Tokyo Revengers Allmikey Xuyen
Bữa ăn cứ thế diễn ra trong im lặng, lâu rồi Mikey mới ngồi ăn bữa tối cùng nhiều người như vậy, bình thường em chỉ ngồi ăn một mình hoặc với Sanzu ở Phạm Thiên thôi. Thật ra ăn với đầy đủ thành viên ở Phạm Thiên cũng có, nhưng không nhiều vì em sẽ chỉ ăn khi thấy đói. Có khi 2-3 ngày mới bỏ cái gì đấy vào mồm.Cái cảnh này cũng gợi em nhớ về bữa cơm gia đình trong cái quá khứ khi em mới chỉ 15 tuổi: Emma sẽ thao thao bất tuyệt về những gì xảy ra ngày hôm đó trong khi Mikey cùng ông tập trung ăn, thi thoảng em sẽ chiêm thêm một câu gì đó, thường là một câu nói sẽ khiếnEmma tức giận rồi lại mắng em ồn ào hết cả lên.Mà giờ em đang ở đây rồi, sẽ chả còn cái cảnh ấm áp, cái bữa ăn gia đình hạnh phúc ấy nữa. Cuối cùng em là kẻ bị bỏ lại đằng sau, một kẻ cô độc đáng thương.''Chà.. Nhớ Emma với ông thật đấy, cả anh Shin nữa''Emđã sớm quen với cái cảnh một mình rồi, chỉ là bữa cơm này gợi lại quá nhiều thứ trong quá khứ, cái quá khứ mà em không còn muốn nhớ về nữa.-Manjirou à, mai là ngày thứ hai rồi, em có đi học được không? Hay để anh xin nghỉ nốt ngày mai cho em nhé?Shinichiro là người phá tan cái không khí im lặng đó, anh ngỏ ý muốn xin cho Mikey nghỉ ngày hôm sau.-Ừ. Từ giờ gọi tôi là Mikey, đừng dùng cái tên đó nữa.Chỉ có những người quan trọng thật sự mới được gọi Mikey là Manjirou.-À, được.Một lần nữa không khí trong phòng lại trở nên im lặng, thậm chí có chút lạnh lẽo. Một lần nữa, Shinichiro lên tiếng hỏi:-Này Mikey, em có thấy dạo này mình hơi lạ không? Từ lúc em ở bệnh viện ấy?-Tôi không thay đổi, tính tình tôi từ trước tới giờ vẫn vậy.-À không ý anh là, em không cáu gắt với Ema như mọi khi.-Vậy anh mong tôi đối xử như vậy với em gái mình?-Không.. thôi em đừng để ý.Cuộc đối thoại kết thúc, Mikey nãy giờ vẫn đang xúc cơm thì dừng lại, rõ ràng tâm trạng em đang rất không tốt. Cái gì mà khác mọi khi? Mikey ghét khi bị người khác truy hỏi, làm gì có ai có quyền làm thế với thủ lĩnh của Phạm Thiên chứ?Nếu không phải đây là một thế giới khác thì có lẽ hàm răng của Shinichiro cũng sẽ chẳng có thể đều tăm tắp ở đấy nữa mà sẽ rơi rớt khắp sàn.Tâm trạng không tốt khiến Mikey chả muốn ăn nữa, em đứng dậy đem bát ra bồn rửa, hoàn thành bữa ăn tối chả vui vẻ gì mấy của mình. Rửa xong bát đũa, Mikey chầm chậm đi về phía phòng mình để nghỉ ngơi.Nhưng thật đáng ghét làm sao, lại là Izana, hắn giơ chân ra ngáng đường Mikey lúc em đi qua chỗ hắn. Giọt nước tràn ly, Mikey chịu đựng và nhẫn nhịn đã đủ rồi.Bây giờ em đang vô cùng tức giận, cái khiến cho Mikey chán ghét Izana hơn nữa chính là cái điệu cười đểu giả của hắn. Chính xác, Izana đợi cái cơ hội này lâu lắm rồi, từ hôm trước tới giờ hắn vẫn đang ghim thù Mikey vì vụ ở bệnh viện và trước cửa nhà.''Con mẹ nó.''Mikey nghĩ thầm, cái thằng cha này làm em khó chịu quá, liệu có nên cho hắn ăn vài viên kẹo đồng không nhỉ?Chưa kịp đưa ra quyết định cho cái suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, tầm mắt Mikey đã va phải cái bát canh trên tay Izana. Hắn định úp cả cái bát canh vào đầu cậu, Mikey đã sớm nhận ra ý định của Izana và kịp phản ứng lại.Tuy vậy, em cũng không tránh được việc bị một chút canh tạt vào áo và tóc. Dây thần kinh kiềm chế cuối cùng của Mikey đã đứt cái pặc, em nhảy lên rồi đá một cú nhớ đời vào đầu Izana.Ngay khi nhận cú đá của Mikey và trước sự ngỡ ngàng của những người còn lại, Izana còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị em nắm lấy tóc, da đầu tê cứng vì bị tác động mạnh. Mikey giữ chặt lấy đầu Izana mà dập xuống bát canh vừa nãy tới khi hắn uống nước no nê thì em mới buông ra.Vừa được thả ra khỏi thế ghì đầu, Izana vục đầu lên khỏi bát canh, ho sặc sụa, mắt đỏ gắt vì bị nước tràn vào. Lấy lại được nhịp thở bình thường thì Izana đã bị Mikey túm lấy, lôi ra gần bếp rồi đạp cho một cái lăn thẳng vào trong bồn rửa, thân hắn đập vào tủ bếp cái rầm, cảm giác đau đớn truyền đến từ sau lưng khiến Izana phải co người lại sau khi bị đạp.Mikey vẫn chưa có vẻ muốn tha cho hắn mặc cho Emma ở bên cạnh vẫn đang hết lời khuyên giải cùng Shinichiro ở cạnh đang đỡ Izana ngồi dậy, ông cụ quá chán cái cảnh mấy đứa cháu đánh nhau nên đã bỏ về phòng. Tiến về phía Izana, Mikey ngồi thụp xuống, nhìn thẳng vào mặt Izana bằng đôi mắt đen tuyền sâu hút của mình, em mở miệng nói:-Tao nhớ là tao đã nói với mày rồi, đừng có động vào tao nếu mày đéo muốn mai tỉnh dậy không thấy được mặt trời nữa. Tao đéo đủ kiên nhẫn để chịu đựng mấy cái trò đấy của mày đâu. Rõ chưa?Nói xong thì cậu đứng dậy, đi về phòng ngủ để vệ sinh đầu tóc và nghỉ ngơi, một ngày như vậy là quá mệt mỏi và ồn ào với Mikey, em cần được nghỉ ngơi. Mikey, thủ lĩnh Phạm Thiên đã quen với việc làm mọi thứ một mình, em không thể thích ứng ngay được với việc trong ngày phải tiếp xúc hay giao tiếp nhiều như vậy, quá phiền phức.Sau khi về phòng mình, đập vào mắt Mikey là một cảnh tượng tương đối kinh tởm: bên trong nơi em ở ẩm mốc, bốc mùi và còn chưa kể đến lũ ''bạn cùng phòng'' không mời cũng đến của em nữa. Nhìn cảnh trước mắt, Mikey ngay lập tức có cảm giác buồn nôn.Chuyện đéo gì có thể khiến cái phòng trở nên kinh khủng như vậy chứ? Chưa kể khi em đi vào bật công tắc đèn lên mà tưởng như chưa bật, phòng vẫn tối om. Nhà vệ sinh chả biết bằng cách nào đã mọc rêu rồi?Tóm chung phòng của em nếu được đem đi ví với cái bãi rác thu nhỏ thì cũng không sai đâu, nó kinh tởm không nói nên lời.Nói đến sự bẩn thỉu của căn phòng là thế, nhưng làm sao ''Mikey'' sống được trong cái môi trường như này vậy? Chưa phát ốm là may ấy.''Phiền phức thật.''Mikey vừa nghĩ vừa đứng lên bắt đầu công cuộc dọn phòng, em có thể ngủ ở một nơi bừa bộn nhưng đối với cái phòng kinh tởm này thì không, chắc chắn là vậy.Sau một lúc vật lộn với việc dọn dẹp,phòng cũng đã tương đối sạch sẽ, chăn gối được thay mới, bóng đèn cũ được gỡ xuống để lắp một cái mới lên, những thứ bẩn thỉu dưới sàn đã được quét lại rồi vứt đi. Chỉ còn có nhà vệ sinh là chưa dọn được.Mikey quyết định để yên nó ở đấy rồi mai sẽ vào dọn, rồi em ra khỏi đó, tiến đến cái nhà tắm của phòng dành cho khách để tắm rửa rồi thay quần áo.Tắm xong thì cũng đã 2 giờ sáng, lúc này mọi người cũng đã chìm vào giấc ngủ hết rồi. Một suy nghĩ chợt tới, Mikey quyết định lấy xe chạy ra bờ đê hóng mát. Lôi được con máy ra rồi nổ máy cũng đã ngốn mất của em đến 15 phút.Lâu lắm rồi em mới đi trên con xe yêu thích của mình, CB250T. Cái cảm giác từng cơn gió mát lạnh đó phả vào mặt khi đang chạy xe vốn tưởng đã vô cùng quen thuộc với Mikey nhưng hôm nay nó mang theo cái gì đó thật mới lạ.Trong tương lai cũ, Mikey mở ra Phạm Thiên và trở thành thủ lĩnh của nó, với Mikey lúc đó cũng chẳng còn những buổi đêm muộn phóng trên con xe khắp thành phố nữa.''Lâu lắm rồi mình mới chạy xe như thế này nhỉ?''Đúng vậy, đã lâu lắm rồi kể từ khi em mất đi tất cả những người thân của mình. Rốt cuộc Mikey- à không, Sano Manjirou cũng chỉ là một kẻ cô độc đáng thương. Cứ như vậy, em chạy xe vòng quanh thành phố, để những cơn gió rét buốt gợi về những kỉ niệm đáng nhớ, và cũng để chúng mang những kỉ niệm đó đi.Chà, trời vào đông rét thật đấy._______________________________________________________...Chào mọi người,chap 6 đây nhaaaaa.Mình sẽ cho bonten cũ xuyên vào đây,chắc là Sanzu đầu tiên vì mình cưng gã nhất.Bên cạnh đó mình cũng đang chuẩn bị triển 1 trong 2 truyện mới: textfic ( những chuyện khi sử dụng mxh cùng Mikey ) hoặc Mẫu Đơn ( up những fic ngắn mình viết cho mỗi cp có Mikey nằm dưới theo tâm trạng ).Mọi người muốn mình triển bộ nào nhỉ <333333?....Muatoquanhi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com