Tóc tém (Chap 1)
Tác giả: heochandoi_matkumgiacTình trạng fic: Chưa hoàn thànhRatting: AllChap 1 Oáp…tôi ngáp một cái rõ to, sáng rồi. Lại thêm 1 ngày nữa, lại phải tiếp tục lê cái thân xác hèn mọn này tới trường. Cái ngôi trường mà thật sự là chẳng có cái quái gì thú vị - Trường T.P. Và tôi là một học sinh đầy tiền án tiền sự của cái trường ấy : Lê Lưu Ly. Tự nhận xét về mình, nói chung tôi là một con bé sống đơn giản, ít khi ghét ai nhưng mà đã ghét là ghét đến tận xương tủy. Nhan sắc tầm tầm, tóc tém, mắt 1 mí, mũi cũng không được cao, lại thêm cái khoản 4 mắt nhưng khá tự tin về khuôn mặt tròn hơi múp míp, và má lúm đồng tiền siêu dễ thương. Tôi không thích để người khác hạ thấp bản thân mình, tôi bình thường nhưng không tầm thường, hì. -Hai ơi, sáng rồi, dậy ăn sáng đi học kìa! - Đấy chính nó đấy, thằng em quái quỷ của tôi đấy, phải công nhận là cái tiếng thét của nó rõ là vĩ đại, phải xuyên thủng qua mấy lớp tường mới dội vào tai tôi được vậy mà âm lượng của nó vẫn không hề suy suyển. -Chị hai… Lần này không để nó kịp nói hết, tôi hét vọng xuống ngay: -Rồi, rồi xuống liền, xuống liền…Để nó hét thêm tí nữa chắc tôi phải đi thay màng nhĩ sớm. Tốt hơn hết là cứ ngoan ngoãn nghe lời nó.Tôi vội vã làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục trường. Công nhận là đồng phục trường tôi nổi thật, một màu đỏ chóe: áo thun trắng, tay ngắn có viền đỏ ở tay áo và cổ áo, váy đồng phục ngang gối, đỏ toàn tập, thêm cái áo gilê khoác ngoài lại cũng đỏ. May sao cái màu đỏ này tôi cũng không ghét lắm, chứ tôi mà ghét là dù có chết tôi cũng không đụng tới. Như màu vàng ấy, là cái màu mà tôi ghét cay đắng, thậm chí tới quả chuối (chắc các bạn cũng biết là chuối màu vàng đấy chứ) tôi cũng chẳng dám đụng tới. Má tôi kể hồi nhỏ, lúc má cố nhét chuối vào mồm tôi, hậu quả là tôi nôn thốc nôn tháo, kể từ lúc đó má tôi chả dám ép tôi một thứ gì nữa cả, má sợ tôi làm những chuyện kinh khủng hơn, đại loại là tự tử chẳng hạn.Thay đồ xong tôi vội vã lao xuống cầu thang, ngồi vào bàn ăn sáng. Hôm nay có trứng tráng và sữa.Ôi không, lại màu vàng nữa sao, tôi nhăn mặt, vội vơ lấy cốc sữa và nốc sạch, còn trứng tôi cố gắng không nhìn nó, kẻo không tôi lại nôn mất. Má tôi thấy thái độ của tôi, tới lúc này thì bà mới sực nhớ ra: -Chết, má xin lỗi con, má quên mất, để đấy, má lấy lòng đỏ ra. -Vâng, vâng, má làm nhanh đi… - Tôi lấy 2 tay ôm mặt, cố không nhìn vào cái đĩa đó.Thằng em nhìn tôi, nhếch miệng cười đểu: -Há há, há há, hai nhát gan, há há, trứng mà cũng sợ, há há. Hai bao nhiêu tuổi rồi hả?Vẫn che mặt, tôi quát nó: -Kệ tao, tao có sợ cái gì thì cũng có ảnh hưởng tới hòa bình thế giới đâu, rõ lắm lời.Nó vác cặp lên, vẫn cái kiểu cười đểu ấy: -Thôi thì kệ hai, em đi học đây – Nó quay sang má tôi – Chào má con đi học. - Rồi vừa mang giày nó vừa huýt sáo – Màu vàng xinh xinh, màu vàng yêu yêu…Thằng quỷ, sao nó cứ thích lôi niềm đau của người ta ra thế không biết. Tôi hét toáng lên: -Mày yêu nó thì cưới nó làm vợ luôn điiiiii… - Rồi tôi vội dí theo nó – Mày chết với bààà…!Nhưng khổ cho cái số phận thảm thương của tôi, nó cao hơn tôi những một cái đầu, chân nó dài hơn tôi cả khúc làm sao tôi dí kịp, nó vừa chạy vừa quay lại le lưỡi trêu: -Bà chị lùn tịt, hố hố hố! Sắp vô lớp rồi đấy chị không nhanh thì thể nào lát cũng bị “sát thủ tay sắt” tóm cổ cho coi. Tôi vội dòm đồng hồ, á á á, còn 10’ nữa là vào lớp, thằng quỷ nó xách xe đi rồi, chẳng thèm chờ tôi, tiêu rồi, tiêu rồi. Tôi vội quay vào nhà quơ vội cái cặp rồi chào má đi học. Má gọi với theo: -Không ăn sáng hả con, má lấy lòng đỏ ra rồi nè.Tôi còn tâm trạng đâu mà ăn hả trời, giờ mà không tới lớp đúng giờ là thể nào “lão già tay sắt” ấy cũng bẻ gãy cái tai tôi cho mà coi. Lạy trời, con chưa muốn làm tai to đâu, con đã không xinh đẹp rồi, lại còn thêm khoản tai to làm sao con dám ngẩng cao đầu nhìn mọi người.Tùng…tùng…tùng….Chân đã chạm cửa lớp 9/6, phù…may sao…-Lại chạy đường dài hả mày? – Cái Vy tủm tỉm nhìn tôi.-Thằng quỷ ấy, nó mà không lôi theo con ngựa sắt yêu quý thì tao đâu đã ra nông nổi này. – Tôi vừa thở hổn hển vừa đáp với giọng căm thù.-Hà hà, tương lai chắc chắn mày làm vận động viên marathon - Thằng Tuấn từ bàn dưới chồm lên. Tôi hằm hằm nhìn nó, vơ ngay lấy cái cặp quất vào người nó, nhưng buồn làm sao, nó đã kịp né. May cho nó là tôi đang mệt nên nó mới né được đấy nhá, không là nó toi lâu rồi.Đúng lúc đó thì thầy dạy Toán bước vào, ôi, tới bao giờ thì tôi mới thoát khỏi cái môn “Oán” khó nhằn này đây. Suốt tiết, tôi chỉ ngủ, ngủ và ngủ. Lát phải mượn vở cái Vy chép bài thôi.Trong căn tin… -Mày thích chảnh không con bé kia, mày ỷ học giỏi rồi lên mặt hả, mày nói tao là cái gì hả? - Giọng nói phát ra từ một con bé có khuôn mặt xinh xắn, dáng rất đẹp, đích thị đội cổ vũ. -Muốn nghe lắm hả? Tao nói mày là cái loại bã đậu, óc như trái nho, lúc nào cũng chải chuốt, mà đầu óc thì dốt đặc, một chữ cũng không biết, tao nói có gì không đúng sao, đồ tiểu thư ngu dốt – Con bé cãi lại là một con bé tuy không xinh nhưng càng nhìn càng thấy duyên. Con bé đội cổ vũ giơ tay lên định tát con bé “càng nhìn càng thấy duyên” kia thì một bàn tay kịp thời gạt tay của con bé đội cổ vũ ra, ngăn không cho con bé này kịp hành động, bàn tay tuy không rắn rỏi, nhưng đủ khỏe để ngăn bàn tay của con bé đội cổ vũ. Con bé đội cổ vũ bị gạt tay ra thì tức tối: -Mày là ai, sao dám cản đường tao? Mày biết tao là ai không mà dám làm vậy? -Biết chứ, mày là học sinh trường này. -Ý tao không phải vậy – Con bé đội cổ vũ bực tức vì kẻ đối diện không chịu hiểu ý mình – Mày có biết tao là con gái của ai không hả?Kẻ đối diện ấy vẫn bình thản: -Biết chứ, mày là con gái của baba và mama mày.Tới lúc này thì con bé đội cổ vũ tức lộn ruột, nó tức đến đỏ cả mặt, giờ trông mặt nó chẳng khác gì trái cà chua: -Tao nói cho mày biết tao là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn VAIP. Mày mà đụng tới tao thì coi chừng ba tao đến đốt cả nhà mày đấy. -Hả? Cái gì? Tao mà đụng tới mày thì ba mày đến thưởng cho tao hả? -Yaaaaa…Tao bực lắm rồi, mày có nghe rõ tao nói gì không đấy hả - Con bé đội cổ vũ hét ầm lên, chân giậm bành bạch – Mày cứ chờ đấy, rồi sẽ biết mùi tập đoàn VAIP. - Rồi nó quay ngoắt bỏ đi, kèm theo một cái lườm sắt lẹm dành cho cô bé “càng nhìn càng thấy duyên” và “kẻ đối diện” tai lãng ấy.Đợi con bé kia đi khuất, tôi mới quay sang cái Vy: -Mày có sao không? Nó làm gì mày chưa, xin lỗi nhé, tao ham ngủ quá.Vy cười xòa: -Mày đến đúng lúc đấy chứ, tao mạnh mồm thế thôi chứ thật tình cũng chẳng biết làm gì nếu lúc đó không có mày.Rồi cả hai đứa toét miệng ra cười. Nắm tay nhau lên lớp. Cùng lúc ấy, ở lớp 9/4, cách lớp 9/6 không xa, là…con bé đội cổ vũ, mặt vẫn còn đỏ gay vì tức, bên cạnh nó là mấy con nhỏ ăn mặc lòe loẹt, son phấn dày đến cả lớp, một con trong số đó lên tiếng: -Chị, em biết con bé ấy, nó là Lê Lưu Ly, nó là một trong những đứa có tiền án tiền sự trong trường mình, nghe đâu ngày trước nó từng là tỷ tỷ của trường mình đấy chị. Tại chị mới chuyển đến nên chắc không biết -Ồ, vậy sao, thú vị đấy, vậy chắc phải nhờ đến anh hai rồi – Con bé đội cổ vũ nhoẻn miệng cười, một nụ cười nham hiểm.End chap 1.*Lần đầu viết truyện còn nhiều sai sót, mong cả nhà giúp đỡ, góp ý tận tình nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com