Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không? [XUYÊN] REUP
Chương 1
*LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC: FIC LÀ SƯU TẦM, BẢN DỊCH LẪN FIC KHÔNG THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA MÌNH. KHI ĐƯỢC YÊU CẦU MÌNH SẼ GỠ NGAY.*———————Đột nhiên.Cậu xuyên sách.Xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình có tên là "Tinh quang lộng lẫy".Tô Vân Cảnh chưa từng đọc quyển tiểu thuyết này, là hệ thống nhét cốt truyện vào trong đầu cậu sau khi cậu xuyên qua.Nghe nói, là truyện ngôn tình hướng vào nữ sinh, nam chính để nữ chính yêu còn nam phụ là để độc giả yêu.Quyển tiểu thuyết "Tinh quang lộng lẫy" này, có một nam phụ bệnh kiều làm cho tâm can tì phổi người đọc đều đau, Phó Hàn Chu. Nhiệm vụ của Tô Vân Cảnh trong lần xuyên sách này là yêu thương Phó Hàn Chu.Hệ thống: “Hi vọng ký chủ có thể khiến cho Phó Hàn Chu cảm nhận được rằng nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái, nhân gian có một Tô Vân Cảnh.”Tô Vân Cảnh:...Sao cậu cảm thấy lời này có gì đó sai sai?Trước khi không thể hiểu nổi tại sao lại bị hệ thống kéo vào tiểu thuyết, Tô Vân Cảnh đã chết vì tai nạn xe cộ. Có thể đi vào tiểu thuyết, dùng một phương thức khác kéo dài sinh mạng, Tô Vân Cảnh ngẫm lại cảm thấy rất có giá trị cho nên đồng ý nhận nhiệm vụ này.———————Trong tiểu thuyết, vận mệnh Phó Hàn Chu cực thảm.Khi mẹ hắn mang thai hắn thì lại cùng cha hắn ầm ĩ một trận rồi một mình sinh ra hắn. Mẹ ruột Phó Hàn Chu có di truyền bệnh tâm thần, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, thường xuyên đánh chửi Phó Hàn Chu. Hơn nữa Phó Hàn Chu cũng bị di truyền bệnh về phương diện tinh thần nên tính cách vô cùng vặn vẹo cố chấp.Mãi cho đến lúc gặp được nữ chính, hắn giống như con chó bị người ta dùng vòng cổ xích lại, từ chó điên thành trung khuyển.Nhân thiết mỹ - cường - thảm này, bệnh nhân tâm lý vô cùng cố chấp về mặt tình cảm này, cực kỳ hút fan.Ngay cả một người đàn ông như Tô Vân Cảnh sau khi xem xong quyển tiểu thuyết cũng thấy hắn rất thảm.Mà vị bệnh kiều này, hiện tại mới bảy tuổi.Hệ thống đưa Tô Vân Cảnh về thời thơ ấu của Phó Hàn Chu.Giáo dục về mặt tình cảm cần phải dạy từ khi còn nhỏ, điều này không sai, rất đúng.Nhưng mà sai ở chỗ Tô Vân Cảnh cũng bị hệ thống biến thành trẻ con, một nhóc tám tuổi.Thật biết gây khó dễ mà. Nhìn nhóc con môi hồng răng trắng cách đó không xa, Tô Vân Cảnh nhướng mày.Người này chính là mục tiêu của cậu, bé bệnh kiều Phó Hàn Chu.Phó Hàn Chu ngồi dưới bóng râm của tán cây.Ánh nắng chói chang xuyên qua tán cây hòe trăm năm, loang lổ trên người Phó Hàn Chu. Quần áo trên người hắn cũ nát, không vừa người nhưng vẫn không thể làm giảm được vẻ ngoài xuất sắc, phấn điêu ngọc trác, so với bé gái còn xinh đẹp hơn.Hai tháng trước, mẹ của Phó Hàn Chu bởi vì bệnh tình nặng thêm, không chịu nổi tra tấn tinh thần, nhảy lầu.Sau khi bà ấy chết, Phó Hàn Chu bị đưa đến cô nhi viện.Hệ thống chuẩn bị thân phận cho Tô Vân Cảnh rất khéo.Nhà của cậu ở đối diện với cô nhi viện.Từ vị trí địa lý mà nói, Tô Vân Cảnh chiếm ưu thế rất lớn.Các bạn nhỏ của cô nhi viện đều đang chơi cầu trượt ở công viên, chỉ có mỗi Phó Hàn Chu một mình ngồi vẽ tranh dưới bóng cây.Nhìn bóng dáng lẻ loi đó của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh tiến lên phía trước.-------Một cục kẹo sữa Đại bạch thỏ, đột nhiên bị một bàn tay nhỏ đưa ra trước mắt. Phó Hàn Chu nâng mí mắt lên.Nhìn gần như vậy Tô Vân Cảnh mới phát hiện bé trai này thật sự quá xinh đẹp. Ngũ quan xinh đẹp như điêu khắc, giống một khối nhuận ngọc lộ ra khỏi vải vóc.Xuất phát từ lòng yêu cái đẹp, nụ cười của Tô Vân Cảnh càng thích ôn hòa thân thiện.Cậu hỏi: “Ăn kẹo không?”Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh, con ngươi đen sì thấm hàn ý.Hắn cầm lấy Đại bạch thỏ trong tay Tô Vân Cảnh, sau đó ném ra chỗ khác.Tô Vân Cảnh:???Phó Hàn Chu ném kẹo xong cúi đầu tiếp tục vẽ tranh, không có ý định phản ứng lại với Tô Vân Cảnh.Tô Vân Cảnh chưa từng chơi cùng trẻ nhỏ, phản ứng của Phó Hàn Chu ngoài dự kiến của cậu, làm cậu không khỏi ngẩn người.Nhớ tới những việc Phó Hàn Chu từng trải qua, Tô Vân Cảnh cảm thấy chuyện này có chút khó làm.Nhặt kẹo trên mặt đất lên, Tô Vân Cảnh hỏi Phó Hàn Chu: “Cậu không thích ăn kẹo sao?”Phó Hàn Chu không để ý đến cậu.Tô Vân Cảnh chưa từ bỏ ý định: “Cậu tên là gì? Chúng ta về sau có thể làm bạn.”Mí mắt của Phó Hàn Chu không nâng lên chút nào cả.Hắn rất nhỏ, rất gầy, cần cổ trắng tuyết lộ ra kia, giống như chỉ cần một bàn tay là có thể bẻ gãy.Tô Vân Cảnh nhìn tầng lông tơ thật nhỏ sau cổ kia, nội tâm nhất thời rất phức tạp.“Minh Minh, về nhà thôi.” Ở phía xa có một người phụ nữ thanh tú gọi Tô Vân Cảnh.-------Người này là mẹ của nguyên chủ, tên là Tống Văn Thiến.Hôm nay hai mẹ con họ tới cô nhi viện là để quyên tặng quần áo cũ.Tô Vân Cảnh kết bạn thất bại, chỉ có thể trở về trước rồi bàn bạc kĩ hơn.Ngày hôm sau,sau học xong, dưới sự giám sát của Tống Văn Thiến, Tô Vân Cảnh hoàn thành bài tập năm lớp một.Tô Vân Cảnh dùng giọng trẻ con còn chưa thích ứng xong nói:“Mẹ ơi, con muốn đi xuống dưới chơi một lát.”
Nguyên chủ thân thể rất kém, một năm 365 ngày thì có một phần ba thời gian là vượt qua ở bệnh viện.Thấy Tô Vân Cảnh muốn ra ngoài chơi, Tống Văn Thiến bước từ trong bếp ra.“Mẹ mở TV cho con, tìm phim hoạt hình để xem có được không?” Tống Văn Thiến dỗ dành cậu.“Con không có chạy lung tung, con chỉ muốn cùng bạn nhỏ dưới lầu chơi một lúc, chỉ mỗi lúc thôi ạ.”"Vậy, nếu không thoải mái thì mau trở về nhé.""Vâng."Tô Vân Cảnh cầm một miếng bánh kem, đến cô nhi viện đối diện tìm Phó Hàn Chu.Phó Hàn Chu vẫn lẻ loi ngồi dưới tán cây vẽ tranh, không chơi cùng bạn nhỏ khác, cũng không nói lời nào với bọn họ.Tô Vân Cảnh đi đến chỗ cầu trượt trước, phát kẹo cho các bạn nhỏ, hỏi thăm tình huống của Phó Hàn Chu.Đứa bé lớn nhất chỗ này cũng đã mười tuổi, có thể nói chuyện bình thường với người lớn.Tô Vân Cảnh nghe bọn họ mồm năm miệng mười.Hoàn cảnh của Phó Hàn Chu ở cô nhi viện rất tệ, hắn tới hai tháng, nơi này không có đứa trẻ nào thích hắn.Tô Vân Cảnh thở dài, nhóc này lớn lên trong hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi sẽ dựng hết gai trên người lên.Trong lúc Phó Hàn Chu đang vẽ tranh, hắn cảm giác được một cái bóng xuất hiện trên giấy vẽ. Nói là giấy vẽ nhưng thật ra chỉ là quyển vở luyện tập của học sinh tiểu học.Mặt trước đã toàn chữ nên thầy ở cô nhi viện mới cho Phó Hàn Chu để hắn vẽ ở mặt sau.Bút màu nước là do Phó Hàn Chu mang từ nhà mình đến, rất nhiều màu đã không thể dùng được nữa. Phó Hàn Chu vừa ngẩng đầu liền thấy cậu bé hôm qua cho hắn kẹo."Cậu ăn bánh kem không?" Tô Vân Cảnh hỏi.Phó Hàn Chu vẫn cao lãnh như ngày hôm qua, tiếp tục vẽ tranh không thèm để ý tới Tô Vân Cảnh.Tô Vân Cảnh xé vỏ chân không của bánh kem.Bên trong là một miếng bánh bông lan Chiffon mềm xốp, ở giữa có bơ.Tô Vân Cảnh bẻ một miếng, cậu dụ dỗ: "Rất ngọt, cũng rất thơm, cậu ăn không?"Hương sữa nhàn nhạt bay ra, Tô Vân Cảnh thấy rất rõ ràng lông mi vừa dài vừa cong của Phó Hàn Chu khẽ lay động.Hắn hẳn là đói bụng.Tô Vân Cảnh đã hỏi thăm qua các bạn nhỏ cô nhi viện khác, quy tắc ăn cơm của cô nhi viện là tới trước được trước.Mà Phó Hàn Chu lúc ăn cơm cũng không tích cực, mỗi lần đều là người ăn cuối cùng, đồ ăn còn lại không nhiều."Cho cậu." Tô Vân Cảnh đưa bánh kem tới trước mặt Phó Hàn Chu.Phó Hàn Chu lạnh lùng hất bay tay của Tô Vân Cảnh.Phó Hàn Chu người nhỏ nhưng sức lực lại không nhỏ, mu bàn tay của Tô Vân Cảnh lập tức có vết đỏ lừ.Cậu nhất thời không kịp phản ứng lại, khẽ buông tay, bánh kem rơi xuống đất. Bánh kem trắng nõn lăn một vòng, dính không ít đất.Tô Vân Cảnh nhìn dấu bàn tay trên tay mình, không khỏi cảm thán một câu. Quả nhiên muốn trở thành người đàn ông của bệnh kiều, dù mới bảy tuổi cũng thật khó làm.Có giáo huấn của hai lần thất bại, rốt cuộc Tô Vân Cảnh cũng tổng kết ra được kinh nghiệm.Chiêu đưa ăn này vô dụng với Phó Hàn Chu.Sau khi trở về, Tô Vân Cảnh ngay lập tức thay đổi chiến lược mang đến yêu thương.Tặng quà, quan trọng là phải gãi đúng chỗ ngứa.Ban đêm, Tô Vân Cảnh gõ mông heo đất vàng của nguyên chủ để lấy tiền. Tuy rằng móc tiền tiêu vặt của trẻ con không tốt lắm nhưng hiện tại Tô Vân Cảnh mới tám tuổi, cậu không có biện pháp nào khác. Móc từ trong ống heo tiết kiệm ra mười đồng xu.Ngày hôm sau lúc đi học Tô Vân Cảnh bỏ vốn to, tiêu tám đồng mua một bộ cọ màu mới.Trong sách miêu tả rất ít về thời thơ ấu ở cô nhi viện của Phó Hàn Chu, chỉ vài nét bút ít ỏi. Cốt truyện tuy rằng không nhắc tới nhưng thế giới quan ở nơi này rất hoàn thiện.Lúc này kinh tế đất nước còn chưa phát triển, năng lực tiêu phí của huyện thành có hạn, tiền lương và giá cả hàng hóa đều không cao.Vậy nên tám đồng tiền với một đứa trẻ mà nói là một số tiền không nhỏ.Sau khi tan học, Tô Vân Cảnh cầm hộp cọ màu đến cô nhi viện. Sợ Phó Hàn Chu từ chối, Tô Vân Cảnh nhét cọ màu vào lồng ngực hắn xong là chạy luôn.Chạy được bảy, tám bước, Tô Vân Cảnh quay đầu lại nhìn Phó Hàn Chu, "Cho cậu, tớ muốn làm bạn bè với cậu, chúng ta ngày mai gặp." Cậu vẫy tay với Phó Hàn Chu rồi rời khỏi cô nhi viện.Khổ cho một người trưởng thành như cậu, phải giả mạo thành một đứa trẻ tám tuổi, lại còn phải tạo mối quan hệ tốt với một đứa trẻ khác.Phó Hàn Chu cầm hộp cọ màu, nhìn bóng dáng Tô Vân Cảnh, mí mắt giật giật.Tô Vân Cảnh tự cảm thấy món quà này vào được tim Phó Hàn Chu.Rốt cuộc đối với Phó Hàn Chu mà nói, vẽ tranh là nơi kí thác tinh thần duy nhất.Ngày hôm sau lại đến cô nhi viện, hành động của Phó Hàn Chu đã xác minh suy nghĩ của Tô Vân Cảnh.Tô Vân Cảnh cầm hộp văn phòng phẩm mà Phó Hàn Chu cho cậu, đôi mắt mang theo chút ý cười, "Cái này là cho tớ sao?"Hộp văn phòng phẩm rất cũ nát, hẳn là đồ được quyên tặng.Phó Hàn Chu không nói chuyện, chỉ nhìn Tô Vân Cảnh.Con ngươi Phó Hàn Chu rất đen, như mực, không chứa chút tạp chất nào.Lúc hắn không hề chớp mắt nhìn một người, nói thật, có chút khiếp người.Nhưng Tô Vân Cảnh bị quà đáp lễ của Phó Hàn Chu mê hoặc đầu óc, không hề cảm thấy không ổn.Hộp văn phòng phẩm có trọng lượng nhất định, bên trong hẳn là có đồ vật.Tô Vân Cảnh mở hộp sắt ra, lúc thấy thứ bên trong hộp thì nụ cười của cậu cứng lại trên mặt.Là một con chuột chết dính đầy máu.Ờm...!Rất độc đáo.Độc đáo đến mức làm cho Tô Vân Cảnh, tuổi tâm lý hai mươi ba, da đầu từng trận tê dại.Không hổ là mi, bệnh kiều!Gương mặt trắng nõn kia của Phó Hàn Chu dưới ánh hoàng hôn màu máu mang theo sự lạnh nhạt không hợp tuổi.Cậu nhìn chằm chằm Tô Vân Cảnh, thấy sắc mặt cậu chuyển từ kinh ngạc đến bình tĩnh, cuối cùng là bất đắc dĩ.Tô Vân Cảnh yên lặng đóng lại nắp hộp văn phòng phẩm, miễn cưỡng tươi cười."Cảm ơn quà của cậu, tiểu khu chúng ta có rất nhiều mèo hoang, tớ mang nó về cho mèo ăn."Thứ này, Tô Vân Cảnh đúng là rất ghê tởm.Nhưng Tô Vân Cảnh dù gì thì cũng là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, sẽ không thật sự tức giận với Phó Hàn Chu.Chỉ là có chút lo lắng tình trạng tâm lý của Phó Hàn Chu.Rồi thì không có đứa trẻ bảy tuổi nào lại có "ý tưởng diệu kỳ" như vậy, trong hộp thả sâu lông đã là cực hạn.Phó Hàn Chu không dự đoán được Tô Vân Cảnh sẽ phản ứng như vậy, có chút sửng sốt.Nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục sự lạnh nhạt của mình.Hắn lạnh lùng ném cọ màu mà Tô Vân Cảnh hôm trước đưa cho hắn qua chỗ cậu.Tô Vân Cảnh nhặt cọ màu lên, ngồi xem cạnh Phó Hàn Chu."Là cậu làm chết con chuột này sao?" Tô Vân Cảnh hỏi.Phó Hàn Chu nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Tô Vân Cảnh, "Tôi dùng gậy gỗ nhỏ đâm nó sống sờ sờ đến chết."Tô Vân Cảnh:......!...!Sống sờ sờ đâm chết, thử nghĩ, Tô Vân Cảnh đã có hình ảnh lông xù xù giãy giụa trong đầu.Ọe!"Cậu không sợ nó cắn cậu sao?" Tô Vân Cảnh giật giật khóe miệng hỏi.Phó Hàn Chu không nói chuyện.Đến lúc Tô Vân Cảnh cho rằng hắn sẽ lại không trả lời thì Phó Hàn Chu đột nhiên nói, "Trong phòng có rất nhiều."
Phó Hàn Chu thực ra rất yêu sạch sẽ nhưng điều kiện hiện tại không cho phép.Trong phòng có rất nhiều chuột, khi không có việc gì hắn sẽ dùng gậy gỗ đâm.Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà các bạn nhỏ khác không thích hắn, ngay cả các giáo viên nhà trẻ đều cảm thấy hắn có chút khiếp người.Phản ứng lại được Phó Hàn Chu đang nói cái gì, Tô Vân Cảnh cả người ngứa ngáy.Cô nhi viện này quy mô không lớn, cũng chỉ nhận nuôi hai mươi mấy đứa trẻ.Bởi vì không quá nổi danh nên người quyên tặng rất ít, chỉ có thể dựa vào ngân sách phía trên để duy trì.Nhưng quần áo thì không hề thiếu, người dân quanh tiểu khu luôn thích đưa quần áo không mặc nữa tới nơi này.Tô Vân Cảnh thật sự không nghĩ tới điều kiện chỗ ở của Phó Hàn Chu lại kém như vậy, quả thực không dám nghĩ nhiều.Nhìn bọn trẻ chơi cầu trượt ở phía xa, Tô Vân Cảnh đau xót trong lòng.-------Hiện tại Tô Vân Cảnh mới chỉ có tám tuổi, không tiền, không quyền, không sức ảnh hưởng.Cậu không có năng lực làm gì đó cho cô nhi viện, ngay cả bánh kem mua cho Phó Hàn Chu cũng là dùng tiền tiêu vặt của nguyên chủ mua.Sau khi về nhà, Tô Vân Cảnh nhờ Tống Văn Thiến, để bà gọi điện thoại cho bộ phận liên quan, quan tâm tình huống của cô nhi viện một chút.Tống Văn Thiến là một người mẹ, còn là mẹ của một đứa trẻ mang bệnh.Bệnh tình của nguyên chủ không khả quan cho nên bà không có thời gian cũng không có lòng dạ và sức lực đi phân phát tình thương của mẹ lên người những đứa trẻ khác. Việc bà ấy có thể làm cũng chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi.Tống Văn Thiến có thể gọi cuộc điện thoại này, Tô Vân Cảnh đã rất cảm kích.Chờ Tống Văn Thiến gọi điện thoại xong, Tô Vân Cảnh nói, "Mẹ, con nhớ bà nội, con có thể gọi điện thoại cho bà nội không ạ?"Tống Văn Thiến niết nhẹ lỗ tai Tô Vân Cảnh, cười mắng, "Bà ngoại
coi như thương con vô dụng rồi."Tô Vân Cảnh:......!Thực xin lỗi, chén nước này cậu không giữ thăng bằng."Nói chuyện điện thoại với bà nội xong con lại gọi cho bà ngoại ạ." Tô Vân Cảnh vội vàng sửa sai.-------Nguyên chủ từ nhỏ ốm yếu bệnh tật lại vô cùng hiểu chuyện cho nên rất được gia đình yêu thương.Tô Vân Cảnh gọi điện cho bà nội của nguyên chủ là muốn nhờ bà ấy phản ánh với cô nhi viện một chút về vấn đề phòng ở của mấy đứa bé có chuột.
Cậu cố ý học số điện thoại văn phòng của cô nhi viện, báo dãy số cho bà nội của nguyên chủ. Chờ thêm mấy ngày, Tô Vân Cảnh lại gọi cho bà ngoại, cô lớn dì nhỏ của nguyên chủ, để bọn họ giúp đỡ thúc giục cô nhi viện giải quyết vấn đề.Tô Vân Cảnh không có biện pháp khác, một đứa trẻ tám tuổi chỉ có thể động viên người trong nhà.------Ngày hôm sau là thứ bảy, buổi sáng Tô Vân Cảnh làm bài tập, buổi chiều cùng Tô Vân Cảnh xem phim truyền hình.Chạng vạng, thừa dịp Tống Văn Thiến nấu cơm, Tô Vân Cảnh móc mấy đồng tiền xu trong ống trữ tiền, đi ra ngoài.
Mua mấy cây giăm bông giá năm hào, Tô Vân Cảnh bóp nát giăm bông rải xung quanh ký túc xá mà bọn nhỏ ở.Hi vọng buổi tối có mèo hoang tới ăn giăm bông, thuận tiện diệt chuột.Hành động của Tô Vân Cảnh hấp dẫn sự chú ý của Phó Hàn Chu, hắn nhìn Tô Vân Cảnh vung giăm bông khắp nơi.Nhận ra tầm mắt của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh nhìn lại hắn.Đồng tử Phó Hàn Chu đen nhánh, tựa như một đầm nước lạnh lẽo, vừa đen vừa tròn, lại còn lạnh lẽo không có tình người.Tô Vân Cảnh không lần được suy nghĩ của bé bệnh kiều cao lãnh."Muốn ăn chân giò hun khói không?" Tô Vân Cảnh mang theo thiện ý mà chào hỏi.Phó Hàn Chu nhắm mắt, không trả lời Tô Vân Cảnh.Tô Vân Cảnh cảm thấy không thú vị, tiếp tục làm việc trong tay.Buổi tối Tống Văn Thiến cải thiện bữa ăn, làm một con cá dấm, còn hầm nửa con gà.Nguyên chủ thích ăn cá nên Tống Văn Thiến và chồng cơ bản không đụng đến cá, đều để cho Tô Vân Cảnh ăn. Tô Vân Cảnh thấy cá dư lại không ít, cậu suy nghĩ, cuối cùng vẫn kiếm hộp từ tủ bát.Thể trạng hiện tại của Phó Hàn Chu rất kém, so với bạn cùng lứa tuổi thì gầy hơn rất nhiều.Đây là do thiếu dinh dưỡng kéo dài.Nếu tình huống cho phép, Tô Vân Cảnh còn muốn cho Phó Hàn Chu ăn.-------Lúc Tô Vân Cảnh ra ngoài thì đã là 7 giờ tối. Hiện tại ngày dài đêm ngắn nên trời vẫn còn rất sáng, dưới bóng cây có rất nhiều người ngồi hóng mát.Tô Vân Cảnh một đường chào hỏi đến tận cô nhi viện ở đối diện. Cậu đã hỏi thăm qua, cô nhi viện 6 giờ rưỡi, 7 giờ bọn nhỏ có thể đã ăn cơm xong.Nhưng Phó Hàn Chu đứng ở tầng chót của chuỗi thức ăn, kinh nghiệm tranh ăn không bằng những đứa trẻ từ nhỏ đã cắm rễ ở chỗ này, vậy nên luôn ăn cơm thừa. Thức ăn ở cô nhi viện không tốt lắm, mỗi tuần chỉ có thứ sáu và chủ nhật có thể ăn ngon.Bởi vì trong người có nhiệm vụ nên Tô Vân Cảnh thiên vị Phó Hàn Chu, chỉ mang theo cơm cho mình hắn. Tô Vân Cảnh ít nhiều cảm thấy có lỗi với những đứa khác nên lúc đi ngang qua cửa hàng đã mua kẹo để chia cho chúng nó.Lúc chia kẹo thì cậu hỏi tình trạng chuột bây giờ ra sao, muốn xem xem hôm qua cậu bận bịu như vậy có hiệu quả hay không.Trong túi Tô Vân Cảnh còn để mấy cây giăm bông, nếu thật sự có thể dụ mèo hoang tới bắt chuột thì hôm nay cậu lại rải thêm. Không ít đứa nói rằng khi ngủ có nghe thấy tiếng mèo kêu, còn tiếng chuột thì bọn họ đều tập mãi thành quen. Tô Vân Cảnh nghe xong ít nhiều có chút hụt hẫng, cống hiến hết kẹo trong túi.-------Phần đang ở chỗ cũ, vẫn là một người vẽ tranh.Tô Vân Cảnh nhìn nhóc con không hợp đàn này, có chút đau đầu mà đi lên phía trước. Mặt mày Phó Hàn Chu loang lổ bóng cây, đôi môi nhạt màu mím lại. Từ cổ áo quá lớn có thể thấy rõ xương quai xanh của hắn, và cả vai lưng gầy ốm.Bởi vì quá gầy, đường cong của xương lộ hết ra, làm người ta lo lắng."Tớ mang ít cơm từ nhà ra cho cậu, có cá và khoai tây." Tô Vân Cảnh ngồi xổm trước mặt hắn, mở hộp cơm ra.Tống Văn Thiến hầm khoai tây với gà, thịt gà ăn hết rồi, chỉ còn lại mỗi khoai tây. Khoai tây bị hầm mềm nhũn, vào miệng mềm mềm dễ ăn, nước canh đặc sệt, vừa lúc có thể trộn với cơm ăn.Phó Hàn Chu bữa tối ăn không được no, ngửi thấy mùi hương, yết hầu khẽ lăn.Nhưng Phó Hàn Chu không ngẩng đầu, hắn không muốn ăn cơm Tô Vân Cảnh mang đến, càng không muốn làm bạn bè với cậu.Thấy cậu bé trước mắt vẫn vững như Thái Sơn, Tô Vân Cảnh hỏi hắn, "Cậu không đói bụng sao?"Phó Hàn Chu biểu tình lạnh lùng, tuổi còn nhỏ mà khí thế lại rất lớn, "Không liên quan đến cậu!"Tô Vân Cảnh sửng sốt!Cậu nhìn thấy được sự chán ghét trong ánh mắt xinh đẹp của Phó Hàn Chu. Tô Vân Cảnh nhịn không được sờ sờ gương mặt phì phì của chính mình.Lúc cậu soi gương, nói thật, vẻ ngoài của nguyên chủ rất đáng yêu, không đến nỗi bị người khác ghét.Trong lúc Tô Vân Cảnh đang tiêu hóa sự chán ghét của Phó Hàn Chu, một thằng nhóc mặt tròn, đo đỏ chạy tới. Nhóc ấy là đứa lớn nhất trong nhà trẻ, nó ăn xong kẹo rồi mặt dày chạy tới hỏi Tô Vân Cảnh còn kẹo hay không.Thấy Tô Vân Cảnh mang cá đến, đôi mắt của nó sáng bừng lên, nhìn chằm chằm vào miếng cá chua ngọt màu sắc mê người kia.Tô Vân Cảnh ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Vốn là muốn trộm cho Phó Hàn Chu ăn, ai ngờ lại bị bắt quả tang.Trẻ nhỏ muốn ăn ngon là rất bình thường, đặc biệt là trẻ nhỏ ở trong cô nhi viện kém như vậy. Tô Vân Cảnh vẫy tay với nó, muốn chia cho nó một miếng cá.Nhưng có người lại không muốn.Phó Hàn Chu cùng thằng nhóc này hẳn là có xích mích, thấy nó muốn ăn, Phó Hàn Chu cầm hộp cơm lên bắt đầu ăn.Tô Vân Cảnh:!!!Sớm biết mạch não mi như vậy, ta đã sớm...!Thằng nhóc mặt đỏ thấy tình cảnh như vậy thì xông lên muốn cướp với Phó Hàn Chu nhưng nửa đường bị Tô Vân Cảnh thành công chặn lại.Tô Vân Cảnh cực bất công, cậu cảm thấy thằng nhóc trước mắt có thể là mập giả nhưng Phó Hàn Chu là gầy thật.Tô Vân Cảnh móc ngược túi, "Không có kẹo, vậy đi, mai tớ mang cơm cháy tới cho cậu."Thằng bé tâm không cam tình không nguyện nhưng dưới đảm bảo của Tô Vân Cảnh, nó vẫn rời khỏi.Nhẫn tâm đóa hoa của Tổ quốc, Tô Vân Cảnh lương tâm bất an.Dù là vợ chồng Tống Văn Thiến thì cũng không có biện pháp nuôi nấng hơn hai mươi cái miệng chờ ăn thì huống chi là một "đứa trẻ" như cậu. Tô Vân Cảnh day day huyệt thái dương, áp chút mềm lòng này xuống đáy lòng.Cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, quay người lại chuẩn bị yêu thương Phó Hàn Chu thì lại thấy bé xinh đẹp ấy ôm cổ, vẻ mặt khó coi, khụ vài tiếng.Tô Vân Cảnh rất nhanh phản ứng lại, cậu sợ hãi hỏi, "Có phải hóc xương cá không?"Việc này có thể lớn có thể nhỏ, Tô Vân Cảnh nóng nảy dùng tay nâng cằm nhỏ của Phó Hàn Chu để hắn ngẩng đầu lên."Để tớ nhìn xem cái xương kia có lớn không."Gương mặt trắng sứ kia bởi vì bị nghẹn mà đỏ bừng lên nhưng biểu cảm của hắn lại rất lạnh lùng. Thằng nhóc kia vừa đi thì Phó Hàn Chu cũng buông hộp cơm, không động đến nữa.Tô Vân Cảnh đã dùng bình giữ nhiệt đựng nước ô mai mà Tống Văn Thiến nấu, có để trong ngăn đá một lát, mát mát, lạnh lạnh, gợi cảm giác thèm ăn cực kỳ.Tô Vân Cảnh đưa bình giữ nhiệt qua nhưng Phó Hàn Chu không nhận lấy, cũng không cảm kích."Đây là nước ô mai, nếu cậu không uống thì tớ sẽ đưa cho thằng nhóc kia đó."Phó Hàn Chu không muốn trả lời Tô Vân Cảnh nhưng thấy đối phương có vẻ thật sự muốn đi, hắn nhíu mày, giành lấy bình giữ nhiệt, ngửa đầu uống.Tô Vân Cảnh chỉ để hắn uống hai ngụm rồi duỗi tay lấy lại, "Đừng uống quá nhiều, ăn cơm trước đi đã."Trong âm thanh trong trẻo của cậu có mang theo chút ý cười.Rốt cuộc thì vẫn là trẻ con.Lại còn là một thằng nhóc mang thù, phép khích tướng dùng ngon ơ. Phó Hàn Chu trong tiểu thuyết cực kỳ mang thù, thuộc loại mi cho hắn một cái tát, hắn trả lại gấp mười lần.Người như vậy khuyết thiếu nhân tình thì mới có thể gây ra sự tương phản cực lớn, khiến người đọc đau lòng. Tô Vân Cảnh đau lòng hắn, cũng không phải vì người hắn thích không thích hắn mà chỉ là vì cảm thấy cuộc đời hắn quá thảm.Nhìn tóc Phó Hàn Chu mềm mại rủ xuống, Tô Vân Cảnh nhịn không được duỗi tay sờ soạng. Tô Vân Cảnh xoa chưa được hai cái, bé chó điên đã xòe móng vuốt ra, hung hăng đánh bay tay của Tô Vân Cảnh.Nhưng dù gì thì cũng chịu bưng cơm lên.Tô Vân Cảnh sợ Phó Hàn Chu bị hóc xương nên nghiêm túc gỡ xương cho hắn."Cái này không có xương, cậu ăn đi." Tô Vân Cảnh trả đũa lại cho Phó Hàn Chu.Phó Hàn Chu mím môi, trầm mặc nhận lại đôi đũa. Tay của hắn rất nhỏ, đũa bình thường quá dài đối với trẻ nhỏ.Nhìn Phó Hàn Chu cầm đũa, vụng về gắp khoai tây với cá, Tô Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy mình mắc lỗi. Cậu nên chuẩn bị thìa cho Phó Hàn Chu mới đúng.Trong lúc Phó Hàn Chu ăn cơm, Tô Vân Cảnh bóp nát ba cái giăm bông, ném xung quanh ký túc xá của Phó Hàn Chu.Phó Hàn Chu ăn uống no đủ, cái bụng cuối cùng cũng căng lên. Tô Vân Cảnh rất vừa lòng mà ôm hộp cơm không về. Hôm nay, cậu cuối cùng cũng thành công bước ra nửa bước đầu tiên.Cho ăn thành công.-------Sau khi hoàn thành bài tập, Tô Vân Cảnh vào bếp giúp nhặt đậu que trong khi Tống Văn Hiến làm cơm tối."Làm xong bài tập rồi?" Tống Văn Thiến cười hỏi cậu. "Xong rồi ạ.""Vậy đi xem phim hoạt hình đi, chỗ này không cần con."Tô Vân Cảnh không nhúc nhích, "Mẹ ơi, những lần sau cơm tối có thể làm nhiều hơn chút được không ạ? Buồn tối con đôi lúc sẽ đói ạ.""Nếu con đói bụng thì nói với mẹ để mẹ làm ngay cho con.Nếu không thì ngày mai mẹ đưa con đến siêu thị mua đồ ít đồ ăn vặt nhé?""Cô giáo nói trẻ con không nên ăn nhiều đồ ăn vặt nếu không sẽ dễ sâu răng.Con nghe nói nhổ răng rất đau."Mẹ, mẹ làm thêm chút cơm tối là được rồi ạ."Tô, tám tuổi thật, Vân Cảnh xấu hổ dùng cách nói chuyện của trẻ con cố gắng cùng Tống Văn Thiến nói chuyện."Cục cưng của mẹ ngoan quá." Tống Văn Thiến hôn trán Tô Vân Cảnh mấy cái, "Con đi xem phim hoạt hình đi, nhớ cách xa TV một chút, cẩn thận hỏng mắt."Tô Vân Cảnh được khen:...!Tô Vân Cảnh xử lý xong đậu que với Tống Văn Thiến rồi mới ra phòng khách mở TV, tìm bộ có Xì Trum xem.Tiếng TV vang lên, ở bên này núi, bên kia biển có một đám Xì Trum...-------Hôm nay Tống Văn Thiến làm mì trộn tương, không chỉ có thịt băm mà còn thêm cả đậu que cắt nhỏ làm hương vị càng thêm phong phú.Cơm nước xong xuôi, Tống Văn Thiến vừa xem Bản tin thời sự trong phòng khách vừa đan áo lông. Tô Vân Cảnh nói một tiếng với Tống Văn Thiến rồi lén lút mang theo cơm đi tìm Phó Hàn Chu.Cậu tiêu hai khối tiền ở cửa hàng mua ít cơm cháy với kẹo mạch nha, mang cho các bạn nhỏ khác trong cô nhi viện. Sau khi chia xong kẹo và cơm cháy Tô Vân Cảnh mới đi tới bên cạnh Phó Hàn Chu, đưa phần cơm hôm nay cho hắn.Nhóc đó vô cùng gầy nhưng dáng ngồi lại thẳng tắp, sống lưng như nạm một bảo kiếm, làm thân thể đơn bạc của hắn căng lên.Gió lạnh lúc chạng vạng phất qua, tiếng lá cây xào xạc vang lên.Bóng cây loang lổ trên gương mặt xinh đẹp của Phó Hàn Chu, dưới đôi lông mày mảnh mai là đôi mắt đen nhánh luôn đề phòng cảnh giác."Cậu cả ngày vây quanh tôi, rốt cuộc muốn làm gì?"Tô Vân Cảnh rất khó tưởng tượng được rằng một đứa trẻ mới bảy tuổi có thể bày ra biểu tình như vậy.Phó Hàn Chu không tin cậu, thậm chí là không thích cậu.Tô Vân Cảnh bình thản đối diện với hắn, "Tớ không có ác ý gì cả, chỉ muốn làm bạn với cậu."Thanh âm của Phó Hàn Chu vẫn còn mang tính trẻ con nhưng biểu cảm lại rất lạnh, "Tôi không cần bạn bè!"Tô Vân Cảnh hôm nay mới biết được rằng hóa ra bệnh kiều khi còn nhỏ đều là khốc kiều."Cậu hiện tại không muốn làm bạn với tớ nhưng nếu sau này muốn thì sao?"Tô Vân Cảnh mở hộp cơm ra, "Hôm nay mẹ tớ làm mì trộn tương, ăn cơm trước đi, mặt cậu hơi gầy đấy."Phó Hàn Chu hất hộp cơm ra, thịt vụn và mì sợi rơi đầy đất."Tôi không cần bạn bè!" Nói xong những lời này, Phó Hàn Chu đứng dậy rời đi.Tô Vân Cảnh nhìn bé khốc kiều rời đi, huyệt thái dương giật giật.Trong mắt cậu, Phó Hàn Chu là một đưa trẻ hơi đặc biệt thôi. Không hiếu động, không ngây thơ hồn nhiên, càng không được người ta thích như những đứa trẻ khác. Nhưng dù gì cũng là trẻ con, hơn nữa trước kia còn sống rất khổ.Vậy nên hắn không tin tưởng người khác, cự tuyệt ý tốt của người khác, Tô Vân Cảnh có thể hiểu được.Chỉ là đồ ăn ngon như vậy bị làm hỏng rồi, Tô Vân Cảnh cho không ít thịt băm trong đó.Tô Vân Cảnh không dám lãng phí lương thực, cậu thu mì với thịt băm lại, thả vào một góc đằng sau của kí túc xá để buổi tối hấp dẫn mèo hoang đến.Tô Vân Cảnh vừa thu dọn xong, nhóc béo lại muốn kẹo của cậu đi đến, nhìn tay cậu kinh ngạc nói: "Sao cậu lại nghịch bùn?"Tô Vân Cảnh:......!Tô Vân Cảnh im lặng đi rửa sạch tay rồi về nhà.Haiz.Hôm qua vừa mới bước được nửa bước hôm nay xui xẻo lại bị bắt quay về chỗ cũ. Bé khốc kiều khó chơi quá!!-------Đêm đen, một đứa bé có gương mặt xinh đẹp đột nhiên ngồi dậy, đôi môi tái nhợt mang vẻ bệnh trạng run run.
Phó Hàn Chu bị ác mộng làm bừng tỉnh.Hắn lại mơ thấy người phụ nữ kia, mơ thấy đối phương đang mắng hắn."Mày là đồ nghiệt chủng, cuộc đời của tao đều bị mày hủy hoại, mày có biết không?!"Tiếng mắng chửi cuồng loại thường đi cùng đánh đập, Phó Hàn Chu bị ấn ở trên tường, cả người bị đâm cho đầu váng mắt hoa, dạ dày cũng không ngừng nhộn nhạo."Trên thế giới này sẽ không ai để ý súc sinh như mày đâu, không ai để ý!" Người phụ nữ nắm tóc của hắn, biểu cảm càng thêm điên cuồng."Bọn họ đều muốn mày chết, mày biết không? Bọn họ đều muốn chúng ta chết, đều cảm thấy chúng ta bị tâm thần."Sau khi Phó Hàn Chu bảy tuối đã gần như không khóc nữa. Hắn ôm đầu cố gắng bảo vệ chính mình.Là bà ấy.Người mắng chửi trước là bà ấy, đánh người trước là bà ấy mà cuối cùng ôm hắn khóc cũng là bà ấy. Bà thường xuyên mất khống chế nổi điên.Bởi vì hàng xóm thường báo cảnh sát bà ngược đãi trẻ em nên hai người bọn họ thường xuyên chuyển nhà.Rốt cuộc có một ngày, cảnh sát đến cửa nhà, cưỡng chế mang hắn đi thì người phụ nữ kia mới hiếm thấy mà bình tĩnh lại. Bà khóa cửa nhốt cảnh sát ở ngoài, thay một cái váy trắng liền thân, trang điểm nhẹ, ngồi trước mặt hắn, cười rất ôn nhu."Về sau phải chăm sóc tốt chính mình, ăn đúng giờ, ngủ đúng giờ, biết chưa?" Bà nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên mặt hắn, hôn lên."Đừng hận ta có được không? Ta chỉ là khống chế không được, ta..." Cảm xúc của bà lại bùng lên, hung hăng gõ đầu mình, biểu tình thống khổ đến vặn vẹo."Chỗ này..." Bà chỉ vào đầu của chính mình, âm thanh run rẩy, khó khăn mở miệng, "Chỗ này đau quá, luôn đau lắm, rất nhiều âm thanh đang ầm ĩ."Bà bóp cổ hắn, tay và cổ đều run bần bật, "Con đi theo ta đi, chúng ta rời khỏi nơi này đi."Phó Hàn Chu bị bà bóp đến nỗi sắc mặt đỏ bừng. Cảm giác hít thở không thông mãnh liệt kích phát dục vọng cầu sinh của hắn, hắn đá lung tung. Bà bị hắn đá đau, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng buông hắn ra.Sợ không khống chế nổi chính mình, bà ấy rốt cuộc cũng mở cửa ra, giao hắn cho cảnh sát.Phó Hàn Chu bị người mang xuống dưới lầu, người phụ nữ kia lại nhảy xuống từ trên lầu cao.Hắn vừa quay đầu lại đã thấy người nằm trong vũng máu.Cảnh sát phụ trách hắn vội vàng che mắt hắn lại nhưng Phó Hàn Chu vẫn nhớ rõ biểu tình của bà ấy.Thống khổ mà tuyệt vọng.Từ nhỏ đã có người nói cho hắn, người giống như hắn sẽ chẳng có ai đối xử tốt với hắn. Vậy nên Phó Hàn Chu không thích bé trai luôn xuất hiện trước mặt hắn kia.Càng không thích cậu không biết vì sao lại đối tốt với hắn.Gương mặt non nớt của Phó Hàn Chu hoàn toàn biến mất trong bóng tối, môi mỏng hơi mím, biểu cảm chết lặng mà hờ hững.Hắn kéo chăn, lúc đang nằm xuống thì ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu của một con mèo.Con mèo đó nhanh nhẹn nhảy lên cửa sổ. Nó dẫm lên cửa sổ, thân thể chậm rãi cúi xuống, chân trước lấy đà, nhảy lên bắt được con vật giấu trong bóng tối.Lười nhác ngậm chiến lợi phẩm của mình, mèo đen không một tiếng động rời đi. Phó Hàn Chu nhìn theo hướng nó biến mất, hồi lâu sau mới nằm xuống.-------Sau khi Phó Hàn Chu làm đổ hộp cơm, Tô Vân Cảnh hai ngày liên tiếp đều không đến cô nhi viện. Không phải cậu tức giận với Phó Hàn Chu mà là không biết làm gì để nhóc đó thôi đề phòng.Hơn nữa hai ngày này Tô Vân Cảnh bắt đầu ho khan, Tống Văn Thiến sợ bệnh tình lại nặng hơn nên hai ngày này không cho cậu ra khỏi cửa.Tô Vân Cảnh còn không đi học, chỉ nằm ở nhà.Tranh thủ hai ngày này, Tô Vân Cảnh xem lại tuyến cốt truyện.Xem xem nữ chính làm thế nào cảm hóa Phó Hàn Chu, liệu cậu có thể học được một, hai chiêu không? Sự thật chứng minh.Cậu không thể!Nữ chính theo lộ tuyến mỹ thiện tâm, Tô Vân Cảnh tự nhận mình cũng rất lương thiện. Nhưng nam nữ có khác biệt, một số việc nữ làm sẽ làm người khác cảm thấy ấm lòng còn nam làm, gượng gạo nói không lên lời.Quá kỳ thị giới tính.Đại lão gia không xứng yêu thương bệnh kiều.------------* Hào, đồng: là đơn vị tiền tệ Trung Quốc* Bệnh kiều: có thể hiểu là người có vấn đề tâm lí.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com