Toi Teyvat Toi Bi Dam Nam Nhan Hap Diem
Chap này vừa ngọt vừa đau
Căn phòng nằm sâu trong một pháo đài bỏ hoang ở Natlan, nơi sức nóng từ lòng đất vẫn râm ran dưới chân. Ngoài kia, tiếng trống ăn mừng chiến thắng từ Dòng Dõi Vườn Treo vang lên hòa cùng điệu nhảy của lửa, nhưng nơi đây chỉ có bóng tối bao trùm lấy hai người.Aether đứng gần ô cửa sổ bị nứt, ánh mắt sắc lạnh dù lòng bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm. Cậu không thích cảm giác bị dồn vào đường cùng, nhưng lần này, cậu không có quyền lựa chọn.Để an toàn tới Nod Krai cậu phải nhờ đến sự bảo hộ của Capitano. Fatui lúc nào cũng theo dõi cậu chặt chẽ nên có vẻ hành trình này sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm cho cậu và Paimon nếu không có hắn bảo vệ.Phía sau, Capitano đứng tựa vào tường, bóng hắn kéo dài dưới ánh đuốc leo lắt."Aether," hắn cất giọng, trầm thấp và chắc nịch. "Ngươi cần sự giúp đỡ của ta, nhưng ta không làm việc không công đâu"Aether quay đầu lại, đối diện với ánh nhìn không thể dò xét sau lớp mặt nạ. "Ngài muốn gì?"Capitano bước tới, không nhanh không chậm, nhưng sức ép từ hắn khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn cả hơi nóng bên ngoài. "Ta muốn có em".Aether cắn môi. Cậu không ngạc nhiên—hắn đã thể hiện rõ tình cảm với cậu từ trước. Captitano luôn vô thức thể hiện tình yêu và sự tôn sùng của mình cho cậu đến mức không chỉ cậu mà những người xung quanh đều nhận thấy. Capitano luôn chạm vào Aether một cách cẩn trọng đến lạ. Dù đôi bàn tay hắn đủ mạnh để nghiền nát kẻ thù trong chớp mắt, mỗi khi chạm đến cậu, hắn đều dịu dàng đến mức không tưởng. Đầu ngón tay bọc găng trượt nhẹ trên da cậu, từng cử động đều có sự kiềm chế tuyệt đối. Ngay cả khi hắn kéo Aether vào lòng giữa trận chiến với Vực Sâu ở Natlan, lực siết cũng không bao giờ quá mạnh, như thể sợ rằng nếu dùng thêm chút sức, cậu sẽ biến mất khỏi hắn mãi mãi.Ánh mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi cậu, chỉ cần cậu xuất hiện trước mặt hắn thôi. Dù Aether có quay đi, có cố tình lảng tránh, hắn vẫn luôn ở đó—dõi theo từng cử động của cậu với một sự chăm chú khó tả, như thể một kẻ si tình đang nhìn ái nhân của mình.Hoặc là chỉ mới đây khi ăn mừng tại Dòng Dõi Vườn Treo, hai người đã ngồi cạnh nhau. Cậu và Paimon đã ăn rất nhiều thịt, nhưng hắn chỉ ngồi đó, lẳng lặng quan sát cậu.
Khi một lọn tóc trên đầu cậu quệt đến bên má đang chăm chỉ nhai nuốt. Hắn đưa tay, trước ánh mắt kinh nhạc của cư dân Dòng Dõi Vườn Treo, hắn vén lọn tóc ấy gọn lên gáy tai của cậu, đầu ngón tay bọc giáp nhọn hoắt lướt qua làn da mịn màng trước khi nhanh chóng rụt lại. Như thể hắn không xứng đáng chạm vào thứ đẹp đẽ như vậy.Không những thế, cấp dưới của hắn cũng không ít lần thấy hắn giữ lại những thứ thuộc về cậu. Một sợi tóc vô tình rơi trên áo giáp, một mảnh vải bị xé rách trong trận chiến, thậm chí cả một vết rách nhỏ cậu từng để lại trên cánh tay áo của hắn-hắn cũng lưu giữ thật cẩn thận. Chúng được cất giữ cẩn thận trong một hộp gỗ nhỏ, như những mảnh ký ức thiêng liêng mà hắn không bao giờ muốn đánh mất, thi thoảng vào những giây phút hắn ngồi một mình hắn hay đem nó ra, nhẹ nhàng cầm lên, hít ngửi mùi hương còn đọng lại từ ánh trăng sáng của hắn.Nhưng cậu biết là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Cậu lùi lại một bước, Capitano cũng tiến thêm một bước. "Aether." Hắn đưa tay ra, như một mệnh lệnh hơn là một lời mời. "Một đêm, đổi lấy những gì em cần".Aether chưa bao giờ thích dựa vào kẻ khác.Nhưng lúc này, cậu không còn cách nào khác, nếu như chỉ một mình cậu thì chắc sẽ không cần đâu, nhưng đi cùng cậu còn có cả Paimon nữa, cậu không thể để bạn mình gặp nguy hiểm.Bàn tay cậu siết chặt lấy tấm vải áo choàng, ánh mắt dừng lại ở ngọn đuốc leo lắt trên tường, tránh né bóng hình cao lớn đang đứng cách mình chỉ vài bước chân. Không khí trong căn phòng dường như đặc quánh lại, nóng hừng hực như chính đất trời Natlan.Paimon đang ngủ. Ít nhất thì cậu hi vọng thế. Nếu cô ấy biết cậu đang cân nhắc chuyện gì, chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận."Em đang do dự." Capitano lên tiếng, giọng hắn trầm thấp nhưng không hề gấp gáp. Hắn biết cậu cần sự bảo hộ của hắn để rời khỏi Natlan an toàn, để đến được Nod Krai mà không bị Fatui hay bất kỳ thế lực nào truy đuổi, nhất là khi IL Dottore đã xâm nhập vào Natlan như bây giờ. Và hắn cũng biết rõ cái giá cậu phải trả.Aether nhắm mắt lại. Cậu không muốn làm chuyện này với bất kỳ ai, cậu không bao giờ muốn bản thân mình có mối ràng buộc khó gỡ. Chỉ một đêm thôi. Đổi lấy sự bảo vệ của Capitano.Khi cậu mở mắt ra, Capitano vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát.Aether chậm rãi hít vào, rồi quay lại đối diện hắn. Ánh lửa phản chiếu trên đôi mắt hoàng kim của cậu, lộ ra một sự quyết tâm pha lẫn chút bất lực."... Chỉ một đêm"Capitano nhìn cậu thật lâu, rồi bước tới, bóng hắn phủ xuống người cậu như màn đêm u tối. Một bàn tay bọc găng vươn ra, chạm vào cằm cậu, nâng nhẹ lên."Đúng vậy," hắn khẽ nói, giọng hắn không che giấu sự si mê đầy nguy hiểm. "Chỉ một đêm thôi" Cho ta chạm vào và âu yếm emCapitano không vội vã.Hắn nâng cằm Aether lên bằng những ngón tay bọc găng, ánh mắt sau lớp mặt nạ lặng lẽ dõi theo từng thay đổi trên khuôn mặt cậu. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, nhịp điệu chậm rãi nhưng không hoàn toàn bình tĩnh.Hắn tháo găng tay ra.Bàn tay trần, bị sự bất tử bào mòn chạm vào Aether, làn da thô ráp vuốt nhẹ qua gương mặt cậu, như thể hắn đang chạm vào một tạo vật thiêng liêng mà mình không xứng đáng giữ lấy. Đầu ngón tay hắn lướt qua gò má, chậm rãi, cẩn trọng như sợ rằng chỉ cần một chút bất cẩn, cậu sẽ vỡ tan thành tro bụi."Aether..." Capitano khẽ gọi tên cậu, giọng hắn gần như một lời thì thầm.Hắn cúi xuống, chạm môi lên vầng trán cậu trước tiên—một nụ hôn nhẹ đến mức gần như không có thật. Rồi hắn di chuyển xuống, hôn lên mí mắt, lên gò má, từng nụ hôn chậm rãi như đang khắc ghi cậu vào tâm trí.Bàn tay hắn trượt xuống, chạm vào bờ vai trần, lòng bàn tay hắn nóng bỏng, trái ngược với sự dịu dàng trong từng động chạm. Hắn vuốt ve xương quai xanh của cậu, như thể đang ngắm nhìn một tác phẩm hoàn mỹ mà bản thân không dám làm vấy bẩn.Aether khẽ rùng mình. Không phải vì sợ, mà vì cách Capitano chạm vào cậu—tôn thờ đến đáng sợ.Sau đó, hắn quỳ xuống.Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm lấy bàn tay Aether, đầu ngón tay vuốt dọc theo từng đốt ngón tay mảnh khảnh như thể đang cảm nhận một thứ gì đó thiêng liêng. Dưới ánh lửa chập chờn, làn da cậu hệt như được dát vàng, đẹp đến mức khiến hắn không dám dùng lực quá mạnh.Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu—chậm rãi, cẩn trọng, như một kẻ cuồng tín hôn lên thánh tích.Nhưng hắn chưa dừng lại.Bàn tay thô ráp của hắn trượt xuống cổ chân cậu, chạm vào làn da mềm mại tương phản hoàn toàn với vết chai sạn trên da thịt hắn. Rồi hắn cúi đầu, để môi mình chạm vào mu bàn chân Aether, từng hơi thở nóng rực phả lên da cậuHắn hôn lên nơi đó, không vội vã, không dục vọng—chỉ có sự si mê thuần túy đến đáng sợ.Như thể cậu là vị thần mà hắn nguyện cả đời tôn thờ.Capitano vẫn giữ tư thế quỳ, bàn tay hắn siết nhẹ lấy cổ chân Aether, không quá mạnh, nhưng đủ để ngăn cậu lùi bước. Hắn lặng lẽ ngước nhìn lên, ánh mắt phía sau lớp mặt nạ tối lại với một sự ám ảnh sâu sắc.Aether khẽ rùng mình. Không phải vì sợ hãi, mà vì cách Capitano đang nhìn cậu—một sự tôn thờ đến cực đoan, đến mức khiến cậu cảm thấy nghẹt thở.Hắn đưa tay lên, ngón tay trượt từ cổ chân cậu, chậm rãi lướt dọc theo bắp chân, rồi dừng lại trên đầu gối. Hơi thở hắn phả nhẹ lên da cậu, nóng rực giữa bầu không khí oi bức của Natlan."Em có hiểu rằng ta khao khát em đến mức nào không?" Giọng hắn khàn đi, trầm thấp và nguy hiểm.Hắn cúi xuống lần nữa, hôn lên đầu gối Aether, như một lời cam kết câm lặng.Aether hít vào thật khẽ. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim chậm rãi nhưng đầy sức nặng của hắn, có thể cảm nhận được sự si mê trong từng cái chạm. Cậu không thể chạy trốn, cũng không thể che giấu—vì người đàn ông trước mặt không chỉ muốn chiếm hữu cậu trong một đêm, hắn muốn khắc ghi cậu vào tâm trí, vào cả linh hồn của hắn.Một bàn tay khác của Capitano siết lấy eo cậu, kéo cậu lại gần hơn."Aether," hắn khẽ gọi tên cậu một lần nữa, như một kẻ cầu nguyện đang gọi đến vị thần của mình.Rồi môi hắn chạm vào làn da cậu, nóng bỏng, kiên nhẫn, như muốn khắc sâu dấu ấn của hắn lên người cậu mãi mãi.Capitano giữ chặt lấy Aether, như thể hắn có thể níu giữ cậu mãi mãi. Nhưng trong lòng hắn biết rõ—điều đó là không thể.Hắn không nói với Aether rằng thời gian của hắn không còn nhiều. Rằng rồi sẽ có một ngày, khi cậu quay đầu lại, hắn sẽ không còn ở đó nữa.Nhưng đêm nay, hắn vẫn còn ở đây. Và hắn sẽ khắc ghi hình bóng Aether vào linh hồn mình.Bàn tay hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, ngón tay siết chặt hơn như muốn khắc sâu cảm giác này. Hắn khẽ nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên trán cậu—dịu dàng đến mức trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một chiến binh tàn nhẫn."Nếu có một ngày ta biến mất," Capitano khẽ nói, giọng hắn trầm lặng nhưng chất chứa vô số điều không thể nói ra "Em có nhớ đến ta không?"Aether không trả lời. Cậu chỉ nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ quay đi.Capitano không cần câu trả lời.Bởi vì hắn biết, dù sau này hắn không còn tồn tại trên thế gian này nữa, hơi ấm đêm nay vẫn sẽ còn đọng lại đâu đó trong ký ức của AetherHắn nhẹ nhàng, thoát y trên cơ thể của Aether. Áo choàng to rộng của hắn, chất liệu thượng phẩm được đặt dưới lưng của Aether. Hắn không muốn cậu chịu bẩn chịu lạnh trong cái đi tích cũ nát này.Trang phục của cậu được hắn gập gọn gàng tại một chỗ sạch sẽ, còn áo quần của hắn lại vứt tứ tung trên sàn đá đầy đất và bụi.Hai thân thể lõa lồ lộ ra trước mặt nhau. Cơ thể trắng hồng non mịn cho dù phải trải qua bao khó khăn và những cuộc chiến của cậu tương phản lại với hắn.Làn da của Capitano không còn lành lặn.Nó mang dấu vết của vô số cuộc chiến, những vết sẹo chằng chịt hằn sâu như minh chứng cho những trận chiến hắn đã trải qua. Nhưng thứ đáng sợ hơn cả những vết sẹo chính là sự phân hủy chậm rãi đang gặm nhấm cơ thể hắn—một lời nguyền đến từ Chấp chính của Cái Chết.Trên những vùng da trần trụi của hắn, có chỗ vẫn còn là da thịt, thô ráp và chai sạn như một chiến binh đã quen với đau đớn. Nhưng có chỗ lại nhuốm một sắc đen quỷ dị, da như bị ăn mòn, những vết rạn lan rộng tựa như mạng nhện, để lộ lớp thịt tái nhợt hoặc thậm chí là phần xương trắng phía dưới. Dường như cái chết đã chạm đến hắn từ lâu, nhưng vì phải chịu lời nguyền bất tử, hắn vẫn tiếp tục tồn tại.Capitano đứng yên, lặng lẽ để Aether quan sát hắn.Dưới ánh lửa lập lòe, hắn tựa như một bức tượng đá cũ kỹ—cao lớn, bất động, nhưng đầy sự tàn tạ. Thân thể Trần truồng vết sẹo, những đường nứt kỳ quái chạy dọc cánh tay và bờ vai, nơi mà da thịt đã bị ăn mòn bởi thời gian nhưng vẫn ngoan cố bám trụ. Có những vết đen loang lổ như dấu tích của thứ gì đó đang gặm nhấm hắn từng chút một, để lộ cả phần xương trắng phía dưới.Aether biết.Cậu biết rằng Capitano không thể chết, nhưng hắn vẫn già đi—một sự bất tử méo mó, nơi cơ thể hắn dần mục ruỗng mà linh hồn vẫn bị giam cầm trong lớp xác không ngừng suy tàn.Cậu nhìn hắn, và cậu tự hỏi—hắn đã sống như thế nào trong thời gian qua ?"Ngài đã thử... dừng lại chưa?" Cậu hỏi, giọng khẽ như một làn gió thoảng.Capitano bật cười—một âm thanh trầm thấp, nhưng không có chút vui vẻ nào."Bao nhiêu lần ta đã gục ngã trên chiến trường," hắn đáp. "Nhưng rồi cơ thể ta lại đứng dậy. Bất kể vết thương nặng đến đâu, dù ta có tự tay kết liễu chính mình... ta vẫn không thể chết."Aether không đáp. Đôi mắt cậu chỉ chăm chú nhìn hắn, phản chiếu một thứ cảm xúc khó nắm bắt.Hắn không biết cậu đang nghĩ gì.Sợ hãi? Xót thương? Hay chỉ đơn giản là chấp nhận?Aether có sợ hắn không?Hắn chờ đợi câu trả lời, nhưng cậu không lùi lại.Cậu không chạm vào hắn ngay, nhưng cũng không quay đi. Đôi mắt vàng ấy vẫn nhìn hắn, trầm lắng mà sâu xa.Và rồi, chậm rãi, Aether vươn tay ra.Đầu ngón tay cậu lướt nhẹ qua lớp da nứt nẻ trên cánh tay hắn, không hề run rẩy. Một cái chạm khẽ, như muốn khắc ghi từng vết thương hắn mang trên người.Capitano im lặng.Aether không ghê sợ hắn.Và với hắn, như vậy là đủ.Cánh tay của hắn đầy rẫy vết thương và vết phân hủy đáng sợ. Hắn đưa hai cánh tay ấy ra, tiến đến gần và nắm lấy hai bả vai của cậu. Hắn cúi đầu, há miệng, đưa chiếc lưỡi đã có những vết loét ra liếm láp đầu vú của cậu.Hắn đẩy Aether nằm xuống, còn hắn thì quỳ bò trên thân thể của cậu. Miệng hắn liên tục rải những chiếc hôn, chiếc mút mát lên bụng, lên ngực, lên cổ của cậu. Hai cánh tay của hắn vừa xoa, vừa vuốt nhẹ từ bả vai đến cánh tay của cậu. Hắn muốn cậu có tư thế thoải mái nhất, hắn sẽ giúp cậu có màn dạo đầu sung sướng nhất, để khi cậu tiếp nhận dương vật của hắn thì khoái cảm do hắn mang lại sẽ làm cậu sung sướng đến Vĩnh viễn không thể quên, trong đêm nay thôi hắn và cậu sẽ là người yêu của nhau, ngay trưa mai cậu sẽ khởi hành đến một nơi khác, cậu có thể sẽ được chứng kiến giây phút hắn chết đi nữa. Hắn cúi người đổi dời sự chú ý đến phần thân dưới của cậu. Dương vật bé bỏng chẳng có bao nhiêu khoái cảm đang dựng lên, âm đạo thì khác, nó ồ ạt phun ra dịch bôi trơn như thể đang mời gọi hắn.Nhưng hắn sẽ không tàn nhẫn mà làm cậu đau đâu. Hắn muốn những ký ức của cậu về hắn lúc nào cũng là những ký ức tốt đẹp.Hắn với tay xuống nơi cái áo choàng của hắn. Lấy ra bên trong một lọ thuốc dạng ống nghiệm màu xanh kì lạ."Thứ này sẽ giúp ta mở rộng cho em..."Hắn không dám để đôi tay này làm nơi đó của cậu bị bẩn. Tay hắn bây giờ toàn những vết trai và loét tử thi đáng sợ, nếu không cẩn thận có thể cậu sẽ bị trợt da, hoặc những vết loét mang đầy vi khuẩn này sẽ làm cậu bị bệnh mất.Hắn mở nắp lọ thuốc, đổ thứ đó lên dương vật bé xíu đang cương cứng và lỗ âm đạo đang rỉ nước cầu xin của cậu.Đổ xong hắn liền dùng vỏ ống thuốc ấy để dạo đầu cho cậu."Xin lỗi Aether, ta không có ý gì đâu, ta chỉ muốn em không mắc bệnh thôi...."Tay của hắn nhẹ nhàng đưa đẩy ống nghiệm để mở rộng cho cậu. Tay còn lại của hắn tuốt nhẹ cây dương vật bé xíu của cậu."A....a....ư.....C-Capitano....a...a...ư....a....nữa đi...a...~~~"Hắn xoay nhẹ ống nhiệm thủy tinh, nới rộng âm đạo cậu thêm chút nữa. Hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi, thân thể này của cậu giống như một thiên thần sa ngã đang quyến rũ hắn lao vào cắn nuốt nó cho đến miếng cuối cùng. Hắn không muốn chết! Hắn không muốn cậu rời xa khỏi hắn! Hắn muốn chiếm đoạt cậu! Hắn không cần biết cậu đến từ nơi nào! Hắn muốn bẻ gãy đôi cánh trắng khỏi lưng cậu! Không để cậu được thoát khỏi hắn nữa.Hắn rút ống nghiệm ra khỏi âm hộ của cậu. Dương vật bé bỏng của cậu cũng đã bắn ra một ít tinh dịch trắng đục dính trong lòng bàn tay của hắn.Hắn lùi lại vài bước quỳ, cúi đầu xuống xát âm đạo của cậu.Âm đạo hồng hào, đẫm nước của cậu đang phơi bày ra trước mắt hắn. Hắn há miệng, húp lấy âm đạo đang nứng tình trước mặt, hắn mút lấy hai bên âm môi của cậu đầu tiên, hắn cứ mút vào rồi lại nhả ra, phát ra những tiếng kêu lép nhép. Rồi cái lưỡi lạnh ngắt của hắn liếm mạnh lên âm vật đang cứng dần lên của cậu (cho bạn nào chưa biết thì đây là chỗ mang lại khoái cảm khi ấy ấy cho các bạn và khi nuwngs thì nó sẽ cứng như dương vật của đàn ông 😬)"A...a...a....s-sướng~~~~....ư....ư....C-Capitano...a...ư...a..."Âm vật được ma sát mạnh bạo như có một luồng điện chạy qua làm cậu sướng run. Capitano lại càng liếm mút nhanh và mạnh hơn. Liếm láp chán bên ngoài, hắn dùng hai tay banh rộng hai mép môi âm đạo của cậu ra, để lộ ra những mị thịt bên trong chiếc lỗ mà hắn ước ao được thưởng thức kia. Lưỡi hắn luồn vào trong âm đạo của cậu, càn quấy từng chút thịt bên trong đó. Ngón cái của hắn liên tục day dưa âm vật của cậu đến mức như muốn ấn nó vào bên trong. "Aaaaa....aaaa...Ca—Cap—Capitano~~~aaa...S-Sướng quá...aaaa...tiếp...tiếp đi....ư...aaaa..."Âm đạo của cậu đã lên đỉnh. Cả người cậu co thắt lại, các ngón tay và ngón chân của cậu bấu chặt lấy vải từ chiếc áo choàng của hắn, run bần bật. Mặt cậu từ hồng chuyển sang đỏ bừng như ai đánh phấn, ngực, bụng, đầu gối đều đỏ lên, hai đầu vú của cậu cứng đơ, cũng đỏ bừng và vểnh lên như mời gọi. Các thớ thịt bên trong âm đạo của cậu từ từ dãn ra rồi lại nhanh chóng thắt lại, bóp chặt lấy lưỡi của Capitano, hắn ta thấy thế liền day âm vật của cậu nhanh và mạnh hơn nữa. Một dòng nước ấm nhiều bất thường tiết ra khỏi tử cung của cậu, thấm ướt cả chiếc áo khoác dày cộm kia."Aaaaaa...a...ư...a....aaaa...sướng....sướng~~...tiếp đi......aaaaaaa....~~~"May mà ở đây là nơi vắng vẻ, nếu không thì cho dù có kín cổng cao tường đến mấy thì vẫn nghe được những tiếng thét sung sướng của cậu mất.Kinh nghiệm của hắn là nên tạm tha cho nơi này của cậu một chút, hắn chỉ nên liếm nhẹ nơi âm môi của cậu một chút thôi.Chờ cho khi cơ thể của cậu đã bớt run rẩy, hắn mới lại quỳ đứng trước mặt cậu, trưng ra cây dương vật to, dài, lắm gân của hắn ra trước mặt cậu. May mà dương vật của hắn không bị thối rữa nhiều, nếu không hắn cũng không dám để cậu nhìn thấy 'thằng em' của mình mất. Trưng nó ra trước mặt cậu, hắn nói giọng có chút lầm bầm:"Em...bú nó được không....."Cậu đáp lại hắn:"Được chứ, đêm nay ta là người yêu của nhau mà..."Đưa hai bàn tay trắng cầm lấy cây dương vật của hắn, cậu há miệng rồi nhè nhẹ đưa lưỡi ra liếm nhẹ lên phần quy đầu, xong liếm nhẹ lớp da mềm trơn của nó, thi thoảng là nút nhẹ đầu lỗ sáo của dương vật nơi có chút tinh dịch rỉ sớm. Thân dương vật từ từ đi sâu vào bên trong miệng của cậu. Lưỡi cậu liên tục quậy xung quanh lỗ sáo, nước bọt dần rưới ướt cả cây dương vật của hắn. Capitano hắn cảm nhận từng chút một những làn sóng khoái cảm đang tràn vào trong cơ thể hắn. Chân hắn có cảm giác như sắp đứng không vững, hắn thở ra những hơi thở nặng nề, nhìn xuống cậu đang ấn sâu cây dương vật của hắn vào đến tận cổ họng làm hắn lại càng nứng hơn. Tốc độ mút của cậu quá chậm, hắn muốn thêm, hắn muốn cậu nữa, hắn muốn cậu mút nhanh hơn.Hắn nhè nhẹ đưa hai tay đến ôm sau gáy của cậu. Cậu mở mắt ra nhìn hắn. "Say mê, ham muốn"Hắn lập tức rung động thêm lần nữa. Ánh mắt này là ánh mắt hắn muốn nhìn thấy hằng đêm, khi hắn đi làm về và nhìn thấy cậu ở nhà với ánh mắt này. Rồi sau đó hai người sẽ lao vào nhau, sẽ có những đứa con mang dáng vẻ của hắn và cậu, có những bữa tối sum họp gia đình, và sẽ có những ngày nghỉ hạnh phúc bên nhau, và rồi ai nhìn vào cũng sẽ cảm thân và ghen tị trước mái ấm của cậu và hắn.Nghĩ đến thế, hắn nắm lấy phần gáy tóc của cậu rồi ấn mạnh đầu cậu vào dương vật của hắn. Hông của hắn cũng bắt đầu theo người đẩy của hai bàn tay, liên tục đâm rút, miệng của cậu giống như âm đạo mà liên tiếp nhận lấy những cú thúc của hắn. Dương vật của hắn đâm hết cỡ vào miệng của cậu rồi lại rút ra chỉ chừa lại phần đầu khấc bên trong rồi lại tống vào. Càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh.Chẳng biết qua bao lâu, hắn mới rút thẳng cây dương vật ra khỏi miệng cậu:"Aether, nhắm mắt lại, lè lưỡi ra đi, đưa cả hai tay lên trước ngực nữa..."Cậu làm theo hắn. Nhắm mắt, mở miệng, lè lưỡi ra và đưa hai bàn tay ra trước ngực.Hắn cầm lấy cây dương vật, xóc nó lên vài lần rồi nhắm chuẩn đến cơ thể cậu mà bắn ra những dòng tinh dịch đặc quánh.Tinh dịch của hắn vừa nhiều vừa đặc, bắn đầy khắp mặt và vào bên trong miệng của cậu. Hai bàn tay của cậu dính đầy tinh dịch, phần ngực cũng phủ không ít tinh dịch của hắn.Không chờ hắn nói ra, cậu đã khép khuôn miệng lại và nuốt toàn bộ tinh dịch dính trên lưỡi vào bên trong họng. "Đặc quá...bao lâu rồi ngài chưa làm tình thế..."Hắn không trả lời cậu, nhưng khuôn mặt đỏ hoe của hắn đã trả lời cho cậu rồi.Cả trăm năm nay hắn chưa làm tình rồi, trước đó ở Khaenri'ah hắn cũng đã qua lại với vài bóng hồng và có vị hôn thê nhưng chưa kết hôn. Sau khi Khaenri'ah bị hủy diệt thì hắn cũng không làm tình với ai khác nữa.Thấy hắn cứ nhìn cậu mãi, cậu mới buông lời trêu hắn một câu:"Này, ngài còn sức để làm với em không vậy ? Đừng quên đêm nay ta là người yêu của nhau đấy nhé~ qua ngày mai là hết yêu rồi..."Hắn lại luống cuống:"Này...em của lúc nãy đi đâu mất rồi, sao bây giờ lại tỏ ra ranh mãnh thế..."Cậu không đáp, chỉ che miệng cười.Hắn tự ái, mắng cậu một tiếng:"Cười gì chứ! Ta sẽ cho em biết tay ngay đây!"Nói rồi hắn đẩy cậu nằm xuống một lần nữa.Lần này, cậu phối hợp với hắn một cách ăn ý. Hai cậu banh ra, để lộ âm đạo và hậu huyệt Hồng hào đầy nước, cậu chân gác lên vai hắn, kéo hắn đến gần hơn, hai tay cậu dang ra mời gọi hắn:"Tới đây đi~ để em xem ngài bản lĩnh đến như thế nào~~"Hắn cầm cây dương vật của mình, nông giữa hai mép âm đạo không có lấy một cọng lông của cậu rồi bất ngờ thọc sâu vào bên trong thật mạnh."Aaaaa....~~~~"Cậu rên lên sung sướng. Hắn cũng rên sướng. Các vách thịt như có hàng ngàn cái miệng nhỏ liên tục mút mạnh xung quanh dương vật của hắn, như thể đang bắt hắn phải xuất tinh ngay lập tức. Hắn vừa sướng, vừa cố ngăn mình không được bắn ra, hắn chậm rãi đưa đẩy dương vật ra vào âm đạo của cậu.Nhưng với Aether, cậu lại cảm thấy có chút không thỏa mãn, cậu đã quen với những trận làm tình mạnh bạo từ những tên đàn ông khác, phần lớn bọn hắn đều có cảm giác yêu rồi từ đó mà nảy sinh ra ham muốn chiếm hữu cậu mà cưỡng hiếp cậu. Để rồi những khoái cảm cậu nhận được chỉ đến khi cậu đã trải qua không ít đau đớn từ người phía bên trên mình, bây giờ Capitano nhẹ nhàng với cậu làm cậu có chút không quen."Capitano...không... трудгельмир... làm mạnh lên đi...em muốn mạnh hơn~~nơi đó của em bứt rứt quá...em sắp vỡ tung ra rồi~~~"Nghe xong yêu cầu dâm đãng từ người thương, quý ngài Quan chấp hành cho dù cứng rắn tới mấy cũng phải tan chảy.Hai tay hắn vịn vào hai bên hông của cậu, hắn tăng tốc độ và bắt đầu nắc vào mạnh hơn bên trong âm đạo của cậu. Mu háng của hắn đập liên tục vào phần ngoài âm đạo của cậu, cả căn phòng liền vang lên những tiếng va chạm xác thịt ái muội."A...a...a...ư~~...tuyệt...ah....ư...ah...sướng~....C-Cap...Capitano~~~ư...ahhhh...~~~"Cơ thể của cậu xóc đẩy lên phía trên theo lực đâm của hắn, cậu cảm giác như tử cung của mình sắp bị hắn đụ cho vỡ tan ra mất.Capitano hắn tông vào bên trong càng lúc càng mạnh hơn. Hắn có cảm giác, nơi đó của cậu sắp mở ra cho hắn rồi, càng nghĩ đến nơi đó, hắn loại càng đâm mạnh hơn. Thi thoảng hắn lại lắc lắc hông để cây dương vật quấy đảo bên trong tạo thêm chút khoái cảm cho cậu. Để đáp lại cơn mưa móc của hắn, cổ tử cung của cậu cuối cùng cũng mở ra một lối đủ để hắn đâm đầu khấc vào bên trong. Hắn liền rút dương vật ra đến cửa âm đạo của cậu, rồi lại tông vào với một lực mạnh chưa từng có.'Ót' "Aaaa....~~"Đầu khấc của hắn đã thành công chui vào bên trong tử cung của cậu. Từ đây, cơ thể của hai người tạm dính vào nhau nên hắn đỡ cậu ngồi lên đùi hắn, còn hắn ngồi khoanh chân.Ở tư thế này, dương vật của hắn vào sâu bên trong tử cung của cậu, phải nói là chọc đến đáy tử cung. Hai người cũng là mặt đối mặt với nhau. Cậu ôm hai tay lên vai hắn, hắn cúi xuống, cả hai người đều rơi vào một nụ hôn sâu đắm.Hắn ôm chặt lấy cậu, liên tục thúc thân lên càng ngày càng nhanh. Hắn sắp bắn tinh, cậu cũng sắp lên đỉnh một lần nữa.Khi cậu quặp chặt chân và tay vào lưng vào hông của hắn, cả hai bắt đầu lên đỉnh và xuất tinh.Dương vật của cậu bắn ra một chút tinh dịch trắng đục lên bụng của Capitano, âm đạo thì tiết ra một trận nước ấm tưới thẳng lên dương vật đang kẹt bên trong của hắn. Còn hắn thì bắn một tràng tinh dịch vừa nhiều vừa đặc vào bên trong tử cung của cậu.Cả hai ôm nhau chìm trong cơn cực khoái cho đến khi cậu ngất đi vì quá mệt.Capitano bế cậu đi tắm rửa và bọc cậu nằm trong chiếc áo choàng dày cộm của hắn.Hắn ngồi đó, tựa lưng vào bức tường và ánh mắt dán chặt vào Aether. Cậu đang yên giấc trong vòng tay của hắn, khuôn mặt của cậu hiện tại vẫn là khuôn mặt xinh đẹp nhất trên đời.Hắn đưa tay, ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua gương mặt cậu, rồi nhanh chóng thu lại, như thể sợ làm cậu thức giấc.Hắn không muốn Aether biết.Không muốn cậu biết rằng mạng sống của hắn sắp kết thúc. Không muốn cậu biết rằng đây có thể là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn được nhìn thấy cậu trong vòng tay mình.Capitano cúi xuống, môi hắn chạm khẽ lên trán Aether—một nụ hôn nhẹ như một lời thì thầm không thể nói thành lời.Hắn khẽ nói bên tai cậu:"Nếu như...—— —— —— ta vẫn muốn gặp lại em..."Aether không đáp lại. Cậu vẫn đang ngủ, hoàn toàn không hay biết về những suy nghĩ đang khuấy động trong lòng hắn.Capitano chỉ nhìn cậu thêm một lúc lâu, rồi nhắm mắt lại.Dù tương lai có ra sao, dù số phận đã định sẵn rằng hắn sẽ không thể đi cùng Aether đến cuối con đường... đêm nay, ít nhất, cậu vẫn thuộc về hắn.Và hắn sẽ giữ chặt lấy ký ức này, cho đến giây phút cuối cùng. End
—————————————————————————-
P/s: Tên của Capitano là lụm được trên mạng và Capitano trong truyện đã nói tên thật của mình với Aether ngay lần đầu tiên họ gặp nhau (đúng hơn là ông ý chỉ nói nhỏ cho mình Aether biết)
Viết bài chạy KPI 80 vote ra chap mới Chap sau chắc viết Alhaitham quá
Với cả...thằng nhóc bị Xbalanque nhập vào trông cũng được đấy...hay là.........
Căn phòng nằm sâu trong một pháo đài bỏ hoang ở Natlan, nơi sức nóng từ lòng đất vẫn râm ran dưới chân. Ngoài kia, tiếng trống ăn mừng chiến thắng từ Dòng Dõi Vườn Treo vang lên hòa cùng điệu nhảy của lửa, nhưng nơi đây chỉ có bóng tối bao trùm lấy hai người.Aether đứng gần ô cửa sổ bị nứt, ánh mắt sắc lạnh dù lòng bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm. Cậu không thích cảm giác bị dồn vào đường cùng, nhưng lần này, cậu không có quyền lựa chọn.Để an toàn tới Nod Krai cậu phải nhờ đến sự bảo hộ của Capitano. Fatui lúc nào cũng theo dõi cậu chặt chẽ nên có vẻ hành trình này sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm cho cậu và Paimon nếu không có hắn bảo vệ.Phía sau, Capitano đứng tựa vào tường, bóng hắn kéo dài dưới ánh đuốc leo lắt."Aether," hắn cất giọng, trầm thấp và chắc nịch. "Ngươi cần sự giúp đỡ của ta, nhưng ta không làm việc không công đâu"Aether quay đầu lại, đối diện với ánh nhìn không thể dò xét sau lớp mặt nạ. "Ngài muốn gì?"Capitano bước tới, không nhanh không chậm, nhưng sức ép từ hắn khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn cả hơi nóng bên ngoài. "Ta muốn có em".Aether cắn môi. Cậu không ngạc nhiên—hắn đã thể hiện rõ tình cảm với cậu từ trước. Captitano luôn vô thức thể hiện tình yêu và sự tôn sùng của mình cho cậu đến mức không chỉ cậu mà những người xung quanh đều nhận thấy. Capitano luôn chạm vào Aether một cách cẩn trọng đến lạ. Dù đôi bàn tay hắn đủ mạnh để nghiền nát kẻ thù trong chớp mắt, mỗi khi chạm đến cậu, hắn đều dịu dàng đến mức không tưởng. Đầu ngón tay bọc găng trượt nhẹ trên da cậu, từng cử động đều có sự kiềm chế tuyệt đối. Ngay cả khi hắn kéo Aether vào lòng giữa trận chiến với Vực Sâu ở Natlan, lực siết cũng không bao giờ quá mạnh, như thể sợ rằng nếu dùng thêm chút sức, cậu sẽ biến mất khỏi hắn mãi mãi.Ánh mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi cậu, chỉ cần cậu xuất hiện trước mặt hắn thôi. Dù Aether có quay đi, có cố tình lảng tránh, hắn vẫn luôn ở đó—dõi theo từng cử động của cậu với một sự chăm chú khó tả, như thể một kẻ si tình đang nhìn ái nhân của mình.Hoặc là chỉ mới đây khi ăn mừng tại Dòng Dõi Vườn Treo, hai người đã ngồi cạnh nhau. Cậu và Paimon đã ăn rất nhiều thịt, nhưng hắn chỉ ngồi đó, lẳng lặng quan sát cậu.
Khi một lọn tóc trên đầu cậu quệt đến bên má đang chăm chỉ nhai nuốt. Hắn đưa tay, trước ánh mắt kinh nhạc của cư dân Dòng Dõi Vườn Treo, hắn vén lọn tóc ấy gọn lên gáy tai của cậu, đầu ngón tay bọc giáp nhọn hoắt lướt qua làn da mịn màng trước khi nhanh chóng rụt lại. Như thể hắn không xứng đáng chạm vào thứ đẹp đẽ như vậy.Không những thế, cấp dưới của hắn cũng không ít lần thấy hắn giữ lại những thứ thuộc về cậu. Một sợi tóc vô tình rơi trên áo giáp, một mảnh vải bị xé rách trong trận chiến, thậm chí cả một vết rách nhỏ cậu từng để lại trên cánh tay áo của hắn-hắn cũng lưu giữ thật cẩn thận. Chúng được cất giữ cẩn thận trong một hộp gỗ nhỏ, như những mảnh ký ức thiêng liêng mà hắn không bao giờ muốn đánh mất, thi thoảng vào những giây phút hắn ngồi một mình hắn hay đem nó ra, nhẹ nhàng cầm lên, hít ngửi mùi hương còn đọng lại từ ánh trăng sáng của hắn.Nhưng cậu biết là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Cậu lùi lại một bước, Capitano cũng tiến thêm một bước. "Aether." Hắn đưa tay ra, như một mệnh lệnh hơn là một lời mời. "Một đêm, đổi lấy những gì em cần".Aether chưa bao giờ thích dựa vào kẻ khác.Nhưng lúc này, cậu không còn cách nào khác, nếu như chỉ một mình cậu thì chắc sẽ không cần đâu, nhưng đi cùng cậu còn có cả Paimon nữa, cậu không thể để bạn mình gặp nguy hiểm.Bàn tay cậu siết chặt lấy tấm vải áo choàng, ánh mắt dừng lại ở ngọn đuốc leo lắt trên tường, tránh né bóng hình cao lớn đang đứng cách mình chỉ vài bước chân. Không khí trong căn phòng dường như đặc quánh lại, nóng hừng hực như chính đất trời Natlan.Paimon đang ngủ. Ít nhất thì cậu hi vọng thế. Nếu cô ấy biết cậu đang cân nhắc chuyện gì, chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận."Em đang do dự." Capitano lên tiếng, giọng hắn trầm thấp nhưng không hề gấp gáp. Hắn biết cậu cần sự bảo hộ của hắn để rời khỏi Natlan an toàn, để đến được Nod Krai mà không bị Fatui hay bất kỳ thế lực nào truy đuổi, nhất là khi IL Dottore đã xâm nhập vào Natlan như bây giờ. Và hắn cũng biết rõ cái giá cậu phải trả.Aether nhắm mắt lại. Cậu không muốn làm chuyện này với bất kỳ ai, cậu không bao giờ muốn bản thân mình có mối ràng buộc khó gỡ. Chỉ một đêm thôi. Đổi lấy sự bảo vệ của Capitano.Khi cậu mở mắt ra, Capitano vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát.Aether chậm rãi hít vào, rồi quay lại đối diện hắn. Ánh lửa phản chiếu trên đôi mắt hoàng kim của cậu, lộ ra một sự quyết tâm pha lẫn chút bất lực."... Chỉ một đêm"Capitano nhìn cậu thật lâu, rồi bước tới, bóng hắn phủ xuống người cậu như màn đêm u tối. Một bàn tay bọc găng vươn ra, chạm vào cằm cậu, nâng nhẹ lên."Đúng vậy," hắn khẽ nói, giọng hắn không che giấu sự si mê đầy nguy hiểm. "Chỉ một đêm thôi" Cho ta chạm vào và âu yếm emCapitano không vội vã.Hắn nâng cằm Aether lên bằng những ngón tay bọc găng, ánh mắt sau lớp mặt nạ lặng lẽ dõi theo từng thay đổi trên khuôn mặt cậu. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, nhịp điệu chậm rãi nhưng không hoàn toàn bình tĩnh.Hắn tháo găng tay ra.Bàn tay trần, bị sự bất tử bào mòn chạm vào Aether, làn da thô ráp vuốt nhẹ qua gương mặt cậu, như thể hắn đang chạm vào một tạo vật thiêng liêng mà mình không xứng đáng giữ lấy. Đầu ngón tay hắn lướt qua gò má, chậm rãi, cẩn trọng như sợ rằng chỉ cần một chút bất cẩn, cậu sẽ vỡ tan thành tro bụi."Aether..." Capitano khẽ gọi tên cậu, giọng hắn gần như một lời thì thầm.Hắn cúi xuống, chạm môi lên vầng trán cậu trước tiên—một nụ hôn nhẹ đến mức gần như không có thật. Rồi hắn di chuyển xuống, hôn lên mí mắt, lên gò má, từng nụ hôn chậm rãi như đang khắc ghi cậu vào tâm trí.Bàn tay hắn trượt xuống, chạm vào bờ vai trần, lòng bàn tay hắn nóng bỏng, trái ngược với sự dịu dàng trong từng động chạm. Hắn vuốt ve xương quai xanh của cậu, như thể đang ngắm nhìn một tác phẩm hoàn mỹ mà bản thân không dám làm vấy bẩn.Aether khẽ rùng mình. Không phải vì sợ, mà vì cách Capitano chạm vào cậu—tôn thờ đến đáng sợ.Sau đó, hắn quỳ xuống.Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm lấy bàn tay Aether, đầu ngón tay vuốt dọc theo từng đốt ngón tay mảnh khảnh như thể đang cảm nhận một thứ gì đó thiêng liêng. Dưới ánh lửa chập chờn, làn da cậu hệt như được dát vàng, đẹp đến mức khiến hắn không dám dùng lực quá mạnh.Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu—chậm rãi, cẩn trọng, như một kẻ cuồng tín hôn lên thánh tích.Nhưng hắn chưa dừng lại.Bàn tay thô ráp của hắn trượt xuống cổ chân cậu, chạm vào làn da mềm mại tương phản hoàn toàn với vết chai sạn trên da thịt hắn. Rồi hắn cúi đầu, để môi mình chạm vào mu bàn chân Aether, từng hơi thở nóng rực phả lên da cậuHắn hôn lên nơi đó, không vội vã, không dục vọng—chỉ có sự si mê thuần túy đến đáng sợ.Như thể cậu là vị thần mà hắn nguyện cả đời tôn thờ.Capitano vẫn giữ tư thế quỳ, bàn tay hắn siết nhẹ lấy cổ chân Aether, không quá mạnh, nhưng đủ để ngăn cậu lùi bước. Hắn lặng lẽ ngước nhìn lên, ánh mắt phía sau lớp mặt nạ tối lại với một sự ám ảnh sâu sắc.Aether khẽ rùng mình. Không phải vì sợ hãi, mà vì cách Capitano đang nhìn cậu—một sự tôn thờ đến cực đoan, đến mức khiến cậu cảm thấy nghẹt thở.Hắn đưa tay lên, ngón tay trượt từ cổ chân cậu, chậm rãi lướt dọc theo bắp chân, rồi dừng lại trên đầu gối. Hơi thở hắn phả nhẹ lên da cậu, nóng rực giữa bầu không khí oi bức của Natlan."Em có hiểu rằng ta khao khát em đến mức nào không?" Giọng hắn khàn đi, trầm thấp và nguy hiểm.Hắn cúi xuống lần nữa, hôn lên đầu gối Aether, như một lời cam kết câm lặng.Aether hít vào thật khẽ. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim chậm rãi nhưng đầy sức nặng của hắn, có thể cảm nhận được sự si mê trong từng cái chạm. Cậu không thể chạy trốn, cũng không thể che giấu—vì người đàn ông trước mặt không chỉ muốn chiếm hữu cậu trong một đêm, hắn muốn khắc ghi cậu vào tâm trí, vào cả linh hồn của hắn.Một bàn tay khác của Capitano siết lấy eo cậu, kéo cậu lại gần hơn."Aether," hắn khẽ gọi tên cậu một lần nữa, như một kẻ cầu nguyện đang gọi đến vị thần của mình.Rồi môi hắn chạm vào làn da cậu, nóng bỏng, kiên nhẫn, như muốn khắc sâu dấu ấn của hắn lên người cậu mãi mãi.Capitano giữ chặt lấy Aether, như thể hắn có thể níu giữ cậu mãi mãi. Nhưng trong lòng hắn biết rõ—điều đó là không thể.Hắn không nói với Aether rằng thời gian của hắn không còn nhiều. Rằng rồi sẽ có một ngày, khi cậu quay đầu lại, hắn sẽ không còn ở đó nữa.Nhưng đêm nay, hắn vẫn còn ở đây. Và hắn sẽ khắc ghi hình bóng Aether vào linh hồn mình.Bàn tay hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, ngón tay siết chặt hơn như muốn khắc sâu cảm giác này. Hắn khẽ nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên trán cậu—dịu dàng đến mức trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một chiến binh tàn nhẫn."Nếu có một ngày ta biến mất," Capitano khẽ nói, giọng hắn trầm lặng nhưng chất chứa vô số điều không thể nói ra "Em có nhớ đến ta không?"Aether không trả lời. Cậu chỉ nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ quay đi.Capitano không cần câu trả lời.Bởi vì hắn biết, dù sau này hắn không còn tồn tại trên thế gian này nữa, hơi ấm đêm nay vẫn sẽ còn đọng lại đâu đó trong ký ức của AetherHắn nhẹ nhàng, thoát y trên cơ thể của Aether. Áo choàng to rộng của hắn, chất liệu thượng phẩm được đặt dưới lưng của Aether. Hắn không muốn cậu chịu bẩn chịu lạnh trong cái đi tích cũ nát này.Trang phục của cậu được hắn gập gọn gàng tại một chỗ sạch sẽ, còn áo quần của hắn lại vứt tứ tung trên sàn đá đầy đất và bụi.Hai thân thể lõa lồ lộ ra trước mặt nhau. Cơ thể trắng hồng non mịn cho dù phải trải qua bao khó khăn và những cuộc chiến của cậu tương phản lại với hắn.Làn da của Capitano không còn lành lặn.Nó mang dấu vết của vô số cuộc chiến, những vết sẹo chằng chịt hằn sâu như minh chứng cho những trận chiến hắn đã trải qua. Nhưng thứ đáng sợ hơn cả những vết sẹo chính là sự phân hủy chậm rãi đang gặm nhấm cơ thể hắn—một lời nguyền đến từ Chấp chính của Cái Chết.Trên những vùng da trần trụi của hắn, có chỗ vẫn còn là da thịt, thô ráp và chai sạn như một chiến binh đã quen với đau đớn. Nhưng có chỗ lại nhuốm một sắc đen quỷ dị, da như bị ăn mòn, những vết rạn lan rộng tựa như mạng nhện, để lộ lớp thịt tái nhợt hoặc thậm chí là phần xương trắng phía dưới. Dường như cái chết đã chạm đến hắn từ lâu, nhưng vì phải chịu lời nguyền bất tử, hắn vẫn tiếp tục tồn tại.Capitano đứng yên, lặng lẽ để Aether quan sát hắn.Dưới ánh lửa lập lòe, hắn tựa như một bức tượng đá cũ kỹ—cao lớn, bất động, nhưng đầy sự tàn tạ. Thân thể Trần truồng vết sẹo, những đường nứt kỳ quái chạy dọc cánh tay và bờ vai, nơi mà da thịt đã bị ăn mòn bởi thời gian nhưng vẫn ngoan cố bám trụ. Có những vết đen loang lổ như dấu tích của thứ gì đó đang gặm nhấm hắn từng chút một, để lộ cả phần xương trắng phía dưới.Aether biết.Cậu biết rằng Capitano không thể chết, nhưng hắn vẫn già đi—một sự bất tử méo mó, nơi cơ thể hắn dần mục ruỗng mà linh hồn vẫn bị giam cầm trong lớp xác không ngừng suy tàn.Cậu nhìn hắn, và cậu tự hỏi—hắn đã sống như thế nào trong thời gian qua ?"Ngài đã thử... dừng lại chưa?" Cậu hỏi, giọng khẽ như một làn gió thoảng.Capitano bật cười—một âm thanh trầm thấp, nhưng không có chút vui vẻ nào."Bao nhiêu lần ta đã gục ngã trên chiến trường," hắn đáp. "Nhưng rồi cơ thể ta lại đứng dậy. Bất kể vết thương nặng đến đâu, dù ta có tự tay kết liễu chính mình... ta vẫn không thể chết."Aether không đáp. Đôi mắt cậu chỉ chăm chú nhìn hắn, phản chiếu một thứ cảm xúc khó nắm bắt.Hắn không biết cậu đang nghĩ gì.Sợ hãi? Xót thương? Hay chỉ đơn giản là chấp nhận?Aether có sợ hắn không?Hắn chờ đợi câu trả lời, nhưng cậu không lùi lại.Cậu không chạm vào hắn ngay, nhưng cũng không quay đi. Đôi mắt vàng ấy vẫn nhìn hắn, trầm lắng mà sâu xa.Và rồi, chậm rãi, Aether vươn tay ra.Đầu ngón tay cậu lướt nhẹ qua lớp da nứt nẻ trên cánh tay hắn, không hề run rẩy. Một cái chạm khẽ, như muốn khắc ghi từng vết thương hắn mang trên người.Capitano im lặng.Aether không ghê sợ hắn.Và với hắn, như vậy là đủ.Cánh tay của hắn đầy rẫy vết thương và vết phân hủy đáng sợ. Hắn đưa hai cánh tay ấy ra, tiến đến gần và nắm lấy hai bả vai của cậu. Hắn cúi đầu, há miệng, đưa chiếc lưỡi đã có những vết loét ra liếm láp đầu vú của cậu.Hắn đẩy Aether nằm xuống, còn hắn thì quỳ bò trên thân thể của cậu. Miệng hắn liên tục rải những chiếc hôn, chiếc mút mát lên bụng, lên ngực, lên cổ của cậu. Hai cánh tay của hắn vừa xoa, vừa vuốt nhẹ từ bả vai đến cánh tay của cậu. Hắn muốn cậu có tư thế thoải mái nhất, hắn sẽ giúp cậu có màn dạo đầu sung sướng nhất, để khi cậu tiếp nhận dương vật của hắn thì khoái cảm do hắn mang lại sẽ làm cậu sung sướng đến Vĩnh viễn không thể quên, trong đêm nay thôi hắn và cậu sẽ là người yêu của nhau, ngay trưa mai cậu sẽ khởi hành đến một nơi khác, cậu có thể sẽ được chứng kiến giây phút hắn chết đi nữa. Hắn cúi người đổi dời sự chú ý đến phần thân dưới của cậu. Dương vật bé bỏng chẳng có bao nhiêu khoái cảm đang dựng lên, âm đạo thì khác, nó ồ ạt phun ra dịch bôi trơn như thể đang mời gọi hắn.Nhưng hắn sẽ không tàn nhẫn mà làm cậu đau đâu. Hắn muốn những ký ức của cậu về hắn lúc nào cũng là những ký ức tốt đẹp.Hắn với tay xuống nơi cái áo choàng của hắn. Lấy ra bên trong một lọ thuốc dạng ống nghiệm màu xanh kì lạ."Thứ này sẽ giúp ta mở rộng cho em..."Hắn không dám để đôi tay này làm nơi đó của cậu bị bẩn. Tay hắn bây giờ toàn những vết trai và loét tử thi đáng sợ, nếu không cẩn thận có thể cậu sẽ bị trợt da, hoặc những vết loét mang đầy vi khuẩn này sẽ làm cậu bị bệnh mất.Hắn mở nắp lọ thuốc, đổ thứ đó lên dương vật bé xíu đang cương cứng và lỗ âm đạo đang rỉ nước cầu xin của cậu.Đổ xong hắn liền dùng vỏ ống thuốc ấy để dạo đầu cho cậu."Xin lỗi Aether, ta không có ý gì đâu, ta chỉ muốn em không mắc bệnh thôi...."Tay của hắn nhẹ nhàng đưa đẩy ống nghiệm để mở rộng cho cậu. Tay còn lại của hắn tuốt nhẹ cây dương vật bé xíu của cậu."A....a....ư.....C-Capitano....a...a...ư....a....nữa đi...a...~~~"Hắn xoay nhẹ ống nhiệm thủy tinh, nới rộng âm đạo cậu thêm chút nữa. Hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi, thân thể này của cậu giống như một thiên thần sa ngã đang quyến rũ hắn lao vào cắn nuốt nó cho đến miếng cuối cùng. Hắn không muốn chết! Hắn không muốn cậu rời xa khỏi hắn! Hắn muốn chiếm đoạt cậu! Hắn không cần biết cậu đến từ nơi nào! Hắn muốn bẻ gãy đôi cánh trắng khỏi lưng cậu! Không để cậu được thoát khỏi hắn nữa.Hắn rút ống nghiệm ra khỏi âm hộ của cậu. Dương vật bé bỏng của cậu cũng đã bắn ra một ít tinh dịch trắng đục dính trong lòng bàn tay của hắn.Hắn lùi lại vài bước quỳ, cúi đầu xuống xát âm đạo của cậu.Âm đạo hồng hào, đẫm nước của cậu đang phơi bày ra trước mắt hắn. Hắn há miệng, húp lấy âm đạo đang nứng tình trước mặt, hắn mút lấy hai bên âm môi của cậu đầu tiên, hắn cứ mút vào rồi lại nhả ra, phát ra những tiếng kêu lép nhép. Rồi cái lưỡi lạnh ngắt của hắn liếm mạnh lên âm vật đang cứng dần lên của cậu (cho bạn nào chưa biết thì đây là chỗ mang lại khoái cảm khi ấy ấy cho các bạn và khi nuwngs thì nó sẽ cứng như dương vật của đàn ông 😬)"A...a...a....s-sướng~~~~....ư....ư....C-Capitano...a...ư...a..."Âm vật được ma sát mạnh bạo như có một luồng điện chạy qua làm cậu sướng run. Capitano lại càng liếm mút nhanh và mạnh hơn. Liếm láp chán bên ngoài, hắn dùng hai tay banh rộng hai mép môi âm đạo của cậu ra, để lộ ra những mị thịt bên trong chiếc lỗ mà hắn ước ao được thưởng thức kia. Lưỡi hắn luồn vào trong âm đạo của cậu, càn quấy từng chút thịt bên trong đó. Ngón cái của hắn liên tục day dưa âm vật của cậu đến mức như muốn ấn nó vào bên trong. "Aaaaa....aaaa...Ca—Cap—Capitano~~~aaa...S-Sướng quá...aaaa...tiếp...tiếp đi....ư...aaaa..."Âm đạo của cậu đã lên đỉnh. Cả người cậu co thắt lại, các ngón tay và ngón chân của cậu bấu chặt lấy vải từ chiếc áo choàng của hắn, run bần bật. Mặt cậu từ hồng chuyển sang đỏ bừng như ai đánh phấn, ngực, bụng, đầu gối đều đỏ lên, hai đầu vú của cậu cứng đơ, cũng đỏ bừng và vểnh lên như mời gọi. Các thớ thịt bên trong âm đạo của cậu từ từ dãn ra rồi lại nhanh chóng thắt lại, bóp chặt lấy lưỡi của Capitano, hắn ta thấy thế liền day âm vật của cậu nhanh và mạnh hơn nữa. Một dòng nước ấm nhiều bất thường tiết ra khỏi tử cung của cậu, thấm ướt cả chiếc áo khoác dày cộm kia."Aaaaaa...a...ư...a....aaaa...sướng....sướng~~...tiếp đi......aaaaaaa....~~~"May mà ở đây là nơi vắng vẻ, nếu không thì cho dù có kín cổng cao tường đến mấy thì vẫn nghe được những tiếng thét sung sướng của cậu mất.Kinh nghiệm của hắn là nên tạm tha cho nơi này của cậu một chút, hắn chỉ nên liếm nhẹ nơi âm môi của cậu một chút thôi.Chờ cho khi cơ thể của cậu đã bớt run rẩy, hắn mới lại quỳ đứng trước mặt cậu, trưng ra cây dương vật to, dài, lắm gân của hắn ra trước mặt cậu. May mà dương vật của hắn không bị thối rữa nhiều, nếu không hắn cũng không dám để cậu nhìn thấy 'thằng em' của mình mất. Trưng nó ra trước mặt cậu, hắn nói giọng có chút lầm bầm:"Em...bú nó được không....."Cậu đáp lại hắn:"Được chứ, đêm nay ta là người yêu của nhau mà..."Đưa hai bàn tay trắng cầm lấy cây dương vật của hắn, cậu há miệng rồi nhè nhẹ đưa lưỡi ra liếm nhẹ lên phần quy đầu, xong liếm nhẹ lớp da mềm trơn của nó, thi thoảng là nút nhẹ đầu lỗ sáo của dương vật nơi có chút tinh dịch rỉ sớm. Thân dương vật từ từ đi sâu vào bên trong miệng của cậu. Lưỡi cậu liên tục quậy xung quanh lỗ sáo, nước bọt dần rưới ướt cả cây dương vật của hắn. Capitano hắn cảm nhận từng chút một những làn sóng khoái cảm đang tràn vào trong cơ thể hắn. Chân hắn có cảm giác như sắp đứng không vững, hắn thở ra những hơi thở nặng nề, nhìn xuống cậu đang ấn sâu cây dương vật của hắn vào đến tận cổ họng làm hắn lại càng nứng hơn. Tốc độ mút của cậu quá chậm, hắn muốn thêm, hắn muốn cậu nữa, hắn muốn cậu mút nhanh hơn.Hắn nhè nhẹ đưa hai tay đến ôm sau gáy của cậu. Cậu mở mắt ra nhìn hắn. "Say mê, ham muốn"Hắn lập tức rung động thêm lần nữa. Ánh mắt này là ánh mắt hắn muốn nhìn thấy hằng đêm, khi hắn đi làm về và nhìn thấy cậu ở nhà với ánh mắt này. Rồi sau đó hai người sẽ lao vào nhau, sẽ có những đứa con mang dáng vẻ của hắn và cậu, có những bữa tối sum họp gia đình, và sẽ có những ngày nghỉ hạnh phúc bên nhau, và rồi ai nhìn vào cũng sẽ cảm thân và ghen tị trước mái ấm của cậu và hắn.Nghĩ đến thế, hắn nắm lấy phần gáy tóc của cậu rồi ấn mạnh đầu cậu vào dương vật của hắn. Hông của hắn cũng bắt đầu theo người đẩy của hai bàn tay, liên tục đâm rút, miệng của cậu giống như âm đạo mà liên tiếp nhận lấy những cú thúc của hắn. Dương vật của hắn đâm hết cỡ vào miệng của cậu rồi lại rút ra chỉ chừa lại phần đầu khấc bên trong rồi lại tống vào. Càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh.Chẳng biết qua bao lâu, hắn mới rút thẳng cây dương vật ra khỏi miệng cậu:"Aether, nhắm mắt lại, lè lưỡi ra đi, đưa cả hai tay lên trước ngực nữa..."Cậu làm theo hắn. Nhắm mắt, mở miệng, lè lưỡi ra và đưa hai bàn tay ra trước ngực.Hắn cầm lấy cây dương vật, xóc nó lên vài lần rồi nhắm chuẩn đến cơ thể cậu mà bắn ra những dòng tinh dịch đặc quánh.Tinh dịch của hắn vừa nhiều vừa đặc, bắn đầy khắp mặt và vào bên trong miệng của cậu. Hai bàn tay của cậu dính đầy tinh dịch, phần ngực cũng phủ không ít tinh dịch của hắn.Không chờ hắn nói ra, cậu đã khép khuôn miệng lại và nuốt toàn bộ tinh dịch dính trên lưỡi vào bên trong họng. "Đặc quá...bao lâu rồi ngài chưa làm tình thế..."Hắn không trả lời cậu, nhưng khuôn mặt đỏ hoe của hắn đã trả lời cho cậu rồi.Cả trăm năm nay hắn chưa làm tình rồi, trước đó ở Khaenri'ah hắn cũng đã qua lại với vài bóng hồng và có vị hôn thê nhưng chưa kết hôn. Sau khi Khaenri'ah bị hủy diệt thì hắn cũng không làm tình với ai khác nữa.Thấy hắn cứ nhìn cậu mãi, cậu mới buông lời trêu hắn một câu:"Này, ngài còn sức để làm với em không vậy ? Đừng quên đêm nay ta là người yêu của nhau đấy nhé~ qua ngày mai là hết yêu rồi..."Hắn lại luống cuống:"Này...em của lúc nãy đi đâu mất rồi, sao bây giờ lại tỏ ra ranh mãnh thế..."Cậu không đáp, chỉ che miệng cười.Hắn tự ái, mắng cậu một tiếng:"Cười gì chứ! Ta sẽ cho em biết tay ngay đây!"Nói rồi hắn đẩy cậu nằm xuống một lần nữa.Lần này, cậu phối hợp với hắn một cách ăn ý. Hai cậu banh ra, để lộ âm đạo và hậu huyệt Hồng hào đầy nước, cậu chân gác lên vai hắn, kéo hắn đến gần hơn, hai tay cậu dang ra mời gọi hắn:"Tới đây đi~ để em xem ngài bản lĩnh đến như thế nào~~"Hắn cầm cây dương vật của mình, nông giữa hai mép âm đạo không có lấy một cọng lông của cậu rồi bất ngờ thọc sâu vào bên trong thật mạnh."Aaaaa....~~~~"Cậu rên lên sung sướng. Hắn cũng rên sướng. Các vách thịt như có hàng ngàn cái miệng nhỏ liên tục mút mạnh xung quanh dương vật của hắn, như thể đang bắt hắn phải xuất tinh ngay lập tức. Hắn vừa sướng, vừa cố ngăn mình không được bắn ra, hắn chậm rãi đưa đẩy dương vật ra vào âm đạo của cậu.Nhưng với Aether, cậu lại cảm thấy có chút không thỏa mãn, cậu đã quen với những trận làm tình mạnh bạo từ những tên đàn ông khác, phần lớn bọn hắn đều có cảm giác yêu rồi từ đó mà nảy sinh ra ham muốn chiếm hữu cậu mà cưỡng hiếp cậu. Để rồi những khoái cảm cậu nhận được chỉ đến khi cậu đã trải qua không ít đau đớn từ người phía bên trên mình, bây giờ Capitano nhẹ nhàng với cậu làm cậu có chút không quen."Capitano...không... трудгельмир... làm mạnh lên đi...em muốn mạnh hơn~~nơi đó của em bứt rứt quá...em sắp vỡ tung ra rồi~~~"Nghe xong yêu cầu dâm đãng từ người thương, quý ngài Quan chấp hành cho dù cứng rắn tới mấy cũng phải tan chảy.Hai tay hắn vịn vào hai bên hông của cậu, hắn tăng tốc độ và bắt đầu nắc vào mạnh hơn bên trong âm đạo của cậu. Mu háng của hắn đập liên tục vào phần ngoài âm đạo của cậu, cả căn phòng liền vang lên những tiếng va chạm xác thịt ái muội."A...a...a...ư~~...tuyệt...ah....ư...ah...sướng~....C-Cap...Capitano~~~ư...ahhhh...~~~"Cơ thể của cậu xóc đẩy lên phía trên theo lực đâm của hắn, cậu cảm giác như tử cung của mình sắp bị hắn đụ cho vỡ tan ra mất.Capitano hắn tông vào bên trong càng lúc càng mạnh hơn. Hắn có cảm giác, nơi đó của cậu sắp mở ra cho hắn rồi, càng nghĩ đến nơi đó, hắn loại càng đâm mạnh hơn. Thi thoảng hắn lại lắc lắc hông để cây dương vật quấy đảo bên trong tạo thêm chút khoái cảm cho cậu. Để đáp lại cơn mưa móc của hắn, cổ tử cung của cậu cuối cùng cũng mở ra một lối đủ để hắn đâm đầu khấc vào bên trong. Hắn liền rút dương vật ra đến cửa âm đạo của cậu, rồi lại tông vào với một lực mạnh chưa từng có.'Ót' "Aaaa....~~"Đầu khấc của hắn đã thành công chui vào bên trong tử cung của cậu. Từ đây, cơ thể của hai người tạm dính vào nhau nên hắn đỡ cậu ngồi lên đùi hắn, còn hắn ngồi khoanh chân.Ở tư thế này, dương vật của hắn vào sâu bên trong tử cung của cậu, phải nói là chọc đến đáy tử cung. Hai người cũng là mặt đối mặt với nhau. Cậu ôm hai tay lên vai hắn, hắn cúi xuống, cả hai người đều rơi vào một nụ hôn sâu đắm.Hắn ôm chặt lấy cậu, liên tục thúc thân lên càng ngày càng nhanh. Hắn sắp bắn tinh, cậu cũng sắp lên đỉnh một lần nữa.Khi cậu quặp chặt chân và tay vào lưng vào hông của hắn, cả hai bắt đầu lên đỉnh và xuất tinh.Dương vật của cậu bắn ra một chút tinh dịch trắng đục lên bụng của Capitano, âm đạo thì tiết ra một trận nước ấm tưới thẳng lên dương vật đang kẹt bên trong của hắn. Còn hắn thì bắn một tràng tinh dịch vừa nhiều vừa đặc vào bên trong tử cung của cậu.Cả hai ôm nhau chìm trong cơn cực khoái cho đến khi cậu ngất đi vì quá mệt.Capitano bế cậu đi tắm rửa và bọc cậu nằm trong chiếc áo choàng dày cộm của hắn.Hắn ngồi đó, tựa lưng vào bức tường và ánh mắt dán chặt vào Aether. Cậu đang yên giấc trong vòng tay của hắn, khuôn mặt của cậu hiện tại vẫn là khuôn mặt xinh đẹp nhất trên đời.Hắn đưa tay, ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua gương mặt cậu, rồi nhanh chóng thu lại, như thể sợ làm cậu thức giấc.Hắn không muốn Aether biết.Không muốn cậu biết rằng mạng sống của hắn sắp kết thúc. Không muốn cậu biết rằng đây có thể là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn được nhìn thấy cậu trong vòng tay mình.Capitano cúi xuống, môi hắn chạm khẽ lên trán Aether—một nụ hôn nhẹ như một lời thì thầm không thể nói thành lời.Hắn khẽ nói bên tai cậu:"Nếu như...—— —— —— ta vẫn muốn gặp lại em..."Aether không đáp lại. Cậu vẫn đang ngủ, hoàn toàn không hay biết về những suy nghĩ đang khuấy động trong lòng hắn.Capitano chỉ nhìn cậu thêm một lúc lâu, rồi nhắm mắt lại.Dù tương lai có ra sao, dù số phận đã định sẵn rằng hắn sẽ không thể đi cùng Aether đến cuối con đường... đêm nay, ít nhất, cậu vẫn thuộc về hắn.Và hắn sẽ giữ chặt lấy ký ức này, cho đến giây phút cuối cùng. End
—————————————————————————-
P/s: Tên của Capitano là lụm được trên mạng và Capitano trong truyện đã nói tên thật của mình với Aether ngay lần đầu tiên họ gặp nhau (đúng hơn là ông ý chỉ nói nhỏ cho mình Aether biết)
Viết bài chạy KPI 80 vote ra chap mới Chap sau chắc viết Alhaitham quá
Với cả...thằng nhóc bị Xbalanque nhập vào trông cũng được đấy...hay là.........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com