TruyenHHH.com

Tnt Longfic Doi Dac Nhiem Tnt

Bên cạnh xe cảnh sát, người đàn ông bị Lưu Diệu Văn áp giữ bên xe không ngừng gào thét giãy dụa, ba người trong tổ điều tra lại bị lời người đó thốt ra mà bất ngờ

"Mã ca Mã ca, bên các anh vừa có tiếng động lớn vậy, bị tập kích sao?"

Thanh âm vội vã của Hạ Tuấn Lâm truyền ra từ điện thoại trong tay Mã Gia Kỳ, nghe giọng nói Mã Gia Kỳ hít sâu một hơi. "Tiểu Hạ, bọn anh không sao, cúp máy trước lát anh gọi lại."

Dứt lời trực tiếp cúp điện thoại, ra hiệu bằng mắt với Tống Á Hiên rồi đến bên Lưu Diệu Văn.

Bên này, Đinh Trình Hâm đang lái chiếc xe màu vàng rực rỡ của mình lên cao tốc đi thẳng đến quận Đông Hoa, khóe mắt nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm vẻ mặt nặng nề buông di động.

Lúc Hạ Tuấn Lâm gọi điện có bật loa ngoài để anh cũng nghe được, cho nên anh cũng nghe được động tĩnh bên kia.

Nhất thời, bầu không khí trong xe lắng xuống.

Thật lâu sau, Hạ Tuấn Lâm lên tiếng. "Đinh ca... hay là chúng ta qua chỗ Mã ca đi?"

Đinh Trình Hâm liếc cậu một cái. "Thế em có biết Mã ca ở đâu không? "

"Ừm thì..." Cậu đúng thật là không biết, tính toán thời gian bọn họ điều tra hiện trường vụ án chắc cũng đã xong, mà bị tập kích phỏng chừng cũng sẽ không ở hiện trường vụ án, vậy...

Thấy vẻ mặt rối rắm của Hạ Tuấn Lâm, Đinh Trình Hâm khẽ thở dài. "Em đừng lo, Mã ca hẳn là không có việc gì, nếu không sẽ không có thời gian gọi cho chúng ta. Chúng ta nên đến Học viện Nam Tự với bọn Tường ca-"

Lời còn chưa dứt, chợt nghe được điện thoại Hạ Tuấn Lâm đột nhiên truyền đến một tiếng thông báo.

Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng mở ra xem, không khỏi bất ngờ.

"Sao vậy? Có phải tin nhắn từ Mã ca không?" Đinh Trình Hâm hỏi.

Hạ Tuấn Lâm nhìn anh bằng một cái nhìn phức tạp và gật đầu.

"Nội dung là gì?" Đinh Trình Hâm không khỏi tự hỏi, sao thằng bé lại phản ứng như vậy?

Ngón tay Hạ Tuấn Lâm khẽ nhúc nhích, gửi một nút 'ok' rồi trả lời. "Mã ca bảo chúng ta trực tiếp sang Học viện Nam Tự, nói là... Nói là trường này, từng xảy ra án mạng bị đè xuống."

Đinh Trình Hâm choáng váng.

Trùng hợp như vậy???

***

"Tại sao anh lại nói chúng tôi đe dọa anh?"

Mã Gia Kỳ cúp máy đi tới chỗ người đàn ông bị Lưu Diệu Văn trấn áp bên xe và quan sát anh ta từ trên xuống. Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc đơn giản áo sơ mi và quần đen, có điều rất nhăn nhúm và bẩn như thể đã lâu không giặt.

Khuôn mặt hơi sưng do va đập nhưng có thể nhìn thấy quầng thâm xanh đen dưới mắt, thần sắc phờ phạc.

Hết thảy cũng không ngăn được anh ta chửi bới.

"Nếu không bọn cảnh sát các người ở đây làm gì?" Người đàn ông dường như không cảm nhận được đau đớn, quay đầu nhổ nước bọt vào cửa sổ xe cảnh sát. "Không phải là để bịt miệng chúng tôi, ngăn chúng tôi tìm công lý sao?"

"Trước thì mang mẹ tôi đi!" Người đàn ông càng nói càng nghiến răng nghiến lợi. "Tội nghiệp mẹ tôi bệnh nặng không biết gì, trong lòng bà chỉ có đứa cháu gái tội nghiệp! Nhưng bọn cảnh sát các người vì bịt miệng chúng tôi mà lừa gạt bà lão, dùng bà ấy uy hiếp chúng tôi!"

"Nực cười, thật hài hước, bây giờ lại tới đây, các người muốn gì nữa, lại muốn dùng bà ấy uy hiếp chúng tôi sao!"

"Tôi cầu xin các người! Buông tha mẹ tôi, tha cho người già, chúng tôi đã mất đi một đứa con gái quý giá, xin hãy buông tha cho nhà tôi!"

Đôi mắt người đàn ông đỏ bừng nhìn chằm chằm vào ba người họ đầy hận thù.

Ánh mắt đó đâm thẳng vào lồng ngực họ.

"Lý Khắc!"

Bất thình lình, một tiếng kêu truyền đến, một người phụ nữ đầu tóc rối bù chạy tới, nhìn thấy người đàn ông bị trấn áo, cô xoay người quỳ xuống trước mặt Tống Á Hiên và Mã Gia Kỳ.

Hai người đối mặt với cảnh tượng trước mắt sốc đến mức xém nữa nhảy dựng.

"Cảnh sát, tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh..."

Người phụ nữ quỳ gối trước mặt bọn họ không ngừng dập đầu, hết lần này đến lần khác trán cô ấy chạm vào mặt đất gồ ghề, chỉ lát sau đã rướm máu...

"Đứng dậy, mau đứng dậy! Không được quỳ, không được quỳ!"

Lý Khắc nhìn cô không ngừng quỳ lạy, và trên trán đã rướm máu, đôi mắt hằn đỏ lên như nhuốm màu máu.

Mà người phụ nữ không nghe thấy, cứ thế tiếp tục quỳ lạy.

Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên khó khăn thoát khỏi sự bị bách, vội vã bước tới đỡ lấy người phụ nữ. ngăn việc tiếp tục dập đầu của cô.

"Chị gái, đừng quỳ nữa, chúng tôi không làm gì anh ấy hết, chị mau đứng lên đi."

Mã Gia Kỳ đau đầu nhìn người phụ nữ nước mắt đầm đìa trán thì rỉ máu, chuyện gì thế này?

Bọn họ chỉ là đưa người già đi lạc về nhà, nào ngờ lại phát sinh ra những chuyện thế này!

Tuy nhiên, điều có thể chắc chắn là-

Cục cảnh sát địa phương ở đây thật sự không ra gì, để trấn áp vụ án không chỉ uy hiếp người nhà mà còn ra tay với người già! Mã Gia Kỳ tức giận nghiến răng, chờ khi kết án nhất định phải báo cáo với cục trưởng của bọn họ, đồng thời trực tiếp cách chức cục trưởng chi cục này!

Lúc này, cục trưởng chi cục đang ôm mỹ nữ quyến rũ trong khách sạn nào đó, ra sức cày cấy mà không hề biết rằng chuỗi ngày tươi đẹp của mình sắp kết thúc ...

Tống Á Hiên một bên cũng thuyết phục. "Đúng vậy, chúng tôi chỉ đến đây vì trên đường gặp một bà lão. Chúng tôi trấn áp anh ấy vì bất ngờ bị tấn công."

"Còn nữa, hãy yên tâm." Mã Gia Kỳ nghiêm nghị nói. "Chúng tôi đã biết gia đình đã xảy ra chuyện gì, đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ khiến nhà trường Học viện Nam Tự phải trả giá! Cõ lẽ cô không tin tưởng người khác, nhưng đội điều tra TNT chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ!"

Mộy lời này khiến hai vợ chồng an tĩnh.

Người phụ nữ nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn Mã Gia Kỳ, lẩm bẩm. "Anh... anh là TNT?"

Mã Gia Kỳ gật đầu, thanh âm dịu dàng kiên nhẫn. "Đúng vậy, xin hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi nhất định giành lại công lý cho con gái cô!"

Người phụ nữ ngây người nhìn anh, một giây, hai giây ...

Ba giây sau, người phụ nữ đột nhiên bật khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, lúc này cô mới trút được nỗi oan ức, hận thù mà cô đã ôm trong lòng suốt hai tuần.

Người đàn ông kia cũng ngây ra, Lưu Diệu Văn thấy vậy, do dự một hồi rồi buông tay.

Đây là nạn nhân, tấn công bọn họ chỉ vì bị chi cục nơi này trấn áp, biết được lý do Lưu Diệu Văn không đành lòng giam giữ người nữa.

Có điều...

Lưu Diệu Văn siết chặt tay.

Đổi lại, hắn muốn lôi một đám chi cục ở đây ra đánh một trận!

***

Văn phòng hiệu trưởng Học viện Nam Tự.

Hiệu trưởng nhìn Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của mình, khóc không ra nước mắt. "Hai cảnh sat, sao hai người lại quay lại..."

Ông ta vừa biết được con trai mình có thể đã bị giết, hơn nữa... có lẽ hai người này...

Khi ông đột nhiên cảm thấy kiệt sức và không biết phải làm gì, hai người này đột nhiên quay trở lại! ! !

Việc này khiến lồng ngực hiệu trưởng Lâu lộp bộp, chẳng lẽ họ đã biết chuyện kia... Dẫu sao ông ta cũng là hiệu trưởng một trường lớn, vẫn cố nén những cảm xúc đang dày vò và đối mặt bằng gương mặt bình thường.

"Bọn tôi không thể quay lại sao?" Nghiêm Hạo Tường thoải mái tựa lưng vào sofa, vắt chéo chân, thản nhiên đan tay gác lên. Ung dung nhìn hiệu trưởng, khẽ nghiêng đầu nở nụ cười nhàn nhạt.

Mà ý cười này không có lấy nửa phần nhiệt độ, trái lại còn lạnh thấu xương khiến hiệu trưởng Lâu từng tiếp xúc biết bao loại người, vẫn phải toát mồ hôi hột dưới ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường.

Tại sao, tại sao thằng nhóc này lại khiến mình có cảm giác bị nhìn thấu?

Hiệu trưởng Lâu tuy rằng đang liều mạng che dấu, nhưng đáy mắt hoảng loạn đã tố cáo ông ta, Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường thu hết toàn bộ biến chuyển của ông ta. Trương Chân Nguyên ngồi bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, trên mặt là ý cười ấm áp, thẳng lưng mỉm cười. "Hiệu trưởng, Hạo Tường là học trò của ông, cậu ấy ở Nam Tự sáu năm, tình cảm đối với nơi này rất sâu đậm, không nỡ rời đi."

"Chính thế." Nghiêm Hạo Tường nhẹ đáp. "Hiệu trưởng, có vẻ như thầy không muốn chúng tôi nán lại đây?"

"Nào có chứ?" Hiệu trưởng Lâu vội lấp liếm. "Chỉ là, TNT các cậu rất bận rộn mà, hơn nữa còn phải giúp tôi tìm hung thủ..."

Ông muốn sụp đổ mất, bọn họ đang làm gì thế này!

"Đâu." Trương Chân Nguyên nhếch môi. "Chúng tôi còn năm người nữa, năng lực bọn họ tuyệt đối có thể ứng phó, huống hồ..."

Nói rồi đưa mắt sang Nghiêm Hạo Tường. "Tường ca, vừa rồi đội trưởng chúng ta bảo sẽ sang đây đúng không?"

Nghiêm Hạo Tường thuận theo trả lời. "Phải, vừa rồi Hạ Nhi cũng gọi bảo đang qua đây."

Dứt lời, hai người đồng loạt nhìn sang hiệu trưởng Lâu, khóe miệng Trương Chân Nguyên cong lên. "Thế tốt quá, vậy bảy người chúng ta còn có thể đi dạo trong trường nhiều hơn, cảm thụ một chút không khí ngồi trên ghế nhà trường-"

"Khoan đã!" Hiệu trưởng Lâu nhìn bọn họ vô tư trò chuyện, sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi, nuốt nước miếng gian nan lên tiếng. "Rốt cuộc các cậu muốn biết chuyện gì..."

Bảy người, toàn bộ bảy người đều tới đây!

Bây giờ ông ta có thể chắc chắn rằng họ đã biết gì đó ...

Thấy đối tượng đã mắc câu, ý cười trên mặt hai người nhoáng cái biến mất. Nghiêm Hạo Tường nghiêm giọng. "Hai tuần trước, có một cô gái nhảy lầu tự sát, anh có thể cho chúng tôi biết chuyện đã xảy ra không?"

Quả nhiên!

Hiệu trưởng Lâu lau mồ hôi trên trán, thanh âm hơi có chút run rẩy. "Cái này... chỉ là một nữ sinh thất tình nên tự sát, cô bé... cô bé..."

"Hiệu trưởng Lâu." Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng ngắt lời, đột nhiên thẳng lưng.

Nhiệt độ trên người càng lúc càng thấp, Trương Chân Nguyên bên cạnh cũng phải rung mình, chứ đừng nói hiệu trưởng Lâu trước mắt muốn ngã quỵ tới nơi.

Thanh âm Nghiêm Hạo Tường lạnh đến cực điểm. "Ông coi chúng tôi là kẻ ngốc sao!"

Hiệu trưởng Lâu run rẩy, trong thoáng chốc buông bỏ.

"Nữ sinh đó... Đúng thật không phải tự sát..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com