TruyenHHH.com

Tnt Longfic Doi Dac Nhiem Tnt


Khi vào trong, bọn họ nhận ra cửa hàng thú cưng này có diện tích rất lớn.

Vừa bước vào, đập vào tầm mắt là một loạt các kệ hàng bày các loại vật dụng và đồ chơi cho cả chó và mèo, không thiếu thứ gì với đủ loại màu sắc.

Bốn người có thú cưng trong nhà đồng loạt hứng khởi, bước chân nhanh chóng đi vào trong.

Bên trái cửa hàng được chia làm hai khu, một khu mèo, một khu chó. Ở đây không dùng lồng nhốt thú, thay vào đó là các bức tường thủy tinh ngăn cách. Chó chơi bên chó, mèo chơi bên mèo trông rất thích mắt.

Khách hàng có thể đứng bên ngoài tường kính để chọn cho mình em thú cưng yêu thích, sau đó nhân viên sẽ ôm chúng ra cho họ. Đi sâu vào trong còn có một gian phòng nhỏ dùng để tắm và sấy khô cho thú cưng.

Nhà Đinh Trình Hâm, Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên không nuôi động vật nào, thế nên khi vừa vào đây, Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên đã bị các loài vật đáng yêu kia hấp dẫn.

"Đinh ca, Đinh ca, chúng ta đi xem chó con đi!" Tống Á Hiên kéo một góc tay áo Đinh Trình Hâm, giương đôi mắt long lanh nhìn anh.

Sắc mặt Đinh Trình Hâm thoáng cứng đờ, mặc dù công tác vệ sinh của cửa hàng này rất tốt, mùi không quá rõ ràng, nhưng Đinh Trình Hâm lại là một người có tính sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, nhạy cảm nhận ra mùi ngay lập tức.

Đoán chừng càng tới gần bên kia, mùi sẽ càng đậm hơn...

Đinh Trình Hâm mím môi định từ chối, để hai người kia tự đi cũng được. Nhưng thoáng cái, anh thấy đôi mắt tràn ngập mong đợi của Trương Chân Nguyên.

Đinh Trình Hâm: ...

Chết thật chứ, không thể từ chối được nữa.

Hít sâu một hơi, Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ nói. "Ừm, đi."

Thật ra cửa hàng này cũng không có nhiều thú cưng, chắc là vì mới mở không lâu. Ngược lại, bên trong bức tường thủy tinh được bày trí rất ấm áp, mấy con thú cưng đáng yêu bên trong hoặc nằm ườn một chỗ, hoặc đi đi lại lại, rất tự do thoải mái.

Bên này có một người phụ nữ ăn mặc vô cùng thời thượng đang xem mèo, trông coi hai khu vực chó mèo là hai cô gái trẻ, khi thấy ba chàng trai đang đi tới, ánh mắt hai cô gái hào hứng rõ, vệt ửng hồng bên má lộ rõ không chút che giấu.

Người phụ nữ kia đang lúc đưa lưng về phía ba người, cho nên cô chỉ nhìn thấy hai nữ nhân viên đột nhiên đỏ mặt, vẻ mặt phấn khích nhìn sau lưng cô, lông mày tinh xảo khẽ nhíu lại.

Hai con ngốc này bị sao vậy?

Mang thắc mắc, cô quay đầu nhìn, không ngờ,

Đẹp trai quá đi mất!

Đẹp trai hơn cả người đàn ông mà cô vừa mới gặp!

Đã thế, ba người này thoạt nhìn chỉ mới hai mươi, chắc vẫn còn là thanh niên, người phụ nữ vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm một vòng môi.

Cô ta chưa bao giờ được hưởng người nào đẹp trai như thế, ba người này... cô ta muốn có hết!

Tất nhiên là chuyện này phải được giấu kín với người đàn ông kia.

Ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, cô ta ném con mèo trong lòng đi, đứng lên sải bước lắc hông đi về phía họ.

Một nữ nhân viên phản ứng lại, vội vàng bắt lấy bé mèo, khó chịu cau mày.

Lúc đó, bọn họ đang đứng nhìn bên ngoài khu chó, bản tính của chó nhiệt tình hơn mèo, khi thấy họ tới, những chú chó lớn nhỏ vồ tới trước tường thủy tinh, hướng về phía bọn họ vẫy đuôi nhiệt tình.

Những con chó này đại đa số vẫn là con non mới sinh ra không lâu, đứa nào đứa nấy như một cục bông tròn tròn, lúc lắc cái đầu vô cùng đáng yêu, một kích bắn trúng tim ba người.

Ngay cả Đinh Trình Hâm cũng tạm thời quên đi loại mùi đặc trưng của động vật, vô thức muốn ngồi xuống chơi đùa với chúng cùng Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên.

Những chú chó nhỏ đua nhau vẫy đuôi với bọn họ, nhất là con Border Collie trắng đen, nó lấn lên trên, chống hai chi trước lên tường thủy tinh, nhiệt tình hướng về phía Tống Á Hiên kêu mấy tiếng.

Tiếng kêu dinh dính như giọng sữa, đâm thẳng vào tim Tống Á Hiên.

"Con cún này đáng yêu quá đi."

Đột nhiên có một mùi hương vô cùng gay mũi lan đến, kèm theo đó là một giọng nữ nhão nhoẹt truyền đến từ trên đầu bọn bọ.

Ba người đều bị mùi hương này xộc đến nhăn mũi, nhất là Đinh Trình Hâm, tâm tình vốn tốt đẹp trong nháy mắt đã biến mất không còn chút gì.

Cả bọn đồng loạt quay đầu, họ trông thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang đứng rất gần mình, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, lông mi được chuốt rậm dài, màu son đỏ tươi như máu...

Chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, người phụ nữ này vừa thấy bọn họ quay đầu nhìn, cô ta liền nháy mắt, ánh mắt đầy mị hoặc, và còn hất đuôi tóc ra sau...

Ba người đồng thời rùng mình, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Trời đất quỷ thần ơi, cứu mạng, người này trông như nữ quỷ vậy.

Cô ta lại cho rằng là bọn họ thẹn thùng, nhẹ nhàng cong môi cười, ngồi xổm xuống bên cạnh Đinh Trình Hâm, còn cố ý kéo váy cao lên một chút, khó khăn lắm mới có thể che được mông, môi mấp máy. "Các anh-"

Lời còn chưa dứt, Đinh Trình Hâm đứng bật dậy như lò xo.

Rõ ràng anh không thèm để ý đến hành động của cô ta, thứ khiến anh phải né tránh là cái mùi hương nước hoa gay mũi kia!

Ngay sau đó, Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên cũng đứng bật dậy.

Trương Chân Nguyên và Đinh Trình Hâm đều không nói gì, nhưng Tống Á Hiên nhanh mồm nhanh miệng, liền than. "Ôii, chị gái à, cô phun thuốc sát trùng lên người hả?"

Sắc mặt cô ta cứng đờ, thái độ và hành động quá nhanh của ba người khiến cho cô ta xấu hổ muốn chết.

Cô ta nháy mắt tức giận, rồi lại bị hạ gục trước giá trị nhan sắc của ba người. Cô ta ra vẻ oan ức, bĩu môi nũng nịu với Tống Á Hiên. "Anh nói gì vậy chứ, người tôi nào có mùi như thế, anh ngửi lại xem này?"

Nói đoạn, cô ta chậm rãi đứng lên, khoanh tay lại, lộ ra "đường sự nghiệp" (là khe ngực đó mấy bà =)))), bước chân dậm hướng về phía Tống Á Hiên.

Mẹ kiếp, da gà của ba người nổi hết cả lên rồi!

"Ê này, bọn tôi mua xong rồi... Ủa? Dì nào đây?"

Bốn người kia đã mua xong đồ trở lại, liếc mắt liền thấy bóng dáng một người phụ nữ đang vuốt tóc, dáng vẻ trêu chọc đang hướng về phía Tống Á Hiên, mấy người không giấu được vẻ kinh ngạc, Lưu Diệu Văn bật thốt ra một câu.

Người phụ nữ bất ngờ, khi thấy bốn người, cô ta còn kích động hơn.

Hôm nay sao số cô ta may mắn thế, có thể gặp được nhiều người đẹp trai đến thế!

Bốn người này... Không hề thua kém ba người kia!

Tuy rằng ăn nhờ ở đậu nhà ả đàn bà chết tiệt kia , thế nhưng quyết định tới đây thật không uổng phí!

Chờ bọn họ đến gần, cô ta đột nhiên "A" một tiếng, mắt nhắm lại, cả cơ thể mềm nhũn ngã sang một bên.

Chỗ cô ta ngã chính xác là nơi Lưu Diệu Văn đang đứng, vừa nhìn thấy cô ta muốn ngã về phía mình, hắn chỉ kịp thốt ra hai chữ "Đù má", định bụng né nhưng nghĩ lại làm vậy không hay cho lắm, lỡ như đối phương té bị thương thì lại lớn chuyện!

Nhìn qua túi thức ăn mua cho Khoai Tây nhà mình, Lưu Diệu Văn cắn răng, lập tức vung nó vào người phụ nữ kia. Thuận tay kéo thêm cả chiếc ghế gần mình nhất ra, sau khi vung túi thức ăn cho chó thì hắn cũng né ra xa.

Kết quả là, người phụ nữ kia vốn tưởng rằng có thể được ngã vào lồng ngực vững chãi của đối phương, còn chuẩn bị vươn tay ôm lấy thắt lưng người nọ.

Không ngờ rằng

Một thứ gì đó cứng ngắc chọc vào người cô ta, một thứ mùi bốc ra.

Sau đó...

Một người một túi, cứ như vậy ngã trên ghế, mà chiếc ghế lại quá nhỏ không đủ sức chứa cho cả hai, một người một túi lại trượt xuống, rơi phịch xuống đất.

Người phụ nữ ngồi dưới sàn, hoang mang mơ hồ.

Mọi chuyện không nên diễn biến như thế này!

"Vị phu nhân này, nếu cảm thấy không khỏe xin hãy về nhà, đừng ở ngoài gây phiền toái cho người khác." Bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh như băng khiến cô ta rùng mình. Giương mắt nhìn lên, liền va vào một đôi mắt sắc lạnh.

Một đôi mắt hai mí với mí mắt sâu kiểu châu Âu, vô cùng đẹp. Nhưng đôi mắt ấy không có lấy một tia cảm xúc, lạnh thấu tâm can, hệt như ánh mắt nhìn một vật thể không xứng đáng tồn tại.

Cô ta lập tức dời mắt đi, ánh mắt đáng thương dảo dác xung quanh, không thấy ai đến đỡ mình, cô ta bộc phát tức giận.

Không kìm được chửi mắng. "Đám đàn ông thối các người để mặc một phụ nữ yếu đuối như tôi còn ra thể thống gì hả, nhanh tới đỡ tôi dậy!"

Bảy người khinh thường cho cô ta một cái liếc mắt, đi vòng qua cô ta rồi tới tủ thủy tinh. Khi Mã Gia Kỳ thoáng do dự một chút, lập tức được Hạ Tuấn Lâm kéo đi.

"Mã ca, cô ta không bị thương, cần gì chúng ta phải đỡ?" Vả lại, thử mà tới đỡ cô ta xem, thể nào cô ta cũng được đà lấn tới.

Hạ Tuấn Lâm không đè thấp giọng mình, cô ta đương nhiên cũng có thể nghe thấy, tức run cả người.

Cuối cùng, một nhân viên nữ đến giúp cô ta.

"Thưa cô, tôi xin lỗi..."

"Cút! Người gì đâu, trẻ tuổi mà chẳng có tố chất, thật ghê tởm!" Cô ta hất tay nhân viên ra, nổi giận đùng đùng rời khỏi cửa hàng thú cưng.

Ra khỏi cửa hàng thú cưng, lại nhìn thấy bên ngoài có mấy nữ sinh mặt hầm hầm nhìn mình, cô ta hậm hực quay đầu bỏ đi.

Trong lòng không ngừng chửi rủa, bước chân càng nhanh hơn.

Lúc này, đột nhiên điện thoại đổ chuông, người phụ nữ nhanh chóng lấy chiếc điện thoại trong túi, vừa nhìn màn hình, ánh mắt liền lóe sáng. Cô hít sâu một hơi, xua đi cơn giận trên mặt xong mới nhận điện thoại.

Giọng điệu nũng nịu. "Nè, người ta vừa bị bắt nạt đó..."

Đột nhiên, cô ta dừng lại, ánh mắt cũng thay đổi, vui mừng thốt lên.

"Thật ư, anh quyết định thật rồi sao?"

___

Sau khi người phụ nữ rời đi, Trương Chân Nguyên không nhịn được tặc lưỡi. "Chậc, còn nói chúng ta ghê tởm, cô ta không nhìn lại dáng vẻ của mình à?" Tưởng rằng hắn không nhìn ra tâm tư đó sao, người phụ nữ đó muốn quyến rũ bọn họ!

Thật tiếc, bọn họ đã trải qua biết bao tầng lớp xã hội, gặp qua bao nhiêu người đẹp cũng không động lòng, dựa vào một mình cô ta nghĩ mình có thể?

"Hồi nãy còn định ngã vào lòng em! May là em nhanh trí!" Nhưng mà phải mua lại túi thức ăn cho chó, Lưu Diệu Văn tiếc nuối liếc qua túi thức ăn bung bét dưới sàn.

"Mùi nước hoa trên người cô ta cũng ghê nốt, mũi của em cũng muốn cắt bỏ đi luôn cho rồi!" Tống Á Hiên bóp đầu mũi, may là mũi vẫn ổn, vẫn còn xài được.

Đinh Trình Hâm gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

"Thiệt là xui xẻo, đang yên đang lành." Hạ Tuấn Lâm hừ một tiếng.

Mã Gia Kỳ xua đi bầu không khí bực dọc. "Được rồi, đừng nghĩ đến nữa, cô ấy cũng bị mấy người làm cho tức điên đầu rồi. Diệu Văn, em đi mua lại một túi đi. Đinh Nhi, Á Hiên, Chân Nguyên, có định mua gì không?"

Tống Á Hiên lập tức hứng khởi, quay người đến một tủ kính. "Mọi người lại đây xem này!"

Mọi người đồng loạt nhìn qua, liền nhìn thấy một con chó Border Collie màu đen trắng đứng ở phía trước, thấy bọn họ nhìn qua, nó ngẩng đầu về phía họ, gâu gâu mấy tiếng.

Mắt mấy người bọn họ lập tức sáng như đèn pha ô tô.

Là một chú chó chăn cừu đáng yêu!

Bốn người cùng nhau đi qua, Lưu Diệu Văn nói với Tống Á Hiên. "Đáng yêu quá! Hiên Nhi, anh muốn nuôi hả?"

Tống Á Hiên sửng sốt, một nhân viên nữ đi đến, kìm nén phấn khích, nói. "Nếu... nếu các anh thích, để tôi đem nó ra..."

Ánh mắt Tống Á Hiên sáng ngời, vội vàng gật đầu. "Được!"

Nữ nhân viên mỉm cười, nhanh nhẹn mở cửa ôm con Collie kia ra, đưa đến trước mặt họ.

Chó nhỏ vừa được ôm ra liền bắt đầu giãy dụa, nữ nhân viên đặt nó xuống đất, chó nhỏ lập tức điên cuồng chạy đến bên chân Tống Á Hiên, sau khi xoay vài vòng, ngửi ngửi trên chân cậu, sau đó nâng hai chi trước bám vào chân Tống Á Hiên.

Ngẩng đầu lên, thè lưỡi, lại kêu vài tiếng.

Tống Á Hiên mềm lòng không chịu nổi, cúi người xuống ôm nó lên. Collie bé càng lúc càng vui vẻ, không ngừng liếm cổ Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên bị liếm đến ngứa ngáy, cũng không ghét bỏ, ôm chó con mặc cho nó liếm, vui vui vẻ vẻ nâng niu.

Người bên cạnh nhìn một người một chó, buồn bực trong lòng cũng tiêu hóa hết. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com