TruyenHHH.com

Toan Cau Xam Nhap

Người thanh niên vốn định trả lời qua cửa an toàn, nhưng lại nghe người ngoài cửa lạnh lùng nói: "Mở cửa."

Nếu không nhìn thấy được trạng thái của người bên trong, làm sao có thể biết được điều người kia nói là đúng hay sai?

Bên trong cửa an toàn im lặng, nhưng vẫn còn những tiếng la hét.

Quý Hủ biết Tần Nghiễn An không phải thực sự muốn phá cửa, cho dù cửa an toàn bị phá hủy, cậu cũng sẽ tìm một cánh cửa mới cho bọn họ, sau khi đảm bảo rằng những người sống sót bên trong đều an toàn vô hại.

Quý Hủ nói: "Chúng tôi đang tìm một loại sinh vật đọa biến cực kỳ nguy hiểm, đi ngang qua đây, muốn hỏi xem mọi người có biết manh mối gì không, yên tâm, chúng tôi sẽ không hại người vô tội."

Người trốn trong hầm trú ẩn biết rất rõ, người ngoài cửa dám đi vào thành thì nhất định phải mạnh, mặc kệ có mở cửa hay không, chỉ cần người ngoài cửa muốn vào thì bọn họ không thể ngăn cản được.

Thay vì hoàn toàn đắc tội, không bằng lưu lại đường sống, mong rằng sau khi hỏi xong họ sẽ nhanh chóng rời đi, không có ý đồ gì khác.

Cánh cửa an toàn "lạch cạch" một tiếng mở ra, bên trong tối tăm và ẩm ướt. Dưới lòng đất không phải là nơi tốt để sinh sống, đặc biệt là vào mùa đông, khi có đủ độ ẩm, nếu không chống thấm nước và chống ẩm thì lòng đất sẽ chỉ trở nên ẩm ướt và lạnh lẽo hơn.

Tần Nghiễn An nắm tay Quý Hủ, cúi người đi qua cửa an toàn, dưới chân có một con dốc đi xuống, lối đi chỉ cao cỡ một người, rất áp lực và chật chội.

Quý Hủ được người đàn ông dẫn đi, đeo cây dù đen trên lưng, từ túi bên ba lô lấy ra một chiếc đèn pin cường quang, tia sáng xuất hiện, mọi người vô thức nhắm mắt lại, chỉ có tiếng hét càng thêm chói tai.

Ánh đèn pin chiếu vào nơi phát ra âm thanh đầu tiên, thấy một thiếu niên ngồi bên tường, sắc mặt tái nhợt, trên tay ôm một con vật không rõ chủng loại, vật đó toàn màu trắng, lớn hơn một cỡ so với một con mèo trưởng thành bình thường, thân hình tròn trịa, giống như bình ga, thứ kia đang run rẩy, rõ ràng là rất sợ hãi.

Ánh đèn pin nhanh chóng rời xa cậu bé và con vật, nhìn xung quanh, nơi này giống một hang động được khai quật hơn là một nơi trú ẩn dưới lòng đất. Tòa nhà bị sập chỉ tạo ra một không gian nhỏ ở đây, cho phép thông gió theo mọi hướng. Khoảng trống được che lại bằng bùn đen, miễn cưỡng tạo thành một cái hang động.

Ngoài hang chính còn có hai phòng ngủ thông vào hang, là những căn phòng chưa bị phá vỡ hoàn toàn, được đào xuyên qua, khô ráo và ấm áp hơn so với hang bên ngoài, phụ nữ và trẻ em sống ở một phòng, đàn ông sống ở phía bên kia.

Khi ánh sáng quét qua, Quý Hủ nhìn thấy những khuôn mặt cảnh giác và đầy sợ hãi, những người này hiển nhiên rất sợ những người sống sót xa lạ này.

Đèn pin của Quý Hủ đột nhiên dừng lại ở một nơi, đó là một tầng hầm nhỏ, ngoài một chiếc giường nhỏ, chỉ có thể kê một chiếc ghế bập bênh, ghế được đắp chăn dày, trên đó có một người lớn tuổi ngồi. Bà lão có mái tóc bạc được buộc gọn gàng, bà nửa ngồi dựa vào ghế, đắp chăn dày, trong tay cầm một chiếc kéo, đang cắt giấy trong bóng tối.

Cảnh tượng này có chút quái dị, khi đèn pin của Quý Hủ chiếu xuyên qua, bà lão chỉ vừa ngước mắt nhìn về phía Quý Hủ, trong ánh mắt trong suốt không hề có chút sợ hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Quý Hủ dần dần bị trắng xóa.

Đôi mắt Quý Hủ như bị thôi miên, cậu nhìn thấy một chiếc xe riêng đang chạy trên đường núi, nghe thấy ba mẹ mình đang nói chuyện: "Sau khi vượt qua ngọn núi này, tối nay chúng ta sẽ ở lại trấn phía trước, ngủ một giấc thật ngon rồi mới xuất phát..."

Tiếng còi chói tai như mũi nhọn đâm vào đầu Quý Hủ, thế giới đảo lộn, thân thể cậu không tự chủ mà lăn xuống núi cùng chiếc xe riêng, trong lúc hỗn loạn, mẹ ôm chặt lấy đầu cậu, không quan tâm thân thể mình hết lần này đến lần khác bị va chạm, đem cậu gắt gao che chở ở trong ngực...

Quá trình lăn dừng lại, Quý Hủ đau đến bất tỉnh, hô hấp ngắn và dồn dập, cậu chưa bao giờ biết có người có thể sống sót trong đau đớn như vậy.

Cậu cố gắng mở mắt ra muốn hỏi ba mẹ xem họ có ổn không thì thứ hiện ra trước mắt cậu là cánh tay bị trẹo và cổ bị gãy của mẹ cậu. Ba cậu đang ngồi trên ghế lái với khuôn mặt mờ mịt, máu chảy xuống đỉnh đầu, chảy ra một vệt máu dài màu đỏ sậm...

Thân thể Quý Hủ kịch liệt run rẩy, đèn pin rơi xuống đất kêu cạch cạch.

Tần Nghiễn An một tay đem người ôm vào lòng: "Hủ Hủ..."

Cảm giác sợ hãi quen thuộc tràn ngập, đôi mắt của người đàn ông lập tức biến thành đồng tử thẳng đứng, anh nhìn thấy Hủ Hủ, tâm can bảo bối mà anh cẩn thận trân trọng, hiện tại đôi mắt tan rã, như thể cậu bị mắc kẹt trong một loại sợ hãi nào đó mà không thể tự thoát ra.

Cơn giận dữ và cảm xúc mãnh liệt quét qua hang động, tiếng hét sợ hãi vang vọng khắp nơi, tất cả những người sống sót trong hang đều sợ hãi hoảng hốt, tốc độ ăn mòn dường như đang nhấn nút chuyển tiếp nhanh, tốc độ dị hóa của người dị hóa cũng ngày càng tăng.

Đôi đồng tử vàng thẳng đứng sắc bén nhìn bà lão ngồi trên ghế bập bênh, chính là bà ta đã mưu hại Hủ Hủ!

Thanh niên vốn vẫn im lặng lắc mình đứng trước che cho bà lão: "Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có..."

Khoảnh khắc cuộc giết chóc khát máu sắp bắt đầu, đã bị một bàn tay bóp tắt.

Quý Hủ tỉnh táo lại, ôm lấy cổ người đàn ông: "... Em không sao, đừng tức giận."

Người đàn ông ôm chặt lấy cậu, trong mắt tràn đầy lửa giận muốn giết chết tất cả những người có mặt.

Quý Hủ vùi mặt vào trong lòng người đàn ông một lúc, kéo cao khẩu trang lên, đứng thẳng, cúi người nhặt chiếc đèn pin rơi trên mặt đất, lại nhìn cụ già ngồi trên ghế bập bênh.

Quý Hủ cụp mắt xuống, lau vết bẩn trên đèn pin: "Khả năng dị hóa của cụ khá là đặc biệt, tôi đã nói là chúng tôi không có ý xấu gì, bà kiểm tra như vậy không sợ bị giết sao?"

Một giọng nói già nua vang lên: "Cậu đã nói sẽ không hại người vô tội, vậy như thế nào là vô tội? Bây giờ thật sự còn có người vô tội à?"

Có thể sống đến hiện tại, trên tay ai mà không có dính máu, chưa kể mình có vô tội hay không, đều tùy đối phương quyết định, vậy sao có thể không đề phòng?

Cũng may bà lão chỉ là thử một chút, để Quý Hủ nhìn thấy cảnh tượng khủng bố khó quên nhất in sâu trong ý thức của cậu, cũng không có ý định giết người, nếu không, không cần Tần Nghiễn An ra tay, Quý Hủ cũng có thể giết chết tất cả mọi người ở đây.

Quý Hủ nói: "Lần này bà thử tôi như vậy, đã làm tăng lên mức độ ăn mòn của mọi người ở đây, đẩy nhanh tốc độ dị hóa của người dị hóa, bà cảm thấy như vậy có lợi sao?"

Bà lão im lặng, làm sao bà có thể tưởng tượng được hai người này lại có thể đề cao mức độ ăn mòn và dị hóa của người khác chứ? Nếu biết... nếu biết, bà vẫn sẽ làm, thay vì dẫn sói vào nhà khiến mọi người chết hết, thà thử xem một lần, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

Trong thời buổi hiện tại, niềm tin giữa con người với nhau quá yếu, họ sẽ không tin tưởng bất cứ ai nếu không có đủ lý do để thuyết phục chính mình.

Đáng tiếc khảo nghiệm chỉ có một người, trong lòng cậu bị tổn thương, nhưng cũng không phải kẻ có tâm tư ác độc, nếu không, người giấy nhỏ của bà cũng không phải không có phản ứng gì, lúc này có lẽ đã dán đầy khắp nơi trên thân thể nam thanh niên.

Thật ra bà lão muốn thử nhất chính là người đàn ông mặc áo choàng, anh mang đến cho người ta cảm giác nguy hiểm hơn, tất cả những sự kiện trước đó cũng cho thấy điều này, đáng tiếc năng lực dị hóa của bà đối với người đàn ông này vô dụng, suýt chút nữa đã giết chết bà.

Ánh mắt của bà lão đảo quanh giữa hai người, người thanh niên đeo ba lô giống như một chiếc khóa, có thể khóa được người đàn ông đáng sợ bên cạnh, chỉ cần thanh niên còn nguyên vẹn thì người đàn ông đó sẽ hoàn toàn vô hại. Người thanh niên không tốt, người đàn ông đó sẽ lập tức biến thành một con quỷ khát máu. Lúc đó, bà lão thực sự nghĩ rằng anh sẽ giết tất cả mọi người ở đây, nhưng chàng trai trẻ đã dễ dàng xoa dịu cảm xúc hung bạo của người đàn ông.

Chàng thanh niên nói: "Bà Ông làm như vậy cũng là vì sự an toàn của tất cả chúng tôi, nếu không, chúng tôi đã không còn sống đến bây giờ, thời thế bây giờ thật khó khăn, xin hai vị thứ lỗi."

Quý Hủ cũng không nói có bỏ qua hay không chỉ hỏi: "Vậy các người phát hiện được cái gì?"

Chàng trai trẻ nhìn Quý Hủ nói: "Cậu không phải người xấu."

Còn cái vị kia thì khó nói lắm.

Quý Hủ bắt đầu thấy hứng thú: "Làm sao các người phân biệt được tốt xấu?"

Chàng trai trẻ làm sáng tỏ những nghi ngờ của Quý Hủ: "Khả năng dị hóa của bà Ông là có thể khuếch đại nỗi sợ hãi trong lòng mọi người. Càng sợ thứ gì, họ sẽ càng nhìn thấy thứ đó. Nếu đó là kẻ ác đã lấy đi mạng sống của con người, thì người giấy nhỏ của bà Ông sẽ quấn lấy người nọ, thứ chúng ta nhìn thấy là một người giấy nhỏ, nhưng thứ mà kẻ ác nhìn thấy lại là một ác ma đang đòi mạng."

Chẳng trách cậu lại nhìn thấy ba mẹ mình trong vụ tai nạn xe hơi, Quý Hủ biết chính xác nỗi sợ hãi của mình đến từ đâu.

"Khả năng dị hóa rất đặc biệt."

Chàng trai trẻ nói tiếp: "Đây là nhà của bà Ông, trước tận thế bà Ông sống ở tầng hầm, sau tận thế bà cũng không rời đi. Bà Ông rất tốt bụng, lần lượt nhận chúng tôi vào, nếu không nhờ khả năng của bà Ông, nơi trú ẩn dưới lòng đất sẽ không còn nữa."

Khi trốn thoát, một số người trong số họ đi cùng với những người bạn đồng hành, nhưng biết người biết mặt lại không biết lòng, bà Ông là "người đọc được suy nghĩ", những người có bàn tay nhuốm máu của những người dân vô tội và có ác ý phát điên trước sự dây dưa của những người giấy nhỏ, không cần ép hỏi, họ đã tự mình bộc lộ nội tâm.

Những người như vậy không thể ở lại nơi trú ẩn, cũng không cần bọn họ phải tự mình ra tay, những người đó sẽ biến thành quái vật vì sợ hãi, chỉ cần dọn sạch quái vật, nơi trú ẩn dưới lòng đất vẫn sẽ an toàn.

Sự chú ý của Quý Hủ bị chuyển hướng khỏi năng lực của bà Ông: "Ý anh là những người sống sót ở đây đều là chạy trốn từ khắp nơi?"

Thanh niên gật đầu: "Đúng vậy."

Chuyện này dễ xử lý hơn nhiều vì nó giúp hai người không phải tìm kiếm khắp nơi, có thể hỏi được nhiều thứ chỉ từ một nơi này.

Quý Hủ mô tả sự xuất hiện của thủy triều đen cho họ rồi hỏi có ai từng nhìn thấy nó không.

Trong nơi trú ẩn im lặng, vài ánh mắt vô thức nhìn thiếu niên bên tường, sau đó nhanh chóng rời đi, không nhìn thiếu niên nữa.

Quý Hủ lại nhìn cậu bé đang trốn dựa vào tường, thật vất vả mới trấn an được, con vật lại bắt đầu la hét cố gắng lao vào trong ngực của cậu bé.

Thiếu niên nước mắt lưng tròng: "..."

Quý Hủ: "..."

Tần Nghiễn An sắc mặt âm trầm, bị tiếng ồn ào làm cho khó chịu: "Câm miệng!"

Tiếng kêu thảm đột nhiên im bặt, lỗ tai của mọi người cuối cùng cũng được yên, con thú nhỏ có lông xù xù giống như bị niệm chú, cứng đờ tại chỗ, biến thành một pho tượng.

Cậu bé sợ hãi nói: "Heo Heo vốn nhát gan, không phải cố ý la hét, là nó không thể nhịn được."

Quý Hủ chiếu đèn pin vào cái mông đầy lông của con vật nhỏ, bất đắc dĩ nói: "Đây là con gì?"

Gà bị cắt cổ không thành sao, mới có thể kêu như thế này.

Cậu bé: "Chuột lang."

Quý Hủ: "..."

Con chuột lang này rõ ràng là bị dị hóa, nếu không thì sẽ không lớn như vậy, thật sự giống như là một con heo mà.

Cậu bé nhìn thấy ánh mắt của người ngoài nhìn chằm chằm vào Heo Heo nhà mình, lập tức ôm chặt thú cưng hơn: "Heo Heo không ngon, nó rất hữu dụng, có thể đào hang, tránh nguy hiểm, là bạn đồng hành của chúng tôi, không thể ăn được..."

"Mộc Mộc, không ai muốn ăn thịt Heo Heo hết." Thanh niên ngắt lời: "Không phải trước đó em có nói, lúc Heo Heo dẫn em chạy trốn, đã nhìn thấy nơi tụ tập xuất hiện khói đen sao?"

Thiếu niên tên Kiều Mộc Mộc dùng sức gật đầu, chỉ cần không ăn thịt Heo Heo, muốn hỏi gì cậu cũng sẽ thành thật trả lời.

"Quả thật em đã nhìn thấy, hôm đó Heo Heo bồn chồn lắm, cứ muốn chạy ra ngoài. Em sợ nó chạy ra ngoài sẽ bị bắt ăn thịt nên chưa bao giờ để nó ra ngoài một mình. Nhưng hôm đó nó lại nhai cửa nhà em, kéo dây giày của em để em đi theo."

"Em không biết chuyện gì đã xảy ra nên cũng đi theo ra ngoài, Heo Heo dùng hết sức lực chạy về phía trước, em đuổi theo. Lính canh ở nơi tập trung tưởng chúng em muốn chạy trốn nên đuổi theo. Sau đó, họ giam giữ chúng em với nô lệ... nhà kho dành cho người thường, bên trong khói đen bay ra, nuốt chửng mọi người ở nơi tụ tập, em từ cái hang do Heo Heo đào thoát ra được, nếu không chắc chắn sẽ bị sương đen nuốt chửng."

Mí mắt Quý Hủ giật giật, đã lâu rồi không nghe thấy xưng hô "nô lệ" này, thế lực duy nhất coi người bình thường như nô lệ cũng chỉ có nhóm côn đồ của Phạm Bảo mà thôi.

Vào những ngày đầu của tận thế, cậu gặp nhóm Phạm Bảo và Đao Khánh tại trạm xăng của Mạnh Trọng, nhưng lại để họ trốn thoát.

Cậu đến thành phố Thanh Giang nhiều lần như vậy nhưng chưa bao giờ gặp lại Phạm Bảo, không ngờ rằng hắn ta vẫn giống như kiếp trước coi những người sống sót như nô lệ, dùng thịt sống để thu hút quái vật.

Ở kiếp trước, quyền lực của Phạm Bảo đã phát triển mạnh và trở thành một "căn cứ Săn bắn" khét tiếng, khi bị nhiều căn cứ cùng bao vây, hắn đã sử dụng "nô lệ" để tấn công đội bao vây, nỗi sợ hãi quá mạnh đã thu hút đọa biến thú, mang đến tai họa cho thành phố Thanh Giang.

Chẳng lẽ lần này, trước khi thế lực của Phạm Bảo mạnh lên, hắn đã bị thủy triều đen nhắm đến? Nếu đúng như vậy thì tại sao ở kiếp trước hắn lại không bị thủy triều đen nhắm đến chứ?

Quý Hủ nói: "Lão đại trước đây ở nơi tụ tập của cậu có phải tên là Phạm Bảo hay không?"

Kiều Mộc Mộc nghe thấy tên Phạm Bảo, cơ thể run lên, đôi mắt mở to sợ hãi: "Đúng... đúng là Phạm Bảo."

"Hắn chết rồi sao?" Nếu không cậu có thể đi tới giết chết bọn hắn, hoàn toàn bóp chết trước khi đám người đó phát triển.

Kiều Mộc Mộc sợ hãi nói: "Có lẽ, có lẽ hắn đã chết... Tôi chưa từng trở về, cho nên cũng không biết chắc chắn."

Sắc mặt Quý Hủ phức tạp, nếu sương đen thật sự là thủy triều đen, đám người Phạm Bảo rất có thể sẽ không thể sống sót, cứ như vậy bị thủy triều đen nuốt chửng, thật quá dễ dàng cho đám người kia.

Quý Hủ nhìn chằm chằm thiếu niên này hết lần này đến lần khác: "Sao cậu lại đi chung với nhóm người đó?"

Để có thể sống sót cùng thú cưng cho đến bây giờ, cậu bé tưởng chừng như vô hại này thực chất không hề vô hại như vẻ ngoài của mình.

Kiều Mộc Mộc ôm chặt Heo Heo, tác phẩm điêu khắc Heo Heo vẫn không thay đổi tư thế, rất tận tâm: "Tôi ... tôi đã bị họ bắt tới, họ cần khả năng trấn an của tôi nên đã giữ tôi lại."

Thiếu niên trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn liền có thể biết là một người dị hóa, Quý Hủ nghĩ cũng chỉ có thể là lý do này, nếu không đám người đó sẽ không có lòng tốt như vậy, cho phép thiếu niên cùng một con chuột lang dị hóa sống được đến bây giờ.

Quý Hủ: "Năng lực trấn an?"

Kiều Mộc Mộc do dự một chút rồi nói: "Tôi có thể xoa dịu cảm xúc tiêu cực của người khác."

Quý Hủ đã từng nghe qua loại năng lực dị hóa này, là một loại dị hóa tinh thần, nó gần như không có sức tấn công, nhưng lại rất hữu dụng. Khi cảm xúc của một người mất kiểm soát và đang nhanh chóng bị vật chất tối ăn mòn, việc có một người dị hóa như vậy ở bên cạnh có thể hoàn toàn giữ được mạng sống.

Đó là năng lực dị hóa phụ trợ đặc biệt hiếm có, khó trách ngay cả kẻ không có tính người như Phạm Bảo cũng muốn giữ lại.

Quý Hủ lại hỏi: "Cậu nhìn thấy sương đen là vào khi nào?"

Kiều Mộc Mộc: "Khi thời tiết vừa bắt đầu trở lạnh."

Đã trôi qua một khoảng thời gian không ngắn, ngay cả khi thủy triều đen có xuất hiện đi nữa, hiện tại cũng không biết đã chạy trốn tới đâu rồi.

Quý Hủ sẽ không dễ dàng từ bỏ: "Dẫn chúng tôi đi xem."

Hết chương 71.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com