TruyenHHH.com

Tnt Longfic Doi Dac Nhiem Tnt

Trong rừng lúc này.

Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi lái ra khỏi sân bay, chạy thẳng một đường dần đi xa.

Ở cổng sân bay, Triệu Chu Bân âm trầm nhìn chiếc xe đi xa, thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng mới cất bước rời đi.

Trong bụi cỏ, Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn âm thầm ra hiệu với nhau, lặng lẽ đi theo.

Tạ Di Nhiên cũng bám sát theo họ.

Khoảng cách từ trường đến sân bay khá xa, thế nên tiếng ồn của máy bay quá nhỏ để truyền đến trường học. Hơn nữa ở trường cũng ồn ào, vì vậy hầu như chẳng có âm thanh nào lọt qua.

Triệu Chu Bân bước đi rất nhanh, vô cùng vội vàng, nhờ vậy mà không phát giác được có ba người đang bám theo sau.

Chẳng mấy chốc đã đến đoạn giữa của con đường, đây là đoạn vắng vẻ nhất. Trong bụi cỏ, Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn gật đầu với nhau.

Đến lúc rồi.

Hai người bất ngờ lao ra từ bụi cỏ, tốc độ cực nhanh, Tạ Di Nhiên đi sát theo sau vừa mới bước một bước cũng chỉ bắt bóng lưng vụt qua của hai người.

Lạy chúa.

Đây mà là tốc độ của con người hả!

'ầm ầm bịch bịch'

Phía trước có tiếng động va chạm với nền đất, Tạ Di Nhiên chạy đến nhìn ra, phát hiện 'Tiến sĩ' đã ngã khuỵu trên đất, hai cánh tay buông thõng nhìn qua rất vô hại yếu ớt.

Đôi mắt ngập tràn sợ hãi và kinh ngạc nhìn hai cảnh sát. Sắc mặt trắng bệch nhăn nhó, và miệng bị nhét bằng một miếng vải!

Hai cảnh sát đứng hai bên nhìn Triệu Chu Bân đang không ngừng giằng co với thái độ hung tợn.

Tạ Di Nhiên nuốt xuống một ngụm.

Tuy rằng cô biết hai người kia là cảnh sát, nhưng nhìn thế nào cũng giống hiện trường bắt cóc là thế nào?

Lúc này, Nghiêm Hạo Tường trực tiếp vác Triệu Chu Bân lên, thấy Tạ Di Nhiên vẫn chưa đi ra, hắn mất kiên nhẫn quay đầu. "Đứng đó làm gì, đi thôi."

"Hả? À vâng."

Tạ Di Nhiên thầm mắng một tiếng thẳng nam trong miệng, vâng dạ đứng dậy rời khỏi bụi cỏ.

Triệu Chu Bân đang bị Nghiêm Hạo Tường vác trên vai, vừa nhìn thấy Tạ Di Nhiên không khỏi sửng sốt, đáymắt phát ra tia căm ghét, dùng sức hướng Tạ Di Nhiên ra vẻ mắng chửi.

Nhưng hai tay hoàn toàn bất động.

Lưu Diệu Văn liếc hai người, nhướng mày. "Biết nhau à?"

Tạ Di Nhiên bĩu môi. "Biết, đương nhiên là biết. Hai năm trước tôi giành được huy chương vàng, tên này vẫn luôn ghét tôi." Cô thoáng dừng, khẽ cắn môi nói tiếp. "Cái thứ thối tha này đã hại bạn thân của tôi..."

"Bạn cô làm sao?" Lưu Diệu Văn bắt được trọng điểm, hỏi lại.

Mắt Tạ Di Nhiên đỏ ửng, không kiềm được đau lòng. "Các anh tìm được tên này chắc chắn là biết mấy nhóm kia rồi đúng không? Bạn thân của tôi... cô ấy vì nó mà tự sát..."

Hai người hiểu ra, đó là lý do cô gái này điều tra 'Tiến sĩ'.

Tạ Di Nhiên cũng là một thiên tài về công nghệ, so với Triệu Chu Bân còn có năng lực hơn. Sau khi người bạn thân tự sát, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng nên bắt đầu điều tra chuyện này.

Cũng giống như Trương Chân Nguyên, cô đã tiêu tốn rất nhiều sức lực và thời gian. Cuối cùng vẫn không đủ năng lực bằng Trương Chân Nguyên, không thể tra ra toàn bộ. Tình cờ cô bắt được radar bất thường.

Sau khi tìm kiếm, cô tìm thấy sân bay này.

Cô đi theo hướng radar đến được đây.

Sau đó, gặp hai người họ.

Tạ Di Nhiên oán hận nhìn Triệu Chu Bân, hiện giờ biết được đây chính là kẻ hại chết bạn mình, cô càng muốn ra tay giết người!

Dẫu vậy, có hai cảnh sát ở đây, cô không dám.

Khi nghe xong câu chuyện của Tạ Di Nhiên, bọn họ cũng đã gần đến trường học.

Mà lúc này trường đã đóng cửa, trong khuôn viên có vô số sinh viên đi lại. Bọn họ dừng bước, lúc này mà vác người vào e rằng...

Hai người không khỏi khẩn trương, bọn họ muốn mau chóng tìm được đội phó!

Và cả Sayerd đã rời đi được một lúc, phỏng chừng hiện tại có lẽ cũng sắp đến Tổng cục rồi. Còn không biết tình huống bên Trương Chân Nguyên thế nào!

Tạ Di Nhiên chớp mắt, thần thần bí bí nói. "Các anh muốn đi đâu? Tôi đưa đi."

"Cô á?"

Tại ký túc xá lúc này.

Cả Đinh Trình Hâm và Tống Á Hiên đứng ngồi không yên.

Nhất là không thấy bóng dáng Ngao Tử Dật, Đinh Trình Hâm nhạy bén đoán được người kia đã đi đâu.

Thằng nhóc đó... chắc chắn là đi chặn Sayerd!

Đinh Trình Hâm cắn môi, anh thực sự muốn hành động, nhưng anh cũng sâu sắc hiểu rằng Ngao Tử Dật rời đi một cách lặng lẽ như vậy chính là không để anh đi cùng.

Sayerd có thể không biết thân phận Ngao Tử Dật nhưng nhất định biết thân phận Đinh Trình Hâm, bất kỳ thân phận nào của thành viên đội điều tra.

Bọn họ hiện tại không thể bại lộ, trước khi Trương Chân Nguyên tìm ra bằng chứng, bọn họ tuyệt đối không thể xuất đầu lộ diện.

Nếu không, họ nhất định sẽ thất bại.

Chỉ là...

Sayerd là ai cơ chứ, xưa nay luôn có tiếng hành động hung ác, Ngao Tử Dật trực tiếp đối đầu không khác gì đâm đầu vào chỗ chết!

Tống Á Hiên mặc dù trong lòng cũng lo lắng cho Ngao Tử Dật, mà nhìn thấy vẻ mặt u ám hiếm thấy của Đinh Trình Hâm nhịn không được nuốt khan, đành phải an ủi. "Đinh ca, anh bình tĩnh. Tam Gia rất lợi hại, chắc chắn-"

"Anh biết, Á Hiên." Đinh Trình Hâm hít sâu một hơi, đầu mày khẽ nhíu.

Gì cũng được, thằng nhóc đó phải bình an vô sự.

Nếu không, anh sẽ bay thẳng đến nước B lột lông Thiết Trụ!

Thiết Trụ ở phương xa đang tao nhã ăn thức ăn mèo đắt tiền, rùng mình một cái.

Đinh Trình Hâm cười nham hiểm, Tống Á Hiên nhìn chợt thấy da đầu tê dại. Dời tầm mắt, cậu thấy được gì đó, mắt sáng lên. "Đinh ca, xem kìa, Diệu Văn và Tường ca đem Triệu Chu Bân về rồi!"

"Và cả... cô gái nào kia?"

Đinh Trình Hâm giật mình quay đầu nhìn ra ngoài, đúng thật nhìn thấy một cô gái đi cùng hai người đàn ông, trong đó có một người đang vác ai đó trên vai...

Đi ra từ một lùm cây?

Bọn họ đang đi thẳng về ký túc xá bên này, hai người dòm qua phòng thấy Trương Chân Nguyên vẫn đang bận rộn bên trong, đồng bộ đi thẳng xuống lầu.

***

Tin tức Ngao Tử Dật đi chặn người rất nhanh truyền đến Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm.

Lúc đó cả hai đang ở phòng cục trưởng ở tầng mười chín.

Bọn họ cũng không giấu cục trưởng, sau khi biết chuyện, khuôn mặt mập mạp của cục trưởng Lý có chút căng thẳng.

"Hai người các cậu nói rõ cho tôi thân phận người đó là ai, là ai mà dám trực tiếp đi chặn Sayerd?" Cục trưởng nghiêm giọng hỏi.

Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm hai mặt nhìn nhau thoáng rối răm, Mã Gia Kỳ cắn môi do dự. "Cục trưởng, ngài... có biết ZYO không?"

Hình như mỡ trên mặt cục trưởng hơi dao động.

"Thật sự, cậu ta là người của ZYO? Bây giờ một lính đánh thuê ở đó-" Cục trưởng còn chưa nói xong, lại nhận được cái lắc đầu từ hai người trước mặt.

Cục trưởng Lý nhất thời trợn tròn mắt.

"Chẳng lẽ là..."

Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm im lặng gật đầu.

Sắc mặt cục trưởng trong nhát mắt biến hóa đặc sắc.

Ông hít sâu một hơi, ngả lưng ra ghế. "Vậy thì không cần lo lắng. Tôi có biết chút ít về người này, ở nước B có thể lực rất lớn, ngay cả trong nước ta cũng có vị thế nhất định. Chỉ có điều..."

"Tiểu Đinh thế nào quen biết người này? Chẳng lẽ sau lưng Tiểu Đinh cũng có thế lực không tầm thường?"

Cục trưởng càng nghĩ càng thấy rất có thể.

Thậm chí ông còn cảm thấy bảy người trong đội đều có thế lực!

Tốt lắm, mắt nhìn người của mình thật chuẩn, không hổ danh.

Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm không biết rằng cục trưởng đã bắt đầu 'suy diễn lung tung', tuy rằng hai người biết năng lực Ngao Tử Dật không hề yếu kém, chung quy vẫn có chút lo lắng.

"Cục trưởng," Hạ Tuấn Lâm nói. "Chúng ta có cần phái người hỗ trợ không?"

Cục trưởng phất tay. "Cử người đi làm loạn à?"

Hai người: ?

"Nhiệm vụ trọng yếu bây giờ là Trương Chân Nguyên bên kia, mau chóng đem được chứng cứ về đây. Các cậu cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, một khi Chân Nguyên xong việc, lập tức sẽ tiếp nhận chứng cứ." Như vậy Ngao Tử Dật cũng có thể nhanh chóng thu quân.

Nói đến đây, ánh mắt cục trưởng khẽ lóe, trầm giọng nghiêm nghị. "Ngao Tử Dật rất thông minh, tuy không biết cậu ta sẽ làm gì nhưng nhất định sẽ không làm chuyện bại lộ thân phận. Nhưng bên kia suy cho cùng vẫn là Sayerd, nếu đụng độ một lần nữa nguy cơ bại lộ rất cao. Ở nước B có biết bao nhiêu mũi nhọn chực chờ đâm cậu ta."

"Phải rồi, bên Diệu Văn đã khống chế được 'Tiến sĩ' chưa?"

"Rồi." Mã Gia Kỳ đáp.

Khóe môi cục trưởng khẽ nhếch. "Tốt lắm, Tiểu Đinh nhất định sẽ khiến 'Tiến sĩ' buông lỏng, đến lúc đó..."

"Chúng ta dọn sạch rác rưởi!"

***

Tại thời điểm này, một vụ ùn tắc giao thông nghiêm trọng đã xảy ra trên đường cao tốc từ quận Nhâm Bắc dẫn đến trung tâm thành phố.

Con đường lộ rộng thênh thang đã bao năm không có kẹt xe, nhưng hôm nay, hoàn toàn không có khe hở.

Xe của Sayerd bị mắc kẹt ở giữa.

Sayerd là một người đàn ông ngoài năm mươi, tuy đã qua tuổi trung niên nhưng dáng người không hề có dấu hiệu ục ịch, vóc dáng cường tráng ngồi im một chỗ toát lên khí chất mạnh mẽ.

Ngoại hình có thể gọi là đẹp, đôi mắt sâu, ngũ quan lập thể, mái tóc xám trắng được chải chuốt gọn gàng, có thể thấy khi còn trẻ ông ta chắc hẳn là một anh chàng đẹp trai.

Sắc mặt Sayerd lúc này rất không kiên nhẫn, áp suất thấp toát ra xung quanh khiến những thanh tra lão luyện khác trong xe cũng cảm thấy ớn lạnh.

"Chuyện quái gì đây?" Sayerd sỗ sàng chửi bằng tiếng Anh. "Bị chặn đứng kiểu này là thế nào!"

"Đội... đội trưởng, chúng tôi cũng không biết." Người thanh niên tóc vàng mắt xanh ngồi bên cạnh lắc đầu.

Sayerd cau mày, nhưng cũng không làm được gì.

Phía trước có quá nhiều xe, không thể lách qua, cho dù khinh thường người Trung nhưng họ đang ở một thế giới ủng hộ hòa bình, không thể ở lãnh thổ nước khác gây ra tai nạn.

Vì vậy, họ chỉ có thể chờ đợi.

Một số việc mà họ không biết, là cách đó vài trăm mét có một biển cảnh báo.

Họ không biết, là tất cả những chiếc xe trên con đường này đều thuộc cùng 'một nhà'.

Mà thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này đang ở trong chiếc xe ngay bên cạnh.

Càng không tưởng hơn, người đó chính là boss của ZYO, người khiến họ phải nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì được.

Ngao Tử Dật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com