Toi Biet Nguoi Khong Yeu Toi
Trong sảnh tiệc đông đúc toàn là những gương mặt tiếng tăm khắp mọi lĩnh vực, đưa mắt nhìn quanh đều là cảnh tượng xa hoa phú quý, trái với đó, mảnh sân sau nằm dưới bầu trời đêm lại có vẻ tĩnh mịch khôn cùng.Người đàn ông từ sân sau bước vào, lại gần một người quen, vẻ mặt phức tạp nhìn quanh tìm kiếm thứ gì đó, ra điều muốn nói lại thôi.Vừa định mở miệng, trong sảnh tiệc đã có người lên tiếng.Buổi tiệc này do nhà họ Thẩm tổ chức, là tiệc mừng sinh nhật tròn một tuổi của cậu hai nhà họ Thẩm, long trọng đến mức này, khiến cho những người đến dự tiệc đều không khỏi nghĩ nhiều, liệu đây có phải đang giới thiệu người thừa kế trong tương lai?Sau lời phát biểu mở đầu, buổi tiệc chính thức mắt đầu, người đàn ông rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện.Anh ta hạ giọng, nói khẽ với bạn mình: “Cậu biết tôi vừa mới nhìn thấy ai không?”Anh ta đi vệ sinh, ngang qua sân sau, lúc quay về lại như người mất hồn.“Ai?” Người bạn hỏi.Người đàn ông lặng lẽ liếc nhìn phía trước, sau đó nói: “Con trai cả của chủ tịch Thẩm, hình như tên là Thẩm Trí! Vừa nãy tôi thấy hắn ngồi trên xe lăn nhìn qua bên này…”“Tôi còn nghĩ hắn đi đứng khó khăn, ai ngờ ngay sau đó hắn đã đứng lên, đi lại nhìn cũng không giống như là bị tật, cậu nói xem nhà họ đang có chuyện gì nhỉ?”Người bạn nhìn anh ta một cái, hai người như bắt được sóng của nhau, nhích lại gần, thấy không có ai qua đây, cứ thế mà châu đầu lại lén lút nói chuyện.“Tôi nghe người ta nói, cậu cả nhà này, thân thể không bị gì, nhưng chỗ này lại có vấn đề.” Người bạn kia khẽ gõ gõ đầu, “Là mặt tâm thần ấy, cụ thể là bệnh gì tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc là khá nặng, không thì cũng không đến nỗi phải vội vàng sinh đứa thứ hai.”“Chẳng lẽ là bị đần rồi?” Người đàn ông lẩm bẩm, “Nhìn cũng đâu giống…”Người bạn kia chậc lưỡi, chê anh ta chậm hiểu, nói thẳng: “Không phải, tôi nghe nói… Hắn từng tự tử nhiều lần rồi.”__Ba Thẩm canh phòng nghiêm ngặt, ông thà rằng để ngoài kia nghĩ con trai ông bị tàn tật, cũng không muốn để người ta biết được sự thật, nhưng phàm trên đời không có bức tường nào không lọt gió.Trong mắt ông, coi thường mạng sống của bản thân là hành vi của kẻ nhu nhược, người thừa kế được ra sức bồi dưỡng mà bấy lâu nay ông vẫn lấy làm tự hào, nay lại làm ra hành động như thế, không khác nào là đang phản bội ông.Mỗi một lần y tá trong nhà kéo Thẩm Trí về từ ranh giới giữa sự sống và cái chết, báo cáo với ông, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Thẩm Trí, ông đều giận đến run lên.Kết hôn cũng vậy, tổ chức yến tiệc cũng thế, vừa là chừa cho mình một con đường lui, vừa là đòn cảnh cáo dành cho Thẩm Trí.Ngờ đâu lần cảnh cáo này, lại khiến Thẩm Trí bỏ nhà trốn đi vào một đêm hôm khuya khoắt.Vì hắn mà trong nhà đâu đâu cũng có camera, đến đâu cũng có người theo, để phòng có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Dù là thế, Thẩm Trí vẫn rời đi mà không một ai hay biết.Phản ứng đầu tiên của ba Thẩm là tức giận, nhưng sau đó lại không nén được niềm tự hào.Không hổ là con trai ông, rất thông minh.Ông cho người đi tìm, sang hôm sau lại nhận được điện thoại báo rằng người đang ở bệnh viện.Lúc ba Thẩm đến, Thẩm Trí đang ngồi ngẩn người, hắn hiếm khi mở miệng đòi hỏi, cũng chẳng mấy hứng thú với thứ gì hoặc việc gì, nhưng hôm ấy, hắn nói hắn muốn ra ngoài đi học.__Con người vốn mâu thuẫn, phức tạp, và nhiều mặt cảm xúc.Thẩm Trí trái ngược hoàn toàn với bề ngoài lạnh lùng mà hắn thể hiện ra, hắn là người có khả năng thấu cảm cực cao.Đường dây cảm xúc như một cái ống, phải có lối vào và lối ra, cảm xúc tiêu cực mới không bị đèn nén trong lòng, từ đó tạo ra gánh nặng cho thân thể.Lối vào thông thuận vô cùng, lối ra lại bị tắc nghẽn, cuối cùng biến thành hành vi tự gây thương tổn cho bản thân.Trước khi gặp được Nhan Hòe, Thẩm Trí không hề cảm thấy cách xử lý này có chỗ nào không tốt, nó cũng chỉ là một cách thức mà thôi, tốt hay xấu là do con người ta định nghĩa, hắn không muốn công nhận.Lúc mới đầu hắn chỉ là tò mò.Hắn quen với việc quan sát người khác, từ diện mạo, cách ăn mặc cho đến hành vi, thói quen, hắn luôn có thể thông qua một vài chi tiết để nhận ra người trước mặt đại khái là loại người như thế nào.Nhan Hòe mang một đôi mắt đầy dục vọng, nhưng cậu lại làm ra một chuyện sáng trong vô ngần.Cậu hoàn toàn có thể dùng cái danh ân nhân cứu mạng để đổi lấy một số thứ từ Thẩm Trí, nhưng cậu không làm thế.Cậu cứ vậy mà đi mất.Đó như là một khoản tài phú dâng tới tay hoặc cũng có thể là một niềm vinh dự đáng để khoe khoang, người thông minh rồi lại có tâm, sẽ biết nên lợi dụng như thế nào cho hợp lý, nhưng mà cậu lại không.Nỗi hoài nghi gieo mầm trong lòng, Thẩm Trí tò mò không biết đáp án sẽ là gì.Lần đầu tiên hắn sinh ra lòng tò mò đối với một việc gì đó, có được động lực để chủ động tìm kiếm câu trả lời, tình nguyện tự mình thử suy luận, lại không ngờ rằng, trước khi hắn kịp hiểu ra, hai người lại lần nữa gặp nhau.Lúc này đây, Nhan Hòe cho hắn lý do để đáp xuống.__ Tôi cần cậu.__ Cũng chỉ cần mỗi cậu.Cậu làm hoa hướng dương của tôi, tôi cũng muốn dành tặng cậu hoa hồng.Tiếng đàn vang lên vì cậu, cũng là tiếng đàn dành cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com