TruyenHHH.com

Toi Chun Buoc Roi Vi Em Ca Day

-          Trời đất dung hòa, vạn vật sinh sôi...

-          Bà lảm nhảm gì đó bà Tác Giả?

-          À, hát hò vu vơ thôi.

-          Hừ, rảnh quá ha! Meow Bee nằm viện cũng được tầm mấy tháng rồi. Đến nỗi Facebook nở đầy hoa tím luôn rồi mà bà vẫn còn ngồi đây hát hò.

Như đã hiểu thấu được lời mắng chửi, Tác Giả từ tốn ngồi khụy xuống, tay hạ thấp như muốn nhặt lấy thứ gì đó dưới sàn.

-          Làm gì vậy?

-          Nhặt nhịp. Đã bao lâu rồi không viết nên hơi bị trì tiết tấu.

Đưa ánh mắt lo âu nhìn về phía khung cửa sổ, y rít một hơi dài.

-          Nhịp đang thoi thóp trong tay, nhưng không biết các con dân Wattpad có còn đó để hóng hớt không...

Mon mập lắc đầu ngao ngán. Chợt nó hốt hoảng, kéo tay bà Tác Giả giật mạnh về phía sau cánh cửa của một phòng bệnh.

-          Gì vậy Mon? Sao kéo *&$#$&*%!%@&

Mon béo nhanh tay bịt miệng ả Tác Giả lắm mồm để can ngăn không để Meow nghe thấy.

Meow tung tăng lướt qua căn phòng có chứa hai kẻ tội đồ đã gây ra sự tình trớ trêu này. Trên miệng y vẫn giữ nguyên nụ cười đắc ý vì đã gạt được Sa. Vừa tiến về phòng Bee, Meow vừa lẩm bẩm:

-          Hoán đổi cũng không phải là tệ lắm. Ít nhất thì cũng đánh dấu chủ quyền "giả" được và lừa tình địch rút lui khỏi cuộc đua. Hí hí. Mình cũng thông minh chứ nhỉ.

Nụ cười không trụ được lâu trên môi Meow. Vì trước mắt ả ta bây giờ là hình ảnh cơn Sa mưa giông đang đút thức ăn cho Bee Bee yêu "vấu". Meow bực mình, xông vào một cách lưu manh, quát.

-          HAI NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ VẬY?

Sa và Bee ngơ ngác nhìn Meow. Bee cố giải thích.

-          Bee, à không, Meow lỡ khiến tay bị thương. Nên Sa muốn giúp móm cơm thôi. Thật ra cũng không đến nỗi này, nhưng Sa cứ bảo để Sa giúp, nên...

-          Hì, đúng đó Bee. Chị Meow không cẩn thận nên bị đau tay, nên Sa chăm sóc cho chị ấy. Bee đừng hiểu lầm.

Sa mừng thầm trong bụng.

"Chả lẽ Bee ghen khi thấy mình chăm sóc cho Meow sao? Hay Bee thích mình? Nói thích Meow là giả, vì...ngại không không biết đối phó với lời tỏ tình của mình như thế nào? Có khi..."

-          SAO KHÔNG NÓI TÔI? ĐAU THÌ GỌI TÔI GIÚP! SAO LẠI...

Thấy biểu hiện thất thường của Meow, Bee nhanh trí tiễn Sa về để tránh việc ngồi lâu lộ chuyện. Sau khi cửa chốt then cài, Bee và Meow bắt đầu xưng hô đúng với thân phận của cả hai.

-          Em làm sao thế Meow? Sao lại la ó vậy?

-          Hừ.

Meow giận dỗi không thèm nhìn vào mắt Bee.

Không gian yên ắng đến đáng sợ.

Bầu không khí trở nên nặng nề hơn.

Bee rót cho Meow một ly nước.

Meow quay mặt tỏ vẻ không thèm. Nhưng trong khoảng khắc ấy ả phát hiện cánh tay bị thương của Bee, ả xìu xuống.

-          Đưa em xem.

-          Hửm? Xem gì cơ?

-          Tay.

-          Tay? À, tay chị không sao đâu. Bị trầy nhẹ thôi.

-          Đưa đây!

Không muốn bị "Hổ" giẫm nát, Bee đành ngoan ngoãn nghe lời. Y chìa cánh tay bị thương về phía Meow.

Meow đỡ lấy tay Bee, tỉ mỉ xem xét từng cm xem vết thương có bị động không. Vẫn giọng điệu hằn học, ả thăm hỏi.

-          Sao lại ra nông nổi này?

-          À. Chuyện này thì...

-          Chị nói tôi nghe.

-          Chuyện cũng không có gì đáng nói đâu Meow à.

-          Nói đi.

-          Không gì đâu mà, mình nói chuyện khác đi, hôm nay...

Meow lườm Bee.

Ả Ong sợ hãi khẽ khép cánh.

-          À, ừ thì. Chuyện là như thế này... Blah blah blah (Tác Giả bịa ra một tình huống tào lao khiến Bee bị ngoại thương cấp độ nhẹ ở cánh tay).

-          Chị thật là bất cẩn!

-          Hì, chị vốn đâu phải người cẩn thận. Dù đã từng đi lính...*lỡ lời* À, ý chị là, dù chị đã từng thử tập tính cẩn thận và tỉ mỉ như những người lính khi chị còn ở quê nhà, thì vẫn mãi không cải thiện được bản tính bất cẩn này của chị. Nên có đôi khi buồn lắm. Đã không làm được gì nên chuyện mà còn hậu đậu. Chị tệ quá nhỉ.

-          Chị làm nên chuyện đấy chứ.

-          Vậy hả? Chuyện gì?

-          Giỏi địa lý.

-          Hở? Khi nào?

-          Khi chị... (Tìm được đường vào tim tôi)

-          ??

-          Thôi không có gì đâu. Chị đừng bận tâm.

-          Ơ, con bé này...

-          Mà chị ấy, cẩn thận hơn xíu đi. Chứ chị cứ như vậy tôi không vui đâu.

-          Ô, sao thế? Chị hứa dù có bị thương cũng không làm ảnh hưởng đến công việc đâu.

-          Không phải vậy.

-          Chứ sao?

-          Nhìn chị như vậy...

-          *Chăm chú lắng nghe*

-          Tôi xót lắm.

-          ...

Cả hai thoáng đỏ mặt. Bee ngại ngùng giả vờ lấy chăn gối đã xếp sẵn ra để...xếp lại. Trông thấy vẻ lúng túng của Bee, Meow tằng giọng chuyển đề tài.

-          Ehem. Chị xếp xong chưa? Tôi qua đây để đưa kịch bản cho chị học.

-          Hửm? Kịch bản gì?

-          Chị quên là chị đang là Jong Mi Oh. Một diễn viên nổi tiếng. Nên chị phải học kịch bản để còn đi diễn chứ.

-          Nhưng mà chị là Bee. Chị đâu biết diễn. Sao chị làm được?

-          Bởi vậy nên tôi mới đến tập cho chị nè. Chứ không thể nào vì chuyện này mà tôi mất việc của mình đâu.

-          Nhưng...

-          Không nhưng nhị gì hết. Trước khi tìm ra giải pháp hoán đổi lại vị trí cũ, tôi sẽ là Bee trợ lý, còn chị là ngôi sao nổi tiếng, ok?

Không đợi Bee sẵn sàng cho vai trò mới, Meow bắt tay vào việc dạy Bee diễn xuất.

-          Bộ phim tôi tham gia đang quay đến cảnh nam nữ chính vào rừng làm nhiệm vụ. Và có vài cảnh lãng mạn cần thực hiện.

-          Uầy, em làm khó chị thế. Đó giờ chị... (có yêu ai đâu mà thực hiện được cử chỉ lãng mạn)

-          Chị sao?

-          Không...không có gì. Em nói tiếp đi.

-          Không phải tôi làm khó chị. Nhưng nếu là tôi, mấy cảnh này sẽ được quay trong vòng 2 ngày là xong. Chỉ là vì buổi tối định mệnh đó mà giờ tôi thành chị nên chả làm ăn được gì.

-          Chị cũng đâu muốn trở thành em *lầm bầm*

-          Nhưng mà thôi. Chuyện đã lỡ rồi, nên chỉ còn 1 cách là tôi thị phạm cho chị để chị làm tốt vai trò của tôi. Ok?

-          Ừ. (Ai dám cãi lời hổ chứ)

"Meow meow cái gì chứ? Phải đặt tên là Gừ Gừ mới đúng. Chả ngoan hiền như mèo gì cả. Chỉ giỏi tính hung dữ và ra lệnh như hổ thôi. Thật là..."

Dòng suy nghĩ bị gián đoạn khi Meow đột nhiên giáp sát mặt vào Bee. Cả hai chạm mũi và hai đôi mắt bắt gặp nhau.

-          Em...em làm gì vậy? *bối rối*

-          Theo kịch bản, chị phải đột nhiên tấn công nam chính như vậy nè. Dùng ánh mắt mơ màng quyến rũ hắn. Dùng mũi chị chạm vào mũi hắn. Giữ yên 5 giây. Sau đó nghiêng mặt 45 độ sang bên trái. Dùng tay phải chạm nhẹ vào má hắn. Cảm nhận hơi thở của nhau trên mặt của đối phương. Giữ yên 3 giây. Sau đó từ từ, chầm chậm...*CHỤT*.

Bee mở to mắt đầy kinh ngạc. Y đỏ bừng mặt bởi nụ hôn bất ngờ từ Meow. Nhưng vì đang diễn tập, nên y để yên tình huống và không dám cử động.

Mặc dù...tim đánh loạn nhịp.

-          Sau nụ hôn, dùng các ngón tay lướt nhẹ ra phía sau vành tai. Nâng niu một cách nghịch ngợm. Nhẹ nhàng kê sát môi vào tai đối phương và thì thầm.

-          ... *nhắm tịt mắt*

-          "I've got you"

Nhìn vẻ mặt bối rối sau khi bị hôn của Bee, Meow khá khoái chí. Ả ta cố giấu đi nụ cười đắc ý và tuyên bố buổi diễn tập kết thúc. Ả ung dung bước ra khỏi cửa và không quên ngoái đầu lại kiểm tra tình hình thực trạng của con Ong tội nghiệp.

Hây da. Bee ơi là Bee. Tim vẫn còn chưa bắt được nhịp và mắt vẫn còn nhắm tịt chưa thấy ngày mai.

Vừa bước chân sáo vừa đọc lại kịch bản bừa diễn tập, Meow cười không khép miệng lại được.

"_ Nữ chính: Tiến lại gần nam chính, định bụng phủi lớp mạng nhện hắn ta vô tình bị phủ khi đi dưới góc cây cổ thụ.

_ Nam chính: Bối rối phủi lia phủi lịa lớp mạng nhện đi. Vô tình nhìn thấy một con Gấu từ đằng xa, y tiến đến nữ chính và thì thầm vào tai cô ta vì sợ bị con Gấu phát hiện.

_ Nam chính: "Có Gấu. Chúng ta chạy thôi."

Sau đó, những pha hành động sẽ được cascadeur đó hộ.

Hết tập X"

Chậc chậc.

Phim hành động.

Quay trong rừng.

Mà Bee lại nghĩ là có cảnh quay lãng mạn như trong phim tình cảm sướt mướt.

Thật là...

Con Ong đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com