TruyenHHH.com

Toi Da Tung Nghi Chung Ta Cung Mot Chien Tuyen

Ba tuần sau ngày Dae-gyu bị bãi nhiệm, Kangoh bắt đầu chuyển mình như một thân thể từng lịm chết nay bỗng thức tỉnh trong cơn mê dài. Các phòng ban bận rộn như tổ ong, những cuộc họp kéo dài đến tận nửa đêm, đội kiểm toán độc lập ra vào như con thoi, còn ban pháp chế thì gần như dọn hẳn vào văn phòng. Giữa cơn náo động ấy, chỉ có một điều vẫn lặng lẽ, âm thầm mà bền bỉ như nhịp đập trái tim – là hai người đàn ông từng đứng ở hai đầu chiến tuyến, nay học lại cách thở chung một nhịp.
Kang In-ha – Chủ tịch trẻ tuổi vừa bước ra khỏi bão giông – giờ đây khoác lên mình chiếc áo của quyền lực với vẻ lạnh lùng và quyết đoán đến tàn nhẫn. Nhưng mỗi tối, khi các con số im tiếng và ánh đèn phòng họp tắt dần, anh lại lặng lẽ bước lên tầng thượng – nơi ban công hướng về phía nam thành phố. Nơi Han Tae-oh thường đứng đó, tay kẹp điếu thuốc cháy dở, ánh mắt phóng về khoảng không mù sương.
"Cậu nghĩ… tất cả những gì chúng ta đã làm, có thể gọi là cứu rỗi không?"
In-ha cất tiếng, giọng như tan vào gió, pha lẫn mệt mỏi và nỗi ngờ vực không tên.
"Không phải cho tất cả. Nhưng ít nhất, cho chính mình."
Tae-oh đáp, không quay đầu lại. Ánh mắt anh như xuyên thấu màn đêm, không hướng đến tương lai, cũng chẳng ngoái nhìn quá khứ – chỉ đơn thuần ở đó, cùng người duy nhất anh từng chọn đứng cạnh.
Một đêm, trời mưa nhẹ. In-ha trở về căn hộ cao tầng nơi mọi thứ ngăn nắp đến lạnh lẽo như thể không ai thực sự sống trong đó. Ánh đèn dịu lặng soi lên chiếc bàn gỗ óng ánh, nơi một cuốn sổ da nằm lặng lẽ. Không phong bì, không ghi người gửi. Nhưng nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc như giọng nói trong giấc mơ.
*“In-ha,
Nếu cậu đọc được những dòng này, thì tôi đã rời đi. Không phải biến mất. Chỉ là… tôi cần một khoảng lặng, để tìm lại phần người mà tôi đánh rơi giữa những cuộc chơi quyền lực. Phần mà cậu từng níu giữ giúp tôi, khi chính tôi đã muốn vứt bỏ.
Tôi không dám chắc liệu con đường phía trước còn cho ta đi chung. Nhưng nếu có một ngày, tôi quay lại – thì xin hãy tin: không vì Kangoh, không vì danh vọng. Mà chỉ vì cậu.
– T.O.”*
In-ha đứng lặng rất lâu sau đó. Không giận. Không trách. Cũng không gọi điện. Anh chỉ mở tủ rượu, chọn một chai whisky lâu năm, rót ra một ly rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, nơi từng đêm hai người họ đã chia sẻ những cuộc trò chuyện không đầu không cuối.
Qua lớp kính mờ sương, thành phố lấp lánh như một giấc mơ vừa tan, vừa hiện hữu. Và trong ánh đèn ấy, ký ức hiện về như thước phim tua ngược: hình ảnh hai chàng trai tuổi mười bảy gặp nhau trong lớp học nghèo nơi miền sơn cước, những đêm mùa đông run rẩy ôn thi bên nhau trong thư viện, tiếng cười vụng về và cả khoảnh khắc tay vô thức nắm tay giữa cơn ác mộng.
Mỗi hồi ức như một vết khâu chằng chịt trên tim, không đau – nhưng cũng chẳng bao giờ liền sẹo.
Ba tháng sau, tên Han Tae-oh xuất hiện trên mặt báo quốc tế. Cậu tham dự một hội nghị đầu tư tại Paris, không đại diện Kangoh, không nhắc gì đến Hàn Quốc. Nhưng giới tài chính ngầm hiểu: người đàn ông ấy chưa từng rời khỏi ván cờ.
In-ha gấp tờ báo, cười nhạt. Không ngạc nhiên. Không lo lắng. Bởi anh biết: nếu Tae-oh vẫn còn hiện diện, tức là cậu vẫn chưa buông tay lời hứa năm nào – lời hứa không bao giờ nói thành tên.
Mùa xuân năm sau, một sáng ẩm ướt với cơn mưa rây nhẹ, In-ha bước vào phòng họp chiến lược. Anh vừa đặt tập hồ sơ xuống bàn thì cánh cửa phía sau bật mở. Giọng nói ấy vang lên, trầm và ấm như những năm xưa cũ:
"Tôi nghe Kangoh đang cần người tái thiết lại hệ sinh thái đầu tư mạo hiểm. Không biết Chủ tịch có còn giữ chỗ cho một kẻ từng bỏ đi không lời từ biệt?"
In-ha quay lại. Han Tae-oh đứng đó. Vẫn ánh mắt ấy – thông minh, sắc lạnh, nhưng nay nhuốm thêm nét từng trải và chút buồn vương trong khóe cười. Mái tóc hơi dài hơn, dáng người gầy hơn. Nhưng vẫn là người đó – người mà anh từng đặt hết lòng tin, và cả tổn thương.
"Tôi có một chiếc ghế… dành cho người duy nhất tôi chưa bao giờ thay thế được."
"Vậy… cho tôi xin được ngồi lại. Nếu chưa quá muộn."
Phòng họp im lặng như bị rút cạn không khí. Nhưng trong ánh nhìn giữa hai người, có những điều lớn hơn cả lời tha thứ. Có những cảm xúc chưa từng được gọi tên, nhưng vẫn sống mãnh liệt qua năm tháng chia ly.
"Lần này… tôi sẽ ở lại. Đến cùng."
In-ha không nói gì thêm. Anh chỉ gật đầu – nhẹ đến mức người ngoài khó lòng nhận ra, nhưng với Tae-oh, đó là tín hiệu duy nhất anh cần.
*“Có những mối quan hệ không tên. Không cần định nghĩa. Không cần gọi là tình bạn, tình yêu, hay bất cứ điều gì.
Chỉ cần biết: khi ta ngã xuống – vẫn sẽ có một người quay lại.”*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com