Toc Tem
Chap 9.Cô gái đó không ai khác chính là con nhỏ hôm bữa gây sự với cái Vy ở nhà ăn, nếu tôi nhớ không nhầm thì nó tên Bảo Nhi. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn hẳn chính là người ở bên cạnh con nhỏ đó, là chị Linh. Hai người họ quen biết sao? Thật không ngờ! Nhìn thấy tôi chị Linh trông cũng không kém ngạc nhiên, chị nhìn tôi, tròn mắt. Tôi cũng đáp lại bằng một cái tròn mắt không kém, có điều là mắt tôi không tài nào mở to được ra thế kia rồi. Chị Linh lên tiếng: -Ơ…Ly, là em hả? Sao em lại ở đây? Tôi ngập ngừng: -Ơ…dạ…tại vì… Tôi chưa nói hết câu thì con nhỏ Bảo Nhi đã xen vào: -Chị! Con bé này chính là con bé mà em muốn nhờ chị xử lí đấy! Ông trời, tha con, con không ngờ ăn ở có đức như con mà có người đòi xử lí thế này đây. Lại là chị Linh. Tôi không thể làm mất hình ảnh trước mặt chị ấy, tôi thật sự rất rất quý chị ấy. Hơn nữa chị ấy là người quen của Trung, Trung lại có vẻ rất kính trọng chị ấy, tôi không thể xử lí như bình thường được. Với lại, dù sao xét cho cùng thì tôi với cái Vy cũng có một phần lỗi lầm. Tôi cố kìm nén, nói với con nhỏ Bảo Nhi bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: -Này, nếu như là vì chuyện hôm bữa ở nhà ăn thì tôi cũng xin lỗi cô. Đáng ra bạn tôi không nên nói cô như thế, và…nếu cái gạt tay đó làm cô khó chịu thì tôi cũng thành thật xin lỗi. Bảo Nhi quả là con bé không tầm thường, nó không mảy may động lòng trước lời xin lỗi của tôi, thậm chí còn gắt hơn: -Chị kia, cứ xin lỗi là được sao, làm người ta bực bội xong xin lỗi một tiếng là được à? Nếu thế thì còn cần pháp luật làm gì nữa hả? Hơ hơ, còn lôi cả pháp luật vào đây nữa. Cô ta nên nghĩ lại đi chứ, cô ta đang có hành vi bạo lực vi phạm pháp luật mà dám lên mặt dạy dỗ tôi bằng cái từ pháp luật đấy. -Vậy giờ cô muốn tôi phải làm sao? -Hừ! Cô phải quyết chiến với tôi một trận rõ ràng, không thể cứ xin lỗi như thế nữa. Tôi cáu: -Có nhất thiết phải thế không? Con nhỏ cột tóc hai sừng nhìn như con bò kia xen vào, sao mà sung sức thế kia không biết: -Muội muội ta nói đúng, quyết chiến một trận đi! Hay là cô sợ hả? – Nó nhếch mép nhìn tôi khinh bỉ. Dạo này có xu hướng cười nhếch mép với nửa miệng thì phải. -Tôi mà sợ á! Xin lỗi đi a, tôi không phải dạng hèn nhát như thế. Cô muốn quyết chiến như thế nào? “Sao cứ rắc rối này đến rắc rối khác đổ ập lên đầu tôi vậy?” -Tốt lắm! Chúng ta chơi tay đôi nhé! – Con nhỏ Bảo Nhi hếch mặt nhìn tôi. Tôi đang tính lên tiếng, thì chị Linh lên tiếng: -Chi bằng thay vì đánh nhau, gây tai tiếng không hay cho trường, chúng ta thi đấu lành mạnh hơn đi. Nhỏ Bảo Nhi với con bé hay gọi Bảo Nhi là muội muội sốt ruột: -Thi đấu kiểu nào mà lành mạnh hả chị? Chị Linh cười: -Sắp tới có cuộc thi “Nữ sinh duyên dáng” do trường tổ chức. Các em hãy tham gia cuộc thi ấy đi. Vừa tránh bạo lực không cần thiết mà nếu chiến thắng các em còn có thể thu hút được dư luận. Thấy thế nào? Hai con nhỏ kia vừa nghe tới, nhãy cẩng lên hạnh phúc. Tôi thì trề môi ra dài cả thướt, đời nào giờ tôi có thi mấy cái này đâu, tự dưng bây giờ lại, đã thế nhìn tôi còn…Bảo Nhi lên tiếng: -Vậy nhé! Tôi với cô cùng thi xem ai thắng, nếu tôi thắng thì cô sẽ phải làm theo mọi yêu cầu của tôi! Okie Baby! – Bảo Nhi nháy mắt. Sặc, tôi thành Baby của nó khi nào vậy. Tôi hơi ngập ngừng, nhưng nghĩ lại nãy giờ mình hùng hồn thế chẳng lẽ giờ lại rút lui, mất mặt lắm, đã lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi. Tôi gật đầu đồng ý. Bảo Nhi cười hớn hở: -Hẹn gặp lại cô ở cuộc thi! Tôi sẽ cho cô thấy tài năng của tôi. Khực, giờ thì tôi phải làm sao để chiến thắng cuộc thi khi mà chẳng có tí gì gọi là nữ tính chứ đừng nói đến duyên dáng. Mà kinh nghiệm về mấy cuộc thi này của tôi gần như là con số 0 tròn trĩnh, so với con bé Bảo Nhi điệu đà kia thì khác nào một trời một vực. Hix, cái số con rệp! Không đồng ý cũng không được, mà đồng ý cũng không xong. AAAAAAA!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com