Tokyo Revengers End Shipper
"Không ổn rồi, xe em phải mai mới xong đấy."Nghe Shinichiro nói, Susanoo thở dài gục đầu xuống.Nhà trọ giờ này còn mở cửa không? Nhưng thuê như thế thì tốn tiền quá, hay cô ra ngoài công viên nằm ngủ luôn nhỉ? Ngày mai rồi quay trở lại lấy xe."Ngày mai cỡ mấy giờ thì xong ạ?""Chắc cỡ tám giờ.""Vâng."Susanoo lấy điện thoại ra, thông báo với chủ quán rằng sẽ đi làm trễ. May mắn đây là chỗ người quen nên không sao. Shinichiro cầm lấy cái khăn chùi đi nhớt trên tay, hỏi: "Bây giờ em như thế nào? Gần đây có họ hàng gì không?""Dạ không, nhưng anh yên tâm, em tự lo được, không có chuyện gì đâu."Nghe Susanoo nói, Shinichiro suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay tối nay em ngủ lại đây đi?"Susanoo ngây người nhìn Shinichiro.Anh ta tốt bụng đến mức khó tin làm cô sửng sốt. Susanoo tròn mắt nhìn Shinichiro, không thể tin được bật thốt: "Như thế cũng được sao?""Được chứ, em có thể ngủ chung phòng với Ema."Như thế thật sự ổn sao? Cảm thấy làm phiền Ema quá. Susanoo cắn ngón tay tự hỏi, Ema lại từ phía sau xuất hiện."Không thành vấn đề, em không ngại đâu."Nhưng mà chị ngại lắm, Ema à...Ema cảm thấy nhìn Susanoo có cái gì đó rất quen thuộc, nhưng cô bé chắc chắn bản thân chưa bao giờ gặp qua hay nghe tên cô. Ema cũng không suy nghĩ nhiều, cô thấy có hảo cảm với Susanoo cho nên mới giúp đỡ cô, thế thôi. "Đi thôi nào."Susanoo được Ema nắm lấy tay, lôi kéo đi vào nhà.Susanoo cúi đầu xin phép với một ông cụ đã lớn tuổi nhưng mắt vẫn sáng rực, trông rất khỏe mạnh và đầy sức sống. Ngoài ra còn có một chủ tiệm phiên bản chibi với mái tóc vàng."Đây là em trai anh, em cứ gọi nó là Mikey."Shinichiro nói, nhà của anh cách tiệm sửa xe này không xa. Tối nay anh ở lại trong tiệm nên ông, Ema và Mikey qua tiệm ăn tối cùng anh ấy, tí nữa sẽ về.Susanoo cúi đầu: "Mong được giúp đỡ."Sau đó cô chú ý tới một điều, hình như là cô chưa biết tên chủ tiệm, và người ta còn chưa biết tên cô nữa. Susanoo ngước cổ nhìn Shinichiro, có chút khó xử. Giờ mới hỏi tên có phải là quá bất lịch sự không?"Anh là Sano Shinichiro."Susanoo nhìn Shinichiro tự động khai báo tên của mình ra, chấm điểm mười cho anh. Anh đúng là thấu tình đạt lý, xứng đáng có được mười người yêu."Em là Susanoo."Với tính cách cởi mở của bản thân, ngoại trừ nhóc Mikey mọi người đều dễ dàng nói chuyện với Susanoo. Cô còn được ông khen giỏi vì đã biết tự lập đấy!Susanoo ngượng ngùng sờ mũi.Manjiro lạnh nhạt liếc mắt, có thể là do cơ mặt của cậu ta không được phong phú nên Susanoo cảm thấy cậu ta tương đối khó gần. Cậu ta chậm rãi phun ra hai chữ "ngu ngốc".Là đang nói cô đấy hả?Chắc không phải đâu, cô đã làm gì đâu mà bị người ta ghét.Susanoo tự thôi miên bản thân không nghe thấy sự khinh bỉ của Manjiro với mình. Chắc cậu ta nói ai đấy, chứ không phải cô đây, chắc chắn là thế.Một lát sau, ông nội về nhà. Ema và Mikey bảo muốn đi mua chút đồ ăn vặt ban đêm để chơi với Susanoo. Nên trong tiệm chỉ còn Shinichiro và Susanoo nói chuyện với nhau."Hửm?""Làm sao vậy Shinichiro - san?" Susanoo tò mò nhìn Shinichiro bỗng dưng đứng bật dậy, anh cau mày."Hình như có người xông vào cửa tiệm.""Ể!?" Susanoo giật mình, lẽ nào là trộm sao?"Ở đây đợi đi Susanoo."Shinichiro xách theo cái mỏ lết rồi đi ra tiệm. Susanoo ngây ra, Shinichiro nhìn rất thư sinh. Nóii hơi mất lòng nhưng Susanoo cảm thấy một mình anh không chống lại được lũ trộm đâu. Cho nên Susanoo lén đi theo, nhìn cô liễu yếu đào tơ như thế thật, nhưng tự vệ là vẫn ổn lắm. Cô còn cầm theo điện thoại bấm sẵn số, nếu không ổn thì gọi cho cứu thương hay cảnh sát luôn. Và đúng như Susanoo nghĩ, có một tên cầm hẳn cái kềm sắt, lao đến muốn đánh lén Shinichiro. Cái thứ đấy nện lên người không chết cũng khó nuôi."Coi chừng!!"Tim của Susanoo nhảy vọt lên tận cuống họng, cô hét lên, đồng thời lao tới túm cái cậu manh động cầm kềm tấn công lại.Cậu ta không ngờ sau lưng còn có người, giãy giụa muốn thoát khỏi Susanoo.Bằng vào khả năng của Susanoo, điều cô có thể làm là giữ chặt đối phương, không cho cậu ta manh động. Susanoo tuy là con gái, nhưng bản thân có sức khỏe không tồi, nếu không cô cũng chẳng chọn cái nghề giao hàng tốn sức.Chỉ là cậu nhóc này sức lực cũng rất lớn. Cậu ta mà giãy thoát được là thế nào cái kềm đó cũng nện lên đầu Susanoo và Shinichiro cho coi.Susanoo há miệng, cắn cậu ta.Kazutora ăn đau, bất giác buông cái kềm xuống, tức giận quát: "Mẹ nó, chị là chó à?!""Xin lỗi nhưng bỏ cái kềm đó xuống rồi nói gì nói tiếp. Shinichiro - san!!"Nghe Susanoo gọi tên mình, Shinichiro giật mình hồi tỉnh, nhanh chóng chạy tới giải cứu.Không phải giải cứu Susanoo, mà là giải cứu Kazutora đang bị cô đè dưới sàn.Đúng là sức mạnh của con gái tự lập!Shinichiro âm thầm dựng ngón cái, không có Susanoo là giờ cái kềm đấy chễm chệ trên đầu anh rồi đấy, không đùa được đâu."Kazutora, bình tĩnh lại đi, đây là cửa tiệm của anh trai Mikey đấy!!""Cái gì?"Kazutora sửng sốt, nhìn tên tóc đen đang phối hợp với cô gái trói mình lại. Cơn đau từ vai truyền tới do bị con nhỏ kia cắn làm Kazutora hoảng hốt tỉnh táo. Thật may mắn, thật may mắn vì bị con nhỏ này cắn. Nếu không cậu có lẽ đã lỡ tay giết chết anh trai của Mikey...Thật may quá."Có chuyện gì vậy ạ?"Manjiro sửng sốt nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt. Baji và Kazutora sợ hãi và lúng túng cực kỳ, Shinichiro thì bình tĩnh hơn, anh thản nhiên cười nói như kiểu cái người bị kềm sắt kia suýt đập vào đầu không phải anh đấy."Không có gì đâu, chỉ là một chút chuyện, em đi ngủ đi Manjiro."Do trời tối nên Manjiro cũng không nhìn rõ mặt của hai tên lạ mặt kia. Manjiro trừng mắt, vô cùng nguy hiểm bẻ khớp tay."Là trộm hả? Có muốn em xử tụi nó không?"Baji: "!!" Oh no.Kazutora: "!!" Không, cứu mạng!Shinichiro che khuất đi Kazutora sau lưng, cười nói: "Anh biết xử lý thế nào, yên tâm đi."Manjiro bị Shinichiro cưỡng ép đi lên phòng. Chỉ còn Susanoo ngồi xổm nhìn Kazutora.Bởi vì cô chả hiểu gì hết nên ngồi im nghe ba người kia nói chuyện. Đại khái hai người này là bạn tốt của Mikey - kun, vì muốn bạn vui nên bẻ khóa cửa tiệm, muốn trộm xe tặng bạn ngày sinh nhật. Nhưng khổ rằng, cái tiệm xe này là của anh trai của bạn. Và hai cu cậu suýt phang bể đầu anh trai của bạn mình."Cảm ơn chị vì đã ngăn cản tôi."Kazutora cúi mặt xuống nói lí nhí. Nếu như không có Susanoo ngăn cậu lại, Kazutora không dám suy nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào nữa, nhưng nó chắc chắn là một bi kịch.Susanoo nãy giờ bị lãng quên được kêu tên, cô nhìn Kazutora, tươi cười: "Không có gì, đó là điều nên làm mà.""Nhưng chị cắn đau lắm đấy.""Gì chứ? Tôi sẽ không xin lỗi vì đã cắn cậu đâu, bởi khi ấy cậu là một tên trộm hung hăng."Susanoo bĩu môi khinh bỉ Kazutora. Bị cô nói như thế, Kazutora ngượng đỏ cả mặt. Shinichiro thở dài, đối với Kazutora và Baji nghiêm túc răn đe: "Lần sau không được hành động thiếu suy nghĩ như thế nữa, nghe chưa?""Vâng!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com