TruyenHHH.com

Tnt Longfic Doi Dac Nhiem Tnt

Có lẽ do Tống Á Hiên ngây người quá lâu, Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn không khỏi cảm thấy bất an. Mấy người bọn họ coi như là cùng nhau trải qua không ít sóng to gió lớn, sẽ không bao giờ có chuyện một người trong số họ lệch ray vào lúc này, vì vậy-

Phải có chuyện gì đó bất thường, chẳng lẽ Lâm Tử Minh xảy ra chuyện?

Hạ Tuấn Lâm thì thầm. "Á Hiên, bên trong làm sao vậy?"

Tống Á Hiên nhìn sang Hạ Tuấn Lâm một chút, lắc đầu nói. "Bên trong không có ai." Nói xong đẩy cửa đi vào trước.

Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn theo sát phía sau.

Các phòng trong chung cư được thiết kế theo kiểu khách sạn có phòng tắm riêng, cách bày trí nội thất cũng tương tự. Bước vào phòng liền có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong. Phòng tắm nằm gần cửa dạng kính trong suốt.

"Người đâu?" Lưu Diệu Văn nhíu mày. Bây giờ trường học đang phong tỏa và sinh viên không được phép ra ngoài mà?

"Có khi nào đã sang phòng người khác không?" Hạ Tuấn Lâm nhìn quanh bốn phía, cách trang trí căn phòng này rất đơn giản và ngăn nắp, ngay cả chăn trên giường cũng xếp gọn gàng.

Chậc chậc một tiếng lại nói. "Xem ra cậu nhóc này cũng khá sạch sẽ, y như đội phó nhà chúng ta."

"Tôi không nghĩ vậy." Tống Á Hiên đi tới bàn học bên trái, ngón tay vuốt nhẹ lên đó rồi đưa lên. "Nhìn xem."

Hai người nghiêng người dòm, đầu ngón tay Tống Á Hiên phủ một màu đen xám.

Lại nhìn trên bàn mà Tống Á Hiên vừa chạm, quả nhiên đã phủ đầy bụi. Mà điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất chính là trên giá sách bên cạnh bàn chất đầy đống sách lộn xộn. Có rất nhiều loại tiểu thuyết và tác phẩm văn học tạp chí, nhưng xem xong một vòng lại không thấy một quyển nào về pháp y. Hơn nữa tình cảnh cũng giống như trên bàn, bao phủ đầy bụi.

Kỳ lạ, điều này thực sự kỳ lạ.

Lúc này, Tống Á Hiên hít sâu một hơi, trầm giọng. "Và có điều tôi chưa nói, lúc tôi vừa vào đã ngửi thấy mùi formalin..."

***

"Tất nhiên tôi biết trong chung cư này mất tích rất nhiều người, tôi đang định sang tuần sẽ dọn ra ngoài, nào ngờ lúc này các anh tìm ra thi thể. Các anh cảnh sát, các anh phải nhanh chóng bắt được hung thủ!"

Trong phòng 214, một cô gái hơn hai mươi tuổi đang nói chuyện với Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường.

Vẻ mặt cô gái đầy hoảng sợ, Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường ngồi đối diện biết rõ, cô gái này hẳn đã đoán những thi thể kia là...

"Đừng lo." Nghiêm Hạo Tường nghiêm nghị. "Không một kẻ sát nhân nào có thể thoát khỏi đội điều tra chúng tôi!"

"Vâng, tôi tin anh." Cô gái gật đầu.

Cô gái tên Lịch Đồng Đồng là người đầu tiên họ đến thăm, qua cuộc trò chuyện họ thấy được cô gái này ngoại trừ biết có người mất tích trong chung cư còn những thứ khác thì không biết.

Rời khỏi phòng Lịch Đồng Đồng, Nghiêm Hạo Tường lật xem tư liệu trong tay. "Còn Vương Hân Đồng và Khấu Hải Kiệt. Mã đội, chúng ta đến chỗ ai trước?"

Mã Gia Kỳ sờ cằm, suy nghĩ một hồi nói. "Khấu Hải Kiệt đi, Khương Văn Nhiễm nói rằng cậu ta là người có khả năng tấn công phòng bảo vệ nhất."

Nghe vậy Nghiêm Hạo Tường gật đầu.

Khấu Hải Kiệt ở phòng 309 trên tầng ba, hai người lên cầu thang đi tới gõ cửa phòng 309, đợi khoảng mười phút mới có người mở cửa.

Một nam sinh có làn da hơi ngăm xuất hiện, nam sinh rất cao, cao hơn bọn họ nửa cái đầu, Mã Gia Kỳ ước tính cậu sinh viên này cao hơn một mét chín. Vóc dáng cường tráng, mặc dù đang mặc đồ ngủ nhưng vẫn mơ hồ nhìn được cơ bắp trên người.

Khấu Hải Kiệt dường như mới tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn người ngoài cửa. Híp mắt nhìn hai người họ một lúc lâu sau mới phản ứng lại, ngạc nhiên thốt lên. "Là các anh? Xin lỗi, tôi đang ngủ nên mở cửa hơi lâu... Đúng rồi, không phải các anh đang bắt hung thủ sao, đến chỗ tôi làm gì? Bắt được kẻ giết người chưa?"

Dù là nói vậy, nhưng Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường nhìn rõ tóc cậu ta rất gọn gàng vào nếp, trông không có vẻ gì là vừa mới ngủ dậy.

Mã Gia Kỳ cất lời. "Chúng tôi không thể tiết lộ công tác phá án, chúng tôi tới đây muốn hỏi cậu vài vấn đề."

"Vậy à. Cứ hỏi đi." Khấu Hải Kiệt dựa vào khung mép cửa, không hề có ý định cho họ vào.

Nghiêm Hạo Tường khẽ nhướng mày. "Ngày hôm qua cậu đã làm gì?"

"Ngày hôm qua..." Khấu Hải Kiệt hồi tưởng lại. "Không làm gì cả, chỉ là lên lớp rồi về ôn tập. Dù gì thì cũng là năm cuối, tôi sắp phải đi thực tập."

"Ai có thể chứng minh tối hôm qua cậu ở trong phòng mình?" Nghiêm Hạo Tường hỏi tiếp.

Khấu Hải Kiệt lại cười. "Đương nhiên không có ai rồi aanh cảnh sát, tôi ở trong phòng một mình làm gì có nhân chứng nào?"

"Vậy cậu có biết trong chung cư này đã mất tích rất nhiều người không?" Mã Gia Kỳ nói.

Khấu Hải Kiệt lắc đầu, nhún vai đáp. "Không biết, tôi thường xuyên bận rộn không có thời gian quan tâm người khác có mất tích hay không."

"Vậy cậu có biết bạn của mình, Khương Văn Kiệt cũng mất tích không?" Mã Gia Kỳ nghiêm giọng.

Hai người bốn con mắt nhìn thẳng Khấu Hải Kiệt.

Khấu Hải Kiệt ngẩn người, hai mắt rũ xuống né tránh tầm mắt của bọn họ, thều thào. "Dĩ nhiên tôi biết... Cậu ấy... Tôi sợ cậu ấy cũng..." Nói đến đây, cổ họng có chút nghèn nghẹn trông như sắp khóc.

Nhưng trong mắt Nghiêm Hạo Tường thì rất lạ, vừa định nói gì đó lại thấy Mã Gia Kỳ vươn tay vỗ vai Khấu Hải Kiệt. "Tôi biết cậu rất buồn, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ, trả công bằng cho bạn cậu."

"Vâng..." Khấu Hải Kiệt lau khóe mắt, gật đầu.

"Được rồi, chúng tôi hỏi xong rồi, Hạo Tường, đi thôi."

"Mã đội..." Trong lòng Nghiêm Hạo Tường có rất nhiều nghi vấn, sao lại đột nhiên rời đi? Nhưng mặt khác, hắn biết Mã Gia Kỳ làm như vậy nhất định có lý do.

Hắn không hỏi gì, nối gót Mã Gia Kỳ rời đi.

Cho đến khi tới góc cua, hai người dừng lại, Nghiêm Hạo Tường mới hỏi. "Mã đội, Khấu Hải Kiệt rõ ràng đang nói dối, sao anh lại-"

"Anh có nhìn qua, phòng bên cạnh Khấu Hải Kiệt không có người và bên ngoài mỗi phòng có ban công liền kề." Mã Gia Kỳ nói khẽ, anh dựa vào tường nhìn phòng 309 gần đó.

Khấu Hải Kiệt không đứng đó lâu, đã vào lại phòng.

Nghiêm Hạo Tường chợt hiểu ra. "Ra vậy, Mã đội, anh định... Nhưng chúng ta không có chìa khóa, làm sao vào?"

"Cái này đơn giản, em quên Tiểu Hạ đã dạy chúng ta gì rồi à?" Mã Gia Kỳ nhướng mày.

Nghiêm Hạo Tường ngạc nhiên. "Ý anh là..."

Mã Gia Kỳ nhếch môi cười, bước tới phòng 308, Nghiêm Hạo Tường cũng theo sát phía sau.

Ngồi xổm trước cửa phòng 308, Mã Gia Kỳ tháo ghim cài trên áo vest tra vào lỗ khóa.

Nghiêm Hạo Tường ngồi bên cạnh nhìn Mã đội nhà mình cạy khóa, nội tâm choáng ngợp hồi lâu sau mới bình tĩnh.

Còn gì tuyệt hơn trong nửa phần đời còn lại, khi có thể thấy Mã đội bọn họ cạy khóa! Nếu không phải do tình huống hiện tại, hắn thật muốn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng hiếm có trong lịch sử này.

'cạch'

Chưa đầy năm phút đã mở được cửa, đủ để chứng minh sự thành công trong việc giảng dạy của thầy Hạ.

Nghiêm Hạo Tường thầm tán thưởng Hạ lão sư trong lòng.

Hai người bước vào phòng, quả nhiên phòng này đã lâu không có người ở, tro bụi ở khắp nơi. Cũng may cả hai không bị viêm mũi dị ứng, không thì đã phải hắt hơi vài lần.

Không thể chậm trễ, hai người lập tức đến ban công bên ngoài. Các ban công cách nhau nửa mét, đó không phải vấn đề làm khó bọn họ.

Hơn nữa phòng Khấu Hải Kiệt kín mít, bọn họ nhìn qua thấy rèm cửa ở đây đều là loại chống nắng tốt, phỏng chừng là để sinh viên có chất lượng giấc ngủ ngon hơn, vậy nên bọn họ không cần lo lắng mình bị người bên trong phát hiện.

Nghiêm Hạo Tường leo lên mép ban công trước, bật người lên, dễ dàng nhảy tới ban công phòng Khấu Hải Kiệt, theo sau là Mã Gia Kỳ.

Hai người lặng lẽ đến gần cửa sổ, lúc này bên trong truyền ra tiếng 'cốp cốp' như thể đồ vật rơi xuống đất.

Ngay sau đó là âm gầm nhẹ của Khấu Hải Kiệt.

"Cười, còn biết cười! Tại sao lại hỗ trợ khám nghiệm? Hả? Tôi và chú tôi cực khổ phá giám sát còn cậu làm gì? Giúp cảnh sát điều tra?"

Hai người cả kinh, không khỏi liếc nhìn nhau.

Nghe Khấu Hải Kiệt nói như vậy cũng đủ hiểu cậu ta có liên quan đến vụ án, hơn nữa còn bắt cóc một người, mà người này rất rõ là-

Lâm Tử Minh!

***

"Còn không chịu nói?"

Trong nhà vệ sinh của phòng bảo vệ, Đinh Trình Hâm đã nổi giận tay nắm chặt cổ áo Vương Chí Dương, nghiến răng gằn từng chữ.

Sau khi ông ta bật ra hai chữ "chỉ là" thì không nói thêm gì nữa. Ông ta biết rõ mình không thể che giấu được lâu nhưng vẫn nhất quyết ngậm chặt miệng.

Tựa như bây giờ, vô luận Đinh Trình Hâm ám chỉ tâm lý thế nào ông ta vẫn câm như hến, và nhắm mắt lại.

Đinh Trình Hâm tức giận đến mức muốn đấm người này một trận để xem ông ta có chịu mở miệng không, nhưng.

Bình tĩnh, mình không thể thực hiện nhiệm vụ bằng bạo lực được.

Anh hít sâu một hơi, mà đúng lúc này điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, là âm báo của WeChat.

Mắt Đinh Trình Hâm khẽ lóe, nhanh chóng lấy ra xem, Trương Chân Nguyên gửi một video vào nhóm.

Là một đoạn video giám sát, Trương Chân Nguyên còn rất hưng phấn nhắn kèm: Các anh em! Cuối cùng tôi cũng khôi phục được video rồi, tôi còn nhờ thầy Lý xác nhận với Khương Văn Nhiễm, người tập kích phòng cảnh sát đêm qua chính là Khấu Hải Kiệt!

Đinh Trình Hâm khẽ nhếch môi, giương mắt nhìn Vương Chí Dương. "Các người cho rằng đã phá được giám sát? Nhưng các người đã quên trong tổ chúng tôi còn có một chuyên gia máy tính."

Vương Chí Dương kinh hãi trợn mắt. "Không thể nào! Đã đập nát như vậy làm sao có thể-"

"Ồ?" Đinh Trình Hâm cong cao chân mày. "Vậy ông nhìn cho kỹ." Nói xong mở video quay ngược điện thoại lại cho Vương Chí Dương xem.

Đoạn video chầm chậm phát, sự tuyệt vọng cũng dần dâng lên trong mắt Vương Chí Dương.

Toàn thân ông ta run bần bật, nói trong tiếng nức nở. "Được- Được rồi, tôi thừa nhận, đúng là hôm qua chúng tôi đã... Nhưng cảnh sát, anh nhất định phải tin chúng tôi, Hải Kiệt không giết người..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com