TruyenHHH.com

Tokyo Revengers Child

"Chị nghĩ mày sẽ hạ bệ lão và sẽ nuốt luôn địa bàn béo bở này." Chị ta lại gần nó, đặt trước mặt nó một ly vang đỏ. G lắc lắc ly, nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh, con người màu vàng hiện lên vẻ thích thú. Chị ta nhớ về hơn 1 năm trước, cái ngày mà nó điện cho chị ta.

Chị muốn địa bàn ở khu đèn đỏ Shibuya đúng không. Tôi cho chị.

Tưởng nó nói chơi, ai ngờ chỉ sau 4 tháng, băng nhóm Shibuya Noga của thủ lĩnh khu đèn đỏ liên tục bị một kẻ nào đó lẳng lặng mà tàn bạo xâu xé, những tội ác như mại dâm, cờ bạc, thuốc phiện, giết người, buôn người luôn dễ dàng qua mặt cảnh sát nay lại bị phanh phui nhanh chóng. Những kẻ tham gia đều bị bắt giữ, trừ tên cầm đầu: xác của hắn được tìm thấy 2 tháng sau đó. Cái xác vặn vẹo không thành hình thù, cánh tay trái bị đánh nát tươm, con ngươi bị đào ra và những cái thẻ nhớ được nhét vào thay thế, những cái thẻ nhớ chứa tất cả bằng chứng, thông tin giao dịch phi pháp.

"Không hứng thú." Nó nhấp một ngụm rồi không dấu vết nhíu mày, nó không thích cái mùi vị hơi chua, chát và một chút xíu ngọt cứ quanh quẩn nơi đầu lưỡi. "Đạo lí cây to đón gió không phải tôi không hiểu."

"Ừm hứm, mày rất biết cách làm người khác không hạ thủ được với mày, nhỉ." Chị ta cười cười, nó giao bằng chứng mà tên kia giao dịch phi pháp, nhưng lại huỷ đi thông tin của những kẻ hợp tác. Không kéo theo kẻ khác, nhưng cũng là một lời cảnh cáo ngầm, rằng nó có thể biến những kẻ không có mắt thành Shibuya Noga thứ hai.

Một mũi trúng những ba đích, giết kẻ đã tính kế nó, cảnh cáo những kẻ không an phận và còn gầy dựng tên tuổi khi tuổi mới chỉ đạt mốc hai con số. Rất đáng gờm. Cứ như thể sinh ra đã thuộc thế giới này vậy.

"Tôi cho chị cơ hội, nhưng cũng phải có năng lực mới đoạt được. Nếu không thì chị cũng sẽ trở thành bậc thang cho kẻ kế tiếp thôi. Tôi không quan tâm ai có được địa bàn này.".

"Hể, tàn nhẫn thật đấy, ha ha, nhưng chị mày rất thích dáng vẻ ngoan độc này của mày. Nó thoả mãn con tim luôn sôi trào nóng bỏng này." Chị ta cười khoái chí, con mắt hoa đào đông đầy ý cười. Nhưng phải thú thật là, những việc làm đó ở độ tuổi của nó làm chị ta rất kinh sợ, ở thế hệ của chị ta thì cũng chỉ có một vài người giống như nó, trong hàng chục, hàng trăm nghìn kẻ lao đầu vào cái đầm lầy này.

Tiếc là, chết hết rồi. G cười tự giễu, con ngươi đa tình nhuốm vẻ bi thương.

"Ghê quá đấy." Nó nhíu mày ghét bỏ. Bỏ ngoài tai mấy lời luyên thuyên sáo rỗng, nghiên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tối tăm, mù mịt. Nó không biết từ bao giờ mà nó luôn nhìn ra bầu trời, có lẽ khi nhìn ra đó thì có thể bao lấy và đem đi những suy nghĩ dơ bẩn trong đầu nó.

Sau đó là việc nó đưa thông tin chị ta đưa tiền. Mọi thứ diễn ra êm đềm và chóng vánh.

Nó đứng trước cửa sòng Casino, đang tính là sẽ đi về hay đi ăn. Còn Haruchiyo á hả, ha ha, ai biết.

Trời lại bắt đầu mưa lất phất, nó nhíu mày, cứ mỗi lần trời mưa là nó sẽ gặp chuyện chẳng hay ho gì-

"Đây không phải chỗ cho mày chơi đâu nhãi ranh, cút đi."

Đó, biết mà.

Và vốn là một con người của thế kỉ mới với lòng yêu con người, sự thương cảm và trái tim bác ái thì nó quyết định đi mua ramen ăn.

Ai gảnh đi giúp chời?

"Cút ra, chúng ta đã thoả thuận rồi mà, chúng mày phải bồi thường vi phạm hợp đồng."

Nên ăn ramen cay hay không cay đây ta.

"Ha? Thoả thuận? Bồi thường? Nếu mày chết rồi thì bồi thường cho ai đây?"

Hay gà rán ta?

"Lũ lật lọng!!!"

Hay đi ăn cơm cà ri đi.

"Nó chạy kìa, bắt lấy nó! Nhanh! NHANH LÊN!"

Maeko chớp chớp mắt nhìn thằng nhóc đang cố hết sức chạy tới chỗ mình, rồi hai tay bám chặt lấy tay nó.

:) Tao có thể chửi tục không? Không à. Thế thì tao không còn gì để nói nữa. Nó đơ mặt nhìn lên trời, thầm giơ ngón giữa.

"... cứu." Giọng cậu ta nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, nó còn tưởng nó nghe lầm cơ. Tính gạt tay thằng nhóc ra, trong cái thế giới này, sống sống chết chết cũng chỉ như một bữa cơm mà thôi. Có cũng được, không có cũng được.

Nhưng khi nhìn đến đôi mắt đen tràn ngập tuyệt vọng và không tha kia, bỗng nhiên khựng lại.

Nào, mấy thằng ranh dạo này bị gì zậy chòi. Đứa nào cũng như tắm trong đau đớn tuyệt vọng mà chui lên, khùm hả!? Giới trẻ nay có thể bình thường xíu không?

Nó nhíu mày, tay kéo thằng nhóc ra sau lưng mình. Đôi con ngươi trở nên sắc lạnh, khoé miệng sau lớp khẩu trang cong lên, bẻ khớp tay và lắc lắc cổ.

"Chiến đê, mấy thằng đầu bò."

[...] đang tức giận xen lẫn tuyệt vọng khi cuộc giao dịch bị đối phương lừa. Nhưng tên đó tay còn lăm le dao găm gậy gộc tính thủ tiêu cậu. Đây là khu có trị an kém, chết đôi ba người cũng là chuyện rất bình thường. Huống chi kẻ không tên không tuổi không địa vị như cậu ta, chết thì cũng chẳng gợi lên nổi đợt sóng lăn tăn.

Nhưng cậu ta không thể chết! Không thể chết!!! Cậu ta còn, còn-

Rồi cậu ta thấy một bóng dáng nhỏ đứng trước cửa Casino, hai tên bảo vệ có vẻ kiêng nể lắm, chắc hẳn là kẻ cũng có chỗ đứng. Khi ánh mắt cậu ta chạm vào đôi con ngươi đen đặc đó, tim bỗng đập thịch một cái, nó kêu gào rằng tiến đến đó. Tiến đến là có thể thoát ra khỏi đây!

Năm chặt tay, trước sau là ngõ cụt, thôi thì đánh cược một lần cuối.

Và cậu ta cược thắng rồi. Đôi mắt đen của [...] trợn to, khoé miệng cong lên. Cả ngừoi run run.

Mạnh quá.

Nó lau đi mồ hôi trên trán, trận chiến sau hơn hai mươi phút cũng đã phân thắng bại. Lũ người này lớn hơn nó về hình thể nhưng kĩ thuật thì hơi kém, nói chung xử lí vẫn có CHÚT mệt.

Nhìn thân ảnh đang không kiêng nể nằm lăn ra ngủ trên giường, nó chỉ liếc mắt rồi cũng thôi. Mệt mỏi lê thân tắm rửa, nó mặc cho tóc ướt dính sát vào người, nhỏ từng giọt xuống sàn mà tiến tới bàn học.

Chống cằm từ trên cao nhìn xuống nhìn Sanzu cuộn mình trong lớp chăn mỏng, mái tóc trắng loà xoà làm khuôn mặt bị che mất phần nào, sống mũi thẳng, hàng mi dài che đi con ngươi lạnh lùng thường ngày.

Bốp.

"Dậy ăn tối mày." Nó tát một cái vang trời. Cái má trắng trẻo của Sanzu ăn đau mà đỏ ửng lên.

Sanzu cau mày mở mắt ra, con ngươi nhạt màu loé lên tia sắc lạnh, sau khi nhìn rõ là ai thì cũng trở về dáng vẻ lạnh nhạt như thường. Cậu ta bắt lấy cái bánh cùng hộp sữa mà nó ném cho, ngoan ngoãn bắt chéo chân ngồi gặm.

"Tao bảo là mày về phòng rồi mà? Tính ngang không."

"...không thích."

Con dao của tao đâu!? Nó trợn mắt, dặn lòng mình không nên ngược đãi trẻ nhỏ có vấn đề về trí tuệ. Tay bấm tai cậu ta mạnh hơn khiến Sanzu kêu la oai oái.

"ĐAUUUUU!" Sanzu ăn đau bất giác theo bản năng nắm lấy mái tóc đen của nó mà giật ra sau.

"Ai ui!" Nó bị giật đau, nhăn mặt. Nở một nụ cười thật tươi trong khi Sanzu đang rén, bản năng của cậu ta kêu gào kêu hãy chạy đi.

Phập.

Cánh tay trái bỗng truyền đến cảm giác đau đớn, tầm nhìn trước mắt bỗng nhiên mơ mơ hồ hồ, trước khi ngã xuống chỉ kịp nói:"Mẹ kiếp, tôi nguyền rủa bà Maeko."

Nó nhìn thằng nhãi gục xuống, cất cây súng bắn đinh xuống dưới gối lại. Nó lôi Sanzu đang nửa mê man ném ra ngoài cửa phòng, phủi phủi tay rồi đóng sầm cửa lại.

Lâu không ăn đau thích bật hả mày.

。。。

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com