TruyenHHH.com

Toi Chun Buoc Roi Vi Em Ca Day

Ánh nắng bình minh chiếu rọi vào căn phòng bệnh đầy mùi thuốc men. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng. Bệnh viện buổi sớm mai khá yên ắng và bình yên. Các chú chim đua nhau hót líu lo trên cành chuẩn bị chào ngày mới. Các y tá hối hả thay phiên nhau chuẩn bị thuốc để phân phát cho các bệnh nhân vào buổi đầu tiên trong ngày. Tất cả dường như khá bình yên, cho đến khi một tiếng la thất thanh vang lên thay cho tiếng gà gáy...

- ÁAAAAAAAAAAAA

Các y tá nhìn nhau lắc đầu ngán ngẫm, họ đồng thanh:

- Lại là phòng số 2. Chậc.

Các bệnh nhân phòng bên cạnh đón nhận tiếng thét ấy như một dạng chuông đồng hồ báo thức cho cử thuốc đầu tiên của họ.

- Oáp. Sáng rồi mấy ông ơi. Chuẩn bị uống thuốc rồi ăn sáng nào.

Thế đấy. Đã 1 tuần trôi qua mà Meow vẫn chưa chấp nhận được sự thật là mình đang mang hình hài của Bee. Cứ đúng giờ, đúng hẹn, mỗi sáng khi thức giấc là ả la ó như lần đầu tiên ả soi ảnh mình trong gương vậy. Riết rồi cả bệnh viện đều quen với điều ấy và họ xem đấy như là một tiếng chuông báo động cho mặt trời ló dạng.

- Đến giờ uống thuốc rồi Bee ơi.

Y tá dịu dàng nâng khay thuốc đến bên giường Meow.

- ĐÃ NÓI BAO NHIÊU LẦN RỒI! TÔI KHÔNG PHẢI LÀ BEE! TÔI LÀ MEOW! LÀ MEOW! NGHE RÕ CHƯA?!?

Meow tức giận hét lên.

Y tá nghe thế bèn nở một nụ cười thân thiện, tay run run, cô ta bước đến gần Meow với vẻ mặt bình thản, mặc dù trong thâm tâm đang rất lo sợ là sẽ bị ả bệnh nhân này...cắn.

- Thôi được rồi. Meow. Được chưa? Giờ Meow uống thuốc nhé (không kẻo lên cơn nữa).

- TÔI CÓ BỆNH GÌ MÀ PHẢI UỐNG CHỨ?

- Ừ không có bệnh. Uống cái này coi như thuốc bổ thôi (bổ não, bổ luôn tính tình).

- Hứ, tôi không uống.

- Thôi ngoan nào. Bệnh nhân phòng số 7 vào viện cùng lúc với cô, vậy mà giờ vẫn chưa tỉnh. Tội nghiệp lắm. Cô vẫn có thể đứng dậy phản ứng như vậy là may mắn lắm rồi. Thôi, uống đi cho khỏe hẳn.

- Sao? Phòng số 7? Nhập viện cùng lúc với tôi?

- Ừm. Là một thần tượng nổi tiếng. Meo Meo gì đó. Tội nghiệp, tới giờ vẫn còn nằm bất động trên giường.

- Phòng số 7 ở đâu? Tôi muốn tới đó.

- Hả? Để làm gì?

- Hỏi nhiều quá. Việc của cô là chỉ cần trả lời thôi.

- (Con bé này hỗn hào quá) À, ừm, ở cuối hành lang...

Meow ba chân bốn cẳng lật đật chạy ù về phía hành lang. Meow bận tâm đến việc bản thân đang trong tình trạng chạy với chân không và tóc tai bù xù. Hình ảnh ấy khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Meow. Dường như trong mắt Meow lúc này, y chỉ muốn tìm cho ra căn phòng số 7 và tận mắt nhìn thấy thể xác của bản thân mà thôi.

Phòng số 7 – Jong Mi Oh.

- Đây...đây rồi. *Thở hì hụt*

Meow nuốt nước bọt. Y dùng hết sức bình sinh kéo cửa và xông vào. Một thân hình thanh mảnh đang nằm im trên giường bệnh. Meow chậm rãi bước đến gần. Đồng tử mắt của ả bắt đầu giản nở ra.

- Oimeoi.

Meow lấy tay giữ chặt miệng. Y hốt hoảng.

- Đây là...là tôi sao?

Meow bước đến gần hơn. Y lấy tay lay thân xác của mình.

- Này! Ê! Dậy đi!

Meow dần trở nên mất bình tĩnh. Y tá hỏa và lấy tay đập phình phịch vào ngực, vào bụng xác mình và hét.

- DẬY ĐI CHỨ!!!! TAO Ở ĐÂY MÀ SAO MÀY LẠI NẰM Ở ĐÓ!?!

Ý Meow muốn nói: Hồn ở đây mà sao xác lại nằm ở đó?

[Nói chung là bả sảng quá bả nói xàm ấy mà]

Cái đáng nói ở đây là Meow đánh vào thân thể kia quá mạnh, khiến cho người ta đang bất tỉnh mà phải bật dậy kêu đau. (Vô lý nhã kỳ ghê)

- Uiiiiiii.

- Ha...hả?

- Đau...

- Mày...mày biết nói sao? Xác...xác biết nói?

- Xác cái gì chứ...tôi...

Đang nói bỗng nhiên khựng lại. Thân thể của Meow bỗng nhiên ngồi bật dậy, lấy hai tay ôm lấy mặt Meow.

- Định...định làm cái gì đấy?

*Cấu, nhéo, bóp mũi, tát má*

- AY DA!!! ĐAU ĐẤY!!!!

Meow gạt phăng bàn tay kia ra.

- Sao...sao lại thế này?!? Sao...sao tôi lại ở trước mặt...tôi?

- Hả? Là sao? Không lẽ chị là...

- Tôi là Bee! Nhưng mà...sao Bee lại...lại ở ngay trước mặt tôi thế này.

- Xời, làm hết hồn. Thì ra chị là Bee. Chị nhìn thấy chị là vì...chị đang là tôi đấy.

- Nói cái gì vậy? Đây là ai?

- Tôi là chị đó.

- Sao? *Rối rắm*

- À. Nói chắc chị không hiểu đâu. Chị vào toilet soi gương đi sẽ rõ.

Bee hấp tấp chạy vào nhà vệ sinh.

- ÁAAAAAAAAA

Lần này mọi người trong bệnh viện đều giật mình. Họ nháo nhào.

- Chuyện gì chuyện gì? Lại đến giờ uống thuốc à?

- Sáng nãy giờ rồi mà! Hay là hôm nay bọn mình nghe lầm đợt "chuông" đầu tiên?

Ôi cái bệnh viện xàm...

Trở lại phòng số 7.

Meow đứng chống một tay lên tường, cười chế giễu.

- Sao? Giờ chị đã hiểu chưa?

- Sao...sao lại có chuyện này được?

- Tôi còn không tin được sau một tuần soi gương mà. Ngày nào thức dậy tôi cũng giật mình. Tôi la riết mà cả bệnh viện đều quen luôn ấy.

- Thế giờ...giờ phải thế nào?

- Ai biết.

- Ơ...thế em không sợ à?

- Sợ thì cũng đã sợ rồi. Nhưng phải giữ bình tĩnh để tìm cách giải quyết thôi. Lúc trước tôi còn hoang mang là vì không biết thể xác thật của mình đang ở đâu. Tôi tưởng mình bị biến dạng nên mới sợ. Chứ mấy cái việc bị hoán đổi thân xác là chuyện bình thường.

- Chuyện...bình thường á?

- Đúng rồi. Chuyện bình thường. Mấy cái này trong phim tôi đóng có hoài chứ gì. *Nhếch mép cười ra vẻ hiểu biết*

- ...

- Sao thế? Cạn lời à?

- Không còn gì để nói. Rồi trong phim có dạy làm sao biến trở lại như cũ không?

- Nhiều cách lắm.

- Như nào, như nào?!? *ánh mắt ánh lên niềm hy vọng ảo huyền*

- Thì lúc đầu biến sao thì sao đó biến lại vậy.

- ???

- Thì nếu chúng ta bị sét đánh thì chờ cho sét đánh lần nữa thì biến lại thôi.

- Sét đánh mà em nói nghe có vẻ như là chuyện gì nhẹ lắm nhỉ. Mất mạng như chơi.

- Cũng không phải là không có cách khác, chỉ là nó hơi...

- Sao?

- Hơi vô lý.

- Sao vô lý.

- Thì...là vô lý thôi *đỏ mặt*

- Hở?

- Thôi được rồi. Ehem. *Tằng hắng* Cách đó là...hôn.

- Vậy thôi à? Dễ mà.

Bee chồm người đến Meow. Y hôn nhẹ lên má Meow. Mặt Meow bắt đầu đỏ ửng lên.

- Có thấy gì đâu? *Bee hồn nhiên hỏi*

- Không...Không phải vậy.

- Chứ sao?

- Là...

- Hửm?

- Thôi mệt quá! Là vầy nè...

Nói đoạn, Meow nhắm tịt mắt nhào đến Bee. Y đặt nhẹ nụ hôn lên môi Bee. Nụ hôn chớp nhoáng khiến Bee đỏ mặt.

- Em...em làm gì vậy?

- Thì...ý là hôn kiểu này đó.

- À, à. Vậy là không phải hôn má đúng không?

- Ừm... *nhìn chỗ khác*

- Mà sao cũng chẳng thấy có gì xảy ra thế? Chị vẫn là em này.

- Thì chắc có lẽ...nhanh quá. Nên không đúng. *nói khẽ*

- Thế phải làm như thế nào mới đúng?

- Chị thật muốn biết? *nhìn thẳng vào mắt Bee*

- Đương nhiên rồi.

- Vậy...tôi sẽ cho chị biết. Cái này...là vì chị hỏi nhiều quá đấy nhá. *Mặt đỏ như quả cà chua*

Meow không đợi Bee phản ứng. Ả kéo tay Bee về phía mình. Đặt một nụ hôn thật sự lên môi Bee.

Cảm thấy như tim sắp nổ tung, Bee bụng đẩy Meow ra. Nhưng Meow nắm lấy Bee chặt quá nên không tài nào dứt ra được. Bee bèn cố mở miệng ra hiệu dừng. Nào ngờ, Meow không hiểu ý, ả tiến sâu hơn vào nhiệm vụ hôn của mình. Meow dùng lưỡi dạo quanh tìm kiếm đối tác của mình trong miệng Bee.

"Tìm thấy rồi!"

Đôi lưỡi vui mừng quấn lấy nhau. Chúng còn nghịch ngợm tán tỉnh nhau với những cú "đá" yêu. Sau khi đã chán chê, Meow cắn nhẹ môi Bee như một kiểu trừng phạt cho tội...hỏi nhiều.

Meow buông Bee ra.

Y lạnh lùng lấy tay lau môi như một gã player chính hiệu.

Liếc mắt sang Bee. Cô nàng này trông như vừa trãi qua một điều gì đó khá khủng khiếp. Gương mặt khá sốc đến không nói nên lời.

Meow cố giả đò bình thản, phán:

- Ý tôi là vậy đấy. Chị hiểu chưa?

Song, y chỉnh lại quần áo cho tươm tất, rồi nhếch mép trở về phòng của mình.

Để lại Bee tội nghiệp ngồi ngẩn ngơ. Bee trách:

- Cái...cái con bé này...thấy vậy...có hiệu quả gì đâu chứ. Ví dụ thôi mà, đâu cần phải...cắn đau thế chứ.

Bee đưa tay lên môi thẩn thờ.

Tim loạn nhịp khiến hơi thở trở nên gấp gáp hơn.

Y trách thầm.

Cái con bé này...

Thật sự...

Là không có ngoan...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com