TruyenHHH.com

Todoroki Shoto Todobaku Happiness

📌 Đây là oneshot mình viết tham gia project của page TodoBaku Battleship mừng sinh nhật Todoroki năm 2024. Đã được đăng trên page vào hôm 10/01, nay mình đăng lại lên Wattpad để lưu trữ. Có thay đổi xưng hô và cách trình bày một chút.

************************

*START*

‘ẦM! ẦM! ẦM!’

“Hiện tại khói quá mù mịt, chúng tôi không thể thấy rõ tình hình phía dưới. Theo như âm thanh vang lên, rất có thể thứ gì đó đã đổ xuống, liệu có phải… Ồ, tôi đã thấy được một bóng người thấp thoáng…”

“Là Shoto! Anh hùng chuyên nghiệp Shoto! Anh ấy đã đánh bại tên tội phạm và giải cứu được con tin!”

Thở ra một hơi lạnh lẽo, Shoto đứng thẳng người dậy, cẩn thận che chở cho cô bé đang nằm trong lòng mình, đợi cảnh sát tiến lên bắt giữ tên tội phạm gần như đã bất tỉnh rồi mới rời vị trí đi về phía khu dân thường. Vừa đi Shoto vừa nhẹ giọng an ủi cô bé vẫn đang run rẩy siết chặt lấy chiến phục của anh. Cô bé chỉ là một thường dân vô tội đang cùng bà đi mua sắm nhưng lại bị tội phạm bắt làm con tin trong lúc hắn ta chạy trốn sự truy đuổi của các anh hùng. Tuy không bị dày vò về mặt thể xác nhưng tinh thần của cô bé rất hoảng loạn, trong suốt quá trình đều run bần bật không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, mãi đến khi được Shoto đón lấy ôm vào lòng mới bắt đầu ấm ức khóc.

Rất nhanh Shoto đã đến khu vực sơ tán dành cho dân thường, không cần tìm kiếm lâu anh đã nhìn thấy một bà cụ đang thấp thỏm không yên đứng sát vạch an toàn, chắc hẳn là bà của cô bé.

“Hana!” – Bà cụ gọi lớn khi thấy Shoto đang từ từ tiến lại, đôi mắt đỏ hoe.

“Bà ơi!” – Cô bé Hana nghe thấy giọng của bà liền ngẩng đầu lên đáp lại, nước mắt tuôn trào càng nhiều hơn.

Shoto cẩn thận đặt cô bé vào vòng tay của bà mình, hai người ôm nhau khóc nức nở. Nhận thấy nhiệm vụ đã xong, Shoto cúi đầu chào hai người rồi chuẩn bị rời đi nhưng tay anh bất ngờ bị kéo lại.

“Anh hùng Shoto, xin dừng bước.” – Bà cụ thấy Shoto quay lại thì buông tay ra, từ từ lau nước mắt của mình.

“Shoto là được rồi ạ.” – Shoto lễ phép đáp lại.

“Cảm ơn cậu, Shoto.” – Bà cụ nắm tay cháu gái mình, cúi gập người chân thành nói.

“Đây là việc cháu nên làm.” – Shoto giật mình vội đỡ bà cụ đứng thẳng người dậy.

Bà cụ lắc đầu cười không đáp, đưa tay vào túi áo lấy ra vật gì đó ra hiệu muốn đưa cho Shoto.

“Ta nhớ ngày mai là sinh nhật của cậu, đúng chứ?” – Bà cụ cười hiền lành trước ánh mắt ngạc nhiên của Shoto – “Đây là quà cảm ơn vì đã cứu cháu gái ta, cũng xem như là quà sinh nhật cậu. Đừng từ chối.”

Shoto đưa hai tay ra cẩn thận nhận lấy món đồ, là một tấm thẻ cỏ bốn lá rất tinh xảo, trên đó còn có dòng chữ “…is the secret…”. Khoảnh khắc bàn tay của bà cụ chạm vào anh, Shoto cảm nhận được một sự tê dại rất nhỏ như bị điện giật. Chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra phía cảnh sát đã gọi Shoto để giải quyết một số vấn đề, anh chỉ có thể gật đầu chào hai bà cháu rồi vội vàng quay lại công việc.

Công việc sau đó rất bận rộn, Shoto quay cuồng suốt thời gian còn lại trong ngày để hoàn thành báo cáo, tuần tra buổi chiều, giải quyết hai vụ ẩu đả, hoàn thành báo cáo. Đây đều là những chuyện Shoto trải qua hàng ngày nhưng hôm nay cảm giác như thời gian trôi chậm hơn bình thường, mãi mới đến đêm để Shoto có thể về nhà ngã lưng trên chiếc giường mềm mại của mình.

Mở điện thoại ra kiểm tra, Shoto thở dài không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày. Thông báo đến rất nhiều, nhưng tin tức mà anh muốn nhận được nhất lại không hề xuất hiện, đã ba ngày anh không nhận được hồi âm nào của người kia, không biết tình hình bên đó có ổn không. Tuy biết rằng có lẽ tin nhắn gửi đi sẽ không được trả lời ngay nhưng Shoto vẫn gửi thêm vài tin nữa vừa để hỏi thăm vừa để cập nhật cho đối phương biết ngày hôm nay của anh như thế nào. Tuy ngoài miệng hay cằn nhằn là phiền phức nhưng Shoto biết người kia rất thích đọc những tin nhắn ‘nhạt nhẽo’ của anh, bởi vì đã không dưới một lần Shoto nhìn thấy cậu ấy lướt tin nhắn của bọn họ để đọc lại vào những lúc rảnh rỗi. Thỉnh thoảng Shoto sẽ trêu người kia vì điều này chỉ để nhìn thấy đối phương đỏ ửng tai vừa mắng vừa ‘đánh yêu’ anh, thật sự rất đáng yêu. Nhớ lại khoảnh khắc đó, Shoto không kìm được mà nở nụ cười, nếu người kia ở đây chắc chắn cậu ấy sẽ mắng anh cười trông ngu ngốc quá.

Nằm ngẫm nghĩ về từng câu chuyện nhỏ của mình và người kia, Shoto cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến nhanh chóng, muộn phiền trong lòng không còn nữa anh cũng thiếp đi lúc nào không hay.

………………………

*NEWBORN*

Shoto đang mơ.

Shoto chắc chắn điều đó vì vị trí của anh lúc này thay vì trên giường trong căn phòng ấm áp của mình thì lại là một không gian hoàn toàn trắng xoá, không có bất kỳ một màu sắc hay sự vật nào khác ngoài anh. Shoto cẩn thận quan sát từng hướng mà mình có thể xoay người nhưng nó có cảm giác như vô tận không thấy được một góc cạnh nào nên anh không thể xác định được phương hướng. Không tìm ra được dấu hiệu nào, Shoto quyết định đi lang thang trong không gian lạ lẫm này, dù sao đây cũng là giấc mơ của anh, hẳn là anh sẽ không bị tổn hại gì.

Bước từng bước thật chậm rãi, Shoto thản nhiên nhìn qua nhìn lại như thể đang dạo bộ ở công viên, không cố gắng tìm kiếm thứ gì nhưng nếu may mắn thì có thể tìm được cái gì đó thú vị cũng nên. Như nhận ra suy nghĩ của Shoto, không gian màu trắng phía trước đột nhiên chuyển động lùi dần về phía sau lưng anh, tốc độ di chuyển từ chậm tới nhanh theo đó là ánh sáng loá mắt khiến Shoto phải đưa tay lên che mắt lại.

Những biến đổi lạ thường đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không lâu sau đó cảm giác ánh sáng dường như đã biến mất nên Shoto hơi hé mắt ra để kiểm tra. Không gian vô tận màu trắng lúc nãy đã không còn thấy đâu, lúc này đây Shoto lại đang đứng giữa một hành lang trắng với các phòng trải dài hai bên. Nói không ngạc nhiên là giả, tuy chỉ là một giấc mơ nhưng cũng quá sinh động rồi.

Không cần phải quan sát quá lâu Shoto cũng nhận ra nơi này là đâu, chưa nói đến bố cục các phòng thì chỉ riêng mùi thuốc sát trùng quá đặc trưng cũng đủ để nói lên đây chắc chắn là bệnh viện. Không khó để nhìn ra khu vực này hẳn là khu phòng vip ở bệnh viện, các phòng cách xa nhau, trước mỗi phòng đều để bảng tên riêng của từng bệnh nhân, hành lang sáng bóng sạch sẽ như được lau chùi mỗi giờ. Có điều phong cách ở đây hơi cũ so với ấn tượng của Shoto, nó không giống những bệnh viện mà anh từng đến gần đây, có cảm giác thuộc về nhiều năm về trước hơn.

Từ nơi mình đang đứng Shoto không thể nhìn ra bên ngoài xem hiện tại là lúc nào nhưng với sự yên tĩnh không một bóng người nào như thế này, anh đoán có lẽ đang là nửa đêm. Tiến lại căn phòng gần nhất, Shoto thử chạm vào một bảng tên, có thể nhìn ra trên tấm bảng có ghi chữ nhưng lại như được phủ một lớp sương mờ không tài nào nhìn được đường nét, nó chỉ như một vệt đen ngoằn ngoèo dưới lớp sương. Shoto bước dọc hành lang để xem thêm những bảng tên khác, kết quả cũng không khác gì cái đầu tiên.

Trong lúc Shoto đang đăm chiêu ngẫm nghĩ không biết rốt cuộc giấc mơ này có ý nghĩa gì thì một âm thanh đột ngột truyền đến. Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để Shoto nhận ra đó là tiếng khóc của trẻ em. Hướng mà âm thanh phát ra cách Shoto không xa lắm nhưng theo lý mà nói thì đáng lẽ Shoto không nên nghe được nó vì các phòng vip đều được cách âm rất tốt.

Tò mò đi về hướng có âm thanh, Shoto cố gắng thả nhẹ bước chân của mình vì anh không biết điều gì đang chờ mình phía trước, dù sao thì đột nhiên nghe tiếng trẻ em khóc luôn không phải điều tốt gì cho lắm, tốt nhất vẫn nên cẩn thận dù đây chỉ là một giấc mơ.

Càng đến gần căn phòng ấy, tiếng khóc càng nhỏ dần rồi không còn nghe thấy nữa, thay vào đó là một giọng hát khe khẽ vang lên. Nó trong trẻo, ngọt ngào, dịu dàng như vỗ về an ủi. Tim Shoto không hiểu sao lại thấy hồi hộp lạ thường, một cảm giác thôi thúc kỳ lạ dâng lên khiến bước chân anh nhanh hơn. Khi chỉ cách căn phòng ấy một bước chân, Shoto phải hít một hơi thật sâu trước khi nghiêng người nhìn qua khe hở nhỏ của cửa phòng, có lẽ đây là lý do âm thanh truyền ra ngoài.

Nếu bạn hỏi Shoto rằng trong suốt quãng đời của anh, điều gì là đẹp nhất, câu trả lời của anh luôn luôn chỉ có một: nụ cười.

Nụ cười tự tin của người anh hùng mà anh ngưỡng mộ nhất.

Nụ cười biết ơn của những người dân anh từng cứu.

Nụ cười thân thiện, quan tâm của bạn bè.

Nụ cười chiến thắng, vui vẻ, ngọt ngào của người anh yêu.

Và…

Nụ cười của mẹ.

Shoto yêu nụ cười của mẹ. Anh yêu cách khoé môi bà nâng lên một độ cao nhất định, yêu cách bà ấy đưa tay lên che miệng mỗi khi cười lớn vì thật sự vui vẻ, yêu cả đôi mắt lấp lánh cong cong như chiếc cầu. Những khi mệt mỏi, kiệt sức chỉ cần được nhìn mẹ cười, Shoto cảm thấy được chữa lành, trái tim ấm áp như được ai đó cẩn thận bao bọc sưởi ấm.

Đó là nụ cười của mẹ anh trong những năm gần đây.

Trong trí nhớ thời trẻ thơ của Shoto, anh rất ít khi thấy mẹ cười, thường là những nụ cười buồn ẩn chứa rất nhiều tâm sự mà bé con Shoto không thể nào hiểu được. Đến khi lớn hơn một chút, khi mẹ không còn ở bên cạnh nữa Shoto mới nhận ra mẹ chưa bao giờ thật sự vui vẻ dù là lúc đang ở bên anh. Shoto chưa từng trách hay hận mẹ, nhưng đã từng có một khoảnh khắc ngắn ngủi khi còn bé anh tự hỏi liệu mẹ có thật sự thích đứa con là anh hay không. Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong tâm trí non nớt của Shoto một lần rồi không bao giờ lặp lại nữa, có lẽ vì nỗi hận đối với bố đã lấn át hết tất cả.

Cảnh tượng trước mắt Shoto lúc này làm anh nhận ra ý nghĩ đó thật vô lý biết bao dù nó không tồn tại lâu.

Người phụ nữ xinh đẹp nhất, hiền lành nhất, có nụ cười đẹp nhất trong cuộc đời Shoto chắc chắn là người yêu thương anh hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Làm sao một người mẹ đang dịu dàng ôm lấy con mình vỗ về, đôi mắt chứa đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn tràn ngập yêu thương khôn xiết, đôi môi nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười trìu mến cất lên lời bài hát ru ngọt ngào lại không yêu con mình được?

Nhìn bản thân nhỏ xíu nằm trong lòng mẹ, mắt nhắm nghiền nhưng đôi môi bĩu ra thể hiện sự ấm ức, trên gò má phúng phính còn ươn ướt nước có lẽ vì quấy khóc, rồi lại nhìn mẹ đầy mệt mỏi vì bị đánh thức giữa đêm vẫn âu yếm xoa dịu con mình, Shoto đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc. Khung cảnh diễn ra trước mắt anh quá đỗi tốt đẹp và yên bình, tựa như một bức tranh vô cùng quý giá. Hít một hơi thật sâu rồi quay mặt đi, Shoto không chắc nếu còn nhìn tiếp thì bản thân có thể kìm được nước mắt hay không.

“Ngủ ngoan nhé, bé con của mẹ.”

Giọng nói vui vẻ mang ý đùa nghịch bỗng truyền vào tai khiến trái tim Shoto run rẩy. Cơ thể anh như thể tự chuyển động khi quay người lại nhìn vào phòng một lần nữa.

Khoé môi nâng lên, đôi mắt cong cong lấp lánh vui vẻ…

Shoto đã khóc.

Shoto đang khóc.

Shoto khóc vì biết rằng mẹ thật sự đã vui vẻ khi ở bên anh.

Dù cho đây chỉ là một giấc mơ nhưng nó lại quá mức chân thật, thật đến mức Shoto cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc đang dâng trào trong trái tim mình. Nó đau đớn nhưng cũng thoả mãn đến kỳ lạ. Shoto bỗng nhớ lại buổi sáng lúc gặp bà cụ kia, nhớ lại cảm giác tê dại kỳ lạ khi bà ấy chạm vào tay anh, nhớ lại tấm thẻ cỏ bốn lá với dòng chữ tiếng Anh thiếu bỏ lửng. Tuy không chắc chắn lắm nhưng Shoto đoán có thể đây là năng lực của bà cụ ấy. Có lẽ đó là loại năng lực tạo ra một giấc mơ đẹp về khao khát trong lòng người trúng năng lực hoặc…có một giọng nói vô hình cứ quanh quẩn trong đầu Shoto, nói với anh rằng đây là sự thật, không phải giấc mơ nào cả, là việc đã thật sự xảy ra.

Và Shoto lựa chọn tin giọng nói ấy. Anh tin những gì mình nhìn thấy và cảm xúc mà mình cảm nhận được, tất cả là thật.

Thời gian trôi qua nhanh hay chậm Shoto không để ý đến, anh vẫn luôn chăm chú nhìn mình được mẹ ôm vào lòng vỗ về cả đêm, ngủ vô cùng yên giấc. Đến khi một tia sáng yếu ớt lọt vào từ sau rèm cửa sổ, khung cảnh xung quanh Shoto cũng mờ dần đi, ánh sáng chói mắt lúc không gian trắng chuyển động lại xuất hiện.

......

*CHILDHOOD*

Mở mắt ra lần thứ hai, không ngoài dự đoán, không gian Shoto đang đứng đã thay đổi. Lần này chưa mất đến 3 giây Shoto đã nhận ra đây là sân sau của nhà Todoroki. Chính xác là nhà cũ vì bọn họ đã chuyển đi nơi khác sau khi chiến tranh kết thúc. Có hơi hoài niệm, dù sao cũng đã gần mười năm trôi qua.

Tuyết phủ trắng một tầng dày trên mặt đất và cây cối xung quanh, có lẽ có một trận tuyết rơi khá lớn vừa diễn ra không lâu. Cảm giác lạnh lẽo chạm vào da thịt vô cùng chân thật lần nữa củng cố thêm suy nghĩ đây không phải là một giấc mơ bình thường của Shoto.

Dựa theo ký ức, Shoto đi một vòng quanh sân, hoàn toàn vắng lặng không bắt gặp người nào. Shoto đang cân nhắc có nên thử mở cửa xem có thể vào nhà được không thì một tiếng động lớn phát ra từ bên trong. Cơ thể Shoto cứng đờ, âm thanh này đã từng rất quen thuộc đến mức ám ảnh trong tâm trí anh, nó gắn liền với chuỗi ngày vô cùng tăm tối thời thơ ấu của anh. Tuy hiện tại anh rất ít khi nhớ lại khoảng thời gian đó, lúc nghĩ đến cũng đã không còn cảm giác gì nữa nhưng ý nghĩ tái hiện cảnh tượng đó trước mắt một lần nữa thật sự không ổn chút nào.

Tiếng sập cửa thật lớn kéo tâm trí Shoto quay về hiện tại. Nhìn người đàn ông tóc đỏ cao lớn sắc mặt không tốt từ cửa chính bước ra, Shoto cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Biểu cảm này đã bao lâu rồi Shoto không nhìn thấy nữa nhỉ? Dường như đã rất lâu, rất lâu rồi. Trong những ký ức gần đây của anh, người đàn ông tóc đỏ đã không còn cao lớn như thế này nữa, mái tóc đỏ đã xen lẫn trắng rất nhiều, biểu cảm bình tĩnh hơn, đôi lúc thẩn thờ, đôi lúc sẽ mỉm cười, hoàn toàn trái ngược với người trước mắt anh lúc này.

Người đàn ông đi thẳng ra ngoài nơi ô tô đã đợi sẵn, dù Shoto đang đứng trong tầm mắt của ông nhưng ông lại như không nhìn thấy mà lướt qua. Shoto hơi nhíu mày, có vẻ như người trong giấc mơ này không nhìn thấy anh. Như vậy rất tốt, tiện cho việc quan sát của anh hơn.

Đợi chiếc xe đi khuất rồi Shoto mới thử mở cửa nhà, may mắn nó chưa bị khoá lại. Trong nhà rất yên ắng, chỉ có âm thanh rất nhỏ của máy sưởi đang hoạt động. Shoto nghĩ rằng mình đã quên nhưng khung cảnh trong nhà hiện lên trong tâm trí anh vẫn rõ mồn một, từ vật nào để ở đâu đến căn phòng này là phòng gì, anh đều nhớ. Vì vậy Shoto dễ dàng đi đến căn phòng mà anh biết chắc tiếng động mạnh lúc nãy phát ra từ đây. Cửa vẫn chưa được đóng kín nên Shoto dễ dàng nhìn vào bên trong, đúng như anh nghĩ, một cậu bé gầy gò đang run rẩy nằm co người lại trên sàn.

Cảnh tượng này rất quen thuộc với Shoto, đây từng là nỗi đau đớn, nỗi ám ảnh lớn nhất cuộc đời anh, từng là cơn ác mộng khiến anh phát điên mỗi đêm, đã từng…

Đúng vậy, tất cả đều là đã từng. Mọi thứ đã thay đổi rồi. Cuộc sống hiện tại của Shoto rất tốt, mọi người xung quanh anh rất tốt. Không còn hận thù, không còn sự căm ghét, không còn nữa những chuỗi ngày đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn. Shoto thật sự đã bỏ những điều này lại phía sau lưng để tiến về phía trước. Anh đã có thể bình thản đối mặt từ lâu rồi, nhưng mà nó cũng không dễ chịu chút nào đâu nhé.

Ai lại dễ chịu khi tận mắt nhìn thấy bản thân lúc nhỏ người đầy thương tích bất lực nằm trên sàn chứ?

Shoto không chắc lắm nhưng anh nhớ rằng sau mỗi buổi huấn luyện với bố, những vết thương trên người anh luôn được xử lý rất cẩn thận. Có lẽ là cô giúp việc hoặc quản gia làm giúp anh hoặc có hôm là anh tự làm trong vô thức, dù sao thì sau những buổi tập như vậy tâm trí Shoto đều rất mơ hồ, mệt mỏi đến mức không muốn suy nghĩ nhiều. Không biết lần này sẽ là ai đây.

Không để Shoto đợi lâu, tiếng bước chân rất nhanh đã truyền đến từ phía bên kia ngã rẽ của hành lang, một cô bé đeo kính với mái tóc ngắn màu trắng xen vài sợi đỏ xuất hiện trong tầm mắt anh, trên tay ôm một hộp cứu thương, vẻ mặt không giấu được sự lo lắng. Shoto không ngờ người đến lại là chị của anh, Fuyumi. Thành thật mà nói đây là một bất ngờ, dù sao lúc nhỏ bọn họ rất hiếm khi tiếp xúc với nhau, ký ức về anh chị của Shoto thật sự rất ít ỏi, chủ yếu chỉ là những lần ăn cơm trong không vui hoặc vô tình bắt gặp nhau trong nhà. Việc như là giúp băng bó vết thương này, Shoto thật sự không nhớ đã từng xảy ra.

“Shoto, chị vào nhé.” – Fuyumi nhỏ giọng gọi một tiếng.

Cơ thể nhỏ bé nằm trên sàn không phản ứng lại, lúc này Shoto mới nhận ra Shoto nhỏ đã không còn run rẩy nữa. Fuyumi nhẹ nhàng đặt hộp cứu thương xuống sàn, lay nhẹ bả vai của em trai nhưng cậu bé vẫn không phản ứng gì nên Fuyumi đành dùng chút lực để kéo người của em trai nằm thẳng lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn có vài vết xước, đôi mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, miệng mím chặt như để ngăn âm thanh phát ra, một bộ dáng đang vô cùng khó chịu dù đã rơi vào giấc ngủ.

Thảo nào Shoto không thể nhớ được việc này, ra là vì anh đã ngủ mất do quá kiệt sức.

Nhìn sự đau lòng trong ánh mắt của chị gái, nói không cảm động là giả. Mặc kệ quá khứ như thế nào, từ khi lên trung học, dưới sự cố gắng không ngừng của Fuyumi, chị em bọn họ đã thân thiết hơn rất nhiều. Người nhà Todoroki không biết nói dối, những gì họ nghĩ, họ cảm thấy hầu hết đều thể hiện ra ngoài mặt, tình yêu thương cũng vậy. Chỉ là Shoto đã cho rằng tình cảm giữa bọn họ chỉ mới vun đắp sau này, không ngờ lúc nhỏ chị gái đã quan tâm đến anh như vậy. Trái tim Shoto một lần nữa cảm thấy ấm áp.

Động tác xử lý vết thương của Fuyumi rất thuần thục như là đã làm việc này rất nhiều lần rồi, Shoto thực sự cảm thấy buồn cười khi nhận ra có lẽ lần nào anh cũng thiếp đi trước khi chị gái tới. Không biết nên khóc hay nên cười nữa.

“Natsuo?” – Tiếng gọi ngập ngừng của Fuyumi vọng ra cửa khiến Shoto nhíu mày, không lẽ bố không nhìn thấy nhưng chị gái lại có thể cảm giác được sự tồn tại của anh sao?

“Nee-chan.” – Thiếu niên tóc trắng lướt qua Shoto đứng đối diện cửa phòng, mặt mày nhăn nhó vì bị phát hiện.

Lúc này Shoto mới phát hiện ra Natsuo đã đến đây từ lúc nào, anh đã quá tập trung vào suy nghĩ của mình mà không để ý đến xung quanh.

“Làm sao vậy?” – Fuyumi hạ giọng xuống, tay xoa nhẹ mái tóc của Shoto sợ em trai mình bị đánh thức.

“Em chỉ…đi ngang qua thôi.”

Như đã nói, người nhà Todoroki không biết nói dối, càng cố gắng nói dối thì càng không thể giấu được. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó như cố che đậy điều gì trên khuôn mặt của anh trai mình thuở nhỏ, Shoto không nhịn được mà nghĩ vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.

“Vậy sao?” – Fuyumi cười khúc khích, nhận ra nhưng không vạch trần lời nói dối của em trai mình – “Vừa lúc giúp chị đưa Shoto về phòng nhé.”

Natsuo bĩu môi tỏ vẻ không muốn nhưng chân lại nhanh chóng bước vào phòng đỡ em trai dậy cõng lên lưng. Shoto trợn mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, đúng là đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hoá ra không chỉ có chị gái mà anh trai của anh cũng quan tâm đến anh không kém, mặc dù có vẻ khó thành thật hơn chị gái.

Shoto đi theo sau anh chị về hướng phòng của mình, nhìn hai khuôn mặt non nớt bày ra bộ dạng cẩn thận nghiêm túc để không làm ảnh hưởng đến em trai quả thật là một trải nghiệm rất mới mẻ. Đến tận lúc đã đặt Shoto nhỏ nằm trên tấm futon trong phòng, Shoto không nhịn được mà cũng thở phào nhẹ nhõm cùng anh chị của mình, không hiểu sao lại căng thẳng như vậy nữa.

“Hửm? Em cất gì trong túi thế Natsuo?” – Fuyumi hỏi khi thoáng nhìn qua túi áo hoodie hơi phồng lên của em trai mình.

“Không! Không có gì đâu!” – Giống như bị phát hiện ra bí mật động trời nào đó, Natsuo vội vàng nhét tay vào túi áo khiến nó càng phồng to hơn.

“Thật sao?” – Fuyumi nhướn mày chăm chú nhìn Natsuo, rõ ràng là nghi ngờ lời nói của em trai.

Natsuo lắp bắp không nói nên lời, mắt đảo qua đảo lại cố tránh nhìn thẳng vào mặt chị gái nhưng rất nhanh sau đó Natsuo đã không thể chịu được nữa đành phải lấy vật mình để trong túi ra.

Ồ.

Shoto không nhịn được phải cảm thán một tiếng. Quả thật không có ngạc nhiên nhất, chỉ có càng ngạc nhiên hơn. Shoto không thể ngờ rằng món quà thời thơ ấu mình yêu quý nhất lại đến từ người anh trai trông có vẻ khó tính này.

“Mèo bông?” – Fuyumi kêu lên ngạc nhiên – “Đây là?”

Natsuo rất xấu hổ, một tay nắm chặt con mèo bông màu đen, một tay đưa lên gãi đầu bối rối. Phải mất một phút sau Natsuo mới như hạ quyết tâm, mở lời.

“Đây là quà sinh nhật cho Shoto. Chị biết đấy…mọi năm mẹ đều sẽ chuẩn bị quà cho em ấy, nhưng năm nay…” – Natsuo nuốt khan, sắc mặt trầm xuống vừa đau buồn lại vừa tức giận.

Không cần Natsuo nói hết câu, cả Fuyumi và Shoto đều hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói đó. Đối với bản thân Shoto, sự việc đó đã trôi quá rất lâu rồi, những cảm xúc tiêu cực thuở ấy cũng đã dần phôi phai khi gia đình của họ đã dần kết nối lại với nhau. Nhưng đối với Fuyumi và Natsuo ở thời điểm này, chuyện đó lại mới như ngày hôm qua, tâm trạng ai nấy đều vô cùng nặng nề. Shoto rất muốn an ủi anh chị mình nhưng anh không thể làm gì được ngoài đứng nhìn.

“Chị nghĩ Shoto sẽ thích lắm.” – Fuyumi lên tiếng sau một lúc im lặng, mắt nhìn con mèo bông rồi nhìn em trai đang say ngủ – “Em tận tâm thật đấy Natsuo.”

“Chị cũng vậy mà. Em đã nhìn thấy chị làm bánh kem cho Shoto để trong tủ lạnh đấy.” – Natsuo hơi mỉm cười đáp lời.

Đợi đến khi anh chị của mình đã rời đi Shoto mới ngồi xuống bên cạnh Shoto nhỏ, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Nhìn chằm chằm vào mèo bông được đặt bên cạnh gối đầu, tâm trạng Shoto lẫn lộn rất nhiều cảm xúc. Sự xuất hiện của chú mèo bông này cuối cùng đã khẳng định ý nghĩ mọi chuyện đang diễn ra đều là những sự thật mà anh chưa từng biết đến. Shoto còn nhớ khi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau, nhìn thấy chú mèo bông từ đâu xuất hiện bên cạnh đã khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Tuy ban đầu có chút bối rối nhưng Shoto rất thích chú mèo bông này, trông nó rất đáng yêu lại còn mềm mại nữa. Shoto đã thử hỏi cô giúp việc vào bữa sáng, bà ấy nói đó là quà sinh nhật cho anh nhưng không nói ra ai là người tặng, Shoto nhỏ bé đã ngây thơ cho rằng đó là món quà do mẹ gửi về cho mình. Có lẽ vì là ngày sinh nhật nên Shoto không có buổi huấn luyện nào, cũng không phải gặp bố lại còn có mèo bông mềm mềm để ôm, được ăn bánh kem dâu tây ngọt ngọt chua chua ngon vô cùng. Ngày hôm đó là ngày mà Shoto bé nhỏ vui vẻ nhất từ sau khi mẹ rời đi.

Chú mèo bông sau đó đã trở thành người bạn thân thiết nhất của Shoto. Những lúc mệt mỏi vì huấn luyện khắc nghiệt, Shoto sẽ về phòng ôm lấy bạn mình mà khóc thật lâu. Theo thời gian lớn dần, nước mắt cũng dần cạn khô, sự ngây thơ được trút bỏ chỉ còn lại sự hận thù gay gắt đối với bố, Shoto dần quên đi người bạn đã gắn bó với mình suốt những năm tháng tuổi thơ không mấy tươi đẹp. Anh vẫn đặt mèo bông ở một vị trí dễ thấy trên kệ nhưng đã không còn Shoto nhỏ bé cần ôm người bạn mềm mại của mình để trút bầu tâm sự nữa. Mãi đến sau này khi dọn đồ để chuyển đi Shoto mới nhớ ra mình đã từng có một người bạn trân quý như thế nào. Tuy mèo bông đã cũ kỹ rất nhiều nhưng Shoto vẫn rất trân trọng món quà này, từ nhà chung chuyển ra ở riêng đến khi dọn đến sống cùng người yêu Shoto đều mang theo bạn mèo để đặt trên bàn làm việc của mình.

Shoto chưa từng hỏi lại mẹ chuyện này nên suốt thời gian qua anh vẫn luôn nghĩ rằng món quà đó là từ bà ấy. Bây giờ sự thật hiện ra trước mặt khiến Shoto vừa kinh ngạc vừa vui vẻ cũng vô cùng cảm động. Thì ra sự quan tâm mà anh nhận được nhiều hơn những gì anh nghĩ.

Đưa mắt nhìn sang khuôn mặt non nớt của bản thân trong quá khứ, tuy lúc này vẫn hơi nhăn nhó vì đau nhức trên người và những giấc mơ không mấy tốt đẹp nhưng đến ngày mai trên khuôn mặt ấy chắc chắn sẽ là nụ cười tươi sáng. Mặc kệ sau đó nữa là chuỗi ngày đầy đau đớn, chỉ một ngày vui vẻ như vậy thôi cũng đã là ký ức đẹp đẽ nhất trong tuổi thơ của Shoto rồi.

“Sinh nhật vui vẻ nhé tôi ơi.”

Shoto thì thầm thật nhỏ trước khi ánh sáng quen thuộc lại bao phủ lấy anh một lần nữa.

......

*ADOLESCENCE*

Trước khi mở mắt ra lần thứ ba, Shoto muốn thử đoán xem lần này mình sẽ nhìn thấy ai. Shoto có thể nêu ra rất nhiều cái tên. Có thể cũng là thành viên trong gia đình họ, bố hoặc Touya, chà khả năng là người sau thật sự quá thấp. Có thể là hội bạn thân của anh hoặc anh sẽ gặp lại mẹ hoặc anh chị của mình hoặc nếu may mắn sẽ là cậu bé bùng nổ nào đó.

Nghĩ đến người đó, Shoto không nhịn được mà bật cười. Quen biết nhau hơn mười năm, ở bên nhau cũng gần tám năm, bọn họ đã hiểu quá rõ về nhau, có rất nhiều bí mật không cách nào che giấu nổi trước ánh mắt của đối phương. Bọn họ đều từng là những người gặp khó khăn nhất trong việc bày tỏ cảm xúc nhưng sau khi trải qua nhiều biến cố, họ đã có thể mở lòng và chia sẻ với nhau nhiều hơn. Mà đó là chuyện của những năm sau khi đã xác định quan hệ, Shoto luôn có cảm giác người đó vẫn giấu anh chuyện gì đó trong quá khứ. Tại sao Shoto lại nghĩ vậy ấy hả? Thật ra chẳng cần suy đoán cao siêu gì đâu, bởi vì trong ngăn kéo bàn làm việc của người đó ở nhà có một chiếc rương gỗ cũ kỹ luôn được khoá kín không để ai động vào kể cả Shoto. Shoto luôn tôn trọng sự riêng tư của người yêu nhưng anh cũng không thể ngăn được sự tò mò của mình về bí mật của người đó, và nếu nó có liên quan đến anh thì Shoto lại càng muốn biết hơn nữa.

Khi mái tóc màu vàng tro và đôi mắt đỏ rực lửa hiện lên trong tầm mắt, tâm hồn Shoto không rung động mãnh liệt.

Bakugo Katsuki. Trái tim của anh. Tình yêu của anh.

Shoto chăm chú nhìn người trước mặt, đã một tháng anh chưa được gặp cậu ấy, bao nỗi nhớ nhung cứ dâng trào trong lòng. Tuy Katsuki trước mắt anh trông trẻ hơn một chút so với mười năm sau nhưng cũng không khác biệt quá nhiều, lúc này có lẽ là tầm năm nhất hoặc năm hai vì Katsuki đã cắt tóc ngắn hơn một chút vào năm ba.

Một tiếng ‘tch’ khó chịu vang lên kéo tâm trí Shoto quay về từ những ký ức miên man. Đến giờ Shoto mới để ý nơi anh đang đứng là phòng của chàng trai tóc vàng. Chủ nhân của căn phòng đang ngồi ở bàn học xem gì đó trên điện thoại, không biết vì sao lại đột nhiên cau có khó chịu. Shoto nhíu mày tiến lại gần để xem thử.

Ồ.

Là trận đấu của Shoto và Katsuki ở đại hội thể thao năm nhất. Video đã dừng lại vì chiếu hết, tiếng ‘tch’ khó chịu lúc nãy chắc là ở đoạn cuối khi Shoto từ bỏ việc sử dụng phần lửa của mình.

“Ngu ngốc.” – Chàng trai tóc vàng bực tức mắng một tiếng.

Chà, lâu rồi mới lại nghe mắng thế này. Shoto thật sự rất nhớ giọng điệu mắng người của Katsuki.

Sau đó Katsuki mở một video khác, chất lượng ban đầu không tốt lắm, phải một lúc sau mới xem hơi rõ được. Là video do dân thường quay vào hôm Shoto và Katsuki lấy được bằng anh hùng tạm thời. Hoài niệm thật đấy. Đó không phải là lần đầu tiên bọn họ hợp tác với nhau nhưng lần đó cảm giác tốt hơn những lần khác rất nhiều, không cần bàn bạc trước, không cần phải nói ra nhưng vẫn hiểu ý của nhau. Khoá học bổ túc thật sự đã giúp bọn họ thân thiết với nhau hơn, Shoto rất biết ơn điều đó.

Video không dài lắm, rất nhanh đã hết, Shoto đang chờ xem Katsuki sẽ bình luận như thế nào nhưng lại thấy cậu ấy tua ngược lại một đoạn ngắn.

[Cậu có bị thương không?]

Vì Katsuki đeo tai nghe nên Shoto không nghe được đoạn đó bọn họ đang nói gì nhưng nhìn qua khẩu hình miệng cũng với ký ức đã hơi mơ hồ của mình, Shoto có thể biết được đó chính là câu nói mà anh đã nói trong đoạn video. Lúc đó Katsuki đã cáu gắt mắng anh vài câu trông cậu ấy có vẻ khó chịu lắm nhưng bây giờ nhìn chàng trai tóc vàng nào đó cứ tua đi tua lại đoạn đó…Shoto cảm thấy rất thú vị. Đây thật sự là một bí mật nhỏ đáng yêu của chàng trai bùng nổ mà.

Tiếp đó Katsuki lại xem thêm vài video nữa, có những cảnh bọn họ huấn luyện ở văn phòng Endeavor trong kỳ thực tập, chắc là do Burnin’ quay lại, có buổi tập luyện cùng lớp B, có cảnh chiến đấu trên chiến trường. Tất cả đều có một điểm chung: đều là cảnh của Shoto.

Shoto thỉnh thoảng sẽ thủ thỉ với Katsuki về lần đầu tiên anh nhận ra mình có cảm tình với đối phương, tình cảm đó phát triển ra sao, nội tâm của anh thế nào. Katsuki sẽ luôn lắng và trêu chọc vài câu nhưng cậu luôn rất xấu hổ khi Shoto hỏi ngược lại, luôn tìm cách để đánh lạc hướng anh. Bây giờ xem ra Katsuki cũng đã có tình cảm với anh từ khá sớm. Dựa vào những video cậu ấy xem, hiện tại chắc là đang năm hai. Để chắc chắn hơn Shoto nghiêng đầu nhìn tấm lịch nhỏ trên bàn của Katsuki.

Ồ.

Đúng là năm hai, không chỉ vậy còn là ngày 10/01, một ngày trước sinh nhật của Shoto.

Nếu Shoto nhớ không nhầm, thời điểm này đang là kỳ nghỉ đông, các bạn cùng lớp vẫn còn đang ở nhà, chỉ có Katsuki là quay lại trường sớm mấy ngày vì bố mẹ của cậu ấy phải đi công tác đột xuất. Eijiro có nhắn trong group chat nói rằng Katsuki định mấy ngày này mượn phòng tập của trường để tự huấn luyện, Shoto cũng đã tưởng vậy nhưng không ngờ Katsuki lại ngồi đây để xem video về anh. Một cảm giác hạnh phúc lan khắp cơ thể Shoto, không ngờ Katsuki từ sớm cũng đã quan tâm anh nhiều như vậy.

Khi đã xem hết video trong máy, Shoto thấy Katsuki lấy từ ngăn bàn ra một cây bút cùng xấp giấy origami nhiều màu. Shoto chắc chắn đã thấy sự khinh bỉ trong mắt Katsuki khi cậu ấy nhìn chằm chằm vào những tờ giấy sặc sỡ trước mặt. Hít một hơi thật sâu, Katsuki trông như đã hạ quyết tâm, tay phải cầm lấy cây bút, tay trái lướt điện thoại bấm lại từ video đầu tiên trong thư mục. Katsuki xem video rất chăm chú giống như là đang nghiền ngẫm cái gì đó. Shoto không có cách nào liên hệ những video đó với xấp giấy origami trên bàn, anh không hiểu rốt cuộc Katsuki định làm gì.

Video kết thúc, Katsuki bắt đầu viết trên tờ giấy origami màu đỏ đầu tiên.

[Lần đầu chia nhóm thực hành, sức mạnh của mày khiến tao rất sốc và lo sợ. Cảm giác đó khiến tao rất khó chịu, tao ghét mày.]

Ồ. Hình như Shoto đã hơi đoán được Katsuki đang làm gì rồi.

[Đại hội thể thao năm nhất, tao đã choáng ngợp trước ngọn lửa của mày, tao đã rất háo hức khi đấu với mày nhưng mày lại cư xử như một tên khốn coi thường tao. Tao ghét mày.]

Shoto áy náy thì thầm tiếng xin lỗi.

[Thời gian học bổ túc tao thừa nhận tao đã để mày có nhiều cơ hội tiếp cận tao (đừng tưởng tao không biết!!!). Cũng trong thời gian này tao thấy được nhiều khía cạnh khác của mày. Mày bình tĩnh (trừ những lúc gặp ông già nhà mày), thông minh, hiền lành đến mức vô tri và mày rất mạnh, điều này chưa từng thay đổi trong suy nghĩ của tao về mày.]

[Sau khi lấy được bằng tạm thời, lần nữa chiến đấu bên cạnh mày, cảm giác lúc đó thật kỳ lạ. Nó tốt, tốt đến mức khiến tao khó chịu nhưng không phải là tao tức giận hay gì đâu. Có lẽ tao cũng không ghét mày lắm.]

[Khi mày đề nghị cùng nhau đến thực tập ở chỗ bố mày, tao đã kinh ngạc. Thực tập ở văn phòng của anh hùng No.1 rất thú vị nhưng tao sẽ không nói cho ông già đó biết đâu. Cảm ơn.]

[Học cách điều khiển năng lực để bay thật sự là một trải nghiệm tốt. Năng lực của tao và mày có phần tương đồng nhau nên có rất nhiều thứ có thể trao đổi, hình như cũng có nhiều điểm chung khác nữa. Tao không ghét mày nhưng mày vẫn phiền bome ấy.]

[Khi chị mày mời bọn tao về nhà mày ăn cơm, nhìn thấy, nghe thấy câu chuyện về gia đình mày, trong lòng tao chẳng biết là cảm xúc quái quỷ gì nữa. Thật ra lúc đó tao có rất nhiều lời muốn nói với mày nhưng điều tao muốn nói nhất chính là, mày đã làm rất tốt rồi.]

[Trong quá trình thực tập, mỗi ngày đều gặp mày, nhìn thấy sự cố gắng tiến bộ từng ngày của mày, không hiểu sao tao lại thấy…tự hào. Mày của thời điểm này đã khác lúc đầu năm nhất rất nhiều, cái nhìn của tao về mày cũng dần thay đổi. Tao cũng không hiểu nữa.]

[Phải chiến đấu với anh trai của mình thật sự là một việc khó khăn. Tao đã nhìn thấy mày kinh hãi, giận dữ, suy sụp…tao đau lòng, có lẽ vậy. Tao không giỏi ăn nói, không biết an ủi người khác nên tao chỉ có thể đùa một câu muốn giúp mày thả lỏng tinh thần. Khoảnh khắc mày cười đáp lại tao, tao nghĩ tao đã nhận ra tình cảm trong lòng mình là gì.]

[Trận chiến của mày, tao không thể tận mắt chứng kiến nhưng tao tin mày làm được và chắc chắn sẽ làm tốt. Khi xem lại những đoạn video lúc đó, tao biết tao đã đúng. Tao đã nhìn thấy sức mạnh của mày, nó thật sự rất ấn tượng. Tao sẽ không nói thẳng mặt mày điều này nhưng mày giỏi lắm.]

…...

Katsuki viết rất nhiều, mỗi lần viết xong một tờ cậu ấy sẽ cẩn thận xếp nó thành một con hạc giấy để vào bình thuỷ tinh lớn đặt trên bàn. Shoto không biết nên miêu tả cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào, quá choáng ngợp, trái tim như được lấp đầy bởi niềm hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ. Không ngờ Katsuki đối với anh lại có nhiều cảm xúc đến thế. Nếu không có chuyến du hành trong mơ này có lẽ Shoto sẽ không thể nào biết được một mặt như vậy của người yêu.

Bakugo Katsuki của anh thật sự quá mức tốt đẹp. Thật muốn ôm cậu ấy vào lòng siết thật chặt, nói với cậu ấy rằng anh yêu cậu ấy, yêu rất nhiều.

Shoto dành thời gian còn lại ngồi nhìn Katsuki tỉ mỉ xếp từng con, từng con hạc giấy, vẻ mặt của cậu ấy rất chuyên chú như thể đang làm việc gì đó rất trọng đại. Khi bầu trời bên ngoài dần chuyển về đêm, Katsuki cuối cùng cũng đã xếp xong phân nửa xấp giấy origami, Shoto nhẩm đếm khoảng 100 con hạc giấy đã được gấp. Lúc này Shoto mới chợt nghĩ đến một vấn đề: Katsuki có từng đưa cho anh lọ thuỷ tinh đựng hạc giấy không?

Shoto luôn rất trân trọng từng món quà được tặng, anh luôn nhớ rõ ai đã tặng và tặng cái gì, đây còn là từ người anh đã thích thầm tặng làm sao anh quên được. Nhưng trong trí nhớ của Shoto hoàn toàn không có món quà nào như vậy. Không lẽ Katsuki chỉ định viết ra chứ không muốn anh đọc được sao?

Mặc kệ Shoto đang xoắn suýt như thế nào, Katsuki bên đây đã dọn dẹp xong những tờ giấy còn dư, sau đó cậu ấy lấy ra một cuốn sổ note nhỏ, lật đến trang giữa hí hoáy viết gì đó. Đến khi cậu ấy viết xong, khoé môi hơi cong lên mới khiến Shoto dời sự chú ý về lại trên bàn học. Không nhìn thì thôi, nhìn xong những câu hỏi đang làm Shoto bối rối đã tự động có câu trả lời.

[*Xếp 1000 con hạc giấy cho IcyHot*
10/01/XXXX: 100/1000]

Thảo nào Shoto chưa từng nhận được món quà này, thì ra là phải đợi đủ 1000 con hạc giấy. Tức là khi nhận được anh có thể đọc 1000 cảm xúc của Katsuki dành cho mình, phải không? Shoto sẽ không nói mình hạnh phúc đến mức có thể chết, anh còn phải sống, sống tốt sống khoẻ để nhận được hạc giấy cảm xúc của Katsuki nữa.

“Deku nói tối mai nửa nạc nửa mỡ sẽ về trường, bột kiều mạch hình như hết rồi, sáng mai phải đi mua đồ một chuyến.” – Katsuki vừa lẩm bẩm vừa lấy đồ để đi tắm.

Gì chứ? Rõ ràng là cố tình làm mì soba cho anh ăn vậy mà lúc đó lại một hai bảo rằng lỡ làm quá tay nên dư một phần. Vừa khéo thật đấy, dư đủ một phần bằng với lượng ăn của Shoto luôn, Katsuki thật sự đỉnh ghê. Nhớ lại lúc đó làm Shoto nhịn không được mà bật cười. Vì Katsuki về trường sớm nên Shoto cũng không ở nhà lâu, buổi sáng sinh nhật ở cùng gia đình, buổi chiều liền quay về. Mỹ danh là muốn tập luyện như Katsuki nhưng thật ra là muốn có nhiều thời gian ở bên cậu ấy hơn. Shoto cho rằng Katsuki không biết anh cũng về trường nên khi nhận được phần mì soba, anh đã rất kinh ngạc, còn thật sự tin rằng đó là phần làm dư. Katsuki hay mắng anh ngu ngốc, đúng là ngốc thật.

“Cảm ơn, Katsuki.”

......

*PRESENT*

Nhìn chằm chằm lên trần nhà, Shoto cảm thấy cả người lâng lâng như thể đang bay. Những gì vừa xảy ra đều quá kỳ diệu, quá tốt đẹp đối với anh. Cảm giác thật tốt khi biết được những người xung quanh yêu thương mình nhiều như thế nào. Trái tim Shoto đập nhanh mãnh liệt, cảm giác hạnh phúc tràn đầy lan toả đến mọi giác quan của anh.

‘Ting ting’

Âm báo tin nhắn từ điện thoại bất chợt vang lên thu hút sự chú ý của Shoto. Anh nghiêng người để lấy điện thoại trên tủ đầu giường, tên người gửi hiện lên trên màn hình khoá khiến Shoto mở to mắt kinh ngạc, vội vã mở khoá điện thoại.

[Hôm nay trở về.]

Shoto không thể kìm được sự vui vẻ đang dâng lên, nhanh chóng gửi lại tin trả lời.

[Tôi chờ em.]

Sau một lúc không nhận lại được hồi âm, Shoto cất điện thoại đi, xuống giường tập vài động tác thể dục rồi đi vệ sinh cá nhân chuẩn bị bắt đầu ngày làm việc mới. Lúc đi ngang qua phòng giặt, nhìn thấy tấm thẻ cỏ bốn lá nằm trên kệ, Shoto mỉm cười thì thầm lại dòng chữ đã được hoàn thiện.

‘Happiness is the secret’

…...

Ngày hôm nay tâm trạng của Shoto rất tốt. Có lẽ vì vậy nên làm việc gì cũng nhanh chóng, hiệu suất cũng cao hơn đáng kể. Đồng nghiệp ở văn phòng còn trêu hôm nay sếp Todoroki uống nước tăng lực trước khi đi làm. Shoto cũng rất thoải mái đùa lại với họ một lúc trước khi tiếp tục công việc.

Buổi sáng Shoto chỉ ở văn phòng lo công việc giấy tờ, thỉnh thoảng lại kiểm tra điện thoại để đáp lại lời chúc sinh nhật của bạn bè. Đã nhiều năm trôi qua nhưng các thành viên của lớp A năm xưa vẫn vô cùng thân thiết, tình bạn của bọn theo năm tháng ngày càng bền chặt hơn, Shoto thật lòng rất vui vì điều đó.

Buổi trưa, có tiếng gõ cửa, Shoto cho rằng là Burnin’ đến giục anh đi ăn trưa như mọi ngày nên không để ý lắm mà mời vào. Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy cả gia đình mình đang vẫy tay với anh, Shoto mới giật mình rời khỏi bàn làm việc. Nhìn hộp bánh kem trên tay chị gái, Shoto đã hiểu lý do tại sao gia đình anh lại đột ngột đến đây. Thật ra ngày sinh nhật đối với người nhà Todoroki không quá quan trọng, vì yếu tố công việc của Shoto anh thường không có nhiều thời gian rảnh nên cả nhà thường chỉ gặp nhau vào những ngày lễ lớn hoặc cuối tuần thật sự rảnh rỗi. Có lẽ đã hơn hai tháng Shoto chưa về nhà nên gia đình anh mới nhân dịp sinh nhật anh để ghé qua thăm. Tuy chỉ trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi nhưng Shoto vẫn rất vui vẻ. Trước khi rời đi, Shoto ôm từng người thân của mình, thì thầm cảm ơn.

Buổi chiều, Shoto dẫn theo thực tập sinh đi tuần tra. Trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi anh, một số người còn vui vẻ chúc mừng sinh nhật Shoto, anh đều nhiệt tình đáp lại. Gần xế chiều có một vụ cướp ngân hàng, quy mô của băng cướp rất lớn cũng trang bị nhiều vũ khí tối tân, toàn bộ nhân viên và khách hàng có mặt tại đó đều bị bắt làm con tin. Shoto và vài anh hùng khác được gọi khẩn cấp đến để viện trợ. Phải mất rất nhiều thời gian bọn họ mới có thể hạ gục cả băng cướp, may mắn không có bất kỳ thương vong nào nhưng thiệt hại về tài sản là không thể tránh khỏi. Shoto phân phó trợ thủ đưa các thực tập sinh về, bản thân thì ở lại hỗ trợ mọi người giải quyết những việc còn lại.

“Cậu có thấy lúc nãy không? Lúc mà Shoto-san nắm lấy cánh tay của tên thủ lĩnh rồi ném hắn bằng một tay ấy. Thật sự là siêu siêu siêu ngầu!!!”

“Tớ biết, tớ biết. Đã nghe nói nhiều về thể lực của Shoto-san rồi, nay được tận mắt chứng kiến thật sự là được mở mang tầm mắt mà.”

“Thành thật mà nói nhìn bắp tay của Shoto-san, tớ có cảm giác nếu bị đấm một cái chắc tớ sẽ bay qua thành phố khác luôn mất.”

“Haha, còn có bờ vai rộng ấy nữa, đứng ở phía sau có cảm giác siêu an toàn luôn. Thảo nào bảng xếp hạng ‘Anh hùng mà bạn muốn được bảo vệ nhất’ lúc nào Shoto-san cũng đứng đầu.”

Hai trợ thủ vừa đi vừa trò chuyện sôi nổi. Bọn họ chỉ mới đến thực tập được một tuần, hôm nay mới được làm việc với sếp lớn, phải nói là vô cùng kích động và hưng phấn. Mà Shoto cũng không hề khiến họ thất vọng. Năng lực mạnh mẽ của anh đã được công nhận từ lâu nhưng nhìn qua truyền hình và nhìn trực tiếp là hai việc hoàn toàn khác nhau. Trên tivi sẽ chỉ cảm thấy ‘Woa, thật tuyệt’, còn khi được tận mắt chứng kiến sẽ là ‘D*m! D*m! Quá cmn đỉnh!!!’, tuyệt đến mức phải cảm thán không thôi.

Dọn dẹp hiện trường chưa bao giờ là công việc nhẹ nhàng, có rất nhiều thứ phải xử lý, còn phải kiểm kê, đánh giá mức độ thiệt hại và báo cáo. Bọn họ bận rộn tới lui mấy bận cuối cùng cũng xem như xong việc, trời cũng đã sập tối. Shoto vặn người để thư giãn gân cốt, gần đây lượng công việc có hơi nhiều, dù có khoẻ tới đâu Shoto cũng cảm thấy cơ thể mình đang có dấu hiệu biểu tình rồi.

“Không biết Katsuki đã về chưa nhỉ?”

Shoto nhìn thời gian, trong lòng tự hỏi. Anh nghĩ nếu lúc này về nhà mà được nhìn thấy cậu ấy liền thì hạnh phúc biết bao.

“Anh hùng Shoto ơi.”

Một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh Shoto, là một cậu bé có mái tóc đen hơi dựng lên, nhóc ấy nắm lấy ống quần của Shoto giật nhẹ mấy lần. Shoto nhận ra cậu bé này, nhóc ấy là người từng được Katsuki cứu trong một vụ bắt cóc trẻ em.

“Có chuyện gì vậy?” – Shoto khuỵu gối ngồi xuống để nói chuyện với cậu bé.

“Có một người siêu ngầu, siêu đẹp trai nhờ em đưa anh cái này nè.” – Cậu bé ngoan ngoãn giơ hai tay về phía Shoto. Món đồ trên tay cậu bé trông giống như một lá thư.

“Em có biết là ai không?” – Shoto không vội nhận lấy mà nghiêng đầu hỏi.

“Em biết! Nhưng mà người đó nói anh tự nhìn thư là biết á.”

“Được rồi. Cảm ơn em nhé.” – Shoto nhận lấy lá thư, xoa đầu cậu bé.

Đợi cậu bé đã chạy về bên bố mẹ của mình, Shoto mới đứng dậy lật ngược lá thư lại để nhìn xem ai là người gửi. Không có tên người gửi chỉ có một sticker vụ nổ dán trên đó, mà cũng chỉ cần như vậy thôi Shoto đã biết chủ nhân của bức thư này là ai rồi.

Nếu lá thư này được nhờ gửi đến cho anh, tức là người đó đã trở về và hẳn là đang ở gần đây thôi. Không kìm được nôn nóng, Shoto nhìn quanh quất để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc mà anh ngày nhớ đêm mong.

“Shoto.”

Giọng nói khàn khàn đặc trưng vang lên bên cạnh cách đó không xa, theo phản xạ, anh lập tức quay về hướng phát ra âm thanh.

Mái tóc màu vàng tro, đôi mắt đỏ rực lửa, nụ cười toe toét kiêu ngạo quen thuộc đập vào mắt Shoto khiến anh không kìm được nụ cười của mình. Katsuki cũng cười sâu hơn đáp lại, hai tay cậu ấy đưa lên tạo hình thành máy ảnh, trêu ghẹo nói ‘cheese’ với người đối diện.

Shoto cười híp mắt đi đến bên cạnh Katsuki, anh chăm chú nhìn từng nét trên khuôn mặt đã lâu không gặp của người yêu. Nhìn lâu đến mức Katsuki nhướn mày đấm nhẹ vào ngực anh một cái để nhắc nhở.

“Mày lại trên mây nữa đấy à?”

“Là Katsuki bằng xương bằng thịt thật nè.” – Shoto đáp lại bằng một câu cảm thán chẳng liên quan gì.

“Rõ hâm.” – Katsuki khịt mũi quay đi chỗ khác – “Xong việc chưa?”

“Đã xong rồi, báo cáo có thể để ngày mai. Bây giờ về nhà luôn cũng được.” – Shoto nhanh chóng đáp, ánh mắt lấp lánh chưa từng rời khỏi người đối diện.

“Sếp lớn lại lười biếng rồi. Cẩn thận cấp dưới học theo đấy.” – Katsuki nhếch mép cười, quay người rời đi trước. Tuy ngoài miệng cậu ấy nói vậy nhưng hướng đi rõ ràng là hướng về nhà họ, văn phòng của Shoto ở hướng ngược lại.

Shoto nhanh chóng đuổi theo phía sau, cái tính miệng nói một đằng nhưng lại làm một nẻo này của Katsuki chưa bao giờ thay đổi, nó chỉ giảm bớt mức độ cáu gắt trong lời nói thôi. Bọn họ vừa đi đến chỗ đậu xe của Katsuki vừa nói chuyện đôi câu, Katsuki giải thích vì sao công việc bị kéo dài không thể liên lạc được, Shoto kể qua về ngày hôm nay của anh. Tuy không có gì đặc biệt nhưng cảm giác có đối phương ở bên cạnh quá thoải mái, như thể tâm hồn cuối cùng cũng được về nhà.

Lúc gần đến nơi để xe, Shoto bỗng nhớ ra một chuyện đã khiến anh vô cùng háo hức vào sáng nay. Shoto kéo tay Katsuki dừng lại, anh không thể chờ về đến nhà mới hỏi được.

“Katsuki, tôi hỏi em một chuyện.” – Shoto ngẫm nghĩ một chút nên diễn đạt thế nào, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thẳng – “Chiếc bình thuỷ tinh hạc giấy đã đủ 1000 con chưa?”

Katsuki trợn tròn mắt không thể tin được nhìn người trước mặt, cơ thể cậu ấy cứng đờ, sắc hồng bắt đầu từ tai lan ra khắp mặt rồi xuống cổ, dưới ánh đèn đường lại xinh đẹp đến nao lòng.

“Làm…làm sao mày…” – Katsuki lắp bắp không thành câu.

“Đã đủ chưa?” – Shoto lặp lại câu hỏi, thích thú nhìn người yêu như được nhuộm màu.

“Cái quái gì-” – Katsuki nhăn mặt giật tay khỏi tay Shoto, hùng hổ đi về phía trước – “Tự xem lá thư đi, tên khốn hai màu.”

Lúc này Shoto mới nhớ ra lá thư mình vẫn đang cầm trên tay. Phong thư có hơi nặng so với khối lượng của một tờ giấy bình thường, sờ vào thấy có cộm lên một vật gì đó. Shoto cẩn thận mở thư ra, bên trong có một lá thư chỉ có vài chữ ‘Chìa khoá mở rương’ cùng một chiếc chìa khoá theo phong cách cổ xưa. Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ để Shoto hiểu được hàm ý trong đó, cảm xúc dâng trào trong lòng anh không đơn giản chỉ là vui vẻ nữa, nó hoàn hảo hơn nhiều.

“Katsuki, về nhà chúng ta cùng nhau xem nhé.”

“Mày điên rồi!”

“Sẽ vui lắm đấy!”

“Ahhhh! Im đi!!!”

[HOÀN 10/01/2024]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com