xảy ra chứ!?"

Ryutaro nhìn Mikey cứ như là đang nhìn một con búp bê gỗ không có linh hồn vậy, dù cho bàn tay gã có siết chặt cổ áo thằng nhóc này như thế nào thì nó cũng chẳng có chút động đậy hay phản kháng nào, chẳng có một lời thanh minh hay biện bạch nào có thể thoát ra khỏi bờ môi bị cắn nát đến toé máu ấy. Thằng nhóc này cũng "chết" rồi, nó bây giờ chẳng khác gã là bao, nên dù cho gã  có đánh chết nó thì có lẽ nó cũng sẽ không nhúc nhích gì dù chỉ là một cánh tay đâu. Ryutaro thả tay, cứ để mặc cho Mikey ngã sụp xuống sàn, bước chân dần lùi xuống, cứ thế cho đến khi lưng đã chạm vào bờ tường lạnh toát, gã cũng vì tuyệt vọng mà ngã khuỵch xuống, chỉ có thể bất lực ôm lấy mặt nức nở.

"Chết tiệt, Umi, tại sao em lại mang con bé rời đi sớm như vậy chứ..."

. . .

Mikey mang bộ dạng rũ rượi rời khỏi bệnh viện, từng bước chân nặng nề khiến bóng hình loạng choạng của hắn trong màn đêm cứ như bóng ma vất vưởng không chốn nương thân. Chợt, có bóng người từ con hẻm đi ra, ngang nhiên chắn đường hắn. Mikey vốn chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến tên lạ mặt kia, bản thân cứ vậy nhấc chân đi ngang qua, dù cho bả vai có bị hung hăng gạt đi cũng chẳng thèm đoái hoài, cứ một mực tiến về phía trước.

"Sano Manjiro, tôi biết kẻ đã lái xe tông chết Chidori đang ở đâu."

Chỉ với một câu nói ấy, kẻ kia đã thành công khiến cho bước chân nặng nề của Mikey khựng lại. Trời về đêm vốn đã lạnh, nay lại càng thêm rét buốt vì thứ sát khí dữ dội đột nhiên bộc phát từ người thiếu niên kia, khiến người ta cũng phải rùng mình vì lạnh sống lưng. Mikey siết chặt nắm tay, đôi mắt đen như mực hằn rõ sát khí cuồn cuộn từ từ quay đầu lên, âm u cất giọng:

"Mày... mới nói cái gì?"

Kẻ kia dùng ánh nhìn chết chóc của mình để đáp lại thứ sát khí đậm mùi máu tanh của thiếu niên đối diện, khoé miệng từ từ nhếch lên tạo thành một nụ cười máy móc lạnh lẽo, híp mắt cười ranh ma:

"Sao chúng ta không cùng nhau trao đổi vài chuyện nhỉ Mikey Vô Địch?"

Mọi chuyện bắt đầu bị cưỡng ép đẩy về đúng quỹ đạo của nó...

. . .

Góc tác giả:

Top những cách chữa cháy khi lỡ nói với độc giả rằng đây là truyện hài nhưng lại lỡ viết vài chương sầu ẻ:

Top 1: Spam meme cứu vớt nụ cừi =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com