Cuối cùng cũng đến tiết cuối, ngay khi đứng dậy chào cô giáo xong, học sinh bắt đầu cầm cặp rồi lũ lượt đi ra khỏi lớp. Nguỵ Đông và Dương Thiên Lạc đều đang thu dọn đồ đạc. Kim Thần Hi nhìn đồng hồ, nếu như ngày thường thì hẳn sắp đến giờ đánh nhau, nhưng mà từ khi có hiệu trưởng mới luật đã thay đổi. Đã hết đánh nhau nên Kim Thần Hi cũng không sợ chị gái mình bị tên du côn nào đó chặn đường, nhàn nhã bỏ sách vở vào cặp. Cô còn chưa kịp đi ra khỏi lớp, Ngụy Đông bước tới trước mặt cô. Cậu kéo nhẹ tóc giả mà Kim Thần Hi trước khi nhập học đã nối dài, ngữ khí nghiêm túc."Chuyện lúc trước cậu nhìn thấy hoàn toàn là hiểu lầm. Mong cậu đừng nói cho ai."Mày kiếm của thiếu niên hơi xếch, đôi mắt phượng thon dài sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi son nho nhỏ. Lúc không cười trông cậu rất lạnh nhạt xa cách, khi cười rộ lên lại khiến người ta cảm thấy phong lưu bạc tình.Quả thật là một gương mặt bội tình bạc nghĩa. Kim Thần Hi không bị cậu dọa, chỉ cảm thấy cậu lớn lên quá xinh đẹp. Cô gật đầu, đồng ý sẽ không kể với những người khác. Ngụy Đông cảm ơn cô rồi rời đi.Sau khi cậu rời đi, Dương Thiên Lạc đang ngồi trên ghế cũng đứng dậy đi theo. Từ đầu đến cuối không cho Kim Thần Hi một ánh mắt. Kim Thần Hi rùng mình, lúc Dương Thiên Lạc lướt ngang qua cô, Kim Thần Hi cảm thấy rất kì lạ. Tựa như tiếng gọi của thiên mệnh, khiến cô phải chú ý tới cậu. Hệt như lần đó cô nhìn thấy Quân Vô Ưu. Kim Thần Hi lắc đầu, không muốn suy nghĩ nữa. Cô ôm cặp, bước ra cửa lớp. Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy ngay cái mặt thiếu đánh của Quân Vô Ưu, có lẽ đối phương đang chờ cô. Kim Thần Hi ghét bỏ nói."Cậu đúng là âm hồn không tan.""Đừng lạnh lùng như thế." Nam sinh kia không quản cô châm chọc mình, vẫn như cũ mỉm cười vô hại, đi tới gần cô. "Bệnh thần kinh." Kim Thần Hi để lại một câu, lạnh nhạt lướt qua. "Đừng đi mà."Kim Thần Hi bị Quân Vô Ưu quấn lấy nháo một trận, lúc tìm được Kim Tần Nguyệt đã trôi qua nửa tiếng từ lúc tan học. Chị đứng trong ánh chiều tà dần ngả, hai tay nắm lại thật chặt rồi đặt lên ngực, vẫn luôn chăm chú nhìn đèn đường.Trái tim Kim Thần Hi vô thức cảm thấy có lỗi. Sao cô có thể mỹ nhân đợi mình những nửa tiếng cơ chứ. TMD Quân Vô Ưu, đừng để lão nương gặp lại cậu, tôi nhất định sẽ đấm cậu ra bã.Kim Thần Hi ác độc nghĩ, ánh mắt lại dịu dàng nhìn chị gái. Cô cũng không muốn miêu tả mái tóc đen như gỗ mun hay màu mắt đen láy của chị ấy nữa, nhưng nếu muốn so sánh thì thì đôi mắt của chị ấy có lẽ còn xinh đẹp hơn từng ngôi sáng lấp lánh trên bầu trời đêm thăm thẳm phía trên kia nữa kìa. Hôm nay chị ấy thả tóc sau lưng, dưới chiếc áo khoác dài màu be là đôi chân quyến rũ trong đôi tất legging đen. Thật sự không có từ nào khác phù hợp với chị ấy hơn ngoài từ "quyến rũ" cả.Kim Tần Nguyệt làn da so với trước kia còn trắng hơn, bên má vì lạnh mà đỏ ửng, hai mắt sáng trong, trên môi treo nụ cười vô hại, tay vẫy chào đồng học. Vừa nhìn thấy cô tới đã nở một nụ cười tươi rói, ngay lập tức chạy tới khoác tay cô. "Tụi mình ra ngoài mua đồ đi, chị thèm khoai nướng quá."Khoai mật là ngon nhất, ngọt ngọt mềm mềm, nóng hổi trong tay, vừa thổi vừa ăn, ấm từ dạ dày đến trái tim. Nghĩ như vậy, Kim Thần Hi trong bụng cũng nuốt nước miếng cái ực."Vâng ạ." Kim Thần Hi ngó nghiêng ra đằng sau, hôm nay không có thấy cái đuôi của chị ấyĐược nha! Cô rất vui vẻ đó."Đi thôi!"Trên đường đi, trời trở gió, thổi đến rất lạnh."Trời vào đông rồi." Kim Thần Hi nghe thấy chị gái lẩm bẩm. Cô im lặng không nói gì, cùng chị sánh vai đi qua đường. Đến cửa tiệm khoai lang mà hai người mới biết cách đây vài ngày, cửa đóng chặt, trên bảng đề chữ tạm nghỉ.Kim Tần Nguyệt thất vọng a một tiếng. "Tụi mình ăn mì tôm nha?" Kim Thần Hi đề xuất."Sao lại ăn mỳ tôm?" Quả nhiên!Đúng là đẳng cấp nữ thần so với mình thì khác biệt một trời một vực.Nghĩ thế, cô cũng bịa đại một lí do ra. "Trời lạnh thế này ăn mỳ là chuẩn nhất. Tào Tháo nói mỳ với tuyết chính là đôi bạn thân."Bịa xong đến chính bản thân cô cũng cạn lời.Dù sao thì đúng là đứng trong cái lạnh vừa ăn vừa thổi mì tôm nóng hổi nghe hấp dẫn thật, nhưng mà lí do có hơi không thực tế thì phải.Kim Tần Nguyệt nhìn ra sự bối rối trong mắt em gái, liền ngọt ngào cười. "Được nha, chị cũng thích mì tôm lắm."Chị gái hiểu chuyện làm cô có cảm giác nhẹ nhõm, rút từ trong túi ra mấy tờ tiền rồi bước vào bên trong tiệm tạp hoá gần đấy. Vài giây sau lại trở ra, đang cẩn thận bê hai hộp mỳ vẫn còn đang nghi ngút hơi nước.Kim Tần Nguyệt nhận lấy, ngồi vào ghế bên ngoài cửa hàng.Kim Tần Nguyệt lấy giấy lau dụng cụ ăn, sau đó, một ngụm một ngụm bắt đầu ăn.Vì từ nhỏ nhận được sự giáo dục trong nhà nên khi chị em ăn đều nhai kỹ nuốt chậm.Mỗi một động tác đều mang theo một loại thong thả ung dung, vô cùng ưu nhã."Mì ngon không chị?" Kim Thần Hi tay đặt trước hộp mì, nhìn chị gái đang ăn, lo lắng hỏi. Ban nãy cô chưa hỏi chị thích ăn loại nào đã tự tiện mua, sợ chị không hợp khẩu vị sẽ ăn không ngon miệng."Rất ngon. Nhưng mà không phải tại nó ngon đâu. Bởi vì ăn cùng em, nên mới ngon đấy." Kim Tần Nguyệt hai mắt long lanh nhìn cô, trên gương mặt trắng hồng của chị ấy như được điểm thêm mấy rặng đỏ rực hai bờ má, trông đáng yêu vô cùng.Kim Thần Hi trái tim bùm một cái như muốn nổ tung.Chị gái luôn biết nói lời ngon ngọt dỗ dành cô, làm sao mà giận dỗi đây.Chẳng biết theo ai học cái thói nói ngọt này nữa, chết mất."Thật mà, chị không có lừa em đâu bảo bối."Làn gió thổi qua mái tóc khiến Tần Nguyệt lại càng giống như đang toả sáng dưới ánh mặt trời. Nhìn thấy chị ngốc nghếch cười khiến chóp mũi đỏ ủng như vậy cũng làm cô không nhịn được mà nở một nụ cười. Bởi vì cô hiểu rõ rằng chị ấy sẽ không cười ngốc nghếch như vậy với bất kỳ ai khác.Chị gái xinh đẹp lại ngây ngô như thế, Kim Thần Hi thầm nghĩ mình phải quản thật chặt, không để tên sói đuôi to nào thừa cơ cuỗm chị chạy trốn.Ăn xong, Kim Thần Hi dọn dẹp hộp mì bỏ vào thùng rác, Kim Tần Nguyệt vào trong cửa hàng mua hai chai nước đào và vài món tráng miệng."Bảo bối, bánh của em nè."
Bàn tay nhỏ nhắn và tinh tế của chị vén mái tóc bị gió thổi ra đằng sau tai, rồi chị lại quay lại nhìn cô và nở nụ cười. Thấy cô nhìn chằm chằm mình, Kim Tần Nguyệt ngượng ngùng, hai má đỏ ửng, rũ mắt xuống hỏi lại.
"Sao vậy?"
Kim Thần Hi ngẩn người ra chốc lát rồi lại lắc đầu. Nhìn thấy đôi môi của chị ấy có phần trắng bệch nên mới mở lời hỏi.
"Chị lạnh à?"
"Có hơi lạnh."
Chị vừa nói vừa nhếch miệng cười. Kim Thần Hi cụp mắt suy nghĩ, Kim Tần Nguyệt rất sợ lạnh, mỗi mùa đông nhiệt độ phòng chị đều chỉnh rất cao. Cô tháo chiếc khăn quàng trên cổ ra, quàng khăn cổ kín mít cho chị mình.
Choàng xong rồi, cô mới lùi lại một bước và cười một cái, trong khi Kim Tần Nguyệt đang lấy khăn của cô che kín cổ và mũi của mình. Kim Thần Hi đoán chị lại đang ngượng ngùng.
"Cảm ơn em, bảo bối."
"Không có gì." Nhìn chị ấy ngây ngô mỉm cười, một người luôn gây chuyện thị phi như cô hiếm khi cảm thấy yên bình.
Người trước mặt da trắng má đào, không che ô, tóc đen như mực bị tuyết làm ướt, vài sợi tóc dán trên cần cổ trắng ngần.
Mai ngạo tuyết, trong cao ngạo ẩn chứa phong tình, nụ hoa chúm chím ngày nào giờ đã nở rộ. Đẹp đến mức dù cô đã nhìn bao nhiêu lần rồi cũng vẫn phải tán thưởng một câu.
Yêu nghiệt.