TruyenHHH.com

Tnt Longfic Doi Dac Nhiem Tnt

Lương Văn Bác thở hắt ra, nó xoay đi không nhìn thân thể đầy vết thương của mình nữa.

Lấy thuốc trong nhà chuẩn bị sẵn, lẳng lặng bôi lên vết thương đã bị nước mưa ngâm trắng bệch. Mấy vết thương này cũng không quá lớn, nghiêm trọng nhất là nơi trên đầu.

Vết thương kia là do bọn chúng thừa dịp nó không đề phòng, trực tiếp dùng gậy giáng xuống, cũng chính vì một cú này mà nó bị bọn chúng vây đánh lúc hôn mê, và để người kia dùng tàn thuốc lá...

Nghĩ đến đây, vết bỏng trên cổ Lương Văn Bác lại nhức nhối đau.

Đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Xử lý xong vết thương, Lương Văn Bác đi tắm rửa đơn giản, lót dạ bằng chút đồ rồi trở về phòng làm bài tập.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trang sách, Lương Văn Bác ngồi ở bàn học chăm chỉ viết bài, hoàn toàn chuyên tâm vào việc học tập.

Trên chiếc giá đỡ ở bàn học có một khung hình, bên trong có bức ảnh.

Đó là một bức ảnh chụp chung với rất nhiều người, cũng phải hơn mười người. Địa điểm là tại vườn bách thảo, chỉ là những người đó đều bị bôi đen không còn nhìn rõ mặt. Ngoại trừ một cô bé, và...

Lương Văn Bác.

Bé gái mặc chiếc đầm trắng, tóc đuôi ngựa cột cao, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa cười lên rộ ra hai bên gò má cái lúm đồng tiền rất dễ thương. Cô bé tươi tắn đứng giữa khung hình, còn nó thì bị ép vào một góc.

Dẫu vậy, bức ảnh này vẫn rất quan trọng với nó.

Đó là bức ảnh duy nhất của nó và cô bé.

Bất tri bất giác trôi qua hồi lâu, Lương Văn Bác viết xong bài cuối cùng, gương mặt thanh tú tràn đầy mệt mỏi. Vết thương trên người vẫn còn đau nhức, vốn nên đến bệnh viện nhưng nó cảm thấy việc học mới là quan trọng nhất.

Khẽ ho một tiếng, ánh mắt theo thói quen đưa tới bức ảnh kia, trong đôi mắt trống rỗng hiện lên chút mềm mại.

Mỗi khi nhìn thấy cô bé, nó lại cảm tưởng tinh thần mình được nạp thêm, đặc biệt, nó rất thích nụ cười của cô bé.

Như làn gió xuân nhẹ lướt qua, cuốn đi thống khổ và đau đớn trong trái tim nó rồi thay thế bằng một tia nắng ấm áp. Đó là tia sáng duy nhất trong thế giới u ám của nó, có điều...

Gần đây cô bé ít cười hơn hẳn.

"Là vì học hành quá nặng sao..."

Lương Văn Bác lẩm bẩm.

***

Ngày hôm sau, mưa cuối cùng cũng tạnh, nhưng bầu trời vẫn u ám tựa như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.

Bảy giờ, đồng hồ sinh học khiến Mã Gia Kỳ thức dậy rất đúng giờ.

Vừa tỉnh lại, Mã Gia Kỳ liền phát hiện thứ trên người mình vốn là chiếc chăn mềm mại giờ đây đã không cánh mà bay. Nương qua ánh sáng bên ngoài hắt vào phòng có thể nhìn thấy hai bên trái phải anh có hai sinh vật túm chụm.

Còn cái chăn... A thôi khỏi tìm nữa đi.

Mà cũng hên là ngoài cái đầu Tống Á Hiên đè lên vai anh thì không còn vướng đứa nhóc nào nữa. Mà ngoại trừ đầu Tống Á Hiên...

Mã Gia Kỳ bất lực đỡ trán, nói thật, đám người này nghĩ cũng lạ, biết tướng ngủ đã xấu như vậy còn hết lần này tới lần khác đòi chen chúc chung một giường. Cái giường này thực ra rất rộng, nhưng mà bảy người ai nấy thân cao một mét tám, giường có rộng cỡ nào cũng không thể thoải mái được.

Nhẹ nhàng rời giường, Mã Gia Kỳ mở cửa phòng đi ra ngoài.

Trên bàn đá hoa cương ngoài phòng khách la liệt mấy chai rượu rỗng.

Vì hôm qua mưa lớn nên bọn họ quyết định qua đêm ở nhà Nghiêm Hạo Tường. Tuy thế cũng không phải là biệt thự Nghiêm gia, mà là căn hộ Nghiêm Hạo Tường tùy tiện mua ở ngoài.

Đương nhiên, đó là cách nói của Nghiêm Hạo Tường, trùng hợp là đám người bọn họ cũng thuộc dạng khá giả. Bằng không nghe hắn hời hợt buông câu "mua đại thôi", phỏng chừng sẽ tức đến hộc máu. Xét cho cùng dù là mua đại thì đây vẫn là một căn hộ cao cấp, người bình thường không thể đủ khả năng mua được.

Mã Gia Kỳ đơn giản thu dọn tàn cục trên bàn rồi vứt vào thùng rác, Trương Chân Nguyên xoa má lết thết bước ra.

"Mã ca, chào buổi sáng!"

Trương Chân Nguyên chào anh.

Mã Gia Kỳ quay đầu nhìn hắn, liếc mắt một cái liền thấy hai má ửng đỏ của đối phương trông có vẻ hơi sưng lên, anh lấy làm lạ hỏi. "Trương ca, mặt em sao vậy?" Cứ như bị người ta đánh ấy.

Trương Chân Nguyên nghe thế lại vò cái quả đầu rối như ổ gà của mình, buồn bực nói. "Một trong hai thằng nhóc Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn hồi đêm đấm vào mặt em lúc ngủ!"

Mã Gia Kỳ: ...

Ngủ mà cũng đánh người được nữa à.

Anh khẽ ho một tiếng. "Anh nhớ trong tủ lạnh nhà Tường ca có đá đấy, em đi rửa mặt trước đi, lát nữa anh làm cho em một túi đá để chườm."

"Vâng." Trương Chân Nguyên gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm.

Mã Gia Kỳ buồn cười lắc lắc đầu, lấy điện thoại đặt đồ ăn.

Gọi món xong lại vào bếp.

Trong lúc chờ đồ ăn ship tới mấy người còn lại cũng dần dần dậy, bởi vì hôm nay không phải ngày nghỉ phép nên Tống Á Hiên và cả Lưu Diệu Văn cũng cố gắng rời giường một cách khó khăn.

Bữa sáng Mã Gia Kỳ đặt rất phong phú, bánh bao hấp, bánh bao chiên, cháo, sủi cảo, v.v. Trương Chân Nguyên một tay cầm bánh bao, một tay cầm túi đá áp lên má.

Hạ Tuấn Lâm vừa chén xong một tô sủi cảo và đang ăn bánh bao, thấy vậy tò mò hỏi. "Tối qua anh ra ngoài đánh nhau hay sao vậy Trương ca?"

Nghe hỏi, Trương Chân Nguyên vốn đã buồn bực nhịn không được trợn mắt. "Em còn dám nói, Hạ Nhi, tối qua em đấm anh phải không?"

Hạ Tuấn Lâm than oan ức. "Trương ca! Em yêu anh còn không đủ sao đánh anh được chứ! Là Lưu Diệu Văn, chắc chắn là Lưu Diệu Văn!" Vừa kêu oan vừa không quên kéo Lưu Diệu Văn vào.

Lưu Diệu Văn thiếu chút nữa sặc sữa đậu nành. "Hạ Tuấn Lâm, anh đừng có nói nhảm! Nhìn đi, thấy trên trán em không, em còn tưởng anh đang trả thù em!"

"Ủa lỡ như em tự đập đầu thì sao?" Hạ - mặt không đỏ tim không loạn - Tuấn Lâm tỉnh bơ nói.

Lưu Diệu Văn thiếu chút nữa tức giận ném luôn bịch sữa đậu nành trong tay vào con người vô lý kia. "Anh tưởng em khùng hay gì khi không tự đánh mình?"

"Ai biết, em phải tự nhận thức được chứ."

"Hạ Tuấn Lâm!"

Mới sáng sớm đã ồn ào.

Đinh Trình Hâm cau mày, nhìn thoáng qua bánh bao trong tay rồi lại nhìn sang Tống Á Hiên bên cạnh, thấy người kia cứ mãi cúi đầu suy nghĩ gì đó mà không ăn.

"Á Hiên, em-" Anh vừa định hỏi đã thấy người kia bỗng nhiên ngẩng đầu dựt lấy cánh tay Nghiêm Hạo Tường.

Anh nghe được một câu. "Tường ca, hôm qua cậu đá vào eo tôi đúng không?"

Khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường rõ ràng là đơ ra, và khuôn mặt đẹp trai đó dần ửng đỏ. "Ừm... hình như là vậy thật."

Đồng tử Tống Á Hiên mở to. "Tường ca! Cậu có biết vừa sáng ra thắt lưng tôi bầm một mảng, cậu có hận thù gì với tôi!"

"Chỉ vì mấy ngày trước tôi cho cậu ăn đậu hũ thối tôi để lại trong phòng khám nghiệm tử thi thôi sao, chỉ vì thế mà muốn đá gãy thắt lưng tôi luôn à!"

Không nói thì thôi, nói ra lại càng lớn chuyện, sắc mặt vốn có chút áy náy của Nghiêm Hạo Tường lập tức trở nên khó coi như nuốt phải ruồi.

"Á Hiên, cậu có thể đừng nói chuyện này được không!"

"Nhưng mà cậu không thể đạp tôi, đó chỉ là một miếng đậu hũ thối mà thôi!"

"Xin đấy Á Hiên, đừng nhắc đến món đậu hũ thối đó!"

Đinh Trình Hâm: ...

Chậc, lại thêm hai đứa này cãi nhau.

Anh còn chưa nói cánh tay mình hình như bị đã bị đè cả đêm, đến bây giờ vẫn còn tê...

Bất lực, anh đưa mắt nhìn Mã Gia Kỳ đang ngồi đối diện với vẻ đau đầu.

Tốt lắm, lại một ngày ồn ào nữa.

Ăn sáng xong đã là 7 giờ 30 phút, tài xế đưa bọn họ cũng tới, chuẩn bị đơn giản liền cùng nhau xuống lầu.

Ngồi vào trong xe, Đinh Trình Hâm ấn cửa sổ xuống, gió ẩm bên ngoài thổi vào sảng khoái lạ thường.

"Đinh ca, cùng nhau phá thành nào!" Bên kia, Hạ Tuấn Lâm vừa cầm di động chuẩn bị mở game vừa liên mồm mời.

Đinh Trình Hâm khóe miệng khẽ giật nói với Mã Gia Kỳ. "Mã ca, cậu xem đám nhóc này đi, chỉ biết chơi game, chơi đến mất trí luôn rồi."

"Này cũng không phải cách, không thể biết trước được khi nào thì có án ập tới, thể lực của bọn họ nhất định sẽ giảm sút. Mã ca, không bằng chúng ta..." Trong mắt Đinh Trình Hâm hiện lên một tia giảo hoạt. "Làm một kế hoạch huấn luyện đi?"

Mã Gia Kỳ nhìn thấy sự ranh mãnh trong đôi mắt hẹp dài hệt như một con hồ ly kia, và biết rằng kế hoạch huấn luyện này sẽ không dễ dàng như vậy. Mà... anh khẽ vuốt chiếc cằm mịn màng của mình. "Thực lòng thì tôi nghĩ cũng có thể đấy..."

Hai người mỉm cười ẩn ý với nhau.

Năm người đang mê đắm trong game điện tử kia không hề biết mình sắp phải chịu sự đối xử "vô nhân đạo" trong vài ngày tới.

Vào một buổi chiều khi trở về tổng cục, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đột ngột kéo năm người đang đắm chìm trong trò chơi điện tử đưa đến cầu thang lầu một, đồng thời thông báo kế hoạch huấn luyện của bọn họ.

Bước đầu tiên của buổi huấn luyện, chính là cho bọn họ nhảy lên từng bậc thẳng đến tầng cao nhất, rồi nhảy xuống.

Tầng trên cùng! Nhảy lên rồi nhảy xuống!

Tòa nhà này ước chừng mười chín tầng!

Năm người trợn mắt há mồm.

Nhất là Tống Á Hiên.

"Mã ca, Đinh ca, hai người nghiêm túc đó hả? Em là pháp y mà!" Toàn thân Tống Á Hiên cứng đờ, kéo lên một nụ cười như sắp khóc. "Một pháp y như em có cần luyện thân thể sao..."

Mã Gia Kỳ nhẹ cười. "Á Hiên, em sai rồi, ai nói pháp y không cần thể lực cường tráng? Huống hồ khám nghiệm tử thi còn cần phải mổ xương, những thứ này đều không cần sức lực sao?"

Tống Á Hiên: ...

Cậu rất muốn nói, trên thực tế có dụng cụ chuyên dụng để mổ xương...

Nhưng lúc này đây, nhìn Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ đứng cùng một chiến tuyến, bộ dáng còn thập phần kiên định, nhìn là đã biết sẽ không thay đổi ý định. Tống Á Hiên khóc không ra nước mắt.

Thấy Tống Á Hiên còn không thể trốn thoát, bốn người còn lại cũng im lặng ngậm miệng.

Được rồi, không phải là leo... Khoan, nhảy cầu thang? Đúng là họ đã từng được huấn luyện tương tự trước đây, nhưng gần đây họ đã ít tập luyện hơn.

Đành vậy, họ chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.

Nhìn bọn họ ngoan ngoãn bắt đầu nhảy lên từng bậc thang, Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm không giấu được vẻ mặt vui mừng, vì thế cũng làm theo sau bọn họ.

Lên xuống cũng không quá khó khăn đối với bọn họ, nửa giờ sau cả bọn đã trở lại lầu một.

Sau một hiệp này trên người bọn họ đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Ai nấy thở hổn hển, còn chưa kịp đi mua nước về uống đã đón nhận một tiếng sét.

Đinh Trình Hâm giơ tay lên mỉm cười nhìn họ. "Huấn luyện chưa kết thúc."

Năm người sửng sốt.

Lời Đinh Trình Hâm nói ra sau đó khiến bọn họ muốn khóc thét.

"Ít nhất năm lần lên và xuống."

! ! ! ! !

Năm lần! ! !

***

Ba ngày tiếp theo, chuyện bảy người trong đội đặc nhiệm huấn luyện thể lực lan truyền nhanh chóng trên dưới cục cảnh sát, một số cảnh sát rảnh rỗi nhao nhao vây quanh cửa hành lang nhìn, còn không ngừng hò hét cổ vũ bọn họ.

Các nữ cảnh sát nhìn họ với ánh mắt sáng ngời vô cùng phấn khích.

Phải biết rằng bọn họ đều là nhân vật cấp bậc nam thần, tuy làm cùng một tòa nhà nhưng bọn họ thường ở văn phòng trên tầng mười tám, ngoại trừ ăn trưa thì họ rất ít khi xuống dưới.

Bây giờ có cơ hội nhìn gần như này, có cô gái nào không cao hứng cho được?

Nghe tiếng hò hét bên tai, tâm tình của bảy người cũng không tốt lắm.

Tống Á Hiên dù sao cũng là pháp y, trong ba ngày cứ qua mỗi ngày sẽ ít hơn những người kia hai vòng. Bây giờ sau ba vòng, thể lực của cậu đã giơ cờ trắng.

Cũng mặc kệ mặt đất có bẩn hay không, đặt mông ngồi xuống la hét. "Không không không, em kiệt sức rồi. Mã ca, cho em nghỉ được không?"

Nếu cứ tiếp tục như thế này cậu sẽ chết mất!

Mã Gia Kỳ hiểu cậu thân là pháp y, huấn luyện cường độ như vậy quả thật là khó khăn cho cậu, vì thế gật đầu. "Được, em nghỉ ngơi một lát đi."

Vừa nghe, ánh mắt Lưu Diệu Văn bên cạnh sáng quắc. "Mã ca, em thực sự cũng không chịu đượ-"

Nào biết được, lời còn chưa dứt, Mã Gia Kỳ phắt cái phóng ánh mắt như đao tới.

"Em thì tiếp tục đi." Mã Gia Kỳ nghiêm khắc online.

"Vâng vâng vâng Mã ca, em tiếp tục đây!" Lưu Diệu Văn cảm thấy da đầu mình tê rần, vội vàng chạy đến sát bên Nghiêm Hạo Tường tiếp tục nhảy xuống.

Huhuhu Mã ca nghiêm túc quá đáng sợ...

Nghiêm Hạo Tường liếc hắn một cái, nhếch môi nói. "Dừa lắm."

"Anh im đi Tường ca." Lưu Diệu Văn muốn đánh người!

Mã Gia Kỳ bất lực dặn dò Tống Á Hiên vài câu rồi bám theo phía sau bọn họ.

Tống Á Hiên nhìn bọn họ đi xuống, chờ một lúc sau cơ thể ổn định mới đứng lên trở lại tầng mười tám.

Cậu ngồi trong văn phòng đợi khoảng một tiếng, sáu người kia mới lết thân xác lả lời trở lại tầng mười tám, nằm liệt trên sô pha thành một vũng bùn bất động.

Tống Á Hiên đã khôi phục thể lực, hiếm khi tốt lòng rót nước ấm cho từng người. Ai nấy uống xong đều đổ mồ hôi không ít.

"Đinh ca..." Hạ Tuấn Lâm nằm sấp trên sô pha khóc không ra nước mắt. "Khi nào mới kết thúc..."

Đinh Trình Hâm khẽ cười lấy ra quyển sổ tay của mình. "Nói mấy đứa lại không tin, đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

Lời vừa dứt, sắc mặt năm người bao gồm cả Tống Á Hiên, đều biến chuyển mạnh.

Mã Gia Kỳ bắt trọn toàn bộ những biến chuyển trên khuôn mặt của bọn họ, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm hơn. Lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng 'ting'.

Bảy người đều ngạc nhiên, tầng mười tám bọn họ luôn luôn an tĩnh nhất, rất ít người đến, lúc này sao lại có người tới?

Ai nấy đều chung thắc mắc, quay đầu nhìn ra bên ngoài. Ngay sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp, đầu hói đi vào. Đó là...

Sao cục trưởng lại đến đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com