TruyenHHH.com

Toi Lang Le Chon Giau Tinh Yeu Tuoi Tre Ngon Tinh Hoc Duong Do Thi

"Hồng, nay tao bị ốm, không đi chung với mày được. Mày chịu khó đi học một mình nhá!"

Điệp đầu dây bên kia giọng nói khàn khàn mà nói.

Hồng vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ. Vừa rồi, vì tiếng chuông điện thoại nên nó mới thức giấc giữa chừng. Nó nhìn đồng hồ, mới hơn 4h sáng. Thế nhưng, khi vừa nghe thấy Điệp nói bị ốm, nó liền tỉnh cả ngủ.

"Ầy, đừng thế!"

Hồng mếu máo.

" Ngày đầu tiên tao học lớp mới, mày tính để tao trầm cảm ở chỗ đó sao?"

Cô mặc dù là người Thái Bình nhưng bởi vì năm lớp 8, nhà có chút việc nên phải chuyển lên Hà Nội sống hai năm. Bây giờ, bố cô mới giải quyết xong việc ở đó và tất nhiên, cả nhà cô lại trở về quê hương sinh sống. Dù vậy, hai năm trôi qua, nơi này có quá nhiều điều thay đổi khiến cô không khỏi thấy lạ lẫm.

"Cố lên. Lớp thân thiện lắm!"

"Nhưng..."

"Tít! Tít!"

"..."

Mẹ nó, chưa nói xong nữa mà.

Hồng ném điện thoại sang một bên, nằm dài trên giường. Vì cuộc gọi vừa rồi, cô tỉnh cả ngủ. Nhìn đồng hồ rồi lại nhìn trần nhà, cô từ từ ngồi dậy vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Cô nhắm mắt, cảm nhận dòng nước lạnh chạm vào da thịt. Cô với với khăn, hơi khó chịu mà lau mặt.

Hồng ngẩng mặt lên, khẽ nheo mắt nhìn người trong gương. Tấm gương tròn xuất hiện hình ảnh một thiếu nữ độ 15,16 tuổi, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt to tròn, mái tóc dài ngang eo. Chỉ là, làn da có chút đen.

Cô nhìn mình trong gương, khẽ thở dài. Cô ghét làn da đen của mình mặc dù biết rằng, đó là do sinh ra đã vậy.

Cô thay đồ sang bộ đồng phục, bước xuống dưới nhà. Mẹ không có ở dưới bếp, cổng cũng đã mở. Có lẽ, mẹ cô đã đi chợ.

Cô gõ phòng bố mẹ.

"Cốc, Cốc..."

Một lúc sau, bố cô ngái ngủ ra mở cửa:

"Sao thế con gái?"

"Bố, con đi tập thể dục chút nhé. Tý ăn sáng con sẽ về."

"Ừm."

Bố nhìn đứa con gái trước mặt rồi nhìn đồng hồ, thật hiếm khi con gái rượu lại dậy sớm như vậy.

Cô vừa bước ra khỏi cổng, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình một cái. Cô vừa đi, vừa đá viên sỏi dưới đất để quên đi sự buồn chán trong lòng.

"..."

Mới sáng sớm, còn chưa tỉnh ngủ, Hồng đã ăn cơm chó rồi.

Vừa đến công viên, cô ngồi còn chưa ấm chỗ trên chiếc ghế đá gần hồ, bất chợt phía xa xa, cô lờ mờ thấy hình ảnh đôi trai gái đang quấn quýt nhau.

Mắt cô không được tốt, không thể thấy rõ gương mặt người kia. Chỉ là, cô biết, hai người đó đang hôn nhau. Chàng trai ấy cũng khá là cao, phải khoảng 1m78,79 còn cô gái kia dáng người cũng khá mảnh khảnh, có lẽ là một mĩ nữ.

Trái tim thiếu nữ bỗng đập liên hồi. Cô đỏ mặt mà quay sang chỗ khác. Dù sao thì, cô vẫn còn là một cô bé mới học lớp 10, đối với những chuyện này, Hồng tất nhiên sẽ có chút ngại ngùng.

______________

"Xin chào, mình là Trần Nguyễn Mai Hồng. Trần là họ bố, Nguyễn là họ mẹ, Mai trong hoa mai, Hồng  là cát tường. Mình mới đến đây, rất vui vì sẽ trở thành thành viên của lớp mình."

Hồng nở nụ cười, để lộ ra chiếc răng khểnh dễ thương, nói.

Dưới lớp, hàng chục con mắt đang dìm chằm chằm vào cô. Cô hơi căng thẳng, dùng móng tay bấm lấy lòng tay mình. Cô đã tập đi tập lại bài giới thiệu bản thân này rất nhiều rồi, thế nhưng vẫn không khỏi lo sợ.

Cô chủ nhiệm nhìn Hồng, đánh giá một hồi. Cô đã xem qua học bạ của Hồng, Hồng thật sự là một học sinh xuất sắc. Chỉ tiếc rằng, sức khoẻ lại không quá tốt.

"Hồng, em muốn ngồi ở đâu?"

Hồng nhìn xung quanh, nhận ra bạn cuối không có ai ngồi. Cô đã nghe Điệp nói, nó ngồi ngay trên bàn cuối dãy bên trong, cuối cùng, cô quyết định sẽ ngồi đó.

"Dạ, kia ạ."

Cô chỉ tay vào chiếc bàn đó.

Cô giáo nhìn cô, mỉm cười hài lòng:

"Được, vậy em về chỗ ngồi đi."

Cô gật đầu, ngoan ngoãn về chỗ ngồi.

Cô nhanh chóng cất cặp vào ngăn bàn, lấy sách toán ra học. Tiết đầu tiên là tiết của cô giáo chủ nhiệm.

"Lớp trưởng, nay thiếu ai không?" Cô giáo mở sổ đầu bài ra, hướng mắt về phía chàng trai đeo kính ngồi bàn một.

Hồng đang loay hoay với đống sách vở, nghe vậy cũng tò mò nhìn lên.

Anh chàng ấy mặc dù không quá đẹp nhưng lại rất ưa nhìn, chiều cao cũng rất nổi trội. Có lẽ, đây là người cùng tuổi cao nhất mà cô từng gặp.

"Dạ, thưa cô. Lớp vắng hai. Đỗ Hoàng Điệp nghỉ có phép, còn Trần Quốc Khánh, em không thấy cậu ấy báo cáo ạ."

Tiếng xì xầm vang lên khắp lớp. Cô ngơ ngác, cố gắng nghe xem mọi người đang nói gì.

"Bị bắt là toang đấy!"

"Ừ, trừ thi đua mà."

"Tháng này lớp đứng cuối mất!"

"..."

Cô hoang mang, chả hiểu gì hết.

Cô lấy hết can đảm, khẽ vỗ lưng bạn gái đằng trước:

"Bạn gì đó ơi, cho mình hỏi, có chuyện gì vậy?"

Như đang buôn chuyện với đứa bên cạnh , chợt cảm giác như ai đang gọi mình. Nó quay xuống, nhận ra đó là bạn mới đến.

"À, mày đang hỏi chuyện bọn tao đang nói hả?"

"Ừ."

Hồng gật đầu lia lịa.

Như quay hẩn người xuống, nói rất khẽ:

"Mày mới chuyển đến đây nên không biết. Trường mình ấy, có quy định là chỉ cần đến muộn sẽ bị túm ở ngay cổng trưởng, sau đó sẽ đưa đến phòng hội đồng chép bảng kiểm điểm. Và tất nhiên, điểm thi đua của lớp cũng sẽ bị trừ. Tháng này, Khánh nó đi muộn bốn lần rồi, bà cô chủ nhiệm sắp tức chết mất. Cơ mà, ai bảo nó học giỏi quá, bà cô cũng không làm gì được. Ầy, vừa nói tào tháo , tào tháo tới kìa."

Như vừa nói, vừa đưa mắt hướng về phía cửa lớp.

Hồng thấy vậy cũng đưa mắt nhìn theo.

Khoan đã.

Hồng hơi sững người.

Cô đã ngợ ngợ khi nghe cái trên Trần Quốc Khánh rồi, nhưng không ngờ, thật sự đó là Trần Quốc Khánh- kẻ thù năm cấp 2 của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com