Chương 15: Gặp phải boy tâm cơ
Fine đứng chờ ngoài cổng từ lúc nắng chiều dần buông, đến khi bầu trời phủ một màng đêm che kín. Những chiếc đèn đường bật lên hắt vào, Fine ngồi xuống bên bệ cây bên cạnh cổng trường, cô ngồi xuống, tận dụng những tia sáng yếu ớt, cô xem lại những tờ đề ngày hôm nay. - Này cháu, cháu đang chờ bố mẹ đến đón sao? Vào đây ngồi này! - Đó là bác bảo vệ trường D. Bác đang đi dạo vòng quanh để dò xét, thì bất chợt thấy Fine đang ngồi một góc kia. Bác liền vẫy tay bảo Fine lại chỗ bác ngồi.Fine cũng theo bác, lại khu vực gác chốt của bác, ở đó có một bộ bàn ghế nhỏ, Fine cùng bác ngồi xuống.- Cháu cảm ơn bác! - Cô nở nụ cười thật tươi.- Sao cháu còn đây? Bây giờ gần 7 giờ rồi đấy!? Cháu không liên lạc được với bố mẹ sao?- Dạ không phải, cháu đang chờ một người ạ! Anh ấy hồi trưa có giúp cháu, nên giờ cháu ở đây để trả tiền lại cho anh ấy! - Fine đáp- Ôi trời ơi, người đó là ai? Nhỡ đâu người ta đã về rồi thì sao? Cháu ở đây chỉ tốn công thôi! Chẳng còn phòng thi nào ở đây nữa! - Cháu thấy anh ấy mặc đồng phục của trường mình ạ. - Hmmm, nếu mà là học sinh trường D thì chắc người bạn đó còn đang sinh hoạt Câu lạc bộ đó. Nhưng mà bác thường thấy các câu lạc bộ sinh hoạt đến 8 giờ lận đấy, cháu chờ đến lúc đó được không?- Dạ được, không sao đâu bác! - Fine lại cười với lại như đóa hoa tươi thắm giữa trời mùa thu. Bác bảo vệ thấy thế liền nhắc nhở- Nếu đến 8 giờ không thấy ai, thì cháu nên gọi bố mẹ đến đón đấy nhé! Bây giờ bác phải đi tuần, nên không ở đây với cháu được! Cháu nhớ lời bác chưa? - Dạ cháu nhớ rồi, cảm ơn bác đã lo lắng cho cháu. Sau khi bác bảo vệ rời đi, Fine trở lại trạng thái trầm ngâm. Cô nhìn vào điện thoại một lúc rất lâu. Hồi chiều, chị Rein và ba mẹ đều nhắn tin hỏi thăm cô về tình hình thi như thế nào, họ cũng thông báo hôm nay không về nhà. Cô cũng nhắn tin thử cho Casey hỏi thăm, nhưng không thấy cô ấy trả lời. Fine cũng đã nhắn tin báo tình hình cho Shade, và anh cũng chưa có lời hồi đáp. Thời gian cứ trôi qua, cũng gần 8 giờ tối. Fine cứ ngồi chờ mãi chờ mãi, cô hết nhìn đề bài, rồi lại nhìn điện thoại, rồi lại nhìn trời mây. Chợt cô nghe thấy có người chạy đến, theo vô thức ngoảnh mặt ra sau, người cô đợi đã tới rồi. - Sao em còn ở đây? Nếu không thấy tôi thì em phải đi về đi chứ! - Blaze chạy tới trước mặt cô, thở dốc.- Em đã nói với anh rồi, không gặp không về mà! - Fine cười, cô lấy trong chiếc túi bé xinh của mình ra khăn giấy đưa cho cậu.- Em có thể chờ dịp khác trả cho tôi mà? - Blaze nhận lấy khăn giấy từ Fine.- Em không biết lần sau có gặp lại anh được hay không! Nhưng mà bây giờ anh ở đây rồi, em trả tiền cho anh nè! - Hừm, tôi không nhớ bữa trưa hôm nay của em là bao nhiêu cả. - Blaze nói với vẻ mặt trầm ngâm- Hể?- Hay là em mời tôi bữa tối đi, xem như là trả cho tôi! - Blaze cườiFine ngơ ngác nhìn Blaze, hình như có cái gì đó sai sai thì phải. Fine cứ ngơ ra, nhìn người trước mặt đang cười. Cô có cảm giác cậu ta đang cố tình làm vậy.- Nếu em đồng ý, thì tôi sẽ giúp em biết thêm về kì thi, còn không thì tôi không cần em trả tiền đâu! - Blaze nói tiếp, lần này là chiêu cuối cùng, cậu chắc rằng cô sẽ không từ chối. Y như tính toán, Fine chấp nhận ăn tối cùng cậu. - Anh chọn chỗ ăn đi, em mời! - Fine nói- Tôi không biết chỗ nào ngon cả, nhờ em thôi! - Blaze nhìn cô nói một cách thản nhiênFine một lần nữa ngơ ngác nhìn cậu, sao thể như vậy được nhỉ?- Nhưng mà em không biết anh có thể ăn được gì..- Tôi dễ lắm, em mời tôi thì chắc chắn tôi ăn được!Fine chưa bao giờ rơi vào tình trạng như hiện giờ, cô cảm thấy người trước mặt mình bỗng dưng xấu đi nhiều chút. - Vậy thì em sẽ dẫn anh tới quán ruột của em vậy.... Đi thôi!Blaze vui vẻ đi theo Fine, cậu đề nghị sẽ chở Fine bằng xe của mình. Fine cũng thuận theo. Theo địa chỉ của Fine, Blaze đã lái xe đưa cô đến nơi đó. Một nhà hàng trong góc phố nhỏ, không bảng hiệu, không có dấu hiện nhận biết, nếu lần đầu đến chắc chắn sẽ không biết được. Theo lối nhỏ dẫn vào bên trong, một nơi sang trọng, kín đáo. Quản lí nhà hàng này quen mặt của Fine, cô là khách VIP ở đây, ông ấy ra đón tiếp cô rất chu đáo. Cô chọn một bàn kế có view khá đẹp, kế bên tủ kính cá lớn. Blaze vẫn không quên kéo ghế cho cô. Fine cũng không ngại mà gọi rất nhiều món để mời cậu ấy. Trên bàn bày biện ra rất nhiều món, phủ kín mặt bàn. Blaze nhìn cô có phần ngạc nhiên. - Anh cứ tự nhiên thôi, em chờ anh rất lâu nên rất là đói, nếu không hết thì anh cứ gọi thêm, em mời! Blaze không ngờ tới, cô gái trước mặt cậu lại hào phóng đến vậy, tuy nhiên cậu chỉ sợ sẽ không ăn hết được chỗ này. Nhưng cậu không biết rằng, sức ăn của Fine khủng đến cỡ nào. Vừa ăn hai người vừa nói chuyện, nhưng chủ yếu là Blaze đặt câu hỏi, và Fine trả lời, còn lại là Blaze nhìn Fine thưởng thức những món trên bàn. - Em học trường Royal sao? Theo như tôi biết 5 năm gần đây không có ai học trường em thi vào D cả. - Blaze chống cằm nhìn Fine- Em cũng không biết nữa... Chỉ là em cứ chọn mục tiêu là trường D thôi. Em cũng nghe nhiều thông tin về trường nổi trội các hoạt động ngoại khóa nữa. Với lại em muốn biết nhiều hơn là ở giới thượng lưu.- Em có người hỗ trợ chưa? Ôn thi ấy! - Em học cùng với hai chị, một chị thì học trường D một chị đã từng làm gia sư cho một vài người thi vào trường D. Và..em có luyện Speaking cùng một đàn anh nữa... còn lại là em tự học thôi. - Fine trả lời - Nếu em có khó khăn gì thì cứ hỏi thêm tôi, tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ! Cho tôi thông tin liên lạc của em đi! - Blaze rất thản nhiên đưa điện thoại về phía Fine.Fine lại trố mắt nhìn cậu, miếng thịt chưa kịp ăn đã rớt xuống bát.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com