Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không? [XUYÊN] REUP
Chương 42
Phó Hàn Chu căng chặt hai má, môi khẽ run lên, cái cảm xúc chán ghét bản thân chậm rãi lớn dần lên, vặn vẹo đau đớn.Tô Vân Cảnh chợt thấy có gì đó không ổn, đôi mắt Phó Hàn Chu đã dần mất đi tiêu cự, trong lòng cậu hốt hoảng, cậu tiến về phía trước giữ lấy khuôn mặt Phó Hàn Chu."Chu Chu?""Nghe tôi nói, chuyện đánh nhau giữa tôi với Hứa Hoài không liên quan gì đến cậu cả.""Ai mà muốn làm con riêng chứ? Không một ai muốn cả, nhưng bản thân mỗi người không thể chọn việc mình ra đời. Ngay cả sự thật này mà anh ta cũng không biết, trực tiếp đến gây phiền toái cho tôi.""Là do anh ta, cái con người này quá kém cỏi. Trong chuyện này, anh ta và cậu không liên quan gì đến nhau, cũng không phải cậu xúi giục gì anh ta."Hàng lông mi dày đậm của Phó Hàn Chu run lên, cổ họng bỏng rát như lửa đốt, giọng nói khàn vô cùng: "Đau không?"Tô Vân Cảnh vội vàng an ủi: "Quên rồi, đều là những chuyện đã qua lâu như vậy, nhìn máu chảy ra thì trông nhiều đấy, nhưng thật ra vết thương cũng không nghiêm trong đâu."Cậu mang vết thương bên phải từng bị thương đưa qua cho cậu xem: "Nhìn đi này, có phải còn không có để lại vết sẹo không?"Vết thương của Tô Vân Cảnh nằm sau mang tai, chỗ đó da vô cùng non nớt, được bao phủ bởi một lớp lông trắng cực kỳ mịn.Thật ra, ở đó có một vết sẹo mờ, rất nhạt, màu trắng, nhưng không nhìn kỹ là không thể nhìn thấy.Phó Hàn Chu áp lại rất gần, hai cổ giao nhau, hơi thở nóng bỏng phả ra, da thịt chỗ vùng da non nớt quanh vành tai hơi ngứa ngáy.Tư thế này của Tô Vân Cảnh có hơi không được tự nhiên, cậu đang định hỏi Phó Hàn Chu là xem xong chưa thì một cái gì đó mềm mại ẩm ướt đã kề sát lại.Toàn thân Tô Vân Cảnh run lên, cậu cứng đờ tại chỗ.Lần trước khi cậu bị thương ở tay, trong trường hợp tâm trạng cực kỳ tồi tệ, Phó Hàn Chu đã hôn lên mu bàn tay của cậu.Lúc đó Tô Vân Cảnh gặp phải kích thích, phản ứng của cậu như thế cậu có thể hiểu được, nhưng lần này....Lẽ nào cậu thật sự có một vết sẹo sau tai sao?Sau khi vết thương lành, Tô Vân Cảnh cũng không để ý đến nó nữa, cho nên cậu cũng không chắc mình có vết sẹo hay không.Cứ tưởng nhóc cool ngầu hôn xong thì sẽ rời đi như lần trước, nhưng không ngờ phần da thịt nhạy cảm sau tai lại bị Phó Hàn Chu ngậm chặt.Cậu còn... Mút một chút.Não của Tô Vân Cảnh nổ đùng một tiếng rồi hoàn toàn trống rỗng.Đầu lưỡi mềm mại, ẩm ướt liếm trên vết sẹo mờ nhạt đó của Tô Vân Cảnh, cẩn thận từng li từng tí để lại dấu vết ẩm ướt đấy, làm cho cả người Tô Vân Cảnh run lên.Bị người ta chiếm tiện nghi đến chán rồi mà Tô Vân Cảnh vẫn chưa phản ứng lại kịp.Phó Hàn Chu cúi xuống, đặt trán lên vai cậu, giọng nói rất nhẹ: "Tôi không biết...""Lúc đó, tôi không biết..." Mặt cậu nằm ở trên cổ Tô Vân Cảnh, một chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống dưới: "Là cậu."Tô Vân Cảnh vẫn chưa hoàn hồn sau cú khiếp sợ vừa rồi, tâm trí cậu hoàn toàn rối bời.Nhìn thấy nhóc cool ngầu buồn rầu khóc như vậy, đột nhiên cậu không muốn tính toán đến cái hành vi có phần thái quá của Phó Hàn Chu nữa, thậm chí không nghĩ tới ý nghĩa sâu xa của lời nói đó của cậu."Tất cả đều qua rồi, đừng khóc nữa." Tô Vân Cảnh cũng không biết phải làm sao an ủi: "Cậu cũng nói rồi, lúc đó cậu không biết là tôi, không sao đâu mà, tôi cũng không trách cậu đâu."Phó Hàn Chu không nói gì.Cổ của Tô Vân Cảnh hơi ướt át, tâm trạng của Phó Hàn Chu lần này hiển nhiên còn tệ hơn lần trước làm cho trái tim của Tô Vân Cảnh bị bóp chặt từng chút một.Tình trạng suy sụp của Phó Hàn Chu kéo dài đến tận trưa vẫn chưa giảm bớt, cậu cũng không ăn trưa, Tô Vân Cảnh vẫn ở trong phòng cùng với cậu.Phòng ngủ kéo rèm cửa, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, Tô Vân Cảnh cùng Phó Hàn Chu nằm ở trên giường, bất giác chìm vào giấc ngủ.Tới lúc thức dậy, cậu đã nhìn thấy Phó Hàn Chu nằm ngay bên cạnh mình, đôi mắt đen nhánh dường như như thấm đẫm nước, chăm chú nhìn cậu.Tô Vân Cảnh không tự chủ được nhớ tới nụ hôn mà cũng không phải là nụ hôn trước đây, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.Lúc trước, khi học cấp ba, những học sinh nam quậy tới mức coi trời bằng vung, đè mấy người anh em tốt xuống giường đùa giỡn một tí là chuyện khá bình thường.Kiểu đè xuống giường thuần túy này chính là đùa giỡn, nhưng lúc cần giúp đỡ hỗ trợ cho nhau mà làm thế thì một lời khó nói hết.Nếu đổi lại là Đường Vệ hoặc Giang Sơ Niên mút lỗ tai của cậu, thậm chí có khi chỉ cần nghĩ đến điều đó, Tô Vân Cảnh đã nổi hết da gà lên rồi.Không biết có phải vì nhóc cool ngầu vốn dĩ hay dính người khác hay không, cộng với căn bệnh tâm thần của cậu nữa, Tô Vân Cảnh chỉ ngạc nhiên sao cậu làm thế, nhưng cậu cũng không hề chán ghét.Trong nhận thức của cậu, kiểu thân mật này thực tế là đã nằm ngoài tình bạn rồi, nhưng phân tích cụ thể về những sự việc về Phó Hàn Chu, cậu lại cảm thấy cũng không có gì, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của cậu.Tô Vân Cảnh bất ngờ về giới hạn vô biên của mình, cậu bị Phó Hàn Chu nhìn như vậy làm cho toàn thân không được tự nhiên.Nhìn thấy sự bối rối của Tô Vân Cảnh, trái tim của Phó Hàn Chu như bị ai đó bóp chặt lại sắc mặt cậu thoáng chốc tái đi.Bây giờ cậu cuối cùng cũng biết điểm giới hạn của sự thân thiết mà Tô Vân Cảnh có thể chấp nhận.Thật ra, cậu hy vọng rằng Tô Vân Cảnh không có điểm giới hạn nào. Làm người thân thiết nhất trên thế giới này với cậu.Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, che giấu tất cả cảm xúc của mình, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi không phải biến thái đâu, chỉ là tôi quá áy náy thôi, khi tâm trạng tốt lên, đôi khi tôi cũng không biết mình đang làm gì."Nhìn thấy nhóc cool ngầu đang đỏ mắt thú nhận lỗi của mình, Tô Vân Cảnh cảm thấy rất khó chịu: "Tôi biết."Cậu dừng lại một lúc, sau đó nói thêm một câu: "Tôi cũng không cảm thấy cậu biến thái đâu."Phó Hàn Chu: "Vậy tôi có thể nhìn lại vết sẹo sau tai của cậu không?"Tô Vân Cảnh:...Mặc dù không biết có cái gì hay ho mà phải nhìn, vết thương đều đã lành rồi, nhưng cậu vẫn nằm bò trên giường.Tai trái của Tô Vân Cảnh áp vào gối, lộ ra nửa khuôn mặt cho Phó Hàn Chu xem.Phó Hàn Chu nghiêng người, lòng ngón tay vuốt ve vết sẹo trắng mờ của Tô Vân Cảnh.Đầu ngón tay hơi lạnh kích thích phản ứng của vùng da nhạy cảm, Tô Vân Cảnh rụt cổ lại, vành tai bị nhuộm đỏ.Phó Hàn Chu đưa ra thêm một yêu cầu nữa: "Tôi có thể hôn nó một lần nữa không?"Cơ thể Tô Vân Cảnh chấn động, cậu cứng ngắc quay đầu nhìn Phó Hàn Chu, hoài nghi thông tin mà tai của mình nghe được.Đôi mắt hẹp dài của đối phương bị bao phủ bởi một tầng sương mù, giống như con cừu non lạc đường bị rơi vào bẫy, lông mi dài cụp xuống, nước mắt như muốn rơi lại không rơi.Trong lòng Tô Vân Cảnh thầm chửi mẹ nó một tiếng, rõ ràng là một chuyện kỳ lạ, nhưng tại sao khi nhìn thấy Phó Hàn Chu như thế này, cậu lại cảm thấy không có gì là không ổn chứ?Được... thôi.Tô Vân Cảnh không nói gì mà vùi mặt vào gối, hai tay ở một bên nắm chặt thành nắm đấm, giống như một người phụ nữ tốt bị gia đình buộc phải trở thành gái bán thân vậy.Không từ chối thì có nghĩa là đồng ý rồi.Phó Hàn Chu cúi đầu, chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, cậu cũng không có dừng lại quá lâu.Trong lòng như có lửa đốt làm cho cậu muốn đè người này xuống giường, môi răng giao nhau, làm chuyện thân thiết nhất.Bây giờ Tô Vân Cảnh không thể tiếp nhận cũng không sao, cậu sẽ làm từ từ, cậu sẽ giả vờ như một con cừu non không hiểu chuyện ở bên cạnh Tô Vân Cảnh.Phó Hàn Chu nằm trên người Tô Vân Cảnh, khuôn mặt cậu thích thuần khiết trong sáng, đôi mắt cậu thích khiến trái tim cậu phải điên đảo."Sau này tôi sẽ không làm tổn thương người khác nữa, sẽ không để cho cậu phải khó xử, tôi sẽ làm một người tốt."Chỉ cần Tô Vân Cảnh thích thì câu đều sẵn lòng làm.Sự bối rối không tự nhiên trong lòng Tô Vân Cảnh vì những lời kia của Phó Hàn Chu mà tiêu tan hết, cậu nằm trên cánh tay của mình, đôi môi cậu phủ lên một nụ cười."Bạn nhỏ Chu Chu ngoan quá, lát nữa tôi sẽ mua kẹo cho cậu.""Ừm." Cậu chính là kẹo của tôi.Tô Vân Cảnh không mua kẹo cho Phó Hàn Chu mà dẫn bé con ngoan ngoãn ra ngoài ăn cơm.Cơm nước xong lại đi dạo một vòng khu mua sắm gần đó tiêu thực rồi hai người mới quay lại ngâm nước nóng.Vì hôm qua bị Phó Hàn Chu trêu chọc nên hôm nay lúc Tô Vân Cảnh xuống nước cũng có chút ngại ngùng. Cậu quấn một chiếc khăn tắm trắng bên hông, ngồi vào ao tắm rồi mới bỏ khăn ra.Được dòng nước ấm áp ve vuốt, Tô Vân Cảnh thoải mái thở ra một hơi.Thấy Phó Hàn Chu muốn lại đây, Tô Vân Cảnh từ chối liền ba câu: "Ngồi im.", "Không được động đậy.", "Không được đến gần."Trong hơi nước lượn lờ, dáng vẻ Phó Hàn Chu bị hơi nước bốc lên bao lấy trông cực kỳ vô tội: "Tại sao?"Tô Vân Cảnh vuốt tóc mái ra sau đầu, khủyu tay chống vào thành bể, chậm rãi nhắm hai mắt lại cười khẽ: "Không tại sao cả, tôi thích!"Trong lúc Tô Vân Cảnh nói chuyện, một lọn tóc mái nhẹ nhàng buông xuống, sợi tóc vương lên lông mi của cậu.Có lẽ vì thấy ngứa nên Tô Vân Cảnh chớp chớp mắt, sợi tóc theo đó trượt xuống như đang nhảy nhót trong tim Phó Hàn Chu.Dòng nước bên cạnh dao động, Tô Vân Cảnh he hé mắt, thấy Phó Hàn Chu tiến đến gần, cậu lập tức nhướng cao mày.Vừa định chỉ trích nhóc cool ngầu không nghe lời thì đối phương đã yên tĩnh ngồi xuống cạnh cậu, học dáng vẻ Tô Vân Cảnh nhắm mắt ngửa đầu lên, lộ ra yết hầu rõ ràng. Tô Vân Cảnh nuốt lại những lời định nói. Cậu khép mắt lại, thoải mái hưởng thụ suối nước nóng.Phần ngón tay đang chống lên thành bể hơi ngứa, ra là có một ngón tay đang cào nhẹ tay cậu, còn khẽ nhấn lên móng tay cậu một cái.Tô Vân Cảnh không thèm để ý.Ngón trỏ bị chạm xong lại đến ngón giữa bị gãi gãi, ngay cả ngón cái cũng không tha.Tô Vân Cảnh cười khẩy với hành động như gà mổ thóc của nhóc cool ngầu, sau đó... Phản kích.Khi đối phương chọc ngón út của mình, Tô Vân Cảnh nhanh chóng trở tay bắt lấy ngón trỏ không yên phận kia.Tô Vân Cảnh nhếch môi cười, cũng không mở mắt nói: "Tịch thu."Ngón tay bị tịch thu kia im lặng nằm trong lòng bàn tay Tô Vân Cảnh, cuối cùng cũng không quấy rối thêm nữa.Ngâm mình xong, Tô Vân Cảnh muốn đi 'spa chính hiệu', nhưng Phó Hàn Chu mượn cớ ngón tay bị tịch thu, không thể cách xa Tô Vân Cảnh nên từ chối nhu cầu tìm nhân viên mát xa của cậu.Phó Hàn Chu đích thân ra trận, tiếp tục khổ luyện kỹ thuật mát xa trên người Tô Vân Cảnh.Tô Vân Cảnh được ấn đến buồn ngủ, nhưng đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: "Chu Chu, chắc chắn do kỹ thuật mát xa của cậu quá tệ nên mới không cho tôi tìm nhân viên ở đây. ""Ừm."Mặc kệ Tô Vân Cảnh nói thế nào, Phó Hàn Chu vẫn kiên trì nguyên tắc không để người khác chạm vào Tô Vân Cảnh.Nhóc cool ngầu không phản ứng làm Tô Vân Cảnh thấy hành vi gây sự của mình rất vô nghĩa bèn nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.Chờ Tô Vân Cảnh ngủ say rồi, Phó Hàn Chu cúi người nhẹ nhàng hôn lên chóp tai của cậu một cái, sau đó lẳng lặng rời khỏi phòng mát xa.Mỗi lần có khách mát xa, nhân viên công tác đều đốt tinh dầu có tác dụng thả lỏng thần kinh, giúp dễ ngủ.Hiệu quả của tinh dầu rất tốt, hai lần mát xa Tô Vân Cảnh đều ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại Phó Hàn Chu còn đang giúp cậu ấn lưng.Tô Vân Cảnh ngáp một cái, nắm lấy bàn tay Phó Hàn Chu: "Nghỉ một lát đi."Nghe nói công việc mát xa này mệt chết người, Phó Hàn Chu lại không biết kỹ xảo, chắc chắn bàn tay và ngón tay càng nhức mỏi hơn. Phó Hàn Chu ngồi xổm cạnh Tô Vân Cảnh nhìn đối phương gà gật. (* gà gật: viết tắt của ngủ gà ngủ gật)Tô Vân Cảnh vừa tỉnh nên chưa tỉnh táo hoàn toàn, lười nhác nhướng mắt nhìn Phó Hàn Chu gần trong gang tấc.Trông nhóc cool ngầu lúc này cứ như một con cún nhỏ đang canh giữ cạnh chủ nhân vậy, bộ dáng phục tùng khép mi, ngoan cực kỳ.Tô Vân Cảnh bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, nâng tay sờ sờ tóc nhóc cool ngầu như xoa đầu cún con.Tô Vân Cảnh hỏi: "Mệt không?"Phó Hàn Chu gật đầu: "Mệt! Tay hơi mỏi rồi!"Tô Vân Cảnh: "..."Nhóc cool ngầu thân mến, sao cậu không chịu làm theo kịch bản thế hả? Không phải nên nói không mệt sao?Phó Hàn Chu mặt dày nói: "Coi như tôi ứng trước phí sưởi ấm đi."Tô Vân Cảnh: "..."Nghĩ thế nào Tô Vân Cảnh cũng thấy mình bị thiệt. Rõ ràng cậu phải được hưởng thụ dịch vụ mát xa chuyên nghiệp mới đúng. Bây giờ không những bị Phó Hàn Chu cản trở mà còn thiếu nợ nữa.Khỉ thật, lỗ nặng rồi!Hai người ra khỏi phòng mát xa định về phòng thì thấy Đường Vệ tìm tới.Đường Vệ hưng phấn phát điên: "Nhanh lên, đi xem náo nhiệt đi! Có người đánh nhau, tôi còn tới ăn hôi vài đạp đấy."(* Ăn hôi: có hiểu là một người đang thất thế bị cả một đám người đánh rồi có người khác chen vào đánh thêm) Tô Vân Cảnh muốn nói lại thôi: "... Cậu bạo lực như thế có được không đấy?"Đường Vệ lập tức phỉ nhổ Tô Vân Cảnh: "Cậu mẹ nó..."Thấy ánh mắt Phó Hàn Chu không đúng, Đường Vệ vội nói: "Là thằng cháu trai hôm qua ném bao cao su vào tôi, tôi không làm nó đứt đường con cháu đã là tốt bụng lắm rồi."Vừa nghe thấy là tiết mục trừng ác dương thiện, Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng hứng thú: "Ở đâu thế?""Sảnh nghỉ ngơi.""Lâm Liệt đâu? Sao không thấy cậu ấy?" Tô Vân Cảnh buồn bực.Đường Vệ không để ý lắm: "Lão Lâm còn đang ở hiện trường xem trò vui, tôi sợ hai người bỏ qua trò hay nên cố ý đến gọi. Thế nào? Anh em chí cốt nghĩa khí chứ?" ————————————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com