Toi Cu Nghi Minh La Ke Bi Ghet Bo
Một thoáng do lòng tham và sự kích động chiến thắng, anh ta đã đồng ý cuộc đua này.Nhưng không bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể gây nguy hiểm cho Tiết Từ đến mức bỏ mạng.Hối hận tràn ngập như ngọn lửa địa ngục thiêu đốt tâm can Trừng Nhất Bạch, mặt anh ta nhăn nhó, tay run run bám chặt vào vô lăng, cố gắng giữ bình tĩnh để không mắc sai lầm, chiếc xe hơi nghiêng, cản ngang thân xe của Tiết Từ, cố gắng tạo ra lực cản, để ngăn xe của Tiết Từ lao ra khỏi đường đua.Nhưng Tiết Từ lại điều khiển chiếc xe như một con diều hâu, lao đi nhanh chóng.Chiếc xe của Trừng Nhất Bạch mất kiểm soát, bánh xe ma sát mạnh đến mức sắp bốc cháy, tiếng kêu rít lên trong không gian tĩnh lặng của núi rừng.Cảnh tượng đó vô tình bị những người khác nhìn thấy.Nhóm đua xe của thành phố Bắc Kinh xôn xao bàn tán: "Chiếc xe đua như mất kiểm soát rồi.""Chắc không đến nỗi nào đâu.""Tình hình không ổn rồi, 'Ngân Tinh' đang chạy quá nhanh, sắp lao ra khỏi đường đua rồi..."'Ngân Tinh' chính là chiếc xe đua mà Tiết Từ đang điều khiển, không cần ai giải thích thêm, ngay cả Tạ Vấn Hàn không rành về đua xe cũng hiểu rõ tình hình.Tay cậu ta siết chặt ống nhòm, các khớp xương trên tay nổi lên trắng bệch. Đôi mắt đen láy thoáng hiện một tia máu đỏ, trong khi gương mặt lại tái nhợt như hồn ma.Chiếc xe lao đi như một mũi tên sắp rời khỏi cung, khiến tim cậu ta đập thình thịch. Mặt khác nguy hiểm rình rập khiến máu trong người như đóng băng, từng đợt lạnh buốt chạy khắp cơ thể, đau đớn tận cùng.Những điều đó không hề làm Tạ Vấn Hàn sợ hãi.Điều duy nhất khiến cậu ta lo lắng, là khả năng xảy ra tai nạn của Tiết Từ ở cách đó hàng ngàn mét, một màn khói bụi dày đặc bao phủ lấy cậu."Tiết Từ," cậu ta thốt ra gần như bằng hơi thở, giọng nói lạnh lùng như thể muốn khắc tên người kia vào xương tủy, "Tiết Từ..."Nếu có ai đó đang tập trung coi trận đua xe, tình cờ nhìn thấy Tạ Vấn Hàn lúc này, chắc chắn sẽ bị vẻ mặt tái nhợt đáng sợ của cậu ta làm cho sợ hãi.Tuy nhiên hầu hết mọi người đều đang tập trung vào cuộc đua đầy kịch tính trên đường đua, đặc biệt là chú ý vào chiếc "Ngân Tinh" kia, nó gần như đang mất kiểm soát, trong lòng không khỏi rùng mình sợ hãi, đôi mắt như muốn nứt toác ra dõi theo.Tình huống nguy hiểm khiến máu trong người ai cũng sôi sục.Dưới ánh mắt của mọi người, Tiết Từ dường như không hề nhận ra sự nguy hiểm đang rình rập.Cậu như không cảm nhận được sự mong manh của tính mạng, hoặc có lẽ là do cuộc cá cược với Trừng Nhất Bạch đã khơi dậy lòng hiếu thắng.Ánh mắt của cậu bao quát toàn bộ con đường dài bất tận phía trước cùng với một phần thân xe màu xanh ngọc bên cạnh, tay cậu siết chặt cần số đến mức tê dại.Ngay lúc cơ bắp bắt đầu mỏi mệt, Tiết Từ hoàn thành động tác cuối cùng, chiếc "Ngân Tinh" vẫn giữ tốc độ cao thậm chí còn tăng tốc khi vào cua, chiếm gần hết mặt đường.Tại khúc cua đầu tiên, chiếc xe vượt qua một điểm cực kỳ nguy hiểm, thay vì bị lật nghiêng, "Ngân Tinh" vẫn giữ được tốc độ cao và hoàn thành khúc cua một cách ngoạn mục.Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá hoàn hảo. Rất nhiều người cảm thấy chỉ trong nháy mắt, nguy hiểm đã được hóa giải, chiếc xe đua của Tiết Từ đã vượt qua khúc cua nguy hiểm đó một cách ngoạn mục.Khác hẳn với những pha biểu diễn kỹ thuật cao và đầy mạo hiểm của Trừng Nhất Bạch, khiến người xem thót tim. Tiết Từ lại hoàn thành động tác một cách nhẹ nhàng, đến mức khiến mọi người cảm thấy như... "Vậy là xong rồi à?".Đừng hiểu lầm rằng tình huống trước đó của Tiết Từ không nguy hiểm, mọi người đều nhận ra rằng tốc độ cao tiềm ẩn nhiều rủi ro, dự đoán sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra. Nhưng Tiết Từ lại xử lý tình huống dư thừa tốc độ một cách bình tĩnh, ổn định đến mức khó tin. Cứ như thể đang lái xe trên đường bình thường chứ không phải đang chinh phục một đoạn đường đèo dốc nguy hiểm vậy...Để hình dung đúng hơn, có thể dùng từ "chính xác".Chiếc xe được điều khiển đi qua những vị trí cố định một cách chính xác tuyệt đối, không hề lãng phí một chút tốc độ nào, cũng không tạo ra bất kỳ nguy hiểm không cần thiết nào. Cứ như việc điều khiển một chiếc xe đua giống đang chơi xếp gỗ vậy, mang đến cảm giác vô lý đến khó tả.Mỗi người bày ra một vẻ mặt kỳ quặc.Ngay cả Trừng Nhất Bạch cũng hơi sững sờ.Mặc dù "Ngân Tinh" đã vượt qua anh ta một cách nhanh chóng, nhưng may mắn là, không có chuyện gì xảy ra.Sau khi căng thẳng qua đi, Trừng Nhất Bạch mới nhận ra mình đã đổ mồ hôi nhễ nhại. Anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, gạt bỏ những lo lắng, tiếp tục đuổi theo.Kỹ năng của anh ta luôn ổn định, thao tác trầm ổn, nhưng do khoảng cách đã bị nới rộng quá lớn, chiếc "Ngân Tinh" của Tiết Từ lại một lần nữa thể hiện khả năng giữ tốc độ tối đa một cách hoàn hảo, cứ như một cỗ máy được lập trình sẵn vậy, khoảng cách này trong thời gian ngắn trở nên rất khó để thu hẹp.Trừng Nhất Bạch cố gắng tăng tốc hết sức, lao về phía trước trong đoạn đường cuối cùng, cố gắng đuổi kịp Tiết Từ.Đoạn đường cuối, cả hai chiếc xe gần như cùng lúc cán đích, tạo ra một vệt đen kéo dài sau vạch giảm xóc.Chiếc xe của Tiết Từ nhanh chóng dừng lại, trong khi xe của Trừng Nhất Bạch do quán tính mà chạy xa hơn một chút, cả hai đều tạm ở lại trong khoang lái, bình tĩnh lại sau cuộc đua căng thẳng.Gương mặt Tiết Từ tái nhợt, cậu hơi cúi đầu, mái tóc đen buông xuống che đi phần nào khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng.Môi cậu có vị gì đó lạ.Theo bản năng cậu liếm môi, nhận ra vị tanh của máu, không biết đã bị cắn rách từ lúc nào.Hơi thở của Tiết Từ nhanh chóng trở lại bình thường, lưng chỉ còn một chút mồ hôi. Cậu phục hồi rất nhanh, mở cửa xe, luồng gió mát lạnh bên ngoài ùa vào, mang theo không khí trong lành khác hẳn với không gian ngột ngạt bên trong xe.Một vài người tò mò đến gần hai chiếc xe đua, nhưng có nhiều người hơn đang xem lại đoạn ghi hình cuộc đua vừa rồi...Cuộc đua vừa rồi, khó có thể phân định ai là người chiến thắng.Sau khi đoạn phim được tua chậm đến cảnh cuối cùng, hình ảnh rõ ràng, cho thấy cả hai chiếc xe cùng cán đích, nhưng thực tế chiếc xe vượt qua vạch đích trước chính là "Ngân Tinh". Mặc dù khoảng cách chỉ chênh lệch khoảng mười mấy centimet, nhưng khi xem lại nhiều lần kết quả này là hoàn toàn chính xác.Không đợi đội trưởng Hi Quang tuyên bố, trước mặt mọi người, đã có người lanh lẹ hô vang..."Người chiến thắng là 'Ngân Tinh'!"Điều này hoàn toàn không có bất kỳ sự tranh cãi nào, dù sao màn thể hiện xuất sắc của Tiết Từ vừa qua mượt mà như một người kỳ cựu đã có mười năm kinh nghiệm, thực sự đã tạo nên một sự tương phản rõ rệt, xứng đáng nhận được vô vàn lời khen ngợi.Trong khoảng khắc cả đám đông cùng reo hò, lớn tiếng hô tên người chiến thắng, tiếng hò reo vang dội đến mức muốn làm nhức tai. Lý do mà mọi người chưa ào đến chúc mừng người chiến thắng chỉ có một...Cậu thanh niên cao lớn kia, đang đứng che ở phía trước.Tạ Vấn Hàn với vẻ ngoài lạnh lùng xa cách, dù rất đẹp trai nhưng lại tạo cảm giác khó gần. Lúc này cậu ta đứng đó, mọi người vẫn đang hò reo, chưa ai tiến lại gần.Trong tiếng reo hò của mọi người, Tiết Từ bước ra khỏi xe.Cậu vẫn đặt tay lên cửa xe, tùy ý buông lơi, ngón tay thon dài cân đối. Thật khó hình dung đôi tay thanh lịch này, lại có thể thực hiện những động tác nguy hiểm và tinh xảo như vậy.Ánh đèn ảm đạm chiếu xuống đường, chỉ có ánh trăng sáng vằng vặc treo cao, rọi những sợi bạc buông xuống mái tóc đen.Dưới ánh trăng làn da hiện vẻ trắng bệch, nhưng có lẽ là do da Tiết Từ đã trắng sẵn rồi, hàng mi đen khẽ run, lộ ra đôi mắt đẹp đến nao lòng. Cậu mỉm cười nhìn chăm chú vào Tạ Vấn Hàn trước mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, tạo thành một đường cong.Tiết Từ không biết nên nói gì trong tình huống này.Cậu chỉ đơn giản nhìn Tạ Vấn Hàn, một cách bình tĩnh và khách quan không giống người vừa giành chiến thắng."Thắng rồi," Tiết Từ nhẹ nhàng nói.Ánh trăng dường như cũng lấp lánh trong đôi mắt cậu.Lúc đó Tạ Vấn Hàn cảm thấy như bị sét đánh.Trong khoảnh khắc ấy cậu ta bỗng hiểu rõ vì sao người ta lại đam mê những cuộc đua xe đến vậy, một trò chơi vốn nhàm chán không có hứng thú với mình bỗng trở nên sôi động, hấp dẫn một cách khó tả. Lúc này Tiết Từ quả thực rất quyến rũ, tiếng hò reo xung quanh Tạ Vấn Hàn chợt im bặt, cậu ta thấy khóe môi Tiết Từ hơi cong lên, cảm giác như cả linh hồn mình cũng bị hút vào.Tạ Vấn Hàn khàn giọng nói: "Giỏi lắm."Dù trong lòng cậu ta, muốn nói một câu khác.Nhưng đây không phải lúc thích hợp. Ngay cả khi Tạ Vấn Hàn còn đang đứng đây, đã có người không ngần ngại tiến đến.Đi theo Hi Quang là các thành viên trong đội cậu ấy, những chàng trai trẻ tuổi hào hứng chạy đến, rồi dừng lại khi nhìn thấy Tiết Từ dưới ánh trăng.Tiết Từ luôn đeo khẩu trang trước khi lên xe, nên ngoài hai người quen biết cậu ở đây, chỉ có Hi Quang nhận ra.Đối với những người khác chưa từng gặp Tiết Từ, thì khoảnh khắc này quả thực quá sức tưởng tượng. Một thiếu niên với vẻ đẹp phi phàm hiện ra trước mắt, khiến người ta liên tưởng đến những vị tiên nhân trong truyền thuyết, thậm chí tài năng đua xe xuất chúng của cậu cũng không thể làm lu mờ vẻ đẹp ấy.Những chàng trai trẻ vốn định trêu chọc tân quán quân để trả thù, giờ đây lại sững sờ trước vẻ đẹp kia, họ ngây ngẩn nhìn chàng trai tóc đen dưới ánh trăng.Sự kết hợp giữa hai vẻ đẹp tuyệt vời này tạo nên một sức hút mãnh liệt.Hi Quang thấy biểu cảm của các thành viên trong đội, dù có là cậu ấy cũng sẽ ngạc nhiên khi lần đầu nhìn thấy Tiết Từ, nhưng hiện tại lại không hài lòng với vẻ mặt ngơ ngác của họ, liền đá nhẹ vào chân một người, để họ bình tĩnh hơn, đừng có vẻ như chưa từng thấy người đẹp như vậy.Chỉ trong vòng chưa đầy một giờ "quán quân mới" đã xuất hiện.Dù quen đường đua là một lợi thế lớn, nhưng liên tục thi đấu hai trận khiến thể lực tiêu hao rất nhiều. Trừng Nhất Bạch vẫn còn đẫm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt tập trung vào Tiết Từ.Đây không phải lần đầu tiên Trừng Nhất Bạch thua. Nhưng chưa bao giờ cảm thấy thất bại nào rõ ràng, đáng nhớ như lần này.Lâu lắm rồi anh ta mới thất bại nặng nề như vậy, cũng không thể không đối mặt với thất bại của mình, dù sự lo lắng về Tiết Từ đã khiến anh ta phân tâm, nhưng thật ra sự khinh địch và kiêu ngạo mới là nguyên nhân chính. Anh ta đã nghĩ Tiết Từ chỉ là một bông hoa đẹp đẽ, mong manh dễ vỡ, lại không ngờ rằng đối phương là một đối thủ ngang tài ngang sức, có tài năng thiên bẩm, dù có cố gắng bao nhiêu lần đi nữa, kết quả cũng sẽ không thay đổi.Anh ta đi đến trước mặt Tiết Từ.Những người khác cũng biết điều tự giác nhường đường."Chúc mừng em," Trừng Nhất Bạch nói, "Anh nghĩ mình nên xin lỗi vì những lời nói trước đây."Những lời đó quả là một sự sỉ nhục đối với một tay đua.Trong mắt Trừng Nhất Bạch hiện rõ hình ảnh của Tiết Từ.Chàng trai tóc đen, da trắng như tuyết, dường như mỉm cười nhẹ nhàng, không hề để ý đến những lời nói trước đó của Trừng Nhất Bạch."Không cần phải xin lỗi chính thức đâu. Cảm ơn anh đã quan tâm."Khi Tiết Từ tiến lại gần, Trừng Nhất Bạch có thể cảm nhận rõ nhịp tim mình đập thình thịch, như muốn vỡ tung màng nhĩ. Cho đến khi đôi mắt khô khốc, anh ta phải chớp mắt vài cái, Tiết Từ đã đứng ngay trước mặt anh ta."Tôi nghĩ lúc này," Tiết Từ ngửa đầu một chút, lộ ra cần cổ trắng nõn, "Tôi sẽ đưa ra yêu cầu."Trừng Nhất Bạch không biết phải phản ứng thế nào, cũng không phản đối Tiết Từ. Dù anh ta cũng mơ hồ cảm nhận được, có lẽ điều tiếp đến sẽ không phải là thứ mà mình muốn nghe.Nhưng anh ta vẫn gật đầu."Trừng Nhất Bạch."Tiết Từ nhẹ nhàng gọi tên anh ta, vẻ mặt không hề thay đổi, bình tĩnh như lần đầu gặp Trừng Nhất Bạch.Các thành viên trong đội đua xung quanh đều tò mò, muốn biết Tiết Từ sẽ đưa ra yêu cầu gì. Ngay cả Tạ Vấn Hàn với vẻ mặt lạnh lùng, cũng dường như hơi chú ý đến phía này.Không ai ngờ được yêu cầu lại là như vậy.Họ nhìn thấy cậu thiếu gia mỏng manh ấy nói: "Từ giờ nơi tôi ở, anh không được xuất hiện nữa.""Thật ra thì, tôi muốn sau này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa." Đôi môi đỏ mọng khép mở, lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng. Nháy mắt sắc mặt của Trừng Nhất Bạch trở nên trắng bệch, ngay cả những người xung quanh cũng nhận thấy được sự thay đổi của anh ta, thậm chí còn cảm thấy có chút thương hại cho Trừng Nhất Bạch.... Họ không phải là bạn bè sao?Hi Quang nghi ngờ nghĩ. Lúc này, nhìn có vẻ càng giống kẻ thù hơn.Tai ù đi vì đau đớn. Trái tim Trừng Nhất Bạch như rơi xuống vực thẳm. Anh ta nghĩ rằng yêu cầu nghiêm khắc nhất của Tiết Từ, cũng chỉ là muốn mình không quấy rầy nữa. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của bản thân. Tiết Từ đưa ra yêu cầu khắc nghiệt như thế, không chút tình cảm, đập tan mọi hy vọng mong manh.Nơi Tiết Từ ở, anh ta sẽ không thể xuất hiện. Câu nói đó, chẳng khác nào một lời chia ly vĩnh biệt.Trừng Nhất Bạch tự bội phục chính mình giờ còn có thể cười được.Anh ta vẫn nở nụ cười vô tâm như thường lệ, nghiêm túc thảo luận với Tiết Từ: "Cậu út à, cái này có hơi khó cho người khác đấy.""Nhà họ Trừng và nhà họ Tiết đã hợp tác với nhau bao lâu nay, anh lại sắp tiếp quản công ty nhà họ Trừng, còn em là cậu út nhà họ Tiết. Huống hồ anh lại là bạn tốt của Tiết Phù, nên việc hoàn toàn tránh mặt em, đối với anh quả là quá khó."Tiết Từ suy nghĩ một lát, đúng là vậy thật.Vì thế, cậu đưa ra một điều kiện linh hoạt hơn."Vậy tiếp xúc trong công việc không tính." Tiết Từ điều chỉnh lại yêu cầu cho cả hai bên, "Tương tự, tôi cũng sẽ cố gắng tránh gặp anh ở những nơi anh hay đến.""......"Trừng Nhất Bạch im lặng rất lâu.Như thể đã mất hết sức lực, Trừng Nhất Bạch cười khổ: "Anh có thể hỏi lý do không?""Chắc chắn là có lý do nên em mới đưa ra yêu cầu này." Trừng Nhất Bạch suy nghĩ, "Tiết Từ, tại sao ngay từ đầu em lại... sợ anh đến vậy?"Trừng Nhất Bạch không tự cao đến mức nghĩ rằng ai cũng thích mình.Nhưng trên đời này chẳng có ai ghét ai một cách vô cớ cả, anh ta và Tiết Từ không thù oán gì, gia đình cũng không có mâu thuẫn, nếu anh ta muốn ai đó thích mình, chắc chắn sẽ rất dễ, ít nhất người đó cũng sẽ không ghét bỏ anh ta.Nhưng mãi đến khi Trừng Nhất Bạch trưởng thành, mới nhận ra thái độ khác lạ của Tiết Từ dành cho mình.Tiết Từ không hẳn là ghét anh ta, mà giống như có một sự phòng bị, kháng cự... thậm chí là sợ hãi.Cái cách miêu tả này chính bản thân Trừng Nhất Bạch nghe cũng có vẻ kỳ lạ, anh ta tự hỏi mình có gì đặc biệt hoặc đáng sợ, đến mức khiến Tiết Từ phải sợ hãi như vậy?Nhưng đó lại là sự thật, những cảm xúc nhỏ bé ấy, dù giờ đây trên người Tiết Từ không còn thấy được nữa, nhưng nó thật sự đã từng tồn tại. Thậm chí Trừng Nhất Bạch còn cảm thấy, chính thái độ của Tiết Từ đối với mình là mấu chốt của vấn đề.Trừng Nhất Bạch hy vọng trong ngày mọi chuyện tan vỡ hôm nay, ít nhất có thể tìm ra câu trả lời.Tiết Từ cũng rơi vào trầm tư.Cậu hiểu rõ Trừng Nhất Bạch muốn tìm câu trả lời cho điều gì.Nhưng những gì đã trải qua ở kiếp trước, cậu không thể nói cho bất kỳ ai biết.Chẳng lẽ nói với Trừng Nhất Bạch rằng, chúng ta từng là bạn thân, từng là người yêu. Nhưng vì anh ta đã có người trong lòng, chúng ta chia tay, sau đó không bao giờ gặp lại nhau nữa? Mà bây giờ, cậu chỉ muốn chấm dứt mọi thứ, bóp chết nguyên nhân ngay từ giây đầu.Điều này cũng không công bằng với Trừng Nhất Bạch.Nhưng số phận vốn dĩ chẳng bao giờ công bằng với Tiết Từ.Tiết Từ khẽ rũ mắt, ánh nhìn đờ đẫn, sau đó cậu nhắm mắt lại."Rất xin lỗi."Đây là tất cả những gì Tiết Từ có thể làm cho Trừng Nhất Bạch.Cậu không hề yêu Trừng Nhất Bạch, cũng không hận anh ta, chỉ là không còn đủ sức để trải qua những tổn thương ấy thêm một lần nữa.Lời xin lỗi này là thật lòng.Tiết Từ đang chọn cách chấm dứt mọi sai lầm từ đầu, và Trừng Nhất Bạch chỉ là một trong những điều cậu phải từ bỏ.Trừng Nhất Bạch bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.Anh ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Tiết Từ, chỉ cảm nhận được một nỗi cô đơn tột cùng bao trùm lấy cậu, như muốn nuốt chửng cả thân hình nhỏ bé ấy. Không phải Trừng Nhất Bạch cố ý, anh ta vô cùng hối hận, cảm thấy mình đã đặt ra một câu hỏi, quá khó trả lời. Anh ta lắp bắp an ủi Tiết Từ, giọng nói khàn đặc, pha chút khổ sở.Cổ họng Trừng Nhất Bạch nghẹn lại, khó nói thành lời."Đừng nghĩ nữa."Trừng Nhất Bạch nói: "Tiết Từ. Anh đồng ý yêu cầu của em."...Cuối cùng cuộc thi cũng kết thúc, mọi người bắt đầu giải tán.Hi Quang là đội trưởng đội xe của thành phố Bắc Kinh, vốn là người rất rộng lượng. Bình thường, nếu cậu ấy gặp hai tay lái tài ba như thế này, chắc chắn sẽ tìm cách mời họ vào đội.Nhưng lúc này Tiết Từ đang rất lạnh lùng, bên cạnh lại còn có Tạ Vấn Hàn, Hi Quang cũng không muốn làm phiền, hiểu rằng đây không phải thời điểm thích hợp để tiếp cận.Còn về phần Trừng Nhất Bạch... thì trông có vẻ khá chán nản, cho dù có nói gì với anh ta lúc này, chắc cũng chẳng vào tai.Đành phải đứng nhìn hai người họ, cảm thấy rất tiếc nuối.Trừng Nhất Bạch dù có thất thần, vẫn không quên trách nhiệm của mình, muốn đưa Tiết Từ và Tạ Vấn Hàn về nhà.Theo lẽ thường thì, lời đề nghị này sẽ bị từ chối.Nhưng dù gì thì họ cũng vừa đạt được thỏa thuận, hiện tại việc anh ta và Tiết Từ ở chung với nhau không còn phù hợp nữa, Tiết Từ cũng từ chối điều đó.Dù vậy, Trừng Nhất Bạch vẫn nhờ Hi Quang, hỗ trợ anh ta. Nhưng Tạ Vấn Hàn lại lạnh lùng lên tiếng: "Không cần đâu, tôi đã sắp xếp người đến đón rồi."Trừng Nhất Bạch bình tĩnh liếc nhìn cậu ta. Rồi mỉm cười nói: "Suy nghĩ chu đáo thật.""Vậy phiền cậu rồi."Trừng Nhất Bạch nói xong, cũng lên xe rời đi.Tạ Vấn Hàn trộm nhìn Tiết Từ một cái.Tiết Từ có vẻ đang suy nghĩ gì đó, dù vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng Tạ Vấn Hàn nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt thất thần của cậu. Tuy nhiên Tiết Từ không phản đối lời cậu ta, nên cậu ta cũng im lặng đi theo, không nói gì. Khi đến nơi xe đang chờ dưới chân núi, mới dẫn đầu đưa Tiết Từ lên xe.Lúc này cậu út Tiết mới phản ứng lại, dựa vào ánh trăng nhìn cậu ta."Cảm ơn." Tiết Từ nói.Trên đường về, cả hai đều khá yên tĩnh.Tiết Từ đã hoàn toàn từ chối Trừng Nhất Bạch, nhưng Tạ Vấn Hàn lại không vui như tưởng tượng.Cậu ta liên tục nhớ lại khoảnh khắc đó, không hiểu sao lại nghĩ đến việc Tiết Từ từ chối một cách nghiêm túc như vậy. Phải chăng vì Trừng Nhất Bạch không giấu giếm tình cảm của mình, nên cậu mới khó chấp nhận?... Liệu Tiết Từ có phải, là người không chấp nhận tình yêu đồng giới không?Nghĩ đến lời cổ vũ của Tiết Từ trước đây, Tạ Vấn Hàn lại tự sửa lại suy nghĩ của mình: Có lẽ không phải là không chấp nhận tình yêu đồng giới. Mà là không chấp nhận việc người đồng giới yêu mình.May mắn là cậu ta đã giấu kín tình cảm của mình.---------------------------Tác giả có lời muốn nói:Tạ Vấn Hàn: Tôi đã giấu kín tình cảm của mình.Sự tự tin kỳ lạ này đang tăng lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com