Chương 1: Dạ yến
Trong các tài liệu cổ ở thư viện của thị trấn có viết về 'Dạ Yến'.
Ba con sói tỉnh giấc trong đêm đông đầu tiên đến làng để kiếm ăn, nhân loại yếu ớt không thể chống lại loài dã thú được trăng máu ưu ái đã cầu xin sự giúp đỡ từ Thần Linh. Đáp lại lời thỉnh cầu ấy, Tiên Tri, Phù Thủy, Hiệp Sĩ và Thợ Săn đã đến. Họ là sứ giả của Thần, thế nhưng lại chẳng nhận ra nhau, tất cả đều là những kẻ lần mò trong đêm tối, liều mạng để cứu lấy nhân loại nhỏ yếu đáng thương.
Bảy người đến cùng mùa đông, sau mỗi ngày, khi mặt trời đang tàn lụi và trăng máu chưa soi tỏ, là khách mời đến 'Dạ Yến' của dân làng, sói tìm cách gian dối để sống sót, các sứ giả suy tư, tìm ra con đường đúng đắn để dẫn dắt dân làng.Mùa đông năm nay đã đến, cùng với đó là trăng máu đã vắng bóng nhiều năm. Và bảy vị khách của 'Dạ Yến', họ bước ra từ trong đêm tối, mang theo sứ mệnh của riêng mình.
---Cuốn sách cổ "Trăng mùa đông" dày nặng, ghi chép những 'Dạ Yến' từ xa xưa, có những luật lệ tựa như pháp tắc của thế giới, Dân Làng, Ma Sói hay sứ giả đều không thể phá vỡ.
Ma Sói có thể là một trong bảy khách mời hoặc ẩn trong dân làng, mỗi 'Dạ Yến' sẽ sinh ra ba Ma Sói.Các sứ giả nằm trong bảy khách mời, Ma Sói thì có thể ẩn trong dân chúng hoặc trở thành khách mời.Mỗi đêm Ma Sói chỉ có thể giết một người.Người dân tham gia 'Dạ Yến' không có quyền biểu quyết....Người lật sách hạ tầm mắt, nhớ rõ nội dung của từng trang sách.
---Đông chí tới gần, mặt trời lặn càng lúc càng sớm, ngày ngắn đêm dài rõ rệt.Tuyết đã rơi liên tiếp mấy ngày, trời âm u khiến lòng người ngột ngạt, thật may cuối cùng cũng đợi được một ngày trời quang.
Khi Tống Á Hiên gõ cửa, người trong nhà đáp lời một cách uể oải: "Mời vào."Giọng nói của Mã Gia Kỳ dễ nghe, bất kể nói chuyện với ai, trong ngữ điệu chậm rãi đều lộ ra chút dịu dàng. Cánh cửa cũ kỹ bị đẩy phát ra âm thanh kẽo kẹt. Căn nhà gỗ không lớn nhưng vì ít đồ đạc nên nhìn vẫn hơi trống trải.
Trên vách tường cao có một ô cửa kính tròn, nắng xuyên qua đó chiếu vào nhà.Mã Gia Kỳ hình như rất thích nắng, anh kéo cái ghế gỗ ra đó, phơi mình lim dim trong ánh mặt trời. Hàng mi dài buông xuống, áo trắng mềm mại, sạch sẽ và lương thiện như thể không thuộc về thế gian này, khiến Tống Á Hiên chợt không muốn nói chuyện nữa, không muốn mang câu chuyện tối tăm và đáng sợ mấy ngày qua làm phiền đến anh ấy.
Thấy khách đến cứ ngây người mãi, Mã Gia Kỳ nghiêng đầu nhìn Tống Á Hiên, ánh mắt anh chỉ đơn thuần tò mò, không hề thúc giục. Cuối cùng Tống Á Hiên vẫn lựa chọn im lặng, khách tùy chủ tiện, hai người cứ như vậy lười biếng thoải mái trải qua một ngày đông.---Trời trở lạnh đến vậy là hàng rào hoa hồng xanh trước cửa nhà Nghiêm Hạo Tường vẫn nở rộ. Trước đây Trương Chân Nguyên không hiểu người bạn tốt tính tình tùy tiện này sao lại dành nhiều tâm huyết cho bụi hoa kia như vậy, mãi cho tới hôm nay.
Mấy đêm này xung quanh thị trấn không yên ổn, bất kể hôm đó mây mù dày đặc thế nào, khi đêm xuống đều sẽ tan hết, lộ ra mặt trăng tròn vành vạnh ánh lên hồng quang quỷ dị. Hôm qua Nghiêm Hạo Tường phát hiện một thi thể, Trương Chân Nguyên vừa sáng đã tới hỏi thăm tình hình. Khi anh rời đi, Nghiêm Hạo Tường ra tận cửa tiễn, lại phát hiện có một người đang ngồi bên góc tường ngoài cửa.Hạ Tuấn Lâm đã đến thị trấn mấy tháng rồi, giống như bọn họ, đều không hiểu vì sao bản thân lại xuất hiện ở thị trấn hẻo lánh này.
Hạ Tuấn Lâm trông có vẻ rất nhỏ tuổi, hoạt bát vui vẻ, bất kể là với người dân trong trấn hay với những người mới tới đều có thể nhanh chóng làm quen, thân thiết như đã biết nhau lâu lắm rồi. Cậu nhóc ngồi đó, hiếm thấy lúc không ồn ào vậy, đưa tay chạm lên bông hoa hồng xanh biếc như tạc từ băng, ánh mắt lộ ra sự yêu thích và thương tiếc mơ hồ.Tiếng bước chân trên nền tuyết xốp mềm không lớn nhưng lại khiến Hạ Tuấn Lâm giật mình. Trương Chân Nguyên và cậu chào hỏi một câu.Anh cười hỏi: "Thích hoa hồng xanh à?"Hạ Tuấn Lâm gật đầu: "Em chưa từng thấy thứ gì đẹp như thế."Trương Chân Nguyên thở dài: "Tiếc là yếu ớt quá, lại còn nhanh tàn."Hạ Tuấn Lâm không đồng tình, nhìn bông hoa nói: "Ngắn ngủi nhưng viên mãn tốt đẹp, thật tốt mà."
Trương Chân Nguyên cảm thấy lời này dường như còn mang theo tình cảm khác nhưng hiện giờ đang bận rộn, anh không thể nán lại lâu. Trước khi đi anh nhìn thoáng qua hàng rào lần nữa, Nghiêm Hạo Tường im lặng đứng trong sân, nắng đã ngả về tây, chiếu lên Nghiêm Hạo Tường một vầng sáng mơ hồ, đôi mắt hướng về hoa hồng xanh của mình, mà bên kia, bụi hoa đổ bóng xuống Hạ Tuấn Lâm, mặt đất loang lổ những khoảng sáng tối lộn xộn.---Giấc mơ quá tăm tối và ngột ngạt khiến Đinh Trình Hâm đã ngủ rất lâu mà trông vẫn mệt mỏi. Vô số bàn tay vươn ra từ bóng tối không giống điềm báo mà dường như đang nhắc nhở anh một điều gì nguy hiểm bất an. Trong quả cầu thủy tinh không có hình ảnh, anh xoa tay lên nó, cảm nhận sự lạnh lẽo quen thuộc.
Ngày nắng hiếm hoi như hôm nay không nên trôi qua trong căn nhà tối tăm này, Đinh Trình Hâm điều chỉnh lại tâm trạng mở cửa ra ngoài dạo. Nơi ở của anh nằm cách xa chỗ đông người trong thị trấn, thế mà vừa mở cửa ra đã gặp một gương mặt quen thuộc. Lưu Diệu Văn gõ cửa nhà Tống Á Hiên, cậu nhóc cao lớn dường như rất vội, cứ đi qua đi lại trước bậc cửa bằng đá cũ mòn.Thấy Đinh Trình Hâm mở cửa, Lưu Diệu Văn vội hỏi: "Anh biết Á Hiên đi đâu rồi không?"
Hàng xóm của anh và cậu nhóc này luôn như hình với bóng, trong bảy người được mời tới 'Dạ Yến' thì hai người này là thân thiết nhất."Không biết, có chuyện gì vậy?"
Lưu Diệu Văn đắn đo giây lát, cuối cùng lại lắc đầu, sau đó cậu nhóc lại nhìn anh: "Gần đây không an toàn, trời tối anh đừng ra ngoài nhé."Đinh Trình Hâm tự nhiên được quan tâm, thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười: "Biết rồi, anh dạo chút thôi, trước khi mặt trời lặn sẽ trở về."
Cậu nhóc dường như vẫn không yên lòng, cuối cùng lại không biết phải nói gì, trước khi rời đi còn nhấn mạnh: "Đừng ra ngoài đêm khuya đấy."Nhìn theo bóng lưng vội vàng kia, Đinh Trình Hâm bình thản bước ra ngoài. Từ xa anh nhìn thấy vài người dân đang vây quanh Trương Chân Nguyên ở bìa rừng. Cậu ấy dắt ngựa, ôn hòa trấn an những người đang hoảng sợ vì những án mạng bất thường mấy đêm nay, so với những người khác trong 'Dạ yến', Trương Chân Nguyên dường như được lòng người hơn hẳn, chẳng rõ vì sao mà những dân thường đầy phòng bị lại tỏ ra thân thiện bất ngờ với cậu ấy.
Có điều Đinh Trình Hâm phải thừa nhận, Trương Chân Nguyên thực sự là một người khiến người khác cảm thấy yên lòng, mấy ngày nay cậu ấy đều tự mình đi khắp nơi điều tra những chuyện bất thường và bảo vệ dân chúng.Khi Trương Chân Nguyên đi qua chỗ Đinh Trình Hâm đã dừng lại lịch sự chào hỏi. Đinh Trình Hâm tinh tế phát hiện con ngựa của cậu lảo đảo giậm móng nhưng không nói, chỉ mỉm cười đáp lại.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com