Ngồi trên chiếc giường nhỏ, bốn bức tường trắng ảo đó khiến hắn có cảm giác mình đang bị nhốt trong tù. Chỗ hắn nằm có thể nhìn toàn thể thành phố cũng đủ hiểu đây là bệnh viện lớn. Chỉ là Jungkook không biết tại sao anh trai mình lại tốn công bỏ tiền ra chỉ để nhốt hắn lại để làm gì. Mắt hắn sưng húp, mặt mũi tèm lem vì nước mắt cứ rơi mãi rơi mãi chẳng ngớt. Hắn nhớ gã quá, nhớ nhưng lại bất lực làm hắn căm ghét bản thân mình vô cùng. " Jungkook à, phải làm sao đây.."_ Hắn ôm lấy ngực mình_ " Đau quá mất, đau quá Taehyung à, tại sao chỗ này lại đau như vậy cơ chứ." ------------------- " Từ chối thăm sao?"_ Dì quản bất ngờ. Taehyung từ chối được thăm, rõ ràng là gã đang muốn tránh mặt dì. Gã không dám dối diện với những người yêu thương gã. Quá nhiều cú sốc kéo đến khiến tâm hồn gã có chút rối bời. Gã không biết phải làm gì tiếp theo cả, đường đường là người đứng trên bao nhiêu kẻ nhưng cuối cùng lại chưa thể đối mặt được với vấp ngã cuộc đời mình. Bây giờ gã không sợ chết, gã chỉ sợ khi gã đi sai một nước cờ thì những người bên cạnh gã sẽ trở thành quân cờ của kẻ khác. Gã thật sự muốn biết là ai muốn dìm chết gã, dìm chết tất cả về gã. Dì quản ra về trong sự buồn bã, dì có rất nhiều điều muốn nói với Taehyung. Dì muốn xem gã có ổn không, phiên tòa của gã thế nào. Khi nào thì gã về nhà để cùng dì ăn một bữa cơm yên bình như khi trước. Mấy hôm nay căn nhà lạnh lẽo lắm, ông kim vừa được chôn cất là dì lập tức tới đây với gã để báo cho gã yên tâm. Đứa nhỏ ngày nào không nỡ làm dì buồn nhưng bây giờ lại khiến dì phải khóc nhiều như vậy. Vừa ra khỏi nơi đó không xa, dì đang chờ taxi đến đón thì đột nhiên bị kéo đi vào một góc khuất. Dì chưa kịp phản ứng thì thấy người đàn bà bịt kín mặt kia hấp tấp tháo khẩu trang ra. " Tôi đây, tôi đây." " Bà?" " Taehyung thế nào, bà vào đó rất lâu, thằng bé có nói gì với bà không, tôi sốt hết cả ruột đây này, hồi sáng tôi có tham gia phiên tòa của thằng bé, bà nói đi, thằng bé có nói gì không?"_ Bà Kim dồn dập hỏi, dì quản một lúc sau mới lên tiếng. " Taehyung từ chối được thăm nên tôi không biết làm sao cả."_ Giọng dì bất lực dù bình thường không hề hợp tính với bà Kim nhưng nay lại không còn sức để trách móc. Mặt bà Kim biến sắc, nhìn kỹ lại thì bà ta rất khác hình như đã ốm đi nhiều hơn lần trước. Hôm nay còn chẳng trang điểm, mặt mày tái nhợt phong cách lúc này nhìn như gấp rút lắm chứ không cẩn trọng như mọi ngày. Bà ta tính nói gì rồi lại thôi, cứ ấp úng mãi khiến dì quản bực mình." Bà có gì muốn nói sao?" " Tôi thường xuyên đến đây sẽ không hay.. tôi, tôi có thể nhờ bà nếu khi nào bà thăm được Taehyung thì bà cho tôi biết nhé."_ nói rồi bà kim lấy giấy viết ra, bà viết nghệch ngoạc vài con số rồi đưa vào tay dì._ " Số điện thoại mới của tôi, bà chỉ cần nhắn tin rằng Taehyung vẫn ổn là được." Dù thế nào thì tôi vẫn là mẹ, tôi có thể bỏ con lại một mình chứ chưa từng muốn nó biến mất. Tôi cũng là mẹ, một người mẹ không hoàn hảo, tôi thiếu xót nhưng tôi thật sự yêu con trai của mình. Rồi bà kim rời đi, dì quản sống tới từng tuổi này dì hiểu rất rõ bà ấy là đang lo sợ sẽ bị ai nhìn thấy. Bà ấy mặc đồ kín, bịt mặt che đi cũng là vì đây là sở cảnh sát, bà ấy có thương gã nhưng vẫn thương bản thân mình hơn. Nếu để ai biết được thì bà ấy thật rất khó sống ở trong chính ngôi nhà của mình. ------------------------- Bà Kim chở về nhà với bộ quần áo sang trọng, bà đánh lên một miếng son rồi mỉm cười ôm lấy cậu con trai của mình. " Jun Ah à, hôm nay con không đi chơi sao?"
" Mẹ mệt quá, mẹ lên phòng nhé." Lee Jun Ah nhìn bà. " Mẹ mới đi đâu về vậy?"_ Bình thường Y sẽ chẳng bao giờ hỏi tới những cuộc vui chơi của bà. Thấy con hỏi bà hơi bất ngờ rồi lại thận trọng. " Mẹ có hẹn với bạn, hôm nay con cũng để ý tới việc của mẹ à" Nói rồi Y kéo bà lên lầu, Y đóng cửa một cách mạnh bạo rồi hít lấy một hơi. " Tại sao mẹ lại tới đó?" " Mẹ có hẹn với bạn của mẹ" Y ném xuống bàn một xấp hình chụp bà ấy cùng dì quản và cả hình của bà lúc bước vào phiên toà. " Con theo dõi mẹ?" " Mẹ trả lời con đi, mẹ tới đó làm gi?"
" Ba mà biết là không xong đâu" Bà ấy nắm lấy tay Jun Ah, bà chỉ cười ôn hòa. " Mẹ sẽ giải thích cho con sau" " Mẹ đợi anh ta chết rồi mới nói à?"_ Jun Ah bực giọng. " Anh ta là gì của mẹ? Hai người thật sự rất khác thường." Jun Ah suy nghĩ một lúc, Y nhỏ giọng. " Lần trước khi mẹ biết anh ta sẽ gánh tội cho con mẹ đã xém ngất xỉu còn gì, còn nữa có lần anh ta nhặt được sợi dây chuyền hộ mệnh có hình của con và mẹ thì anh ta đã khựng lại khiến con càng thắc mắc hơn."
" Có lần mẹ nằm mơ còn mơ màng tên của anh ta, mẹ à hai người là gì của nhau vậy?"
Bà Kim khoé mi đỏ ửng, bà đặt tay lên má của Jun Ah. Bà không nói nhưng bà đã khóc rất nhiều. Bà quỳ xuống trước mặt Y, điều bà làm khiến Y bối rối.
" Mẹ à "
" Jun Ah à, làm ơn cứu Taehyung đi con, ta xin con"
Jun Ah nheo mày, lần đầu tiên Y thấy mẹ mình khóc nhiều đến như vậy.
" Ta xin con, hãy cứu lấy nó, là ta ta có lỗi, ta có lỗi với hai đứa con."
" Ta xin con."_ Bà vừa khóc vừa nắm lấy chân Y, bà gắng gượng nói hết cho Y nghe.
" Thật ra, thật ra tụi con là anh em ruột. Thật ra con không phải là con của ba con Jun Ah à."
" Lúc rời khỏi nhà họ Kim mẹ đã mang thai con nhưng mẹ không hề biết Jun Ah à. Trước đó mẹ đã cặp kè với ba con rồi nên khi quyết định lấy ông ta thì mẹ vẫn nghĩ con là con của ba Lee. Con càng ngày càng lớn, càng ngày càng giống Taehyung làm mẹ rối tung cả lên. Mẹ xin lỗi con, xin lỗi con Jun Ah à, mẹ thật sự không hề biết, tới khi mẹ âm thầm xét nghiệm adn thì mẹ mới chắc chắn là con hoàn toàn không phải con của ông ấy. Mẹ từng nghĩ là sẽ ráng sinh cho ông ta một thằng con trai khác để khi chuyện này có bị phát hiện ra thì mẹ và con vẫn còn thứ để bám víu vào nhưng..."
Jun Ah run rẩy lên tiếng._ " Vì vậy mẹ muốn con tiếp tục giả làm con trai họ Lee để mẹ được thừa hưởng cái gia tài này sao?"
" Vì vậy mà mẹ sẵn sàng bỏ mặc anh Taehyung? Mẹ có biết mẹ vừa đẩy hai đứa con của mẹ vào một mối nguy hiểm không chứ hả?"_ Jun Ah nắm chặt tay, Y không nhìn xuống bà, thẳng thừng bước ra khỏi phòng.
-------------/
Ai bình luận góp yyy ii, tự nhin bí ngang kkk