Toi Mang Thai Con Cua Vi Than Minh Cuoi Cung
Tống Thừa nhận được điện thoại của Ngô Hâm Lam vào sáng hôm sau, người phụ nữ đáng thương bị ác mộng giày vò không còn hình người, cổ họng sớm đã khản đặc.Mà lúc này cậu đang ngồi trước bàn ăn nhà Sở Tử Hàn ăn sáng, Hồ Dung ngồi đối diện xì xụp hút mì, và Sở Tử Hàn bưng cafe bình thản đọc tin tức.Sau lần trước Trịnh Nghiêm Tự đã biến mất một khoảng thời gian, dần dà ba người họ cũng trở nên quen thuộc, bèn hiển nhiên trở thành bạn chí cốt.Mỗi sáng Hồ Dung đều để cửa cho đồng chí Tiểu Tống, để ông bạn đáng thương thuận tiện lúc nào cũng có thể đến chơi.Hôm nay lúc tỉnh dậy Tống Thừa chẳng hề bất ngờ khi trong phòng chỉ còn lại một mình, người đàn ông hôm qua còn tình ý sâu đậm vuốt ve an ủi cậu lại không biết chết ở chỗ nào ăn chơi trác táng.Trịnh Nghiêm Tự xuất quỷ nhập thần giống như những việc kì quặc anh nói đến, không thể dùng lời để nói rõ.Ví dụ, chiều qua giọt mưa dừng đột ngột, da người treo trong tủ, dùng ngôn ngữ phức tạp cổ xưa đối thoại với thanh niên kia trong miếu thần.Tống Thừa cảm thấy có câu nói rất đúng, trên người có quá nhiều rận nên không cảm thấy ngứa nữa, câu này đổi hình thức áp dụng lên người cậu cũng giống vậy.Bí ẩn nhiều, cũng không còn hiếm lạ.Huống chi cậu đã bị người đàn ông làm to bụng, trừ bị lợi dụng ra còn có thể làm thế nào.Tống Thừa cau mày tắt máy, dù Ngô Hâm Lam âm thanh rất yếu ớt, nhưng Hồ Dung và Sở Tử Hàn ngồi đối diện vẫn nghe thấy một chút gì đó.Âm tiết mơ hồ liên tục nhắc đến xe bus, tóc, quỷ chải tóc.Hồ Dung húp sạch hớp canh cuối cùng, thỏa mãn ợ một cái:"Căng cứng, Thừa Thừa anh lại ở bên ngoài gặp phải chuyện tốt gì rồi sao?"Trong nghề của họ thích gọi chuyện gặp quỷ là chuyện tốt, cách nói mang theo hàm ý trêu chọc để không dọa người thường.Mà chuyện tốt này còn có một tầng ý nghĩa khác, các thiên sư dựa vào trừ quỷ vẽ bùa để duy trì kế sinh nhai.Chỉ cần chuyện tốt này nằm trong phạm vi họ có thể tiếp nhận, không cần nghi ngờ là tiền chủ động đến cửa.Tống Thừa do dự một lát, vẫn kể lại chuyện xảy ra trên xe bus hôm qua cho Hồ Dung.Ban đầu Ngô Hâm Lam chỉ mơ thấy ác mộng bình thường, chuyện còn chưa phát triển đến tình trạng tồi tệ như bây giờ.Cô cho rằng chỉ cần mình không cần ngồi xe bus thì sẽ bình yên vô sự, ai biết giấc mơ trong đêm ngày càng chân thật.Chân thật đến mức cảnh tượng bên ngoài cửa sổ bắt đồng chồng lên trong cuộc sống hiện thực, trên bảng quảng cáo trạm thành phố Thiên Nguyên dán áp phích nam diễn viên hot năm nay, mà dưới bảng quảng cáo có hai cái bóng đen sì đang đứng.Mỗi một cảnh tượng đều hết sức quen thuộc lại vô cùng xa lạ, trong yên tĩnh mang theo cảm xúc kinh khủng.Xe bus chạy theo tuyến đường 04, không còn là thế giới bụi màu tro chạy không mục đích.Mà địa điểm Ngô Hâm Lam tỉnh khỏi mộng cảnh cũng từ trên giường trong nhà, lặng lẽ biến thành trên xe bus.Không gian và thời gian hỗn loạn rất dễ nhận thấy, ở một điểm nào đó hai thế giới khác biệt vừa khéo khớp với nhau.Đối với cái này, Ngô Hâm Lam chịu đủ giày vò, thậm chí đã không thể nào sinh hoạt bình thường.Cô cúi đầu đánh răng, tóc sẽ từ trong kẽ răng chui ra. Cô hắt xì, vô số tóc trộn lẫn nước mũi chảy ra.Ngay cả trong phân và nước tiểu đi vệ sinh đều trộn lẫn tóc uốn lượn, chúng nó chỗ nào cũng nhúng tay vào.Ngô Hâm Lam không dám đi làm, vì cô không biết lúc nào chỗ nào trên người sẽ lại phả ra.Cô mời đến rất nhiều đại sư, thế nhưng giống như cô vào điểm thời gian kì quặc nào đó sẽ cùng nhau chìm vào hôn mê.Toàn bộ đều là chuyện kì lạ khiến người không thể tìm được đầu mối.Sau khi nghe Hồ Dung cũng nhịn không được cau mày: "Có hơi không bình thường.""Tôi nói chứ, chuyện kì quái thế này người thường muốn gặp phải cũng không thể gặp được, sao cậu tùy tiện ra ngoài cũng có thể gặp được thế?"Hồ Dung gãi đầu, xem ra thể chất của Tống Thừa còn đặc biệt hơn trong tưởng tượng của y.Sở Tử Hàn tắt ipad tựa lên ghế, vẻ mặt hờ hững:"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện vô cùng kì lạ, nếu thật sự chuyện gì cũng quản còn không phải mệt chết người.""Nhất là cậu, ít tiếp xúc một chút dù sao cũng tốt hơn."Tống Thừa không nói chuyện chỉ gật đầu, cậu biết Sở Tử Hàn đang nghĩ thay cậu, nhất là chuyện Thần Phức Nhãn vừa trải qua chưa lâu.Cậu trầm tư phút chốc, đắn đo mở miệng: "Không sao, tôi đi xem thử trước, nếu không được tôi sẽ quay về."Có một vài suy nghĩ thăm dò đang vũng vẫy thoát ra, rục rịch ngóc đầu dậy.Hai người thấy khuyên không hiệu quả, Hồ Dung vốn tính toán nghỉ ngơi một khoảng thời gian cố gắng nghiên cứu kĩ thuật, xác thực không yên tâm lắm chỉ có thể cùng đi xem thử.Sau khi từ thôn họ Lâm quay về, sâu trong nội tâm Hồ Dung cảm thấy có một sự thất bại sâu sắc.Y và Minh Úc Tây rõ ràng bản lĩnh đầy người nhưng không thể giúp được gì, xác thực quá mất mặt.May mà Tống Thừa an ủi hồi lâu, thằng cha da mặt mỏng này mới lại lần nữa phấn chấn lên.Vừa hay buổi chiểu Sở Tử Hàn phải đến công ty, thuận tiện chở hai người một đoạn đường.Vừa xuống xe Tống Thừa liền nhìn thấy cửa bắc thành phố Thiên Nguyên đối diện với trạm xe bus, dáng vẻ tương tự với những gì Ngô Hâm Lam nói trong điện thoại.Bảng quảng cáo màu vàng sơn tróc ra hơn nửa, lộ ra tấm nhôm bị gỉ bên trong dưới ánh mặt trời nóng bức.Dưới gốc cây ngô đồng thô ráp cành lá xum sê, để lại một vùng bóng râm hiếm có che cho một đám người.Lúc này là giờ mặt trời độc nhất, dưới trạm xe bus vẫn có ba bốn người đứng ở đó đợi xe.Rõ ràng tình cảnh rất bình thường, nhưng Tống Thừa luôn cảm thấy có chỗ nào đó có hơi không đúng lắm."Thừa Thừa?"Hồ Dung thấy thanh niên kì lạ không chớp mắt nhìn chằm chằm trạm xe bus, trên mặt lộ ra một tia nghi ngờ.Tống Thừa vẻ mặt có hơi phức tạp, thu hồi ánh mắt về nhỏ giọng nói:"Không sao, đi thôi."Khoảng khắc hai người xoay người lại, một con chim lông đen cánh trắng trên cây ngô đồng cao to xòe cánh nhanh trí bay xuống.Nó chậm rãi đậu lên bả vai người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện, tao nhã chải bộ lông của mình."Tiều Tiều, tao đã rất lâu rồi chưa gặp anh trai, vẫn lương thiện đơn thuần như xưa."Người đàn ông tóc hơi uốn khóe môi nở một nụ cười hàm ý không rõ, chậm rãi tan biến hóa thành cái bóng nhỏ li ti thế nhưng không có hấp dẫn sự chú ý của bất kì người nào.Tống Thừa và Hồ Dung dựa theo địa chỉ Ngô Hâm Lam cho đến tòa Xuân Noãn, vừa đi về trước không lâu trước mặt liền xuất hiện một người phụ nữ dáng người thấp bé cực kì gầy yếu.Cô mặc màu đen trang nghiêm để che giấu thân thể không ngừng xuất hiện tình huống, mà trên đầu lại đội mũ đánh cá rất khoa trương, gần như sắp che kín cả gương mặt cô.Cho dù chỉ từng gặp mặt một lần, dựa theo thân thể gầy yếu kì lạ của người phụ nữ, cậu vừa nhìn đã nhận ra người trước mặt.Ngô Hâm Lam lo sợ bất an sớm đã ở dưới lầu đợi.Vào khoảng khắc người phụ nữ nhìn thấy họ kích động đi qua, vội vã gọi:"Ngài Tống, các cậu đến rồi!""Cô Ngô, đây là bạn tôi Hồ Dung." Tống Thừa giới thiệu đơn giản.Sau khi biết được người đàn ông trẻ tuổi trắng nõn trước mặt này chính là thiên sư trong miệng Tống Thừa, Ngô Hâm Lam vội vàng đi lên muốn nắm tay Hồ Dung, nhưng tay đưa ra rồi bỗng chốc do dự ngừng lại.Trên mặt Hồ Dung lộ ra một tia nghi ngờ, Ngô Hâm Lam xấu hổ cười, trong mắt toàn là cảm xúc sợ hãi."Xin, xin lỗi Hồ thiên sư, tay tôi...rất bẩn."Cô không biết hình dung trạng thái tồi tệ của mình như thế nào, chỉ dùng một từ ngữ rất uyển chuyển.Hồ Dung tỏ ý hiểu, giọng điệu chậm rãi: "Cô Ngô, không cần cảm thấy xấu hổ, dù sao chúng tôi đến là vì để giải quyết rắc rối của cô, không phải sao?"Ngô Hâm Lam đi ở đằng trước bước chân hơi ngừng lại, hồi lâu mới lắp bắp mở miệng nói:"Cũng không phải vấn đề gì rất lớn, chỉ là trong lòng bàn tay tôi có mồ hôi...""Mà bây giờ tồi tệ nhất chính là, trong mồ hôi của tôi cũng bắt đầu mọc ra tóc."Cô vừa dứt lời, trên mặt Tống Thừa và Hồ Dung đều lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.Trong mồ hôi sao có thể có tóc?Ngô Hâm Lam đương nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt của hai người, cắn răng nhịn xuống cảm giác buồn nôn cười khổ nói:"Rất khó tượng tưởng phải không?""Nhưng tình hình của tôi thật sự đã đến nông nỗi đó rồi, tôi cảm thấy trong thân thể mình nhét đầy vô số tóc không thể rút hết!""Bất kể nước mắt cũng vậy, nước miếng cũng thế, hay là chảy mồ hôi, những chất lỏng kia thoát ra khỏi người tôi mấy giây sau, bèn có một chấm đen nhỏ xíu bắt đầu mọc ra...""Sau đó chúng nó rất nhanh uốn éo như rắn, biến dài đến khi có thể nhìn ra hình thái sợi tóc mới sẽ ngừng nhúc nhích."Ngô Hâm Lam nói rồi nói cảm giác kì dị tràn lên đầu tim, hốc mắt đau nhức muốn chảy nước mắt.Nhưng cô chỉ có thể giả vờ kiên cường nuốt trở về, vì cô không muốn lại sản xuất một đống tóc vô dụng dọa hai người trước mắt.Phải biết tình hình hiện tại của cô đã dọa sợ rất nhiều đại sư huyền môn, họ không chịu nhận đơn hàng khó giải quyết thậm chí không rõ ngọn nguồn.Sự thật chứng minh người quả nhiên không thể xem tướng mạo, hai chàng trai trẻ tuổi trước mắt không dễ dàng bị dọa, họ bước chân vững vàng đi theo sau Ngô Hâm Lam.Cái này làm cho người phụ nữ chịu đựng sợ hãi nhận được an ủi trong chốc lát, cho dù chỉ có tí tẹo như vậy.Ngô Hâm Lam thuê phòng ở tầng chín, cửa chất đống hai túi rác đen.Bên trong đựng số lượng lớn tóc đáng sợ được sinh ra từ trong giấc mộng khủng bố của cô, Ngô Hâm Lam không dám vứt những thứ này vào trong thùng rác dưới tiểu khu.Đều do cô và bạn trai đơn độc xách đến chỗ không có người, lén lút đốt đi.Lúc đốt cháy những thứ tóc kia, sẽ tản ra mùi tanh tưởi khiến người không có cách nào chịu đựng được, mà không phải mùi protein.Cô dắt Tống Thừa và Hồ Dung vào cửa, bạn trai Ngô Hâm Lam không ở nhà.Người bạn trai này rất có trách nhiệm, hãy còn chưa vứt bỏ bạn gái mình, rõ ràng thần kinh đã căng thẳng cực độ, nhưng vẫn mạnh lẽ lên tinh thần đi làm.Họ bây giờ cần quá nhiều tiền, để bảo vệ tính mạng cho Ngô Hâm Lam, và ngôi nhà nhỏ của họ sau này.Trong nhà rất bừa bộn, cho dù trên sàn đã được lau sạch sẽ nhưng trong góc vẫn ẩn chứa tóc nhìn không thấy.Tống Thừa theo chân bước vào, một sợi tóc bèn dính lên giày cậu.Hồ Dung vẻ mặt khó chịu đứng ở chỗ ra vào không chịu động đậy, trên sàn rất dính.Ngô Hâm Lam xấu hổ nói: "Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."Thật sự cô cũng không có cách nào thay đổi những cái này, tình huống trên người đã khiến cô không có thời gian quan tâm những cái khác.Tống Thừa xoay đầu lại hỏi: "Hôm qua lúc cô ngồi trên xe bus còn chưa xuất hiện tình trạng thế này, đúng không?"Ngô Hâm Lam chợt sửng sốt: "Đúng...không, cũng không phải."Chuẩn xác mà nói, những sợi tóc này vào ngày hôm qua còn chưa hung hăng càng quấy đến mức độ từ trong dịch thể của cô chui ra.Cho nên hôm đó Tống Thừa rõ ràng nhìn thấy người phụ nữ nước mắt đầy mặt, nhưng trên mặt không có tóc bò đầy mặt."Được rồi cô Ngô, vì để làm rõ nguồn gốc vẫn phải phiền cô miêu tả quá trình từ đầu đến cuối."Hồ Dung gian khổ dịch chuyển từ lối ra vào đến phòng khách, ngồi trên ghế da xanh còn coi như sạch sẽ trịnh trọng nói."Được, được." Ngô Hâm Lam có hơi căng thẳng mở miệng.Ngô Hâm Lam kể lại có hơi rối loạn, Tống Thừa và Hồ Dung cố gắng hết sức mới có thể nghe được.Không phải người phụ nữ biểu đạt không đủ rõ ràng, mà tuyến đầu mối quá lặt vặt đến mức mà rất khó để tìm thấy đầu mối.Họ bình tĩnh nhanh chóng trao đổi, thời gian thấm thoát đã hơn năm giờ.Bạn trai Ngô Hâm Lam về đến nhà họ mới muộn màng nhận ra, đó là một người đàn ông bình thường làm về công nghệ, dáng người không cao nhưng hơn ở chỗ đáng tin cậy.Hắn không quấy rầy cuộc trò chuyện của ba người, sau khi chào hỏi xong lặng lẽ xách rác ở cửa đi đốt."Cô Ngô, tôi lại hỏi một câu cuối cùng." Hồ Dung ánh mặt nặng nề nói.Ngô Hâm Lam nhanh chóng gật đầu."Cô có mang theo thứ gì từ bên ngoài về nhà không, hoặc có người tặng cô thứ gì không?"Một phen lý do thoái thác quen thuộc giống lúc đầu Hồ Dung điều tra hỏi thăm Sở Tử Hàn về chuyện của Phương Thanh, nếu bản thân chưa từng làm hành động gì kì lạ, vậy thứ đó không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện, chỉ có thể do người phụ nữ chủ động mang về.Ngô Hâm Lam sững sờ: "Cái này, tôi gần đây mang về không ít đồ, vì chỗ tôi làm là xưởng chế biến đồ dùng sinh hoạt, chế tác một vài đồ nho nhỏ, ví dụ gương dây buộc tóc còn có lược..."Những thứ này vì giá thành thấp, trong tình huống sản xuất hàng hóa khá nhiều, họ có thể cầm một ít về nhà tự mình dùng.Ngô Hâm Lam thật sự cầm quen rồi, hơn nữa những thứ kia đều rất thường thấy, càng không phải lần đầu tiên cầm sao có thể sẽ xảy ra vấn đề.Lúc này bạn trai cô đẩy cửa vào, vừa khéo nghe thấy câu kia của Hồ Dung, vẻ mặt chần chờ một lát kích động nói:"Lược! Là lược!"Ngô Hâm Lam chợt sửng sốt trên mặt hiện ra vẻ nghi ngờ, nhưng một giây sau cô bỗng tỉnh ngộ vội vàng chạy đến dưới bàn trang điểm của mình lấy ra một chiếc lược gỗ đàn hương xinh đẹp.Cái lược đó có kích thước bằng lòng bàn tay, màu sắc tươi sáng bóng loáng, bề ngoài mới tinh vừa xem thì chưa dùng được mấy lần.Ngô Hâm Lam đưa nó cho Hồ Dung, nói:"Cái lược này là quà đính hôn đồng nghiệp tặng cho tôi vào tuần trước, năm nay tôi và bạn trai vốn muốn mua nhà kết hôn, ai biết xảy ra chuyện này."Hồ Dung cầm cái lược kia trên tay xem nhiều lần: "Cái lược này chắc không phải làm từ gỗ đàn hương nguyên chất."Y có thể cảm nhận được âm khí rất yếu ớt: "Lần trước cô dùng nó ở đâu?"Ngô Hâm Lam nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc nói: "Chiều ngày 4 tháng 9 trên xe bus."Tống Thừa và Hồ Dung đều chấn động, hai người lúc này mới hiểu rõ tại sao cái lược không có vấn đề quá lớn lại có phản ứng lớn như vậy."Hôm, hôm đó trùng hợp cột tóc của tôi bị đứt! Cho nên lúc tôi tìm dây cột tóc khác trong túi, không biết tại sao cái lược này xuất hiện trong đó, tôi nhớ mình không có bỏ vào, lại dường như nhớ trước khi mình ra cửa đã bỏ nó vào..."
Ngô Hâm Lam có hơi hỗn loạn, cô không tìm thấy dây cột tóc khác chỉ có thể dùng cái lược này qua loa sửa soạn lại dung nhan."Nếu như một cái trùng hợp hãy còn có thể hiểu, nhưng nhiều cái trùng hợp như vậy chính là có quỷ." Tống Thừa nhỏ giọng nói.Hồ Dung gật đầu, dù cái lược này đã cho họ một chút đầu mối, nhưng trên thực tế họ ngay cả rìa nguồn gốc cũng sờ không thấy để giải quyết.Y uyển chuyển nhắc nhở Ngô Hàm Lam đừng ôm quá nhiều hy vọng: "Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thử một chút, chưa chắc có hiệu quả."Cặp tình nhân tay đan vào nhau vô thức nắm chặt lại.Phương thức có thể thử trong miệng Hồ Dung, quan trọng nhất là lúc Ngô Hâm Lam gặp phải ác mộng, họ phải tìm cách theo cô vào trong mộng cảnh.Tống Thừa nhìn Hồ Dung nằm bò trên bàn từng nét từng phẩy vẽ bùa, có hơi lo lắng hỏi: "Anh nói xưa nay chưa từng thử, chúng ta lần này có thể thành công không?"Hồ Dung điều tiết âm dương, vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng vẫn trả lời câu hỏi của thanh niên."Khả năng thành công e rằng chỉ có ba phần, dựa theo tường thuật của Ngô Hâm Lam, cô ấy tám chín phần đã tiến vào khu vực phi nhân loại có thể đi vào..."Nói đến cái này y hơi ngập ngừng: "Chính là thuật ngữ chung chúng tôi gọi thế giới ma quỷ, nhưng, theo lý mà nói nơi này không có có năng liên kết với hiện thực."Chẳng lẽ một cái lược nho nhỏ thật sự có hiệu quả thần kì như thế?Dù y 'lừa dối' nhiều năm nhưng xưa nay chưa từng thấy chuyện này: "Nếu tôi không đoán sai, chắc hẳn linh hồn của cô ấy vào trước, mà** sẽ theo bản năng theo vào địa điểm hiện thực tương ứng."Này cũng chính là nguyên nhân tại sao sau khi Ngô Hâm Lam tỉnh dậy, phát hiện bản thân thật sự ở trên xe bus.Bùa Hồ Dung vẽ chính là để kết nối khí mạch của ba người với nhau, nếu khí mạch của Ngô Hâm Lam rớt xuống địa điểm thấp nhất không bình thường nào đó, họ cũng sẽ rớt xuống địa điểm thấp nhất đó, như vậy có thể đạt được điều kiện vào khu vực kia.Nhưng không đáng tin cậy là, tác dụng của bùa này được Hồ Dung mô phỏng từ môn phái nhỏ, có thể phát huy hiệu quả hay không hoàn toàn xem mặt mũi.Sau khi Hồ Dung vẽ xong ba tấm bùa, bảo Ngô Hâm Lam bưng ba bát nước lạnh đến, bùa vừa vào nước ngay tức thì hóa thành màu vàng nhạt, trông có vẻ rất đắng."Uống."Tống Thừa không chần chừ một hơi uống cạn, quả nhiên mùi vị khá tệ, có cảm giác như ăn mảnh giấy trộn hương liệu.Họ ngồi ở trong phòng Ngô Hâm Lam ai cũng không mở miệng nói chuyện, đều nhắm mắt nghỉ ngơi.Hồ Dung bảo Ngô Hâm Lam đừng căng thẳng, nhanh chóng đi ngủ mới là thao tác chuẩn xác.Dù y không biết khí mạch sẽ hạ thấp vào lúc nào, nhưng lúc người đang ngủ khí mạch sẽ yếu hơn rất nhiều so với bình thường.Tống Thừa tựa trên ghế cứng ngồi đau cả mông, xung quanh yên tĩnh tối đen như mực quả thực rất đáng sợ. Cậu vô thức muốn cầm điện thoại xem thời gian, bị Hồ Dung đè lại."Đừng, hơi thở của cô ấy yếu xuống rồi." Hồ Dung đè thấp thanh âm đến gần bên tai Tống Thừa nhỏ giọng nói.Sau khi Tống Thừa nghe thấy câu này cả người trở nên căng chặt, trong bầu không khí nghiêm trọng như vậy họ ai cũng không nhìn thấy ai.Càng không biết có phải có thứ khác trộn lẫn vào trong đó không, cậu nhịn không được nhỏ tiếng mở miệng nói:"Mấy giờ rồi?"Lo lắng và mệt mỏi giống như côn trùng đang gặm chi chít trái tim, cậu xoa mồ hôi trong lòng bàn tay.Trong đầu lại nghĩ chuyện khác, cậu không tuân thủ ước định giữa cậu với người đàn ông.Sớm đã qua 6 giờ, Trịnh Nghiêm Tự cũng không đến tìm cậu, giống như đang ngầm thừa nhận hành vi của cậu.Không có chuyện gì xảy ra.Không có quỷ quấn quít không ngừng, không có quái vật bò vào trong cửa sổ, tất cả bình thường giống như cậu chỉ là một người bình thường.Quả nhiên, thể chất của cậu đang lặng lẽ thay đổi theo thời kì mang thai.Này phải hay không nói rõ, chỉ cần sinh nhãi con trong bụng ra, cậu có thể quay về cuộc sống của người bình thường?Vừa nghĩ đến khả năng này chẳng hiểu sao Tống Thừa thấy hân hoan, tim cũng vì vậy đập càng thêm vui sướng, không cẩn thận sẽ nhảy ra khỏi họng.Cậu ráng nhịn xuống hưng phấn và cảm giác buồn ngủ mệt mỏi tràn ra, thử di chuyển lực chú ý đến trên người Ngô Hâm Lam.Hồ Dung không rõ vừa tính nói cho cậu biết thời gian đại khái, đã hơn một giờ sáng.Nói xong câu này căn phòng liền chìm vào im lặng rất lâu, lâu đến mức Tống Thừa mơ màng sắp ngủ mất tiêu, bên tai xuất hiện âm thanh kì lạ.Xào sạt..xào sạt xào sạt...Có thứ gì đó đang men theo vách tường bò vào, số lượng lớn di chuyển rất chậm rãi.Tống Thừa bừng tỉnh nhưng không dám động đậy, cho đến khi xúc cảm mềm mịn chui vào thần kinh.Là tóc.Rất nhiều tóc tập trung tràn ngập đầy không gian, chúng nó rớt xuống ghế xen lẫn vào nhau, uốn éo trên sàn hình thành dáng vẻ kì dị.Tống Thừa nghe âm thanh khủng bố kinh khủng kia, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.Mà Hồ Dung ngồi cạnh cậu chẳng hề động đậy, cậu cũng chỉ có thể nín thở theo.Cho đến khi những sợi tóc kia bắt đầu bò uốn éo lên người cậu, toàn bộ linh hồn Tống Thừa thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ghế.Nếu không phải còn tồn tại một tia lý trí, trong não lẩm bẩm nhiều lần hai chữ 'giả giả toàn bộ là giả', cậu thật sự sắp nhịn không được nữa.Tống Thừa chỉ có thể cược một phen, cược hành động nhượng bộ lui binh của những sợi tóc kia với cậu vào hôm qua không phải ngẫu nhiên.Tóc bò lên mặt cậu, cảm giác kia còn khó chịu hơn rắn bò lên người, thế nhưng chỉ mới bắt đầu sụp đổ.Những sợi tóc kia bắt đầu thử chui vào trong mũi, cái này thật sự khiến cậu thể nghiệm được cảm giác tuyệt vọng của Ngô Hâm Lam.Cảm giác nghẹt thở tràn đầy đại não, nhưng còn may giày vò này cũng không trải qua quá lâu, một tiếng vang cực lớn truyền vào đôi tai Tống Thừa.Cửa xe 'bịch' một tiếng đổ qua một bên, thanh âm chấn động đến mức khiến người sởn cả da gà.Tống Thừa bỗng mở mắt ra, tình cảnh đập vào mắt là một xe bus trống rỗng cũ nát.Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, mà xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một thế giới tối tăm giống như bụi hiện ra trước mắt.Tống Thừa thu hồi tầm mắt vô thức tìm đồng bạn của mình, còn may ghế đôi của hai người kia chỉ cách cậu ba bước chân.Hai người kia ngây ngốc ngồi ở đằng trước dường như còn chưa có ý thức, Tống Thừa lo lắng muốn mở miệng, lại phát hiện thế giới này thanh âm không lưu thông.Nhưng còn may Hồ Dung rất nhanh xoay đầu lại cũng đang tìm kiếm cậu, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy một tia kích động và may mắn.Họ thật sự tiến vào mộng cảnh của Ngô Hâm Lam, có lẽ nên nói là thế giới của phi nhân loại.
Tầm 20 chương nữa sẽ lộ ra trùm phản diện, ồ quao tui không hề ngạc nhiên khi người đó là nhân vật phản diện luôn, đâu phải tự nhiên mà tui không thích người đó, hóa ra giác quan thứ sáu giúp tui nhận ra người đó không tốt đẹp như vẻ bề ngoài.
Ngô Hâm Lam có hơi hỗn loạn, cô không tìm thấy dây cột tóc khác chỉ có thể dùng cái lược này qua loa sửa soạn lại dung nhan."Nếu như một cái trùng hợp hãy còn có thể hiểu, nhưng nhiều cái trùng hợp như vậy chính là có quỷ." Tống Thừa nhỏ giọng nói.Hồ Dung gật đầu, dù cái lược này đã cho họ một chút đầu mối, nhưng trên thực tế họ ngay cả rìa nguồn gốc cũng sờ không thấy để giải quyết.Y uyển chuyển nhắc nhở Ngô Hàm Lam đừng ôm quá nhiều hy vọng: "Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thử một chút, chưa chắc có hiệu quả."Cặp tình nhân tay đan vào nhau vô thức nắm chặt lại.Phương thức có thể thử trong miệng Hồ Dung, quan trọng nhất là lúc Ngô Hâm Lam gặp phải ác mộng, họ phải tìm cách theo cô vào trong mộng cảnh.Tống Thừa nhìn Hồ Dung nằm bò trên bàn từng nét từng phẩy vẽ bùa, có hơi lo lắng hỏi: "Anh nói xưa nay chưa từng thử, chúng ta lần này có thể thành công không?"Hồ Dung điều tiết âm dương, vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng vẫn trả lời câu hỏi của thanh niên."Khả năng thành công e rằng chỉ có ba phần, dựa theo tường thuật của Ngô Hâm Lam, cô ấy tám chín phần đã tiến vào khu vực phi nhân loại có thể đi vào..."Nói đến cái này y hơi ngập ngừng: "Chính là thuật ngữ chung chúng tôi gọi thế giới ma quỷ, nhưng, theo lý mà nói nơi này không có có năng liên kết với hiện thực."Chẳng lẽ một cái lược nho nhỏ thật sự có hiệu quả thần kì như thế?Dù y 'lừa dối' nhiều năm nhưng xưa nay chưa từng thấy chuyện này: "Nếu tôi không đoán sai, chắc hẳn linh hồn của cô ấy vào trước, mà** sẽ theo bản năng theo vào địa điểm hiện thực tương ứng."Này cũng chính là nguyên nhân tại sao sau khi Ngô Hâm Lam tỉnh dậy, phát hiện bản thân thật sự ở trên xe bus.Bùa Hồ Dung vẽ chính là để kết nối khí mạch của ba người với nhau, nếu khí mạch của Ngô Hâm Lam rớt xuống địa điểm thấp nhất không bình thường nào đó, họ cũng sẽ rớt xuống địa điểm thấp nhất đó, như vậy có thể đạt được điều kiện vào khu vực kia.Nhưng không đáng tin cậy là, tác dụng của bùa này được Hồ Dung mô phỏng từ môn phái nhỏ, có thể phát huy hiệu quả hay không hoàn toàn xem mặt mũi.Sau khi Hồ Dung vẽ xong ba tấm bùa, bảo Ngô Hâm Lam bưng ba bát nước lạnh đến, bùa vừa vào nước ngay tức thì hóa thành màu vàng nhạt, trông có vẻ rất đắng."Uống."Tống Thừa không chần chừ một hơi uống cạn, quả nhiên mùi vị khá tệ, có cảm giác như ăn mảnh giấy trộn hương liệu.Họ ngồi ở trong phòng Ngô Hâm Lam ai cũng không mở miệng nói chuyện, đều nhắm mắt nghỉ ngơi.Hồ Dung bảo Ngô Hâm Lam đừng căng thẳng, nhanh chóng đi ngủ mới là thao tác chuẩn xác.Dù y không biết khí mạch sẽ hạ thấp vào lúc nào, nhưng lúc người đang ngủ khí mạch sẽ yếu hơn rất nhiều so với bình thường.Tống Thừa tựa trên ghế cứng ngồi đau cả mông, xung quanh yên tĩnh tối đen như mực quả thực rất đáng sợ. Cậu vô thức muốn cầm điện thoại xem thời gian, bị Hồ Dung đè lại."Đừng, hơi thở của cô ấy yếu xuống rồi." Hồ Dung đè thấp thanh âm đến gần bên tai Tống Thừa nhỏ giọng nói.Sau khi Tống Thừa nghe thấy câu này cả người trở nên căng chặt, trong bầu không khí nghiêm trọng như vậy họ ai cũng không nhìn thấy ai.Càng không biết có phải có thứ khác trộn lẫn vào trong đó không, cậu nhịn không được nhỏ tiếng mở miệng nói:"Mấy giờ rồi?"Lo lắng và mệt mỏi giống như côn trùng đang gặm chi chít trái tim, cậu xoa mồ hôi trong lòng bàn tay.Trong đầu lại nghĩ chuyện khác, cậu không tuân thủ ước định giữa cậu với người đàn ông.Sớm đã qua 6 giờ, Trịnh Nghiêm Tự cũng không đến tìm cậu, giống như đang ngầm thừa nhận hành vi của cậu.Không có chuyện gì xảy ra.Không có quỷ quấn quít không ngừng, không có quái vật bò vào trong cửa sổ, tất cả bình thường giống như cậu chỉ là một người bình thường.Quả nhiên, thể chất của cậu đang lặng lẽ thay đổi theo thời kì mang thai.Này phải hay không nói rõ, chỉ cần sinh nhãi con trong bụng ra, cậu có thể quay về cuộc sống của người bình thường?Vừa nghĩ đến khả năng này chẳng hiểu sao Tống Thừa thấy hân hoan, tim cũng vì vậy đập càng thêm vui sướng, không cẩn thận sẽ nhảy ra khỏi họng.Cậu ráng nhịn xuống hưng phấn và cảm giác buồn ngủ mệt mỏi tràn ra, thử di chuyển lực chú ý đến trên người Ngô Hâm Lam.Hồ Dung không rõ vừa tính nói cho cậu biết thời gian đại khái, đã hơn một giờ sáng.Nói xong câu này căn phòng liền chìm vào im lặng rất lâu, lâu đến mức Tống Thừa mơ màng sắp ngủ mất tiêu, bên tai xuất hiện âm thanh kì lạ.Xào sạt..xào sạt xào sạt...Có thứ gì đó đang men theo vách tường bò vào, số lượng lớn di chuyển rất chậm rãi.Tống Thừa bừng tỉnh nhưng không dám động đậy, cho đến khi xúc cảm mềm mịn chui vào thần kinh.Là tóc.Rất nhiều tóc tập trung tràn ngập đầy không gian, chúng nó rớt xuống ghế xen lẫn vào nhau, uốn éo trên sàn hình thành dáng vẻ kì dị.Tống Thừa nghe âm thanh khủng bố kinh khủng kia, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.Mà Hồ Dung ngồi cạnh cậu chẳng hề động đậy, cậu cũng chỉ có thể nín thở theo.Cho đến khi những sợi tóc kia bắt đầu bò uốn éo lên người cậu, toàn bộ linh hồn Tống Thừa thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ghế.Nếu không phải còn tồn tại một tia lý trí, trong não lẩm bẩm nhiều lần hai chữ 'giả giả toàn bộ là giả', cậu thật sự sắp nhịn không được nữa.Tống Thừa chỉ có thể cược một phen, cược hành động nhượng bộ lui binh của những sợi tóc kia với cậu vào hôm qua không phải ngẫu nhiên.Tóc bò lên mặt cậu, cảm giác kia còn khó chịu hơn rắn bò lên người, thế nhưng chỉ mới bắt đầu sụp đổ.Những sợi tóc kia bắt đầu thử chui vào trong mũi, cái này thật sự khiến cậu thể nghiệm được cảm giác tuyệt vọng của Ngô Hâm Lam.Cảm giác nghẹt thở tràn đầy đại não, nhưng còn may giày vò này cũng không trải qua quá lâu, một tiếng vang cực lớn truyền vào đôi tai Tống Thừa.Cửa xe 'bịch' một tiếng đổ qua một bên, thanh âm chấn động đến mức khiến người sởn cả da gà.Tống Thừa bỗng mở mắt ra, tình cảnh đập vào mắt là một xe bus trống rỗng cũ nát.Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, mà xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một thế giới tối tăm giống như bụi hiện ra trước mắt.Tống Thừa thu hồi tầm mắt vô thức tìm đồng bạn của mình, còn may ghế đôi của hai người kia chỉ cách cậu ba bước chân.Hai người kia ngây ngốc ngồi ở đằng trước dường như còn chưa có ý thức, Tống Thừa lo lắng muốn mở miệng, lại phát hiện thế giới này thanh âm không lưu thông.Nhưng còn may Hồ Dung rất nhanh xoay đầu lại cũng đang tìm kiếm cậu, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy một tia kích động và may mắn.Họ thật sự tiến vào mộng cảnh của Ngô Hâm Lam, có lẽ nên nói là thế giới của phi nhân loại.
Tầm 20 chương nữa sẽ lộ ra trùm phản diện, ồ quao tui không hề ngạc nhiên khi người đó là nhân vật phản diện luôn, đâu phải tự nhiên mà tui không thích người đó, hóa ra giác quan thứ sáu giúp tui nhận ra người đó không tốt đẹp như vẻ bề ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com