TruyenHHH.com

Tnt Longfic Doi Dac Nhiem Tnt

Thu hút sự chú ý của Hạ Tuấn Lâm không phải vì cô gái đó xinh đẹp thế nào, mà bởi vì cổ cô ấy đầy những vết bầm tím lớn.

Hạ Tuấn Lâm không khỏi nhíu mày, để lại vết bầm tím lớn như vậy trên cổ chắc chắn không phải là nguyên nhân đơn giản, rất có thể là-

Bị bóp cổ.

Không chỉ vậy, mặc dù cô gái đang đứng phía trước, Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô nhưng rõ ràng bóng dáng cô ấy có chút lắc lư, là đứng không vững.

Hạ Tuấn Lâm nhìn, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, cậu không cách nào tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với cô gái này, ở đây...

Trên sân khấu, sau khi kết thúc bài phát biểu sôi nổi lẽ ra phải là nghi thức "bái Khổng Tử", nhưng đúng lúc này một huấn luyện viên bất ngờ bước lên nói nhỏ vào tai người đàn ông trung niên.

Mọi người dưới khán đài đều cảm thấy kỳ lạ, nghe xong vài lời của huấn luyện viên ánh mắt người đàn ông lóe lên, sắc mặt trở nên ảm đạm tức giận quát. "Mang nó lên cho tôi!"

Trong lòng Mã Gia Kỳ nhất thời có dự cảm xấu.

Huấn luyện viên gật đầu quay người rời khỏi sân khấu, ra khỏi hội trường.

Một vài tân sinh bao gồm cả Tống Á Hiên đều cảm thấy khó hiểu, trái lại những học sinh cũ nhìn thấy tình huống này mơ hồ đoán được điều gì đó.

Người đàn ông thu hết toàn bộ phản ứng của người dưới khán đài, ông ta hừ lạnh. "Tân sinh, đứng lên!"

Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên đồng loạt cau mày, cả hai vẫn nghe theo lời ông ta và bước ra ngoài cũng với tân sinh của các lớp khác. Trong nháy mắt bọn họ trở thành tâm điểm chú ý của toàn hội trường, cũng có đồng cảm nhưng phần nhiều là vui sướng hả hê.

Ở đây một thời gian dài ngay cả những người giàu lòng thương người nhất cũng sẽ thay đổi tâm lý. Họ là những người đau khổ, và những người đau khổ thích nhìn những người khác cũng đau khổ như họ.

Hoặc, thậm chí là tồi tệ hơn.

Tất nhiên vẫn có một vài ánh mắt lo lắng trong bầy xăm soi này, và Mã Gia Kỳ cũng như Tống Á Hiên đều biết họ là ai.

Điều họ không biết là thời điểm Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên bước ra, ánh mắt của người đàn ông đã rơi trúng vào hai người ấy. Cả hai đều cúi đầu nên không thấy người đàn ông nhìn bọn họ không kìm nén được mà vươn đầu lưỡi liếm nhẹ bờ môi dày, trên môi gợi lên một vòng cung không rõ ý tứ.

Tuy nhiên, những hành động này của ông ta đều bị ánh mắt sắc bén của Nghiêm Hạo Tường bắt được. Hắn nheo mắt, gần đây hắn vừa đụng phải một hung thủ biến thái tởm lợm như vậy, thế nên hành động của người đàn ông kia khiến hắn ớn lạnh toàn thân.

Dạ dày Nghiêm Hạo Tường sôi sục, chết tiệt, chẳng lẽ thằng cha này...

Những người mới đến đều đứng trước bục. Ánh mắt của người đàn ông dán chặt trên người Tống Á Hiên và Mã Gia Kỳ. Ông ta vừa định rời khỏi bục, đúng lúc này-

"A! Buông tôi ra, thả tôi ra!"

"Đau quá. Đau quá! Tại sao lại đánh tôi?"

"A! Đừng đánh, đừng đánh... Đau quá, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!"

Chợt, bên ngoài hội trường truyền đến một trận khóc ầm ĩ, ai nấy đều quay đầu nhìn, chỉ thấy huấn luyện viên khi nãy rời đi đã trở lại. Và hơn hết, còn kéo thêm một người.

Nhìn thấy người còn lại, con ngươi Mã Gia Kỳ giãn ra.

Đó là cậu tân sinh ở cùng ký túc xá với anh!

Khuôn mặt cậu bé đã sưng tấy bầm dập, khóe miệng cũng rướm máu. Quần áo trên người chỗ nào cũng có vết dơ, bị huấn luyện viên túm cổ áo kéo vào hội trường một cách thô bạo.

Một cậu bé nhỡ tuổi bị đối xử như vậy, đáy mắt Tống Á Hiên thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, bàn tay buông thõng hai bên không tự chủ được mà run lên cuộn thành nắm đấm.

Thực sự muốn đập bọn này ra bã!

Mã Gia Kỳ cũng vậy, nhưng giờ phút này bọn họ chỉ có thể chịu đựng không thể làm gì.

Trong đám người bên dưới, ánh mắt năm người nhìn hai người càng lúc càng lo lắng, nội tâm của họ thập phần hiểu rõ người anh em của mình khó chịu thế nào, dù sao lúc bọn họ vừa mới tới nơi này cũng là như thế.

Cậu bé bị huấn luyện viên kéo tới bục ném thẳng về phía trước, cậu ta ngã trước bục. Lúc này, tầm mắt người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên nhìn về thiếu niên kia.

Ông ta bước đến trước bục, tỏ vẻ trịch thượng nhìn người thiếu niên đang nằm trên mặt đất khóc lóc, lắc đầu rồi khẽ thở dài, dùng chất giọng đanh thép. "Mày dám trốn? Đây là ngày đầu tiên mà mày dám không tới?"

"Tôi... tôi..." Thiếu niên trên mặt đất run lên, đã đau đến mức không nói nên lời.

Người đàn ông lại bất lực lắc đầu, ngẩng đầu nhìn quanh hội trường. "Tao thật không muốn phạt mày. Nhưng ngày đầu tiên dám như vậy, tao không phạt thì khác gì lập cái trường này để làm trò cười?"

Nói xong quay đầu nhìn huấn luyện viên bên cạnh. "Long tiên, ba mươi cái."

"Vâng!"

Lời vừa dứt, ba bốn huấn luyện viên đang đứng xung quanh bất ngờ bước đến thiếu niên giữ chặt chân và tay cậu ta.

Nhìn thấy tư thế này, thiếu niên sợ hãi run giọng. "Các ông... các ông muốn..." Chưa kịp dứt câu, đồng tử của thiếu niên bất ngờ giãn ra, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

Tại khắc này, Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên cuối cùng cũng được chứng kiến 'long tiên' là gì.

Đó là một thanh sắt dày bằng cánh tay con nít, huấn luyện viên cầm 'long tiên' đến bên cạnh thiếu niên, một huấn luyện viên đứng gần đó đè chân cậu ta tuột quần xuống.

Thanh âm la hét đau đớn kéo dài cả một buổi sáng trong hội trường, mãi sau đó cậu bé đã ngất đi nhưng huấn luyện viên vẫn không buông tha dù chỉ một gậy.

Cuối cùng, cậu bé được khiêng ra ngoài, phần thân dưới rỉ máu, thịt máu lẫn lộn, phải gọi là... kinh khủng.

Người đàn ông trung niên - Ngô Quân Bảo - hiệu trưởng của trường, lại đưa ra một lời dạy tận tình khác, sau đó bắt đầu bái Khổng Tử.

Mà bái Khổng Tử xong cũng đã là buổi chiều.

Buổi lễ tiếp đón tân sinh kết thúc, tất cả nối đuôi rời khỏi hội trường, qua một buổi sáng tâm trạng toàn thể tân sinh đều thất thần, ai nấy đều kinh hãi.

Duy chỉ bảy người trong lòng thập phần nặng nề.

Buổi chiều có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn, Mã Gia Kỳ từ căn tin đi ra nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn đang hùng hổ đi tới. Anh nhanh chóng hiểu ra, cúi đầu giả vờ sợ hãi muốn đi vòng qua bọn họ.

Khi hai bên lướt ngang qua nhau, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên cười xấu xa chộp lấy tay Mã Gia Kỳ rồi hất văng!

Trong phút chốc, Mã Gia Kỳ bị đẩy mạnh ngã xuống đất, xung quanh bùng lên một trận cười.

Khoé mắt Mã Gia Kỳ nhất thời đỏ lên, đối mặt với tiếng cười gầm rú anh cắn răng không dám nói gì. Ôm cánh tay bị thương của mình bật dậy khỏi mặt đất và lao ra khỏi căn tin không ngoảnh đầu lại.

Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn đứng tại chỗ cười đắc thắng.

Một màn này Đinh Trình Hâm ngồi ăn cơm thu hết vào mắt, bên cạnh anh ngược lại không có đám học sinh vây quanh. Năm người đến trước đều có địa vị nhất định trong ký túc xá của mình, những người cùng ký túc xá đều rất sợ bọn họ, Đinh Trình Hâm đương nhiên cũng thế.

Bất quá, có lẽ là bởi vì cảm giác xa cách trên người Đinh Trình Hâm quá mãnh liệt khiến những người trong ký túc xá của anh không ai dám ở bên cạnh nịnh hót.

Khóe miệng anh khẽ nhếch nhìn Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn, hai người bọn họ trông có vẻ đắc ý vậy thôi chứ trong lòng đang hoảng loạn muốn chết.

Anh sờ sờ cằm nhìn hai người họ cách đó không xa, nhắm cười đủ rồi mới rời đi, không quên ra hiệu cho Nghiêm Hạo Tường, Trương Chân Nguyên và Tống Á Hiên ở gần đấy, bọn họ lập tức đứng dậy cũng rời khỏi căn tin.

Mà ở bên kia, Mã Gia Kỳ sau khi chạy ra ngoài liền vọt vào nhà vệ sinh, moi cổ tay áo mình từ bên trong lấy ra một mảnh giấy nhỏ.

Ánh mắt Mã Gia Kỳ chợt lóe, anh bóp nát tờ giấy trong tay, ném nó vào bồn cầu bên cạnh rồi bước ra khỏi đó. Anh đi thẳng về khu kí túc xá nhưng không quay lại phòng của mình, thay vào đó anh kiểm tra xung quanh có ai để ý đến mình không, sau đó vòng qua toà nhà kí túc xá đi thêm vài bước tới nơi họ đã gặp nhau vào đêm qua.

Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn đã đứng đợi sẵn.

Vừa nhìn thấy bọn họ, Mã Gia Kỳ liền sải bước tới vung tay hướng cổ Hạ Tuấn Lâm dứt khoát kẹp. Với sức lực lớn, anh dễ dàng quật được Hạ Tuấn Lâm xuống, Mã Gia Kỳ nghiến răng. "Thằng nhóc thúi này đẩy anh vui lắm phải không?"

Hạ Tuấn Lâm vội vàng cầu xin tha. "Mã đội! Mã ca! Mã đại ca! Em sai rồi, đứa nhỏ biết sai rồi, này không- em phải duy trì thiết lập của mình ở đây mà."

Mã Gia Kỳ khịt mũi, buông cổ cậu ra. "Đương nhiên là biết rồi. Nào nói xem, có phát hiện gì?"

Hạ Tuấn Lâm sờ sờ cổ mình. "Mã đội đừng gấp, chờ mấy người kia rồi nói."

"Ừ." Mã Gia Kỳ gật đầu.

Không đợi lâu, một lúc sau bốn người kia cũng tới.

Và Hạ Tuấn Lâm kể lại cho bọn họ về cô gái mà cậu nhìn thấy trong hội trường.

Bảy người chìm trong suy nghĩ.

"Xem ra." Nghiêm Hạo Tường phá vỡ sự im lặng trước tiên. "Phân khu nữ có gì đó đáng để đào sâu hơn."

Đinh Trình Hâm thở dài. "Từ xưa đến nay phụ nữ luôn là nhóm thiệt thòi. Chẳng phải hôm qua tôi đã nói sao? Tấn công tình dục vẫn còn xảy ra ở đây. Cô gái này chắc hẳn đã phải chịu đựng rất đau đớn, nhưng chúng ta rất khó để có được bằng chứng."

Đối với việc thu thập chứng cứ trong vấn đề này phải nhanh chóng, nếu không, chứng cứ còn lại trong cơ thể cô gái sẽ biến mất theo thời gian.

"Trận này thật khó..." Lưu Diệu Văn lắc đầu cười khổ. "Thu thập chứng cứ quá khó, tuy rằng chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy, nhưng muốn bắt người và đóng cửa trường này quan trọng nhất vẫn là chứng cớ. Huống chi, nơi này còn đang phát sinh những chuyện chúng ta không nhìn thấy."

"Cho nên..." Mã Gia Kỳ trầm ngâm "Chúng ta phải tìm cách lấy bằng chứng từ phân khu nữ. Tốt nhất là tìm được cô gái bị thương kia."

"Chỉ là chúng ta rất khó vào đó." Hạ Tuấn Lâm thấp giọng.

"Đúng vậy, và việc các cô gái có sẵn sàng hỗ trợ hay không cũng là một vấn đề, suy cho cùng thì chuyện này..." Trương Chân Nguyên không nói nổi nữa.

Bảy người lại rơi vào im lặng, phải, bọn họ đều là nam, làm sao qua đó được?

Bất thình lình, thanh âm Nghiêm Hạo Tường cất lên. "Mọi người, em... thật ra còn một chuyện em chưa nói với mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com