Todobaku Dinh Kien Kiep Nay Khac Nghiet Qua Kiep Sau Minh Lai Yeu Nhau Em Nhe
Bầu trời Enrai đêm nay phủ một màu đen thẫm, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt soi sáng những con đường lát đá cũ kỹ của khu chợ phía Nam. Tiếng người bán hàng, tiếng xe kéo, và tiếng cười nói của đám trẻ con vang vọng trong không khí. Nhưng nơi góc chợ vắng, có một chàng trai trẻ ngồi trầm ngâm trước bức tường lớn.Bakugo Katsuki, với mái tóc vàng rối bù và đôi tay lấm lem màu vẽ, đang hoàn thiện tác phẩm của mình: một bức tranh lớn vẽ ngọn núi lửa bùng cháy bên dòng sông băng lấp lánh. Những đường cọ sắc nét, dứt khoát, phản ánh tâm trạng rực lửa của cậu, nhưng cũng pha lẫn sự yên bình kỳ lạ từ dòng băng chảy."Ngươi vẽ thứ này vì điều gì?" Một giọng nói trầm, lạnh lùng vang lên từ phía sau.Bakugo giật mình, quay lại. Trước mặt cậu là một chàng trai trẻ, khoảng tuổi cậu, nhưng bộ quần áo cao quý và dáng vẻ kiêu ngạo của người đó cho thấy rõ ràng rằng họ không thuộc cùng một thế giới. Chàng trai có mái tóc hai màu kỳ lạ – một nửa trắng như tuyết, một nửa đỏ như lửa. Đôi mắt hai màu của người đó nhìn chằm chằm vào bức tranh, không giấu nổi vẻ tò mò."Ta vẽ vì ta muốn thế," Bakugo đáp, tay vẫn cầm chắc cây cọ. "Ngọn lửa và băng giá có thể hòa hợp, tại sao người ta thì không?"Một nụ cười thoáng qua trên gương mặt Todoroki Shoto. Đây là lần đầu tiên chàng nghe thấy một người dám nói những lời như vậy mà không sợ hãi. Chàng đã trốn khỏi hoàng cung đêm nay để tìm chút tự do giữa khu chợ đông đúc, nhưng không ngờ lại bắt gặp một điều thú vị đến vậy."Ngươi không sợ sao?" Todoroki hỏi, bước lại gần hơn. "Một kẻ như ngươi, nói những điều như vậy trước mặt hoàng gia, không sợ bị trừng phạt à?"Bakugo nhướn mày, nhếch mép cười: "Sao ta phải sợ? Nếu sợ hãi thì làm sao sống được?"Câu trả lời của Bakugo làm Todoroki khựng lại. Chàng chưa từng gặp ai dám đối mặt với chàng theo cách này – không cúi đầu, không hạ mình, chỉ có ánh mắt bướng bỉnh như muốn đốt cháy tất cả."Tên ngươi là gì?" Todoroki hỏi, giọng nói dịu lại."Bakugo Katsuki," cậu trả lời, ánh mắt sáng rực. "Và ngươi là ai? Đừng nói với ta rằng ngươi là một trong những quý tộc đeo mặt nạ đến đây tìm trò vui."Todoroki cười nhạt. "Cứ coi ta là một người qua đường đi. Ngươi không cần biết ta là ai.""Ngươi lạ thật đấy," Bakugo đáp, rồi quay lại tiếp tục vẽ. "Nếu không có việc gì, ta còn bận. Đừng làm phiền."Todoroki không rời đi. Chàng đứng im, lặng lẽ quan sát từng nét cọ của Bakugo, cảm nhận được một ngọn lửa mãnh liệt trong từng đường nét. Ngọn núi lửa và dòng sông băng trong tranh không chỉ là phong cảnh; chúng như chính con người Bakugo – một kẻ bốc đồng, bất cần, nhưng mang trong mình sức mạnh kỳ lạ khiến chàng không thể rời mắt.Khi bức tranh hoàn thành, ánh trăng đã leo lên đỉnh trời. Bakugo đặt cây cọ xuống, nhìn tác phẩm của mình với vẻ hài lòng. Cậu quay sang Todoroki, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đang nhìn mình chằm chằm."Ngươi vẫn còn ở đây à?" Bakugo hỏi, có chút khó chịu.Todoroki không trả lời. Chàng chỉ bước lên một bước, đưa tay chạm nhẹ vào bức tranh. "Ngươi có biết bức tranh này trông giống ai không?""Là ta vẽ, đương nhiên là do ta quyết định," Bakugo nói, khoanh tay lại.Todoroki cười nhạt. "Ngọn lửa là ngươi, dòng băng là ta. Dù có cố gắng thế nào, ngươi nghĩ chúng ta có thể hòa hợp không?"Bakugo sững người. Trước khi cậu kịp trả lời, Todoroki đã quay người rời đi, bóng dáng cao lớn biến mất trong màn đêm.Bakugo nhìn theo, lòng trào dâng cảm giác khó tả. Đó là lần đầu tiên trong đời cậu gặp một người như vậy – một kẻ bí ẩn, lạnh lùng nhưng lại như mang theo cả thế giới bên mình."Đồ kỳ lạ," cậu lẩm bẩm, rồi lại nhìn lên bức tranh.Ánh trăng rọi xuống, làm bức tranh như bừng sáng, phản chiếu hình ảnh ngọn lửa và dòng băng hòa quyện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com