To Va Cau Ay Khong Than
Lục Tân nấu hai món một mặn một chay, rồi lại đi kho cá.Nhân lúc anh đang bận nấu ăn, Hà Diệp rón rén đi ra huyền quan, nhìn đôi giày của Lục Tân, sau đó đặt đôi dép lê của bố sang bên cạnh đôi giày của anh.Nhìn cỡ chân của hai người cũng gần bằng nhau.Trong lòng đã có tính toán, Hà Diệp cất dép lê của bố vào trong tủ giày, vì bữa tối sắp xong rồi nên cô ngồi vào bàn ăn quay mặt về phía phòng bếp.Lục Tân quay đầu nhìn bên này hai lần.Hà Diệp trực tiếp lướt điện thoại, đợi đến khi Lục Tân đi ra ngoài, cô ấn tắt màn hình, đặt điện thoại sang một bên, quan sát kỹ chiếc áo sơ mi màu trắng của Lục Tân một chút."Sao anh không đeo tạp dề vào? Không sợ bị dầu bắn vào sao.""Nhỏ quá mặc không vừa."Lục Tân đưa đũa cho cô, ngồi xuống phía đối diện.Những lúc bình thường có việc đàng hoàng để làm, Hà Diệp sẽ không cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với anh, đặc biệt là con cá kho màu sắc mê người trước mắt này càng khiến cho cô nhớ lại con cá mà hồi lớp mười hai Lục Tân mang tới siêu thị cho cô.Hà Diệp vẫn đang nhìn, Lục Tân cầm đôi đũa thứ ba mà anh mang ra lên, gắp cho Hà Diệp miếng thịt cá ở giữa chỗ ít xương nhất: "Ăn thử đi, không biết tay nghề có tiến bộ không."Hà Diệp nghĩ bụng, cho dù có tiến bộ thì cũng đã sáu năm trôi qua rồi, cô cũng không thể nào nhớ được mùi vị của món cá năm đó anh mang đến nữa, cô chỉ nhớ rằng từng có chuyện như vậy thôi, rồi lại cảm thấy những rung động của tuổi dậy thì cùng với ký ức ùa về.Cô gắp một miếng, thịt cá vừa mềm vừa tươi, cực kỳ ngon miệng.Hà Diệp tò mò hỏi: "Mấy năm nay anh cũng thường xuyên tự nấu cơm?"Lục Tân: "Học hành quá bận rộn, hầu như đều ăn cơm ở nhà ăn."Hà Diệp cụp mắt, thực ra ít nhiều gì cô cũng đoán được.Mặc dù hai người không học cùng một trường đại học, nhưng năm nào Hà Diệp cũng đều theo dõi cuộc thi robot của sinh viên đại học, cô đều nhìn thấy bài báo đạt giải của nhóm Lục Tân, có mấy bài báo còn phỏng vấn cụ thể các thành viên trong nhóm của họ, vậy nên, cho dù Châu Hướng Minh không kể cho cô nghe thì Hà Diệp vẫn biết Lục Tân chỉ dùng thời gian bốn năm để hoàn thành bằng cử nhân và thạc sỹ chuyên ngành công nghệ thông tin. Học bá như Lục Tân mà muốn giành được thành tích như thế này ở Thanh Hoa, tất nhiên cũng phải chắt chiu tận dụng từng giây từng phút một."Bây giờ còn liên lạc với bạn cùng phòng ký túc hồi đại học không?"Hà Diệp tuỳ tiện tìm đại chủ đề nào đó để nói chuyện.Lục Tân: "Hồi đại học anh thuê phòng ở, không ở ký túc xá."Hà Diệp ngạc nhiên ngẩng đầu dậy.Lục Tân tránh ánh mắt của cô: "Không quen sống trong ký túc xá."Anh đem ảnh của cô đóng khung lại rồi đặt trên bàn ăn, đầu giường, có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, nếu như sống trong ký túc xá sẽ bị bạn cùng phòng nhìn thấy rồi bàn tán.Hà Diệp nhớ ra số dư tài khoản mà anh từng cho cô xem, thiên chi kiêu tử được cưng chiều hết mực không hề thiếu tiền như anh, yêu cầu đối với nơi ở chắc chắn cũng sẽ cao."Quan hệ của em và các bạn cùng phòng như thế nào?" Lục Tân hỏi lại cô.Hà Diệp cười: "Cũng khá là tốt, nhưng có điều họ đều không tới An Thành phát triển, vậy nên sau khi tốt nghiệp đại học cũng không hay tụ tập với nhau."Có những tình bạn được định sẵn là sẽ phai nhạt dần theo khoảng cách, giống như hồi lớp mười hai Hà Diệp và bạn cùng bàn Ngô Viên Viên quan hệ cũng rất tốt, thế nhưng lên đại học liền chẳng liên lạc với nhau mấy."Lục Tân đột nhiên có cuộc điện thoại, anh nhìn màn hình xong liền quay sang nhìn Hà Diệp.Là Châu Hướng Minh gọi tới.Lục Tân: "Có muốn nghe máy không?"Hà Diệp gảy gảy miếng cá trong bát: "Tuỳ anh, nhưng nếu anh muốn kể với cậu ấy thì nhớ nhắc cậu ấy đừng nói linh tinh với bố mẹ em."Bây giờ cô chỉ muốn bình yên đơn giản yêu đương với Lục Tân, nếu như nói với phụ huynh sớm quá, thì phụ huynh sẽ lại tiếp tục quan tâm tới vấn đề khi nào kết hôn cho mà xem.Hà Diệp không muốn bị người lớn trong nhà thúc giục, cho dù chỉ là họ thuận tiện hỏi như vậy thôi.Lục Tân gật đầu, nhấn nghe điện thoại.Giọng nói uể oải mệt mỏi của Châu Hướng Minh truyền tới: "Ăn cơm chưa? Buổi tối ra ngoài tụ tập?"Lục Tân nhìn bạn gái đối diện mình, lạnh nhạt nói: "Đang ăn cơm."Châu Hướng Minh: "Ở bên Hiểu Phong Nhã hay là Vọng Triều Phủ?"Lục Tân cười: "Ở Đơn Quế Gia Viên."Châu Hướng Minh "hả" một tiếng, vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường: "Quán ăn nhỏ bên ngoài tiểu khu Đơn Quế Gia Viên?"Lục Tân: "Bên trong."Hà Diệp lườm anh một cái, muốn công khai thì nói thẳng ra, lòng và lòng vòng như vậy làm cái gì.Châu Hướng Minh ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nhận ra rồi, buột miệng nói liền ba tiếng "Vãi", chắc là do quá ghen tị đố kỵ nên đủ các câu bậy bạ đều tuôn ra khỏi miệng của anh ấy.Lục Tân chau mày cắt ngang lời Châu Hướng Minh: "Đang để loa ngoài, Hà Diệp nghe thấy được đấy."Châu Hướng Minh: "...Không phải đấy chứ, Hà Diệp, sao cậu lại đồng ý với cậu ấy nhanh như thế chứ? Cậu ấy chính là một kẻ tâm cơ..."Lục Tân trực tiếp cúp máy.Châu Hướng Minh lại gọi tới, anh tiếp tục không nghe, hai người trẻ con gọi qua tắt lại ba lần, cuối cùng Châu Hướng Minh cũng từ bỏ, đổi thành cách gửi tin nhắn thoại cho Hà Diệp.Hà Diệp còn chưa nghe liền trông thấy Lục Tân đang gửi tin nhắn văn bản cho Châu Hướng Minh.Hà Diệp muốn nhìn xem Lục Tân soạn tin nhắn như thế nào nhưng bị anh che mất.Rồi cô nhìn cuộc trò chuyện của mình với Châu Hướng Minh, đang định nghe tin nhắn thoại kia thì không ngờ Châu Hướng Minh đã thu hồi lại rồi.Hà Diệp: "...Có phải anh bảo cậu ấy thu hồi không, sợ cậu ấy tiết lộ chuyện xấu của anh?"Lục Tân mím môi.Hà Diệp lập tức thấy hứng thú: "Có chuyện xấu thật sao?"Lục Tân đột nhiên bật cười, nâng mắt lên nhìn cô: "Chuyện xấu lớn nhất của anh, có lẽ chỉ có mình em biết."Hà Diệp: "..."Hà Diệp lập tức không muốn hỏi thêm gì nữa, chỉ một mực cúi đầu ăn cơm.Lục Tân lặng lẽ gắp đồ ăn cho cô mấy lần liền, ăn xong tự giác bê bát đũa vào bên trong rửa sạch sẽ.Hà Diệp ngồi cạnh bàn ăn, đang định mở điện thoại lên kiểm tra tiến độ giao hàng thì bộ đàm kết nối với cửa toà nhà kêu lên.Lục Tân quay đầu lại.Cửa kéo của phòng bếp đang mở, Hà Diệp và anh đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó cô giải thích với anh: "Em đặt đồ bên ngoài."Lục Tân lập tức lau khô tay, nhanh chân bước tới trước bộ đàm, dưới toà nhà quả nhiên có một anh shipper, anh nhấn nút mở khoá, rồi mới đứng đó hỏi bạn gái: "Em mua gì vậy?"Hà Diệp: "Đồ dùng hàng ngày thôi, em về phòng sạc pin điện thoại đây, anh nhận hàng nhé."Nói xong, cô chậm rì rì đi vào phòng ngủ chính.Lục Tân nhìn bóng lưng của cô biến mất, rồi lại đưa mắt nhìn cánh cửa, tạm thời cũng không đoán được đồ dùng hàng ngày cô mua là cái gì mà lại khiến cô phải kiếm cớ tránh né.Thứ duy nhất mà anh có thể nghĩ tới chính là đồ dùng vào kỳ sinh lý của con gái, nhưng với tính cách của cô, không thể nào để anh nhận giúp như vậy được.Chẳng mấy chốc bên ngoài truyền tới tiếng bước chân gấp gáp. Trước khi đối phương nhấm chuông cửa thì Lục Tân đã mở cửa ra trước rồi.Anh shipper hơi ngây người rồi lại nhìn số nhà bên trên, xác nhận lại với Lục Tân: "Anh là anh Hà?"Lục Tân đoán, Hà Diệp đã dùng tên của bố cô làm tên người đặt hàng.Anh gật đầu, nhận lấy chiếc túi mua sắm của siêu thị trong tay nhân viên giao hàng, nói cảm ơn xong thì đóng cửa lại.Bên trong chiếc túi mua sắm là một đôi dép đi trong nhà kiểu nam màu đen.Lục Tân trầm mặc nhìn đôi dép lê kia đúng một phút đồng hồ, sau đó mới đi vào bên trong vài bước, quay người về phía phòng ngủ chính nói: "Dép lê của bố em đến rồi, anh để vào tủ nhé?"Anh vừa dứt lời, bạn gái liền tức giận xuất hiện ở cửa, lườm anh nói: "Anh nói lại một lần nữa xem?"Lục Tân cười, kéo đứt vòng dây nhựa cuốn ở giữa hai chiếc dép lê ra, đặt xuống đất liền muốn xỏ vào chân.Hà Diệp: "Đừng đi dép vội, em rửa qua đã."Dép mới đầu hết đều có một mùi đặc trưng, cô đã quen với việc giặt rửa qua đồ mới một lần rồi mới dùng.Lục Tân lại xỏ đôi chân vừa mới bỏ ra khỏi đôi dép lê đi một lần vào, anh cúi người cầm đôi dép mới kia lên, nhìn cô nói: "Em đi nghỉ đi, tự anh rửa."Mặt Hà Diệp vẫn còn nóng bừng, cô quay lại phòng ngủ của mình.Cửa phòng để mở, cô có thể nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, biết Lục Tân phơi dép xong lại đi vào rửa bát tiếp rồi.Lúc này Hà Diệp mới trở lại phòng khách, cô ngồi trên ghế sô pha, mở giao diện chọn phim lên, bắt đầu chọn từng hàng một.Lục Tân lau qua sàn bếp một lượt xong mới đi ra ngoài.Anh đi tới, Hà Diệp hỏi anh: "Buổi tối anh có bận không?"Lục Tân ngồi xuống cách cô một khoảng trống, nhìn màn hình TV nói: "Không bận, em muốn xem phim à?"Hà Diệp: "Mới hơn bảy giờ, cũng không thể đi ngủ ngay bây giờ được chứ."Lục Tân: "Có muốn ra ngoài dạo không?"Hà Diệp nhấc chân trái bị thương lên.Mắt cá chân bị thương, cô đi một đôi tất cổ ngắn màu trắng, vừa hay để lộ ra một khoảng da phải bôi thuốc trên mắt cá chân.Lục Tân đưa mắt nhìn một cái: "Anh có thể cõng em, lái xe đi dạo khắp nơi, mấy năm nay An Thành thay đổi rất nhiều."Hà Diệp cảm thấy lời đề nghị này cũng không tồi, nhưng cô vẫn hỏi một câu: "Anh không thích xem phim à?"Lẽ nào trước kia anh đưa cô tới rạp chiếu phim chỉ là để kiếm cớ hẹn hò?Lục Tân quay ra nhìn về phía cửa, chầm chậm thong dong nói: "Tình ngay lý gian, với tư cách là một người bạn trai có tiền án, anh phải chủ động tránh hiềm nghi."Hà Diệp: "..."Căn nhà mới quen thuộc dường như trở thành nhà họ Lục vào sáu năm trước, rèm cửa kéo kín, đèn cũng đã tắt, anh siết chặt rồi đè cô lên sô pha.Hà Diệp quay người về phía ban công, cô cầm lấy điều khiển: "Không đi đâu hết, anh về đi."Hà Diệp chỉ là cảm thấy anh vất vả cực nhọc chạy tới đây nấu cơm cho cô ăn, vừa mới ăn xong cô đã đuổi anh đi, làm như vậy thì vô lương tâm quá nên mới muốn mời anh xem phim cùng, như thế cũng rất tốt.Thế nhưng anh lại nhất định nhắc tới chuyện kia!Lục Tân quay người sang, giải thích với cô: "Anh chỉ sợ cùng nhau ngồi đây lâu quá em sẽ nhớ tới những chuyện không vui."Tai Hà Diệp nóng bừng, giọng nói cũng nhỏ lại: "Em hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện đó, anh cũng đừng nhắc tới nữa."Lục Tân: "Có phải anh có thể tự động hiểu thành, bây giờ em vẫn được tính là tin tưởng anh?"Hà Diệp gật đầu, anh ngốc quá đi mất, lần trước là vì quá tham lam nên mới bị đá, vừa mới quay lại với nhau lại như thế rồi.Lục Tân nghĩ ngợi một chút, gửi tin nhắn cho cô: [Em có thể tin tưởng anh, nhưng cũng vẫn phải chú ý giữ khoảng cách với anh. Người giảm cân không ăn bánh ngọt không có nghĩa là không muốn ăn.]Hà Diệp cầm điện thoại lên, sau khi đọc xong cả người đều nóng bừng.Nhóm trưởng: [Đi mặc áo khoác đi, anh đưa em đi ngắm cảnh đêm của An Thành.]Hà Diệp giữ nguyên tư thế ngồi quay lưng lại với anh, trả lời: [Không đi.]Nhóm trưởng: [Vậy thì xem phim.]Hà Diệp: [Không xem.]Nhóm trưởng: [Đừng quậy, áo khoác ở đâu, anh giúp em lấy.]Hà Diệp bất giác nhìn về phía giá treo quần áo ở đầu bên kia của sô pha, ở đó có treo một chiếc áo khoác dày.Lục Tân cũng nhìn thấy rồi, anh đứng dậy đi lấy áo khoác, sau đó quay trở lại bên cạnh cô.Hà Diệp nhận lấy áo, cúi đầu mặc vào.Đợi cô mặc xong Lục Tân cũng đã mang đôi giày màu trắng của cô tới rồi, anh quỳ một gối xuống trước sô pha, cởi dây giày ra, giống hệt như nhân viên bán hàng ở cừa hàng giày, anh nâng chiếc giày lên để cô xỏ chân vào.Một người bạn trai như thế này, làm gì có ai còn nỡ giận dỗi với anh thật chứ?Hà Diệp lần lượt xỏ hai chân vào giày.Lục Tân lại quay người, lưng hướng về phía cô.Hà Diệp đột nhiên nhớ ra một vấn đề: "Hình như anh đi bộ tới đây mà đúng không?"Lục Tân: "Anh lái xe tới siêu thị, xe vẫn đỗ bên đường ở cửa Đông."Hà Diệp: "...Em nói với bảo vệ một tiếng, anh lái xe tới chỗ đỗ xe của em đi, đỡ phải cõng em đi bộ xa như vậy."Cõng qua cõng lại trong tiểu khu, đối với cô mà nói cũng là một chuyện rất xấu hổ.Lục Tân: "Cũng được, vậy em ở nhà đợi đi."An Thành rất rộng, những địa điểm có phong cảnh đáng ngắm cũng rất nhiều, đi đến những nơi cực kỳ đẹp, Lục Tân sẽ dừng xe lại bên đường, cõng Hà Diệp tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.Hai người họ đi dạo mãi tới hơn mười giờ tối, Lục Tân mới đưa Hà Diệp về nhà.Lúc đi vào thang máy, anh thả Hà Diệp xuống, khi đi ra khỏi thang máy Lục Tân lại cõng cô lên.Từ thang máy tới cửa nhà căn 901, chỉ có mười mấy bước.Đứng trên mặt đất, Hà Diệp nhìn chân mình, nhỏ giọng nói: "Hy vọng sáng ngay mai là hết đau."Người bạn trai đứng đối diện không nói gì.Hà Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài đen láy của anh.Cô lập tức thua cuộc, đưa mắt nhìn khóa vân tay, ngập ngừng nói: "Có muốn..."Mới nói được hai chữ, Hà Diệp nhớ ra lý lẽ bánh ngọt của anh, cô liền không nói tiếp nữa.Lục Tân tự giác tiếp lời cô: "Muốn quá rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai khi nào ngủ dậy nói cho anh biết, anh mang đồ ăn sáng tới cho em."Hà Diệp gật đầu.Lục Tân nhắc nhở cô: "Em vào nhà đi, em vào rồi anh mới về."Hà Diệp bèn mở khóa, đẩy cửa ra.Anh đứng đằng sau nhìn theo cô, không nói gì, cô hình như cũng không có lý do gì để kéo dài thời gian.Đi vào trong nhà, Hà Diệp quay người lại, nhìn thẳng vào ngực anh."Ngủ ngon."Lục Tân trầm giọng nói, sau đó liền chủ động nắm lấy tay nắm cửa, đóng cửa lại giúp cô từ bên ngoài.Hà Diệp: "..."Bên ngoài vang lên tiếng bước chân rời đi của anh.Hà Diệp tắt nụ cười, cô bật đèn lên, chầm chậm đi vào bên trong.Rửa mặt, đánh răng, Hà Diệp chui vào trong chăn, muốn lướt điện thoại một lát, cô mở một ứng dụng lên, không ngờ bài viết được đề xuất ngay đầu trang chủ lại là thực đơn giảm cân.Hà Diệp lại không kìm được mà nghi ngờ rằng liệu có phải những phần mềm này biết nghe lén hay không, nếu không thì sao trước đây không đề xuất mà hôm nay Lục Tân nói "giảm cân, bánh ngọt" xong thì lại đề xuất cho cô đọc?Hà Diệp bỏ điện thoại xuống.Hồi tưởng lại hàng loạt biểu hiện của Lục Tân sau khi hai người gặp lại nhau, đột nhiên cô thấy hơi buồn cười.Cứ giảm cân đi, cô muốn xem xem anh có thể kiên trì được bao lâu._____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com