TruyenHHH.com

Toi La Nam Chinh Khong Phai Nu Chinh

Hiện tại thì Hướng Dương đang đứng trước một căn biệt thự cực kì lớn với hàng rào là những cây hoa hồng leo xinh đẹp, khu vườn rộng lớn với rất nhiều loại cây ăn quả và hoa lá. Hướng Dương đứng chống tay vào tường rào mà. . . thở dốc.

Cái cơ thể này vừa nhỏ vừa yếu, cậu mới chạy được một đoạn liền mệt lừ. Phải rồi, cơ thể này mới chỉ là thằng nhóc năm tuổi, quãng đường từ nhà Lam Nhi đến chỗ căn biệt thự ít nhất cũng phải nửa cây, chưa kể khoảng một tiếng trước cậu còn tự đập đầu vào tường những hai lần nữa, vừa đau vừa chóng mặt. Giờ thì chân cậu mỏi nhừ, hơi thở gấp gáp và khó khăn. Cái cơ thể này cậu vẫn chưa quen được.

[ Ký chủ cần nước không? ] Hệ Thống với giọng lo lắng hỏi.

"Cần. . . hộc hộc. . rất cần luôn. . . hộc. ." Hướng Dương khó khăn nói. Cơ thể trẻ con chết tiệt này, yếu quá. Cầm lấy chai nước mà Hệ Thống đưa, Hướng Dương một hơi tu hết sạch. Lấy lại được hơi thở, cậu ngồi bệt xuống cái tường rào nghỉ ngơi.

Sau khi suy nghĩ cái kế hoạch, việc đầu tiên Hướng Dương làm chính là ngăn cho nữ chính với nam phụ gặp nhau. Cái này thật trái ngược đời mà. Bình thường phải là nam phụ ngăn nữ chính với nam chính gặp nhau, ấy vậy mà cậu với vai trò là nam chính lại phải ngăn nữ chính gặp nam phụ. Con mẹ nó thật muốn tự tử mà, ban đầu cậu còn mừng vì mình được làm nam chính, nhưng với cái nhiệm vụ trên và nữ chính mang cái tên và khuôn mặt y hệt nhỏ bạn thân của cậu thì cậu thấy thật đau đầu và rắc rối.

Quay lại vấn đề chính, theo chỉ dẫn của Hệ Thống thì đây là nhà của nam phụ. Nữ chính hôm nay được mẹ sai đem đồ tới nhà của nam phụ, vì vẻ ngoài dễ thương và ngây thơ của nữ chính nên hai nam phụ đã đổ gục. Cả hai nằng nặc đòi bố mẹ cho nữ chính làm hầu cho mình và đó là lí do nữ chính trở thành người ở nhà họ Mạc.

Vẻ ngoài dễ thương và ngây thơ? Tên trùng thì không nói nhưng giờ nữ chính lại mang khuôn mặt y hệt Lam Nhi thì cậu lại cảm thấy cứ ớn lạnh sao ấy. Lam Nhi mà có được vẻ dễ thương và ngây thơ? Dẹp đi, ngoài cái đầu óc đen tối và cái mặt gợi đòn ra thì cô nàng chẳng có cái gì thu hút cả. Không phải cậu chê Lam Nhi xấu, cậu cũng phải công nhận là Lam Nhi có vẻ ngoài thu hút thật, chứ không thì lấy đâu ra mấy thằng con trai bị cô hút hồn chứ. Có điều vẻ ngoài của cô không hút được cậu thôi.

[ Nữ chính xinh mà ] Hệ Thống lên tiếng chen vào dòng suy nghĩ của cậu.

"Thì tôi cũng đâu có nói là cô ấy xấu." Hướng Dương thở dài. "Chỉ là dùng cái khuôn mặt của nhỏ bạn với cái cụm từ dễ thương với ngây thơ thì nó cứ sai sai sao ấy."

Khoan đã nào, chúng ta lại lệch hướng công việc chính rồi, nữ chính đang bê đồ tới kìa.

Được Hệ Thống báo cáo, Hướng Dương vội bật dậy, chỉnh lại quần áo của mình, ra vẻ bản thân đang đi tản bộ về phía nữ chính.

"A, anh trai nhỏ!" Thấy Hướng Dương, Lam Nhi vui vẻ, lon ton chạy tới. Nghe cái từ "anh trai nhỏ" làm khóe môi cậu giật giật nhẹ. "Anh dậy rồi ạ? Anh đỡ hơn chưa?"

"Cô bé đã cứu anh đó sao, cảm ơn em, anh đỡ hơn nhiều rồi." Hướng Dương tươi cười nói.

[ Nụ cười giả tạo quá ký chủ]

Im miệng! Hướng Dương trong suy nghĩ mà trừng mắt với Hệ Thống. Đừng có chê khả năng diễn xuất của cậu chứ.

"Sao đầu anh lại băng bó thế kia? Có chuyện gì vậy ạ?" Lam Nhi để ý đến cái đầu quấn băng của Hướng Dương, không khỏi lo lắng mà hỏi.

"À cái này à?. . ." Hướng Dương ngập ngừng suy nghĩ chút rồi nói. "Anh bị té đập đầu vào tường."

[ Khí chủ không thấy câu này có chút vô lý à? ]

Một là câm miệng, hai là tôi bơ luôn không quan tâm đấy.

Hướng Dương ở trong suy nghĩ cau mày đe dọa Hệ Thống. Hệ Thống ngoan ngoãn im bặt. Câu này chẳng có chỗ nào vô lý cả, nếu là Lam Nhi bạn cậu thì câu này không lừa được cô nàng đâu, nhưng đây là nữ chính ngây thơ, nhỏ tuổi, lừa dễ như trở bàn tay vậy á.

"Anh nói dối sao?" Lam Nhi cau đôi mày nhỏ đầy vẻ dò xét cậu.

Muốn kiếm cái lỗ chui thật.

"Không. . không có mà, cái này anh té thật. " Hướng Dương né tránh ánh mắt của Lam Nhi, vội xua tay nói. Trong khi đó Hệ Thống còn đang cười khúc khích. Hướng Dương trong suy nghĩ không khỏi liếc xéo một cái, Hệ Thống liền im không cười nữa.

"Mẹ em bảo nói dối thì mũi sẽ dài ra, lưỡi sẽ bị ngắn đi đấy!"

Thật tình, nhóc con có thật là bốn tuổi không thế? Mới đó đã dở trò đe dọa anh lớn rồi.

"Anh không nói dối!" Hướng Dương khẳng định nhưng ánh mắt vẫn né tránh Lam Nhi.

"Bây giờ em đi giao hàng giúp mẹ, xong anh em mình về nhanh, em giúp anh chữa vết thương rồi hỏi tội anh nói dối sau!" Nữ chính dùng giọng nói đầy uy quyền, thật giống một bà cụ non.

Nhóc là mẹ tôi à?

Lắc đầu vài cái, Hướng Dương liền hỏi: "Vậy em đi giao ở đâu thế?"

"Dạ là nhà họ Mạc ạ, cái toàn biệt thự này nè." Lam Nhi hướng mặt đến cái nhà to bự bên cạnh hai người. "Mà sao anh lại ở đây thế?"

"Anh đi dạo tham quan tí thôi." Nói rồi cậu vươn tay ôm lấy thùng hàng của Lam Nhi. "Để anh giao hộ cho, em về trước đi." Làm gì thì làm, theo kế hoạch thì tuyệt đối không bao giờ được để nữ chính gặp nam phụ. Nói đi cũng phải nói lại, cậu vẫn thấy cái kế hoạch của mình nó ngược đời quá.

"Không được, anh đang bị thương, với lại đây là hàng mẹ giao cho em, em không thể phiền anh được." Nữ chính vội giành lại thùng hàng.

"Không phiền, không phiền đâu! Để anh giao hộ cho, em về chuẩn bị thuốc với băng thay cho anh là được rồi." Hướng Dương giữ chặt thùng hàng mà kéo lại về phía mình.

"Không được là không được, anh đang bị thương, phải về nghỉ ngơi, cái này cứ để em lo!" Nữ chính cũng dùng sức mà kéo thùng hàng về phía mình.

"Anh không sao là không sao, mau mau đưa đây anh giao giúp cho, em cứ về đi!"

"Không được đâu anh trai nhỏ, em không thể để người bị thương làm công việc nặng nhọc của mình."

"Giao hàng chẳng có gì là nặng nhọc hết, với lại anh bị thương ở đầu chứ không thương ở tay."

"Bị thương ở đầu ảnh hưởng đến não, não ảnh hưởng đến tay, em không thể để anh bê đồ được."

"Coi như anh trả ơn mẹ con em cứu anh, đưa anh thùng đồ nào!"

"Mẹ con em làm việc tốt không cần trả ơn, anh khỏe lại là đủ trả ơn mẹ con em rồi, cứ trả em thùng hàng đi!"

Hai người một nam một nữ, một lớn một nhỏ giành qua kéo lại thùng hàng trước cửa nhà người ta, chẳng ai chịu nhường ai. Khuôn mặt cả hai nở nụ cười rất ư là thân thiện với đối phương nhưng thâm tâm thực tế là đang cau mày liếc mắt, giao chiến với nhau như chó với mèo.

Nhìn hai đứa con nít ăn nói như người lớn tranh giành cái thùng được gói ghém cẩn thẩn làm người qua đường ai cũng phải đứng lại xem mà không khỏi phì cười.

"Hai người làm cái trò bò gì trước nhà chúng tôi thế?"

Mọi hành động dừng lại, mọi ánh nhìn hướng về phía giọng nói phát ra. Đó là hai đứa bé trai giống nhau như đúc, cả hai chỉ khác nhau về khí chất. Một bé trông thật kiêu ngạo và lạnh nhạt, bé còn lại trông thật dịu dàng và thân thiện.

[ Mạc Tử Nghĩa - Nam Phụ ]

[ Mạc Tử Thành - Nam Phản Diện ]

Hệ Thống à, không cần thông báo tôi cũng biết.

Nhưng vì cái cớ gì mà lại giống y hệt hai tên đã đẩy cậu xuống hồ vậy???

__________________________________________________________________

Miêu phải cảm thấy mình chăm vl các bạn ạ, mặc dù chẳng ai thèm ủng hộ bộ truyện này của Miêu hết="))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com