TruyenHHH.com

Toi Tai Sinh De Bao Thu

Ngọc Ánh bật nhìn lên vì chiếc giường đã che đi nên người đàn ông đó không thể thấy cô đang làm gì cô nhanh tay giấu đi bức hình và đống hộp lại liền đứng dậy từ bộ mặt hoảng sợ trở thành bộ mặt bình như không có chuyện gì xảy ra trên tay cô vẫn cầm chiếc hộp lon ton chạy tới người đàn ông đó thật ông ta chính là lê an sơn .
Dương ngọc Ánh : // hai tay chìa ra chiếc hộp // dạ thật ra em là em họ của chị lệ nhi vì em để quên đồ trên phòng chị ấy nên em mới tới đây để lấy anh là ai vậy ạ ?
Ngọc Ánh nghiêng đầu một bên giống một cô bé ngây thơ tò mò như bao đứa trẻ khác kiếp trước cô ấy đã là diễn viên trẻ suốt 13 năm qua thì làm sao làm khó được cô ấy từ khi cô ấy 5 tuổi ba mẹ cô ấy vì muốn cô ấy thành đạt mà bắt ép học đủ thứ kể cả phải thay thế sắt mặt không được bao giờ  khóc khi cho phép áp lực đè lên cô ấy rất lớn
-Lê an sơn : à anh là bạn của chị em trong em gầy gò quá nhỉ bộ người nhà không cho em ăn à // trêu chọc //
-Dương ngọc Ánh : anh kì quá à người như cho em ăn nhiều chất dinh dưỡng nhưng mà do em hấp thụ ít thôi // khoa chịu // " sao nhìn an sơn có vẻ mệt mỏi và thiếu sức sống vậy ta đôi mắt thâm quầng vậy nhỉ " // kéo áo lên an sơn //
Lê an sơn nhìn cô bé với đôi mắt mệt mỏi anh ta giống như lâu ngày không ngủ vậy
-dương ngọc Ánh : anh ơi anh hay thức khuya hả bà em bảo rằng thức khuya rất có hại sức khỏe // đôi mắt long lanh nhìn lê an sơn //
-lê an sơn : em biết tại sao anh thức khuya không anh muốn thức để sáng tác một bài hát dành riêng cho một người sau khi xong anh sẽ bù lại khoảng thời gian anh thức khuya
Dương ngọc Ánh nhìn an sơn một lúc rồi chạy lon ton xuống dưới nhà tìm quốc gia kiệt lên an sơn nhìn 7 tuổi chạy xuống rồi nhìn về phòng của lệ nhi bất giác anh nhớ lại hình ảnh trên du thuyền nụ cười cuối cùng cũng bài hát anh đang sáng tác. Anh chậm rãi đống cửa phòng của lệ nhi rồi từ từ đi xuống cầu thang
- Dương ngọc Ánh : // ngó nghiêng tìm quan kiệt // anh đeo kính ơi anh đâu rồi ? " không biết quan kiệt đi đâu rồi mình muốn cho anh ta xem thứ này ... Hửm sa...sao mình cảm giác có ánh mắt lượm mình vậy ta // sợ hãi  quay qua //
Trước mình của ngọc Ánh Nguyễn tuấn kiệt tập đoàn giải trí lớn nơi đào tạo những diễn viên hạng A từ trẻ em , người trưởng thành đang bất giác nhìn mặt trên tay còn cầm một số ly phê anh ta nhìn tổng quát rồi đứng dây từ từ bước đến giống như mốt giám khảo anh rất nghiêm khắc rất ít cho nhân viên nghỉ nếu như muốn xin nghỉ cũng phải do chính đáng hết mức thể.
-dương ngọc Ánh : // ngạc nhiên //" sao anh ta lại ở đây chứ không sao bình tĩnh dù gì kiếp trước anh ta hành hạ mình đủ rồi " // xoay xoay nở nụ cười ngây thơ // chú là ai vậy ạ ?
Nguyễn tuấn kiệt nhìn chằm chằm cười khẩy giống như anh ấy biết đang diễn nhưng anh ta không vạch trần sự thật nói kiêu kích
-Nguyễn tuấn kiệt : // mỉm cười // cô bé này cười rất đẹp thay đổi sắc mặt rất tốt cô đang tìm gia kiệt à cậu ta đang ở ngoài vườn hoa đó
Dương ngọc Ánh đi thật nhanh để thoát khỏi nguyễn tuấn kiệt chứ anh tha giống đã nhìn thấu tâm cang lúc ra vườn hoa không tin vườn hoa của mình vẫn tươi tốt như vậy thấy quốc gia kiệt liền chạy lại trên tay vẫn cầm  chiếc hộp gỗ nâu thậm
Dương ngọc Ánh : anh gì ơi em mới tìm thấy thứ này nè không biết anh có biết về hộp này không ạ // chìa ra //
Gia kiệt ngừng việc tưới nước nhìn chiếc hộp rồi lắc đầu anh gần như không thể biết sự tồn tại của nó ngọc Ánh nhìn bầu trời dù gì cũng là trời chiều 5-6 giờ nên cô nhìn gia kiệt .
Dương ngọc Ánh : em sẽ mang này về nhưng nếu như anh cần nó thì em có thể cho anh mượn dù gì trời đã chiều em phải về nhà rồi // đưa chiếc hộp //
Quốc gia kiệt : thôi em lấy đi dù gì anh cũng không cần lắm em mau về nhà đi không thì ba mẹ em lại lo nữa anh tươi cây xong sẽ về
Cô nghi rằng chiếc hộp này sẽ là lời giải thích sau vụ cô bị án sát.
-------> sau khi về nhà
Ngọc Ánh vừa đóng cửa xoay người vô thì thấy cha mình đang đứng chỗ mình vẻ mặt có chút lo lắng và ông đã chú ý tới vết thương ở chân ông tính la nhưng mà ngọc Ánh thay đổi biểu cảm nước mắt cá sấu
Dương ngọc Ánh : // nước mắt cá sấu // cha con xin lỗi tại con đi chơi té với lại còn về trễ nên là cha cứ phạt con đi // thâm tâm // " kỹ năng nói không được khóc nếu như tình thế chuẩn bị la mình sẽ khóc tạ tội không có người cha nào mềm lòng trước nước mắt con cái của mình cả nhưng....kiếp trước cho dù mình có khóc thì ba mẹ mình sẽ la hoặc đánh cho rằng mình làm trò và đánh khi mình nín thì thôi "
Dương ngọc Ánh đang hồi ức thì dương tuấn dũng đang bế cô lên lau đi nước mắt ông nhìn cô chiều mềm trong thật ấm áp loại cảm giác này từ khi cô 5 tuổi nó đang không còn
Dương tuấn dũng : // lau nước mắt // đừng khóc cha đâu quát con nhưng mà khi thấy con bị thương cha sót lắm // trêu chọc // hình như con nặng hong hồi 5 tuổi nhưng mà vẫn gầy nhà ăn nhiều vô không được kén ăn đó .
dương ngọc Ánh : // phồng má // sao ai cũng nói con gầy hết vậy ngay cả cha .
----------> hết chương 2 phần 2 chiếc hộp kỷ niệm

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com