TruyenHHH.com

Togasaku Them Mot Lan Tai Ngo Kiep Sau

Trạm cuối cùng của những linh hồn mà thần chết cần hộ tống tới, chính là Phòng trà.

Thông qua tách trà họ uống, kí ức trước khi bắt đầu một cuộc đời mới sẽ không còn tồn đọng lại, giống như chiếc hộp được khoá mãi mãi không được mở ra nữa. Nếu không xoá đi, những gì từng trải qua trước đó có thể khiến tâm trí quá tải, thậm chí là phát điên.

Suou không nghĩ như vậy. Những gì trải qua ở tiền kiếp cũng có khả năng giúp ích cho sau này, điều đó đã chứng minh qua việc thời gian cậu làm ở Phòng trà phải hơn hai đời người bình thường, trái với vẻ ngoài chỉ mới đôi mươi. Nhưng cậu giữ bí mật về điều đó và cả những thông tin xung quanh mình, cho nên không mấy người biết về điều này.

Kiryuu và Nirei là hai trong số rất ít biết được chuyện đó.

Căn phòng đón nhận gió thổi se lạnh vào buổi đêm, cùng hương trà thoang thoảng làm con người ta thấy dễ chịu vô cùng. Ăn một chút điểm tâm ngọt kèm theo nhấp một ngụm trà quả là thú vui tao nhã. Đừng lo, thứ cậu đang uống là loại bình thường, người sắp đưa tới đây sẽ có thứ để uống khác phù hợp hơn mà bản thân đã chuẩn bị trước.

Cánh cửa đã được mở sẵn đề chờ khách rồi.

Một người khá cao lớn với cái đầu chạm nóc cửa mà cậu đã không ít lần được gặp, một người nhỏ con với cái đầu đen trắng. Vẻ đăm chiêu trên gương mặt của cậu khiến anh ta trông khá lo lắng, Suou thấy vậy.

- Hai người tới rồi à. Xin mời ngồi xuống đây.

Đợi cho họ yên vị trên tấm nệm mà mình đã chuẩn bị sẵn, cậu mới tiếp lời nói của mình trong khi đun nước để hãm một ấm mới:

- Tên tôi là Suou Hayato, cậu là Sakura phải chứ? Đây là điểm dừng chân cuối trước khi đầu thai của cậu, và những linh hồn sau khi uống trà của tôi sẽ quên đi những gì trải qua ở kiếp này và có một cuộc sống mới.

Đôi bông tai khẽ đung đưa khi Suou mang bình nước vừa sôi đổ vào ấm. Cả một không gian lặng yên lắng nghe tiếng rót đều đều vang lên khi dòng nước nóng hổi dội vào bên trong, hơi bay lên kéo theo cả mùi trà còn đọng lại trước đó do món đồ được sử dụng lâu, khiến cho tâm trạng con người thoải mái.

- Nếu tôi bảo tôi không muốn chuyển kiếp thì sao?

- Thì cậu sẽ lang thang tại Âm giới này và hồn của cậu sẽ dần tan biến. Ít thì hai tuần, dài thì cỡ hơn một tháng. Không còn lại gì cả. Chỉ những người như chúng tôi mới có thể trạng để tồn tại được tại đây thôi.

Chết quách đi hoàn toàn cũng không phải ý tưởng tồi, nhưng Sakura không đam mê việc tự bê đá đập vào chân mình tới vậy.

- Vậy có cách nào để được cái thể trạng đấy?

Bàn tay đang xé gói trà của Suou ngừng lại một lát để trả lời thắc mắc của cậu:

- Cậu phải trở thành những người như chúng tôi, làm việc tại đây. Nhưng tài năng của cậu không thuộc lĩnh vực nơi đây cần, và cũng chẳng mắc bất kì tội nào để làm một thần chết. Tôi khuyên cậu cứ như những người khác, sống cuộc đời của con người bình thường còn tốt hơn nhiều. Đơn giản hơn phải chứ?

Câu cuối của Suou đã khiến cho cái bàn bị đập mạnh tưởng như sắp nứt tới nơi. Hiển nhiên người đón nhận câu trả lời rất không hài lòng và cực kì bực bội. Phép lịch sự giờ đây không tồn tại trong lời nói của Sakura.

Togame toan có ý định ngăn cản nhưng cậu mặc kệ, trong đầu giờ chỉ nghĩ phải xả cho bõ cục tức này.

- Mày đéo phải tao, mày đéo biết cái gì về đời tao hết. Mày đã bao giờ bị kì thị chưa, mày đã bao giờ bị vứt bỏ mặc kệ sống chết trong cái bệnh viện chó má chả ra cái gì chưa? Mày biết tao đã cố tồn tại trong cái cuộc đời chết tiệt của mình như nào không?

Cậu cố gắng ngậm miệng lại để không bật ra tiếng nấc nghẹn, bàn tay siết chặt thành nắm đấm và cúi mặt xuống. Togame đưa tay ôm lấy Sakura để cậu dựa vào người. Ngày xưa mỗi khi người yêu của mình bộc phát như này, điều anh thường làm là ôm lấy và nhẹ nhàng an ủi cho đến khi bình tĩnh lại.

Nội tâm con người cũng có góc khuất của yếu đuối.

Cậu cứ thế tự nhiên gục đầu vào trong lòng anh.

Một lúc sau, Sakura đã bớt kích động hơn, hai tay ôm lấy đầu gối của mình nhìn tách trà nóng hổi đã pha xong, không rõ là đang nghĩ gì. Suou vẫn như thế, không thay đổi biểu cảm quá nhiều trước việc đã từng xảy ra đôi lần trước đây. Thời gian đã làm nên một con người trầm tĩnh.

- Tôi không muốn xoá kí ức.

- Dù cho như cậu nói, nó rất đau đớn sao?

- Thế thì tôi chỉ còn là cái hồn có tên Sakura Haruka thôi.

- Trả lời hay lắm. Cậu muốn biết về con người trước đây của mình không?

- Con người trước đây?

- Đây không phải trà lãng quên thường dùng. Đây là loại nếu ai uống nó, kí ức tiền kiếp sẽ quay trở lại. Hơi mạo hiểm, nhưng cậu muốn thử chứ? Nó liên quan tới người ngồi sau cậu đấy.

Togame nhìn cậu với sự phức tạp trong ánh mắt. Đây là chuyện anh thấy lấn cấn trong giải pháp của Suou, dù Nirei đã khuyên anh rằng hãy tin tưởng vào cậu ta. Nhưng vì bản thân cũng chưa nghĩ ra được cách gì thấu đáo nên mới phải đi theo cách làm này.

Trái lại, Sakura chẳng nghĩ phức tạp đến thế. Dù sao nhớ lại cũng chẳng mất mát gì, chắc chẳng thấm vào đâu so với hiện tại. Một hơi uống cạn khiến cái tách trơ cái đáy trống không. Bỗng dưng cơn đau đầu xuất hiện khiến cậu bất tỉnh tại chỗ.

- Này, Sakura? - Togame lo lắng lay người cậu.

- Đừng lo, phản ứng thường thấy thôi. Sẽ mất một lúc để người uống nó tỉnh lại. Không phải anh mong Sakura biết mình là ai sao? Tôi chỉ tạo điều kiện cho anh bởi lời nhờ vả của Nire-kun thôi, còn lại là quyết định của bản thân cậu ấy.

Anh cởi chiếc áo của mình đắp lên người Sakura, để đầu cậu dựa vào đùi mình đã lót tấm đệm để ngồi ban nãy. Nội tâm anh thấp thỏm khi nghĩ tới chuyện cậu có thể bị quá tải kí ức.

- Tôi ra ngoài một lúc. Để ý cậu ấy nhé.

Suou kéo cửa đi khỏi phòng và đóng lại, để cho hai người họ có không gian riêng. Đầu cậu nhớ lại cuộc nói chuyện với Nirei.

- Suou-san, tớ biết chuyện này rất khó, nhưng cậu có thể giúp cho Togame-san được không?

Thật là một việc hi hữu khi thấy bạn của mình lại muốn như thế. Câu chuyện của anh ta không hẳn là điều hiếm hoi tại nơi đây, khi có những người vẫn lưu luyến tình cảm với người thường và thực hiện những hành động khá liều lĩnh. Nếu sơ sẩy để bị phát hiện, mọi thứ sẽ cực kì phức tạp và giải quyết sẽ càng thêm rắc rối bởi đây có thể coi như một điều cấm kị tại nơi đây.

Nhưng Suou vẫn gật đầu và đồng ý giúp anh ta.

Tình yêu đúng là một thứ vừa ngọt ngào vừa đau đớn, cậu sờ lên bịt mắt đen bên phải của mình vuốt ve bề mặt vải của nó.

- Sakura-kun có một người tốt thật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com