TruyenHHH.com

[TNT|Longfic] ĐỘI ĐẶC NHIỆM TNT

Vụ án 9: Vòng xoáy tử thần (chap 14)

BachThienDi

Tám giờ sáng, trước cửa tòa nhà văn phòng công ty sản xuất thép.

Lúc này vừa vặn là giờ đi làm, cổng ra vào công ty rất náo nhiệt, nhân viên tự lái xe hoặc đi tầu điện đến công ty làm việc.

Xe cộ qua lại tấp nập trên đường, một chiếc ô tô kín đáo từ từ đỗ bên đường đối diện.

Cửa kính ghế lái chậm rãi hạ xuống, Mã Gia Kỳ nhìn cổng chính, điện thoại trong tay là thông tin về Phong Vũ Kiệt.

Đây là những gì họ lấy được từ Giang Vĩnh.

"Phong Vũ Kiệt, năm nay 46 tuổi, nguyên quán thành phố T, năm 22 tuổi đi nước B du học. Mười năm trước về nước và thành lập công ty sản xuất thép này." Đọc thông tin trong điện thoại xong anh khẽ nhướng mày. "Người này từng du học nước B?"

"Vẫn là nước B?" Hạ Tuấn Lâm ngồi bên ghế phụ cau mày, kể từ khi vụ án này bắt đầu, cậu không có ấn tượng tốt về đất nước này.

Mã Gia Kỳ nói tiếp. "Theo lời Giang Vĩnh, vị chủ tịch này đi làm khá đều đặn, hầu như mỗi ngày đều đến lúc tám giờ rưỡi, ở công ty đến hai giờ chiều. Có đôi khi có ngày không đến công ty, mà dạo gần đây không có, còn về việc đi đâu..."

"Chắc là đi hưởng lạc?" Hạ Tuấn Lâm hừ lạnh một tiếng.

Mã Gia Kỳ gật dầu, thở dài nói. "Chín trên mười là vậy."

Vì vậy, đó là lý do tại sao họ hành động riêng biệt.

Trên xe lúc này chỉ có hai người bọn họ, còn Đinh Trình Hâm và Tống Á Hiên... à, thêm một Ngao Tử Dật, ba người đi thẳng đến nhà Phong Vũ Kiệt phòng trường hợp hôm nay ông ấy không đến công ty.

Thời gian trôi qua, lượng nhân viên đến công ty cũng dần ít đi, hai người không khỏi nhìn nhau.

Không thể nào trùng hợp vậy chứ?

Chẳng mấy chốc điện thoại Mã Gia Kỳ rung lên, anh lập tức kiểm tra, là tin nhắn WeChat được gửi từ 'Đinh Nhi' với hai chữ ngắn ngủi.

"Qua đây."

Ánh mắt khẽ động, anh đưa điện thoại cho Hạ Tuấn Lâm. "Đinh Nhi kêu chúng ta đến đó." Nói xong, anh liền khởi động xe rời đi.

Hạ Tuấn Lâm cầm điện thoại, đáy mắt thoáng kinh ngạc.

***

Bên này, Tống Á Hiên tự lái xe mình bám theo sau một chiếc xe.

Hiện tại vẫn là giờ cao điểm đi làm, trên đường khá đông xe nên Tống Á Hiên phải bám sát theo sau chiếc xe, nếu không sẽ rất dễ bị lạc.

Đinh Trình Hâm ngồi bên ghế phụ, cơ mặt căng thẳng gắt gao dõi mắt theo chiếc xe trước mặt.

Bầu không khí trong xe có chút âm trầm khó có ai chịu nổi, mà Ngao Tử Dật thì trái ngược.

Một thân một mình chiếm dãy ghế sau vô cùng nhàn nhã nằm hẳn ra, hai chân dài không duỗi được co lên, một chân gác lên đầu gối chân kia, bàn chân nhịp nhịp.

Tống Á Hiên nhìn rất rõ qua kính chiếu hậu có một bàn chân mang tất đen đang đung đưa.

Tống Á Hiên thân là một pháp y, thường xuyên phải đối mặt với đủ loại xác chết đã thành quen, giả như cậu có ám ảnh sạch sẽ thì chắc đã phát điên rồi. Vậy nên với hành vi của Ngao Tử Dật cậu không có cảm giác quá lớn.

Hơn nữa, bây giờ mọi sự tập trung của cậu đều dồn vào chiếc xe phía trước.

Chiếc xe phía trước là xe Phong Vũ Kiệt.

Nơi Phong Vũ Kiệt ở thực chất không cách xa công ty thép lắm, chỉ khoảng tám dặm. Lúc bọn họ đến là tám giờ năm phút.

Không ngờ, khi học vừa đến nơi, một chiếc ô tô đã lao ra khỏi khu dân cư. Đinh Trình Hâm nhanh chóng bắt được bóng dáng Phong Vũ Kiệt qua cửa sổ xe.

Anh lập tức nói Tống Á Hiên đuổi theo xe Phong Vũ Kiệt.

Bọn họ vốn tưởng rằng Phong Vũ Kiệt đến công ty, nhưng rất nhanh liền phát hiện Phong Vũ Kiệt đang đi ngược hướng công ty.

Ông ta đi đâu vậy?

Mà nếu đã xác định được vị trí Phong Vũ Kiệt việc trước mắt vẫn là bắt được người, Đinh Trình Hâm lập tức gửi vị trí cho Mã Gia Kỳ để Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm không cần phải lãng phí thời gian đợi ở đó.

Chiếc xe phía trước hết rẽ trái lại rẽ phải, xe cộ qua lại đông đúc, nếu Tống Á Hiên không phải người địa phương có lẽ đã mất dấu từ lâu.

Vì họ bám sát theo sau nên Đinh Trình Hâm và Tống Á Hiên có thể nhìn xuyên qua ghế sau của chiếc xe, dường như có một bóng lưng nhỏ. Tuy rằng không nhìn rõ nam nữ, nhưng thân ảnh nhỏ bé nói cho bọn họ biết, đó là một đứa trẻ...

Nhịp tim bọn họ đồng thời đập nhanh.

Nghĩ đến việc Giang Vĩnh đã làm, có thể đứa trẻ đó cũng...

Khoảng mười phút sau, chiếc xe phía trước lại rẽ vào một khúc cua, lượng xe xung quanh cũng giảm bớt không còn quá đông đúc.

Đúng lúc này, một chiếc xe quen thuộc xuất hiện bên cạnh, họ nhận ra ngay

Đó là xe của Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm!

Mã ca lái xe khá nhanh và đã đuổi đến kịp.

Phía trước xuất hiện một khách sạn, Phong Vũ Kiệt chuyển hướng lái tới chỗ khách sạn kia.

Phía sau, ánh mắt bốn người trên hai chiếc xe khé nheo, duy trì đuổi theo.

Quả nhiên không ngoài dự liệu!

Phong Vũ Kiệt dừng xe trước cửa khách sạn, cửa mở ra, một người đàn ông mập mạp bước xuống. Dáng người gần năm mươi đã lão hóa, ục ịch dưới bộ âu phục bó sát muốn bung cúc áo.

Thêm một cửa xe nữa được mở ra, nhưng người bước xuống không phải bé gái mà họ tưởng, mà là

Một cậu bé trông chỉ mới mười bốn tuổi!

Cả bốn người đều sửng sốt.

Con trai, thực sự là con trai!

Chẳng lẽ người này còn là đồng tính?

Mà những chuyện phát sinh kế tiếp càng khiến họ kinh ngạc, sau khi cậu bé xuống xe, Phong Vũ Kiệt mở cửa ghế sau và kéo xuống một cậu bé còn nhỏ hơn!

Sau đó Phong Vũ Kiệt ném chìa khóa xe cho người bảo vệ, dẫn cậu bé vào khách sạn, cậu bé lớn hơn thì cúi đầu đi phía sau.

Chẳng mấy chốc, có thêm hai chiếc xe dừng trước cổng khách sạn.

Năm người xuống xe liền thấy Phong Vũ Kiệt đang dẫn hai đứa bé đi lấy thẻ phòng, khi họ vào tới đại sảnh ông ta đã dẫn hai đứa bé đến thang máy.

Mắt thấy hai đứa bé sắp bị bức hại, những vết thương thê thảm trên người Giang Di lóe lên trong đầu Tống Á Hiên, cậu mang cơn giận không hề khống chế nhanh chóng đuổi tới Phong Vũ Kiệt.

Tống Á Hiên mang vẻ mặt âm trầm, bước đi hùng hổ trông như đi bắt gian. Lễ tân thấy vậy muốn can lại bị Hạ Tuấn Lâm cản.

"Bảo-" Lễ tân theo phản xạ định gọi bảo vệ, đột nhiên trước mặt xuất hiện một thẻ cảnh sát, kinh ngạc không nói nên lời.

Đội điều tra!

Cùng lúc đó, Tống Á Hiên đã đến sau lưng Phong Vũ Kiệt.

Lúc này, Phong Vũ Kiệt vẫn đang đợi thang máy cùng hai cậu bé, Tống Á Hiên nắm bả vai Phong Vũ Kiệt từ phía sau.

Phong Vũ Kiẹt thoáng cứng đờ, quay đầu nhìn xong ánh mắt sáng rực.

Thực là chàng trai trẻ xinh đẹp!

Hai đứa trẻ đi với ông ta tuy dung mạo không tồi, lại còn nhỏ, nhưng so với thanh niên trước mặt thì không sánh bằng.

Đầu lưỡi bóng nhờn liếm một vòng môi, ông ta buông tay cậu bé, nâng tay muốn chạm vào Tống Á Hiên.

"Haha chàng trai trẻ này thật là-"

Lời còn chưa dứt, vẻ mặt Phong Vũ Kiệt chợt biến, bải vai bị quật xuống, tức tối rống lên. "Thả ra! Thằng chó, thả tao ra!"

Tống Á Hiên khinh bỉ nhếch môi, rút thẻ cảnh sát đưa tới. "Phong Vũ Kiệt, ông bị tình nghi phát tán video khiêu dâm trên mạng và cưỡng bức trẻ vị thành niên, mời ông đi theo chúng tôi."

"Cái gì? Nhảm nhí gì vậy? Tôi phát tán video khi nào?" Phong Vũ Kiệt liên mồm phản đối, nhưng đáy mắt chột dạ của ông ta không thể thoát khỏi tầm mắt Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên không đáp, vào lúc này Phong Vũ Kiệt đột nhiên hung hăng hất mạnh vai muốn lao vào đánh Tống Á Hiên!

Trọng tải này khá áp đảo, Tống Á Hiên nhướng mày định bẻ ngược cánh tay người đàn ông, không ngờ tới,

Một bóng người đột nhiên vọt qua, sau đó tung một cước vào bụng Phong Vũ Kiệt.

Thân thể mập mạp văng ra nặng nề đập xuống đất, nghiêng đầu bất tỉnh.

Mọi người có mặt đều chết lặng.

Hai cậu bé vô cùng sợ hãi run rẩy nắm tay nhau.

Cách đó không xa, Đinh Trình Hâm bất lực đỡ trán.

Cái thằng nhóc này...

Bóng người tung cước đó không ai khác ngoài Ngao Tử Dật.

Ngao Tử Dật chậm rãi thu chân, quay đầu lại nhìn thấy Tống Á Hiên đang sững sờ, chân mày nhướn cao. "Ngơ ra đó làm gì thế, mau mang tên béo kia về thôi."

"Hả? À, ừ."

Tống Á Hiên hoàn hồn vội vàng chạy tới vác tên béo đó lên xe cảnh sát, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng mập mạp kia Tống Á Hiên lại cau mày.

Mẹ kiếp

Cái thân hình nặng như thế sao tôi khiêng!

Không còn cách nào khác đành phải gọi Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm đến hỗ trợ, Đinh Trình Hâm thì làm công tác trấn an.

Thấy bọn họ đều bận rộn Ngao Tử Dật liếc nhìn hai cậu bé đang sợ hãi tái mét, do dự hồi anh nhe răng cười. "Hì hì hai nhóc, đừng sợ, anh đây-"

"Oaoaoaoa"

Không nói thì thôi, vừa mở miệng thành công khiến hai đứa trẻ ngẩng đầu òa khóc.

Ngao Tử Dật: ...

Mình đáng sợ vậy hả?

Rõ là đẹp trai lắm mà!

***

Tòa nhà ZYO, nước B.

Theo lệnh Ngao Tử Dật phân phó, Âu Thần khoanh chân ngồi trước máy tính cật lực tìm video, chốc sau thấy khát, hắn muốn uống miếng nước lại vô tình đụng phải vết thương bên khóe miệng không khỏi xuýt xoa.

Mặt mùi hắn bầm tím và sưng tấy như này ai cũng biết là bị người ta đánh, còn người đánh...

Âu Thần hậm hực lườm Ron Li đang nhàn nhã dũa móng.

Đó! Là người phụ nữ đáng ghét đó đó!

Cảm nhận được ánh mắt căm hờn của Âu Thần, Ron Li ung dung nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ nhướng mày. "Làm sao, muốn bị đánh thêm?"

Âu Thần giật nảy vội vàng vùi đầu vào máy tính. "Không có gì, tôi mỏi mắt thôi ha ha ha..."

Ron Li khịt mũi, quay đầu tiếp tục dũa móng tay của mình.

'reng reng reng'

Điện thoại bàn vang lên, Ron Li lập tức bắt máy. "Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc-"

"Cái gì?!"

Ron Li bỗng nhiên thốt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com